Tra Vi nói: Cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh, Tiết Vĩ Đồng là em gái nuôi của anh!
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi nói này Tra Vi, không ngờ bên trong tiểu xinh đẹp như cô toàn là tư tưởng xấu xa, tôi là loại người này ư? Tôi là người có tiết tháo!
Tra Vi nói: Hôm nay thời tiết không tồi!
Hai người vừa đi vừa đốp chát nhau, tới tiệm xe sang, Tra Vi thả Trương Dương xuống.
Trương Dương lập tức tới văn phòng của Tiết Vĩ Đồng, đi xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng đang ngồi trong văn phòng nhìn máy tính trước mặt tới ngơ ngác xuất thần, Trương Dương gõ cửa phòng, Tiết Vĩ Đồng mới giật mình vẫy vẫy tay với hắn, ra hiệu bảo hắn vào.
Trương Dương đẩy cửa đi vào, mỉm cười: Rèm cũng không kéo, làm việc trong suốt hóa à!
Tiết Vĩ Đồng nói: Cứa chớp trước khó coi quá, em bảo họ đổi lại, cảm thấy sau khi bỏ cửa chớp đi thì thoải mái hơn nhiều.
Trương Dương nhìn chung quanh một chút rồi mỉm cười nói: Tìm anh tới đây gấp như vậy, rốt cuộc là có việc gì?
Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, em.. Cô ta lộ ra vẻ có chút thẹn thùng, muốn nói lại thôi.
Trương đại quan nhân trong lòng lập tức cảnh giác, trước đây Chu Hưng Quốc từng nhắc nhở hắn, Tiết Vĩ Đồng có ý tứ đối với hắn, nếu chuyện này là thật, Tiết Vĩ Đồng chắc không phải muốn thổ lộ với mình chứ? nếu thực sự là như vậy thì phiền phức rồi. Trương Dương nói: Em nếu cảm thấy không tiện thì thôi đừng nói với anh, đừng nói.
Tiết Vĩ Đồng cắn cắn môi nói: Là như vậy, cha em gần đây ở bên ngoài hình như có nữ nhân!
Trương Dương vừa nghe thấy là chuyện này thì không khỏi bật cười ha ha.
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy hắn như vậy thì không khỏi có chút tức giận: Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười?
Trương Dương nói: Đây là chuyện tốt, cha em hiện tại đang độc thân? Tìm bạn gái cũng là rất bình thường, cho dù kết hôn sinh con cũng bình thường, là con gái em không nên phản đối, em ngược lại nên ủng hộ mới đúng.
Tiết Vĩ Đồng nói: Nữ nhân đó rất trẻ tuổi! Cô ta nói xong liền từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh.
Trương đại quan nhân cầm ảnh xem, nữ nhân trên ảnh rất đẹp, khoảng ba mươi tuổi, ảnh là chụp vào buổi tối, mặc dù có chút mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra khí chất của cô ta không tồi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em rất tức giận, ông ấy lừa em!
Trương đại quan nhân lại nghĩ Tiết Vĩ Đồng nói với mình chuyện này rốt cuộc là có dụng ý gì? Tuy rằng hắn và Tiết Vĩ Đồng là huynh muội kết bái, nhưng tình cảm của Tiết Thế Luân là chuyện riêng của hắn, nào có đến lượt mình xen vào? Hắn ho khan một tiếng rồi nói: Cái đó...em định bảo anh làm gì?
Tiết Vĩ Đồng nói: Em muốn tra lai lịch của nữ nhân này.
Trương đại quan nhân không khỏi cười nói: Em có thể đi tìm thám tử tư, phương diện này anh không am hiểu.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, đã nghĩ ra mỹ nam kế.
Mỹ nam kế? Trương đại quan nhân lập tức minh bạch nguyên nhân chân chính mà Tiết Vĩ Đồng tìm mình, hắn cười khổ nói: Muội tử à, anh không thể giúp việc này được, phải nói rằng cha em cũng không dễ dàng gì, cực khổ nuôi em lớn, giờ con gái lớn rồi, hắn cuối cùng cũng có thể theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình, em không ngờ muốn dùng mỹ nam kế với người ta, tính kế cha em thì không sao, còn lôi cả anh vào, em gái à, thế cũng quá ác rồi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Nếu nữ nhân này thật tình với cha em thì thôi, nhưng em phát hiện chuyện này có chút không đúng, em đã điều tra ghi chép tín dụng gần đây của cha em, trong một tháng này ông ất bỏ rất nhiều tiền để mua rất nhiều đồ, có ô tô, có trang sức, hơn nữa... Nhà nữ nhân này hiện tại đang ở cũng là đứng tên cha em.
Trương đại quan nhân hiện tại đã triệt để minh bạch rồi, Tiết Vĩ Đồng là đang lo lắng người khác mưu đồ tài sản của nhà bọn họ.
Trương Dương nói: Muội tử à, anh thấy chuyện này em không cần thiết phải chuyện bé xé ra to, với đầu óc của cha em, trên đời này nữ nhân của hắn có thể lừa hắn không nhiều đâu. Trương đại quan nhân trong lòng thực sự nghĩ như vậy, Tiết Thế Luân tuyệt đối là người thông minh, ít nhất mình cũng không đoán ra được suy nghĩ của hắn, hơn nữa Trương Dương cho rằng một loạt chuyện của Bắc Cảng rất có thể có liên quan tới Tiết Thế Luân.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em nào có chuyện bé xé ra to, em là lo lắng cho cha em!
Trương Dương nói: Hiện tại là thời đại gì rồi, người có tiền bao mấy tình nhân cũng thấy nhiều mà, cha em không thiếu tiền, hơn nữa còn rất phong độ, trong mắt rất nhiều nữ nhân được cho là lão ngũ kim cương vương đó.
Tiết Vĩ Đồng nói: Già rồi, kim cương cái gì? em sao không nhìn ra.
Trương Dương bật cười ha ha.
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy hắn cười thì không khỏi có chút nóng nảy: Chúng ta có phải là huynh muội kết bái hay không, anh rốt cuộc có giúp em hay không?
Trương Dương nói: Chuyện khác thì anh nguyện ý giúp em, nhưng chuyện này anh thấy, nếu để cha em biết hai người chúng ta thông đồng giở mỹ nam kế để đối phó hắn, về sau bảo anh làm sao mà nhìn mặt hắn nữa? Em là con gái của hắn, hắn đương nhiên sẽ không giận em.
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy Trương Dương thủy chung không chịu đáp ứng thì cuối cùng không nhịn được, cô ta lấy ra một tấm ảnh, tấm ảnh này rõ ràng hơn, chụp cảnh cô gái kia mặc bikini tắm nắng, bên cạnh còn có một nam tử tây phương cường tráng bôi kem chống nắng cho cô ta.
Trương đại quan nhân nhìn ảnh, cảm giác đầu tiên là dáng người của nữ nhân này rất không tồi, chân dài eo nhỏ, chỗ nên to thì to, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, nhưng lập tức ý thức được mình không nên đánh giá dáng người của nữ nhân này, hắn nhìn Tiết Vĩ Đồng rồi nói: Muội tử, ảnh này em lấy được từ đâu đấy?
Tiết Vĩ Đồng lúc ban đầu hiển nhiên không chuẩn bị đem ảnh này ra, nhìn thấy Trương Dương thủy chung không muốn giúp, lúc này mới quyết định lấy ra. Cô ta căm giận nói: Anh không cần phải quan tâm, tóm lại từ những bức ảnh này cho thấy nữ nhân này khẳng định không phải người đứng đắn, cha em mặc dù ở rất lợi hại trên thương trường, nhưng trên tình trường thì cũng không có kinh nghiệm gì.
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, nghĩ thầm hắn nếu không có kinh nghiệm gì thì làm sao có em, đương nhiên nhưng lời này hắn không thể nói ra trực tiếp được.
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy hắn cười thì biết hắn không công nhận lời nói của mình, lập tức nói: Em là lấy cha em ra so sánh với anh.
Trương Dương nói: Em đừng có bôi nhọ anh, anh khác với cha em, anh là người chưa kết hôn.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em không đấu võ miệng với anh, anh rốt cuộc có đáp ứng hay không.
Trương Dương nói: Em vẫn chưa nói với anh những bức ảnh này là từ đâu mà có? Nếu muốn anh giúp em thì sao không lấy ra chút thành ý nhỉ?
Tiết Vĩ Đồng lấy lại ảnh: Nói chung là kệ em! Tam ca em nhờ anh chút việc nhỏ như vậy mà anh lại ra sức khước từ ra sức khước từ em, anh rất không có nghĩ khí.
Trương đại quan nhân nghe cô ta đã nói tới nước này, chỉ có thể gật đầu: Anh giúp em một lần, có điều anh bán đứng nam sắc cũng có hạn độ thôi.