Y Đạo Quan Đồ

Chương 1833: Chương 1833: Ngẫu nhiên hay là quả nhiên(3)




Gần đến nơi đánh cờ, họ nhìn thấy hai chiếc xe đâm nhau, một chiếc trong số đó là của Kiều lão, một đám người vây lại xung quanh, dường như còn có tiếng cãi cọ, một người trong số đó hình như là Tông Thịnh. Kiều lão chau mày nói: “Trương Dương, cậu qua đó xem xem!”

Trương Dương rảo bước, phát hiện rằng Tông Thịnh quả nhiên đang ở đó, bị mấy người đàn ông vây ở giữa, nhìn mấy người đó hình như đều có thân phận cả, một người chỉ vào Tông Thịnh nói: “Lời vừa rồi, anh nói lại lần nữa xem nào!”

Tông Thịnh nói: “Anh phải bồi thường!”

Một người đàn ông nhìn Tông Thịnh nói: “Anh biết chúng tôi là ai không?”

Tông Thịnh nói: “Sao tôi cần biết anh là ai? Làm xước xe của tôi thì phải đền!”

Người đứng đầu là một người đàn ông chừng hơn 50 tuổi, xem ra giống như một cán bộ, y nói chầm chậm: “Vị đồng chí này, anh ở đơn vị nào vậy, rõ ràng là anh vượt xe, anh phải nói cho đúng chứ.”

Trương đại quan bước đến, nói với Tông Thịnh: “Không sao chứ?”

Tông Thịnh lắc đầu nói: “Họ làm xước xe rồi.”

Đối phương đông người, một người trong số đó tính khí không tốt, tức giận nói: “Làm xước thì đã làm sao? Anh mở mắt ra mà nhìn, đây là đâu, muốn chọi lại à? Anh nhìn rõ xem đối phương là ai đi.”

Trương đại quan cười nói: “Mẹ kiếp, ăn nói kiểu gì vậy? Đâm vào xe chúng tôi mà ông còn có lý à?” Trương đại quan cũng biết đây là kinh thành, hắn cũng biết ở kinh thành thì phải khiêm tốn, nhưng hôm nay không giống với trước đó, ở đằng xa là hai vị nhân vật cấp bậc nguyên lão, cơ hội tốt như thế này, Trương đại quan cần phải thể hiện, nếu không chẳng phải rất lãng phí sao?

Người đó cũng không khách khí gì: “Này, chàng trai, ăn nói kiểu gì vậy? Có tin tôi còng anh vào không.” Nghe khẩu khí là biết người của hệ thống công an.

Trương đại quan cười nói: “Ông lớn lắm à? Lớn đến đâu chứ? Hôm nay tôi nói cho các ông biết, ngoan ngoãn bồi thường tiền rồi đi, nếu không thì…”

“Nếu không thì sao?” Người đàn ông đứng đầu hơi tức giận, y lạnh lùng nhìn Trương Dương.

Trương đại quan phát hiện ra người này hơi quan, nhưng không nhớ ra hắn đã từng gặp ở đâu.

Tông Thịnh nói: “Thôi vậy!” Lần này đến lượt gã quay sang khuyên Trương Dương, Trương Dương nói: “Không thể thôi được, đền tiền đi!”

Người đàn ông đứng đầu lạnh lùng hừ một tiếng: “Chàng trai, đừng hống hách.”

Một người đàn ông cao to đứng bên cạnh y, giơ tay ra đẩy Trương Dương, bất cứ việc gì bộc phát đều cần một ngòi nổ, hôm nay Trương Dương đã nắm chắc ý định thể hiện bản thân, Kiều lão bảo hắn đứng ra giải quyết vấn đề là tìm đúng người rồi. Trương đại quan đang đợi đối phương ra tay kìa. Mẹ kiếp, chỉ cần mày dám ra tay, là ông đây sẽ giải quyết ngay.

Trương đại quan kéo tay người đó, rồi dùng cùi trỏ đập vào ngực đối phương, làm cho đối phương kêu thất thanh lên một tiếng, bay ra hơn mười mét, nằm chổng vó trên mặt đất.

Mọi người đều ngỡ ngàng, lúc này mới quay đầu nhìn, thấy Kiều lão và Chu lão đang đứng ở chỗ không xa.

Thái độ của Kiều lão và Chu lão đều rất bình tĩnh, dường như đang nhìn một đám trẻ con nô đùa vậy, người đàn ông đứng đầu phe xung đột với Tông Thịnh sắc mặt thay đổi, gã nhanh chóng bước về phía Kiều lão và Chu lão, thành khẩn nói: “Kiều lão, Chu lão, không ngờ hai vị cũng ở đây.”

Kiều lão điềm đạm cười nói: “Mấy đồng chí già đi tắm suối nước nóng là điều hết sức bình thường mà, không cần thiết phải làm kinh động mọi người, nhưng gặp được người quen ở đây là điều khó kiếm”

Chu lão cười nói: “Tôi còn tưởng là ai kìa.”

Trên trán người đàn ông đó đã chảy mướt mồ hôi, hóa ra người đàn ông này là thị trưởng thành phố Tân Hải Tạ Khôn Thành, Tạ Khôn Thành dù thế nào cũng không ngờ được rằng gã lại gặp phải hai vị nguyên lão này ở đây. Hơn nữa gã còn xảy ra xích mích với lái xe của Kiều lão, Tạ Khôn Thành nói: “Tôi không biết…”

Kiều lão ngắt lời gã: “Khôn Thành à, đừng chấp với tụi nhỏ.”

Tạ Khôn Thành cười nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi.”

Kiều lão nói: “Vậy thì tự anh giải quyết đi, chúng tôi đi trước đây.”

Trương đại quan giờ đã hiểu, hôm nay vị bí thư Tạ này đã rất đen đủi, sao lại đi đắc tội với Kiều lão cơ chứ.

Kiều lão và Chu lão không nói gì, tiếp tục bước về phía chỗ đánh cờ.

Tạ Khôn Thành biết rằng Tông Thịnh và Trương Dương là người của Kiều lão, ngay lập tức đã thay một bộ mặt khác, đừng nói là bảo gã đền tiền, dù là bảo gã đền một chiếc xe mới cũng được, Tông Thịnh lúc này đã biểu hiện rất khoan dùng, gã nói một câu, đã hiểu lầm thì thôi, mọi người tự sửa xe của mình. Tạ Khôn Thành cùng đám người của gã vội vàng đi khỏi.

Tạm thời chưa nói đến việc đám người này phiền não và hối hận. Trương đại quan cảm thấy việc này hơi trùng hợp, Kiều lão rất khiêm nhường đến suối nước nóng để gặp Chu lão, mà Tông Thịnh lại đâm xe ở đây, và đối phương lại là phó bí thư thị ủy Tân Hải, một loạt sự việc này sao lại trùng hợp vậy?

Mặc dù đánh cờ cùng hai vị nguyên lão là một sự vinh quang, nhưng trên thực tế lại vô cùng vô vị nhàm chán, Trương đại quan đến tận lúc rời khỏi mới có được cảm giác được giải thoát, mặc dù hai vị nguyên lão đã về hưu, nhưng khí thế ép người vẫn làm cho hắn cảm thấy vô cùng áp lực. Về mặt võ công, Trương đại quan gần như đã là vô địch, nhưng trên đàn chính trị, khi đối diện với hai vị nguyên lão, hắn cảm thấy mình như một con sông nhỏ trước biển cả mênh mông vậy. Hắn không bao giờ biết được hai vị nguyên lão đang nghĩ điều gì, bước tiếp theo nên làm thế nào?

Buổi tối ngày hôm đó, Trương Dương vốn định về biệt vườn Hương Sơn, nhưng hắn lại nhận được tin của Lệ Phù, chứng thực rằng Tần Manh Manh đã lên chuyến bay về kinh thành, nếu như lộ trình thuận lợi, thì cô sẽ đến sân bay quốc tến kinh thành vào lúc 5 giờ sáng. Lệ Phù bảo Trương Dương đến ban trú kinh Bình Hải đợi cô, buổi tối cô sẽ đi tìm hắn.

Trương đại quan đến ban trú kinh bình hải, thật ra trước khi đến kinh thành lần này hắn đã dự định đến đây một chuyện, chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương và hắn có quan hệ khá tốt, đương nhiên Trương Dương đến không chỉ vì tình cảm với chú hắn, mà vì Đinh Cao Sơn và phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương vừa xảy ra chuyện, hai người này đều là bạn học cũ của Quách Thụy Dương, giao tình của họ khá thân thiết, sau khi Đinh Cao Sơn và Tưởng Hồng Cương xảy ra chuyện, Quách Thụy Dương không thể hiện bất cứ sự quan tâm nào, đây không phải vì tình người đạm bạc, mà vì ở trên quan trường không thể không làm như vậy.

Quách Thụy Dương chào đón Trương Dương đến, buổi tối còn mở tiệc đón Trương Dương, có điều lần này Quách Thụy Dương không làm gì quá lớn, mà một mình tiếp Trương Dương, hai người gặp nhau không thể không nhắc đến Đinh Cao Sơn và Tưởng Hồng Cương, nhắc đến hai vị bạn học cũ này, Quách Thụy Dương không khỏi tiếc thương.

Quách Thụy Dương nói: “Cuộc đời đúng là như một giấc mơ, chúng tôi là bạn học mấy chục năm, là bạn của nhau mấy chục năm, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này.”

Trương đại quan thầm nói, chỉ sợ đây vẫn chưa kết thúc.

Quách Thụy Dương nói: “Tôi nghe nói cậu đã giúp đỡ Hồng Cương.”

Trương Dương điềm đạm cười nói: “Cũng không phải là giúp gì cả, nói ra thì, là kỷ ủy tìm tôi, bảo tôi giúp đỡ hỏi Đinh Lâm, xem trong di vật của Đinh Cao Sơn có giấy nợ không.”

Quách Thụy Dương nói: “Thật ra trước kia tôi cũng đã hỏi Đinh Lâm về chuyện này, cô ấy rất lạnh lùng với tôi.”

Trương Dương nhấc cốc rượu, yên lặng nhìn Quách Thụy Dương.

Quách Thụy Dương cười cụng ly với hắn rồi uống hết, thấp giọng nói: “Một việc giống nhau nhưng sẽ mang đến những ảnh hưởng không đồng nhất đối với mọi người, và từng người khác nhau cũng sẽ lý giải chuyện đó theo cách khác nhau, sau khi Đinh Cao Sơn xảy ra chuyện, tôi và Tưởng Hồng Cương đều rất quan tâm, nhưng vị trí của chúng tôi quyết định rằng chúng tôi không được quá chú ý đến chuyện đó, nhưng với người nhà Đinh gia, thì đây là thái độ lạnh lùng, có lẽ họ cảm thấy rằng thái độ của chúng tôi làm họ đau lòng, tôi cũng biết chuyện Hồng Cương tìm Đinh Cao Sơn để mượn tiền, lúc đầu tôi đề nghị anh ấy viết giấy nợ, anh ấy là một người có chí tiến thủ, một con người nếu muốn bước về phía trước thì phải giữ đầu óc cho tỉnh táo, không được để cái lợi ích trước mắt mê hoặc, thật ra Cao Sơn rất phóng khoáng, tình cảm của anh ấy và chúng tôi không thể dùng tiền để đong đếm được.”

Trương Dương vẫn không nói gì, với hắn, cách làm của Quách Thụy Dương và Tưởng Hồng Cương có phần tự bảo vệ mình, nếu là hắn, hắn quyết sẽ không làm như vậy, sự lạnh lùng của Đinh Lâm với họ cũng có thể hiểu được, Quách Thụy Dương có một câu nói không hề sai chút nào, trong sự việc của Tưởng Hồng Cương, Trương Dương đã giúp đỡ rất nhiều, nếu như không phải là do Đinh Lâm cảm thấy mình có một món nợ tình người với Trương Dương, thì cô ấy sẽ không lấy tờ giấy nợ đó ra.

Quách Thụy Dương nói: “Trải qua sự việc này, sĩ đồ của Hồng Cương được coi như đã hết, có điều may mà tìm được tờ giấy nợ đó, nếu không thì anh ta còn phải ngồi tù nữa.”

Trương Dương nói: “Ông ấy bước hơi lớn.”

Quách Thụy Dương thở dài một hơi rồi nói: “Vận may của một con người đã được định sẵn, bước đến đâu là đã được định trước rồi, Hồng Cương không hài lòng với hiện trạng của Bắc Cảng, anh ta cho rằng mình làm tốt hơn Cung Hoàn Sơn về tất cả mọi mặt, nhưng anh ta lại không có được sự sủng ái của Hạng Thành, thiếu cơ hội cạnh tranh công bằng, anh ta chỉ là một người đứng sau ở Bắc Cảng, vì vậy anh ta không cam tâm, chính vì tâm trạng này nên đã làm hại chính anh ta.”

Trương Dương nói: “Quyền lực là một thứ rất đáng sợ, vì theo đuổi quyền lực, rất nhiều người đã tẩu hỏa nhập ma.”

Quách Thụy Dương nói đầy đồng cảm: “Những thứ không phải của anh thì có giành cũng không giành được, lần này Cung Kỳ Vĩ đến Bắc Cảng nhậm chức, tôi mới hiểu ra, hóa ra người mà lãnh đạo xem trọng không phải là Tưởng Hồng Cương, cũng không phải là Cung Hoàn Sơn mà có một người khác, nghĩ đến việc hai người họ cứ tranh đấu, đến cuối cùng cả hai đều là kẻ thất bại cả.”

Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Quách hình như đã ngộ ra nhiều điều.”

Quách Thụy Dương cười khổ hạnh: “Trương lão đệ à, cơ hội tiến bước của tôi trên quan trường vốn đã rất nhỏ nhoi, giờ đây gần như không còn nữa, sau khi làm hết nhiệm kỳ ở ban trú kinh này, về sau tôi sẽ tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng lão.” Quách Thụy Dương không phải là vì trước mặt Trương Dương mới nói như vậy, sự việc của Đinh Cao Sơn đã làm gã chịu chút liên lụy, trước kia kỷ ủy còn tìm đến gã để nói chuyện, nói rằng phải điều tra một vài tình hình về Tưởng Hồng Cương và Đinh Cao Sơn, thật ra họ cũng bắt đầu nghi ngờ rằng gã có qua lại với Đinh Cao Sơn về kinh tế.

Trương Dương nói: “Con người ta làm lâu trong quan trường, lá gan sẽ trở nên ngày càng nhỏ hơn.”

Quách Thụy Dương nói: “Leo càng cao, thì ngã càng đau, một đời người chẳng thể cứ mãi bình yên, ai mà chẳng có lúc bị ngã.” Nói xong câu này, gã không muốn tiếp tục nói chủ đề này nữa, mà nhấc cốc rượu lên nói: “Lão đệ, lúc nào cũng có người tài, một loạt người mới thay đi loạt người cũ, tương lai thuộc về các anh.”

Trương đại quan cười ha ha nói: “Câu này thật giả tạo quá, thật ra anh không hề cam tâm phải rời khỏi vũ đài sớm như vậy.”

Quách Thụy Dương nói: “Không muốn già cũng không được mà! Tôi ở cái tuổi này rồi mà mới chỉ là một cán bộ cấp phó khoa thôi.” Nói đến đây, gã đột nhiên hỏi của Trương Dương: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Trương đại quan chớp chớp mắt: “Hai mươi tám!” Tên này đã làm giả tuổi, hắn đổi thành lớn hơn ba tuổi, điều này rất khác so với nhiều người trong thể chế, đại đa số quan viên đều muốn làm cho tuổi của mình nhỏ một chút, chỉ có tên này là thay lớn hơn, đương nhiên rằng một cán bộ cấp chính sở hai mươi tám tuổi đã đủ để mọi người kinh ngạc rồi.

Quách Thụy Dương cảm thấy tự xấu hổ: “So sánh với anh, tốc độ thăng tiến của tôi thật là như rùa bò vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.