Trương đại quan nhân thở dài: Vĩ Đồng à Vĩ Đồng, em một mực cho rằng em là em gái mà anh tin tưởng nhất, không ngờ, em mới là phản đồ trà trộn vào trong đội ngũ của đảng.
Một đám người đồng thanh bật cười.
Tiết Vĩ Đồng nghe nói tới một màn mạo hiểm vừa rồi thì cũng không khỏi sợ tới toát mồ hôi lạnh, nếu Trương Dương thực sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cả đời này mình không thể tha thứ cho bản thân.
Từ Kiến Cơ không hề chính mắt thấy một màn vừa rồi, đối với Trương Dương từ trên trực thăng nhảy xuống thì hắn tin, nhưng còn về cái độ cao mà em trai và Viên Tân Dân miêu tả thì tràn ngập hoài nghi, có điều không ai đi tìm tòi nghiên cứu chi tiết về chuyện này, hiện tại mấu chốt nhất chính là đăng kí kết hôn.
Trương đại quan nhân và Sở Yên Nhiên cùng nhau lấy giấy tờ ra, khi chụp ảnh, Trương đại quan nhân nắm chặt tay Sở Yên Nhiên, ngay cả mồ hôi cũng ứa ra, Sở Yên Nhiên nói: Nắm chặt như vậy làm gì?
Trương đại quan nhân nói: Anh sợ em bay mất!
Sở Yên Nhiên không nhịn được cười nói: Cho dù em bay mất thì anh cũng sẽ đuổi theo em.
Trương Dương: NóiAnh sẽ không cho em rời khỏi anh!
Trong sự chúc phúc và chúc mừng của mọi người, người đã đăng ký xong giấy kết hôn.
Nhìn Trương Dương và Sở Yên Nhiên hạnh phúc ôm nhau, Hồng Nguyệt cũng không khỏi tựa sát vào vai Từ Kiến Cơ, Từ Kiến Cơ ghé vào bên tai cô ta nói khẽ: Chúng ta cũng nhanh làm theo nhé?
Tiết Vĩ Đồng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy mất mát, có một số người đã chú định không thuộc về mình.
Trương đại quan nhân bị thương tất nhiên dẫn tới sự chú ý của người nhà, chuyện xảy ra buổi chiều là bất kể là như thế nào cũng không thể nói thật với người nhà, chỉ nói là không cẩn thận trượt chân, kết quả ngã gẫy tay.
Đúng như Trương Dương mong muốn, lần này hắn đã mang tới cho Sở Yên Nhiên một kinh hỉ rất lớn, lịch trình cầu hôn như vậy chỉ sợ trên thế giới này không tìm đâu ra được vụ thứ hai, nếu nói phát triển là Trương đại quan nhân rắp tâm thiết kế, nhưng chuyện phát triển về sau lại nằm ngoài tầm kiêm soát của hắn, quá trình tuy rằng biến đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn có được một kết cục hoàn mỹ.
Margaret cầm giấy kết hôn của hai người rồi nhìn đi nhìn lại, lão thái thái mừng rỡ cười toe tóe, vốn muốn vào bữa cơm chiều này sẽ quyết định chuyện kết hôn, không ngờ hai đứa này buổi chiều đã bỏ đi đăng ký, mang tới cho cả nhà một kinh hỉ.
Trương Dương nói: Bà ngoại, từ hôm nay Yên Nhiên đã là vợ hợp pháp của cháu rồi, về sau bà chính là bà ngoại ruột của cháu.
Margaret cười nói: Đã sớm nên như vậy rồi, Yên Nhiên giao cho cậu thì tôi yên tâm, tôi yên tâm! Lão thái thái vui vẻ như trẻ con.
Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh cơ hồ đồng thời tới khách sạn Tây Sơn, hai người nghe nói Trương Dương và Sở Yên Nhiên vào buổi chiều đã đi đăng ký thì đều vô cùng cao hứng, Tống Hoài Minh là cha, trong lòng tất nhiên cảm thấy có chút không nỡ, khi Văn Quốc Quyền chúc mừng y, Tống Hoài Minh không khỏi cảm thán nói: Con gái lớn rồi, thực sự không do cha mẹ làm chủ nữa, bọn chúng hạnh phúc là tốt rồi.
Văn Quốc Quyền cười nói: Trương Dương không phải là được anh nhìn trúng ư? Nhưng sao giờ tôi lại cảm thấy anh đột nhiên có chút lo được lo mất vậy?
Tống Hoài Minh nói: Cả ngày mong ngóng con gái được gả đi, nhưng thực sự tới lúc đó rồi thì trong lòng lại khó tránh khỏi có chút không nỡ, con người đúng là mâu thuẫn.
Văn Quốc Quyền có thể hiểu tâm tình của Tống Hoài Minh lúc này, y mỉm cười vỗ vỗ vai Tống Hoài Minh, hai người cùng nhau tới phòng khách gặp người thân. Văn Quốc Quyền tuy rằng địa vị rất cao, nhưng ở trước mặt người nhà lại không hề làm cao, sau khi ân cần thăm hỏi Margaret thì lại rất thân thiết chào hỏi Từ Lập Hoa từ xa tới, cười nói: Chị Từ, Trương Dương là con trai chị, cũng là con trai nuôi của tôi, chúng ta là người một nhà mà.
Từ Lập Hoa liên tục gật đầu, ở trước mặt quan lớn chỉ có thể thấy trên ti-vi như Văn Quốc Quyền, bà ta vẫn lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Văn Quốc Quyền cười cười nói với vợ: Đã tới giờ ăn cơm chiều rồi mà sao không thấy Trương Dương và Yên Nhiên?
Đang nói thì Trương Dương và Sở Yên Nhiên từ trên lầu đi xuống, hai người cùng đi tới trước mặt Văn Quốc Quyền, Trương Dương nói: Cha nuôi, cha tới rồi!
Sở Yên Nhiên cũng chào: Bác Văn.
Văn Quốc Quyền nhìn thấy cánh tay Trương Dương bị thương thì không khỏi quan tâm hỏi: Trương Dương, tay làm sao vậy?
Trương Dương cười nói: Không cẩn thận bị ngã, bị gãy xương, đã nối lại rồi, sau khi bình phục thì không có ảnh hưởng gì cả.
Văn Quốc Quyền dặn dò: Lớn như vậy rồi mà sao vẫn không biết chiếu cố cho bản thân.
Trương Dương nói: Về sau con sẽ giao mình cho Yên Nhiên chiếu cố.
Tống Hoài Minh cũng đi tới: Trương Dương, con gái tôi vẫn chưa gả đi, cậu đã bắt đầu an bài nhiệm vụ cho nó rồi.
Trương Dương cười nói: Chú Tống, chú yên tâm, cháu không dám khi dễ cô ấy đâu.
Sở Yên Nhiên gọi một tiếng cha .
Tống Hoài Minh gật gật đầu nhìn con gái, trong lòng bỗng nhiên sinh ra tư vị phức tạp, y nhớ tới vợ của mình, không khỏi có chút buồn bã, vợ không thể nhìn thấy con gái lấy chồng.
Bữa cơm đoàn viên Tối hôm đó ăn rất hoà thuận vui vẻ, sau cơm chiều, Tống Hoài Minh và Văn Quốc Quyền tới ban công tầng thượng uống trà.
Văn Quốc Quyền nói: Hoài Minh, chúc mừng anh đã có được một đứa con rể tốt như vậy.
Tống Hoài Minh không khỏi cười nói: Anh hình như là đang lòng vong khen con trai nuôi của mình.
Hai người đồng thời bật cười, Văn Quốc Quyền cảm khái nói: Trương Dương quả thực rất xuất sắc, tôi đối với đứa con trai nuôi này vẫn luôn rất hài lòng, cho nên tôi hy vọng anh cũng hài lòng với đứa con rể này như tôi. Văn Quốc Quyền đang thông qua tình thân để gắn chặt bản thân và Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương là đứa nhỏ không tồi, nếu không tôi cũng không yên tâm giao Yên Nhiên cho hắn.
Văn Quốc Quyền nói: Hai đứa nhỏ này sau khi nhận giấy kết hôn, coi như là cũng giải quyết xong được một tâm nguyện, nhìn thấy chúng, tôi không khỏi nhớ tới hai đứa con của tôi, nếu chúng cũng có thể giống Yên Nhiên thì tôi cũng bớt lo đi nhiều.
Tống Hoài Minh ít nhiều cũng biết về chuyện con cái của Văn Quốc Quyền, y nói khẽ: Hạo Nam không phải đã có vợ chưa cưới rồi ư, hiện tại hắn ở Nam Tích công tác cũng rất ổn định, cũng tới lúc nên cân nhắc tới lập gia đình rồi.
Văn Quốc Quyền lắc đầu nói: Trước đây tôi từng một độ cho rằng Hạo Nam rất ổn trọng, lịch lãm mấy năm nay đã khiến nó đủ thành thục rồi, nhưng nó trên thượng lại không đủ thành thục, khuyết điểm quá rõ ràng.
Tống Hoài Minh nói: Con người luôn cần phải có một quá trình để thành thục.
Văn Quốc Quyền nói: Tôi là cha nó, tôi đối với nó cũng coi như là hiểu rất rõ, Hạo Nam trên sĩ đồ sẽ không đi quá xa được, lòng dạ và nhãn giới của nó có chút vấn đề.