Trương đại quan nhân nhìn thấy Trần Tuyết ra hiệu thì lập tức yên tâm lớn mật lẻn tới dưới nhà, theo lộ tuyến vừa rồi của Trần Tuyết mà đi tới bên cạnh cô ta.'
Hai người trước sau trèo vào ban công, công phu tiềm nhập hiện tại của Trương đại quan nhân không phải cường đại bình thường, hắn trước chuyện đã chuẩn bị chìa khóa vạn năng, không đến hai mươi giây đã mwor được cửa ban công.
Trong hai mắt Trần Tuyết lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trương đại quan nhân đắc ý dào dạt dùng truyền âm nhập mật nói với cô ta: Đừng nhìn tôi sùng bái như vậy, tôi còn có rất nhiều bản sự mà cô chưa biết đâu.
Trần Tuyết nói: Đừng quên mục đích lần này tới đây của chúng ta.
Trương đại quan nhân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cực có phong độ thân sĩ nói với Trần Tuyết: Nữ sĩ đi trước.
Trần Tuyết thật sự là bất lực đối với hắn, lắc đầu rồi chậm rãi đi vào trong phòng.
Trương đại quan nhân cũng không phải là lần đầu tiên lẻn vào chỗ ở của Liễu Đan Thần, lần trước bởi vì sơ ý cho nên mới rơi vào bẫy, lần này tất nhiên cẩn thận hơn nhiều, bố trí trong phòng cơ hồ không có thay đổi nhiều.
Tiến vào phòng của Liễu Đan Thần, Trương đại quan nhân trước tiên ngồi, địa nhìn xuống gầm giường, phát hiện gầm giường trống không, những cái hũ sành không biết đã biến đi đâu rồi.
Trần Tuyết nhìn chung quanh phòng, không hề phát hiện bất kỳ điều gì dị thường, cô ta vươn tay ra sờ sờ đầu giường, thấy đầu giường có không ít bụi thì nói khẽ: Nơi này chắc rất lâu rồi không có ai ở.
Trương Dương nói: Xem ra cô ta lo lắng tôi sẽ tìm cô ta cho nên không dám quay lại. Thật ra trong lòng hắn không cho là như vậy, Liễu Đan Thần vẫn ở viện kinh kịch, nếu cô ta thực sự trốn tránh mình thì chỉ sợ sớm đã xa chạy cao bay khỏi kinh thành rồi.
Hắn tới phòng bên cạnh, trong ấn tượng của hắn thì bố trí của gian phòng này vô cùng kỳ quái, trên vách tường vẫn còn treo bức tranh gầm màu lam, bên trên thêu đủ loại đồ hình, phía trước cửa sổ thì đặt một bàn thờ, bên trên có lư hương, trên lư hương có khắc ký hiệu đồ đằng quái dị, có điều lại không có hương, trong lư hương cũng không có tro hương.
Trần Tuyết nhìn bức tranh gầm, mày nhăn lại, tựa hồ đang nghĩ gì đó.
Trương Dương nhìn tranh gấm, không biết vì sao bỗng nhiên cảm giác ký tự đồ hình trên tranh tựa hồ phát ra ánh sáng, Trương đại quan nhân sợ đến nỗi vội vàng nhắm hai mắt lại, thân hình lắc lư. Trần Tuyết cảm thấy được biến hóa của hắn, vươn tay nắm cổ tay tay hắn, quan tâm nói: Anh sao thế?
Trương Dương không dám mở mắt, nói khẽ: Bức tranh gấm này cổ quái quá, tôi vừa nhìn thoáng qua thì cảm thấy ký tự ánh ra tia sáng, giống như những ký hiệu muốn chui vào trong óc tôi vậy.
Trần Tuyết nói: Đừng sợ, tôi ở bên cạnh anh mà.
Trương đại quan nhân lật tay, nhắm chặt tay Trần Tuyết, hắn quả nhiên không dám mở mắt.
Trần Tuyết nhìn bức tranh gầm, nói khẽ: Anh có mang máy ảnh không?
Trương Dương gật đầu, lấy máy ảnh ra, Trần Tuyết chụp hết lại những bố trí cổ quái trong phòng.
Trương Dương lại nói: Cô tìm xem trên bàn tờ có phải có quyển album không?
Trần Tuyết nói: Không. Cô ta cẩn thận tìm một lần trong phòng, xác định không tìm được thứ gì khác dị thường, lúc này mới kéo Trương Dương ra ngoài.
Trương đại quan nhân chậm rãi mở mắt ra, trên trán không ngờ ứa ra mồ hôi lạnh.
Trần Tuyết nói: Cô ta chắc đã một đoạn thời gian rồi không ở đây, xem ra chúng ta vồ hụt rồi.
Trương Dương gật đầu nói: Đi thôi. Hắn từ sau khi tiến vào phòng liền cảm thấy trong lòng lờ mờ có chút không thoải mái, thật ra hắn cũng nói không rõ được rốt cuộc là vì sao.
Hai người lặng lẽ rời khỏi ký túc xá của viện kinh kịch, Trần Tuyết nhìn thấy sắc mặt Trương Dương khác thường, vốn cô ta định sau khi rời khỏi thì trực tiếp trở về trường học, nhưng nhìn thấy tình trạng của Trương Dương thì không khỏi có chút lo lắng, vì thế bắt xe rồi cùng Trương Dương quay trở về Hương Sơn biệt viện, lái xe nghe nói phải đi xa như vậy thì nói gì cũng đòi thêm tiền, nếu là bình thường thì Trương đại quan nhân khẳng định sẽ không tốt tính như vậy, nhưng lúc này trạng thái của hắn rõ ràng có chút không ổn, đương nhiên cũng không có tâm tình mà cãi cọ.
Hai người trở lại Hương Sơn biệt viện, Trần Tuyết thanh toán tiền xe, đỡ Trương Dương đi xuống xe.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu lên mặt Trương Dương, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy.
Trần Tuyết mở cửa phòng, giúp hắn vào trong phòng ngồi, Trương Dương nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, cảm giác trong đầu trong đầu như nổ đom đóm, tựa hồ có những ký tự lập lòe sáng không ngừng bay về phía hắn. Cái này hoàn toàn bất đồng với tình hình cổ độc phát tác, Trương Dương cũng không rõ mình rốt cuộc là bị làm sao?
Trần Tuyết rót cốc chà nóng rồi mang tới cho hắn, ôn nhu nói: Anh uống chén trà đi đã.
Trương đại quan nhân chậm rãi mở mắt ra, uống hai ngụm trà, rất thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của Trần Tuyết, rất nhanh đã uống cạn chén trà, Trương Dương thở hắt ra, nói: Không biết vì sao những ký tự quái dị này thủy chung cứ xoay tròn trong đầu tôi.
Trần Tuyết nói: Tác dụng Tâm lý đấy, có thể là bởi vì anh trúng cổ độc, cho nên nhìn thấy mấy thứ đó thì tự nhiên nhớ tới tình cảnh lần trước chẳng may trúng bẫy.
Trương Dương nói: Tôi trước đây vẫn luôn không coi cổ độc ra gì, nhưng không ngờ nó lại lợi hại tới vậy.
Trần Tuyết nói: Thứ Bàng môn tả đạo, nhất định có thể tìm được phương pháp khắc chế.
Trương Dương lúc này đã khôi phục lại, cầm lấy khăn mặt Trần Tuyết đưa, lau sạch mồ hôi lạnh trên trán rồi nói khẽ: Liễu Đan Thần vì sao muốn hại tôi? Tôi và cô ta vốn không thù không oán mà.
Trần Tuyết nói: Nếu không phải yêu quá sinh hận thì cô ta có ý đồ khác.
Trương Dương nói: Tôi kiến thức cổ độc kiến thức là ở Bắc Cảng.
Bắc Cảng ư?
Trương Dương gật đầu nói: Tiêu Quốc Thành thân trúng cổ động, lúc ấy tôi vừa hay gặp được, còn là tôi giúp hắn giảm bớt cổ độc trong cơ thể, khiến hắn tạm thời không đến nỗi phát tác, không ngờ nhanh như vậy lại tới lượt tôi trúng phải.
Trần Tuyết nói: Y giả không thể tự chữa, cổ độc mà anh và hắn trúng phải chưa chắc đã giống nhau.
Trương Dương nói: Thiên hạ tuy lớn, nhưng người biết cổ thuật này cũng không nhiều, có thể lợi dụng thuật hại người thì đã ít lại càng ít, tôi thấy tôi thấy người hạ cổ Tiêu Quốc Thành mười phần có chín có biết Liễu Đan Thần.
Trần Tuyết nói: Anh có biết bọn họ hạ cổ hại Tiêu Quốc Thành là vì gì không? Và hạ cổ với anh là vì gì?
Trương Dương nói: Tôi chính là không nghĩ thông chuyện này đây, tôi và Liễu Đan Thần trước đây căn bản không quen nhau, lúc trước cô ta hát hí khúc trên thọ yến của Tiết lão, tôi nhớ rõ lúc ấy có người xông lên sân khấu muốn ám sát Tiết Thế Luân, chính là Liễu Đan Thần kịp thời, mới cứu Tiết Thế Luân một mạng, lúc ấy tôi chỉ cho rằng đó là trùng hợp, hiện tại mới hiểu được không ngờ là cô ta có vấn đề.
Trần Tuyết nói: Liễu Đan Thần trẻ tuổi như vậy, cô ta lại là ngôi sao của giới kinh kịch, vì sao phải làm loại chuyện này, sau lưng hành vi của cô ta có phải có ẩn tình gì hay không?
Trương Dương nói: Việc này chỉ có giáp mặt hỏi cô ta thì mới biết được.
Nói nói. Anh vẫn định tiếp tục ở lại ở kinh thành để tìm hiểu rõ chuyện này ư!
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi đã nhờ người đặt vé xe để đêm mai đi rồi, tôi còn có rất nhiều việc để làm, không thể ở lại kinh thành mãi được.
Trần Tuyết nói: Chuyện của Văn gia ược giải quyết rồi à?
Chắc không có vấn đề gì lớn. Trương Dương nhìn nhìn tòa trạch viện này rồi nói khẽ: Chuyện của Hội từ thiện, Diêu Hồng Hi đã đứng ra gánh vác trách nhiệm rồi, về phần tòa Hương Sơn biệt viện này, hiện tại đã có người chú ý tới nơi này, lại có bốn người chết, chắc là trừ chúng ta ra thì người khác đã coi nơi này là nhà có ma.
Trần Tuyết nói: Thật ra người chết so với người sống còn an toàn hơn nhiều.
Trương Dương cười nói: Tôi trước đó hoài nghi bốn người đó là do Văn Linh giết chết, nhưng sau khi gặp mặt cô ta thì phát hiện võ công của cô ta căn bản không hề khôi phục.
Trần Tuyết nói: Tôi nghe nói võ công luyện đến cảnh giới cao nhất thì có thể trở lại nguyên trạng trở lại nguyên trạng, từ bên ngoài nhìn thì không khác gì người bình thường.
Trương Dương nói: Cô ta không có bản sự lớn như vậy, tôi đã tra xét mạch tượng của cô ta rồi, cô ta hiện tại chính là một người bình thường mà thôi.
Trần Tuyết nói: Tôi luôn cảm thấy biểu hiện của cô ta rất lạ, cô ta đối với sinh tử ấn vẫn chưa hề nản lòng. Trương Dương nói.Chắc cô ta không tạo nên nổi sóng gió gì đâu.
Trần Tuyết nói: Anh ngồi xuống đi, tôi giúp anh vận công an thần.
Trương Dương gật đầu, Trần Tuyết ngồi xuống đối diện hắn, tay của hai người dí vào nhau, một cỗ nội lực nhu hòa chậm rãi rót vào trong cơ thể Trương Dương, giống như gió xuân vào bên trong kinh mạch Trương Dương, cực kỳ hưởng thụ, cực kỳ thoải mái, Trương đại quan nhân lần này có cơ hội để thoải mái ngắm nhìn Trần Tuyết.
Trần Tuyết dùng chân khí vận hành một vòng trong kinh mạch Trương Dương, sau đó thì chậm rãi thu hồi nội lực, phát hiện Trương Dương vẫn đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào mình thì mặt hơi hơi nóng lên: Anh nhìn đủ chưa?
Trương Dương nói: Nhìn mãi vẫn không thấy đủ.
Trần Tuyết nói: Đẻ những lời này lại mà lừa cô gái khác đi. Cô ta đứng lên, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Trương Dương nói: Nếu có một ngày tôi chết rồi, cô liệu có thương tâm không?
Bước chân của Trần Tuyết hơi khựng lại, nói: Anh sẽ không chết đâu! Tôi sẽ không để anh chết! Nói xong câu đó cô ta vội vàng bỏ đi.
Trương đại quan nhân đứng ngây ra đó, nhìn bóng hình xinh đẹp của Trần Tuyết biến mất ở ngoài cửa, không khỏi dâng tròa cảm xúc, Trần Tuyết tuy rằng đối với mình vẫn luôn lãnh đạm, nhưng những lời này của cô ta cuối cùng vẫn vẫn biểu lộ ra tình cảm đối với mình, Trương đại quan nhân tin mình tuyệt đối không phải là tự tác đa tình, những lời này của Trần Tuyết tuyệt đối là biểu lộ chân tình.