Y Đạo Quan Đồ

Chương 1388: Chương 1388: Người mình(1)




Phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ nghe Trương Dương nhắc đến tên mình, liền ngơ ngác hỏi: “Tôi sao?”

Trương Dương cười nói: “Anh không nghe lầm đâu, tôi nói anh đó! Huyện trưởng Hứa sẽ nắm toàn cục, còn việc này đương nhiên sẽ để anh phụ trách.”

Đổng Ngọc Vũ nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm!”

“Không phải cố gắng hết sức, mà là nhất định phải làm tốt, tôi nhấn mạnh một câu này trước mặt mọi người, lần xin phép thay đổi thành thành phố lần này, chúng ta nhất định phải thành công, Tân Hải muốn phát triển, thì phải đứng ở một độ cao hoàn toàn mới, chỉ có đứng cao mới nhìn được xa, mấy ngày nay tôi đến Tân Hải, việc tôi suy nghĩ nhiều nhất là điều này, việc đầu tiên tôi phải làm là phải cho Tân Hải một tầm cao chưa từng có, một khởi điểm hoàn toàn mới! Cần phải để Tân Hải trở thành điểm sáng kinh tế trong tương lai của tỉnh, cần phải để Tân Hải trở thành đầu tàu kinh tế của Bình Hải!”

Không ai vỗ tay hết, tất cả thường ủy đều thầm nghĩ, đúng là trẻ tuổi điên cuồng, không bốc phét thì anh có thể chết ngay được sao? Có lẽ có thể may mắn được một hai lần, lại còn trở thành đầu tàu kinh tế, mẹ kiếp, anh cũng không để ý vào tình hình hiện tại của Bình Hải, trở thành đầu tàu thế nào được chứ.

Từ Thắng, ủy chính bộ thường ủy huyện Bình Hải nói: “Bí thư Trương nói hay lắm!”

Y vỗ tay mấy cái, thấy không ai hưởng ứng, liền đỏ mặt, đám người này thật chẳng ra sao, đây chẳng phải là đẩy y ra làm trò cười sao?

Trương đại quan cười hì hì nói: “Hôm nay chủ yếu mời mọi người đến là vì chuyện này, mọi người nếu không có ý kiến gì, thì tôi cũng không làm lỡ thời gian của mọi người nữa, đúng rồi, từ khi tôi đến Tân Hải, chúng ta vẫn chưa ăn cơm cùng nhau kìa, không còn sớm nữa, Tiểu Phó à, cậu bảo ban chiêu đãi huyện ủy chuẩn bị một bàn cơm, tối nay mọi người đừng về nhà ăn cơm nữa, chúng ta ngồi lại với nhau một chút, uống ít rượu, giao lưu tình cảm.”

Thật ra bữa cơm này cũng giống như cuộc họp thường ủy vậy, đã nên ăn từ lâu rồi, trước kia huyện trưởng Hứa Song Kỳ đã đề xuất mấy lần, nhưng đều bị Trương Dương dùng một loạt lý do để từ chối, giờ đây hắn lại chủ động đề ra chuyện này, Hứa Song Kỳ lúc này chẳng mấy tâm trạng ăn uống, nhưng người ta là bí thư huyện ủy, người ta đã nói rồi, người đứng thứ hai là gã dù gì cũng phải nể mặt, đây là thực tế, cấp dưới mời lãnh đạo ăn cơm, lãnh đạo có thể từ chối, nhưng lãnh đạo bảo cấp dưới ăn cơm, nếu như anh từ chối có nghĩa là không nể mặt lãnh đạo, có nghĩa là muốn làm cho lãnh đạo mất vui.

Trương Dương đứng dậy nói: “Thế nhé, hôm nay không ai được xin nghỉ, không ai được vắng mặt đâu, sáu giờ rưỡi tối nay, chúng ta gặp nhau ở ban chiêu đãi huyện ủy.”

Hắn nói xong liền sắp xếp lại văn kiện, rồi đứng dậy đi ra ngoài, Phó Trường Chinh cũng đi ra theo sau.

Hứa Song Kỳ là người rời đi cuối cùng, chưa đi được mấy bước, bộ trưởng tuyên truyền Vương Quân Cường đã bước đến: “Huyện trưởng Hứa, những điều bí thư Trương nói là thật sao?”

Hứa Song Kỳ chau chau mày nói: “Cái gì mà thật với giả chứ?”

Vương Quân Cường cười nói: “Việc nâng cấp lên thành phố đó.”

Hứa Song Kỳ hỏi ngược lại: “Anh tưởng rằng chuyện này có thể lấy ra để đùa cợt à?”

“Tôi không biết, có điều tôi cảm thấy việc này đột ngột quá. Có lẽ là vì trước kia tôi chưa từng tiếp xúc với lãnh đạo nào trẻ tuổi như vậy, nên tôi không hiểu về tác phong làm việc của bí thư Trương.”

Hứa Song Kỳ nói: “Lãnh đạo trẻ tuổi có cách làm việc riêng của họ, chúng ta cần phải ủng hộ cho công tác của bí thư Trương.”

Vương Quân Cường không nói gì nữa, gã cũng nhận ra nét rười rượi trong câu nói này của Hứa Song Kỳ. Trương Dương đến Tân Hải lâu như vậy rồi mà mới mở cuộc họp thường ủy, nhưng trong lần họp thường ủy này, mặc dù hắn luôn nói về dân chủ, về việc tôn trọng ý kiến của mọi người, về việc để mọi người phát biểu thoải mái, nhưng thật ra đã định mọi việc từ lâu rồi, có thể nói rằng, hắn không hề để tâm đến những thường ủy này, dù là những lãnh đạo giỏi đến đâu đi nữa, ít nhiều cũng phải giả bộ một chút, nhưng tên này thì lại không, hắn chẳng thèm giả bộ gì hết, mạnh mẽ, ta đây phải mạnh mẽ, một lời thôi, hôm nay tôi chỉ nói một lời, các người làm gì được?

Với Hứa Song Kỳ, Trương Dương không quá ngốc, mà là cố ý làm như vậy, mới bắt đầu đã thử xem giới hạn nhẫn nhịn của họ thế nào.

Hắn không chỉ nhắm tới những cán bộ ở Tân Hải, mà còn nhắm tới cả lãnh đạo của Bắc Cảng nữa.

Khi ai nấy đều đang đoán già đoán non dụng ý thật sự của Trương Dương, thì bí thư Trương đang bận gọi điện thoại cho bên kinh thành, đối tượng nói chuyện là mẹ nuôi của hắn, La Tuệ Ninh: “Mẹ nuôi à, gần đây cha nuôi con có phải rất bận không?”

La Tuệ Ninh cười nói: “Ông ấy thì có lúc nào không bận chứ?”

“Mẹ bảo cha chú ý đến sức khỏe nhé.”

La Tuệ Ninh ừm một tiếng rồi nói: “Đợi đến khi ông ấy về mẹ sẽ bảo với ông ấy, đúng rồi, con đến Tân Hải làm việc có thích ứng không?”

Trương Dương nói: “Cũng được mẹ ạ, con đến đâu cũng thích ứng được mà.”

La Tuệ Ninh hôm nay tâm trạng rất tốt, lại cười thành tiếng nói: “Con ấy à, gần đây con lên ti vi mấy lần rồi, con đã trở thành nhân vật được mọi người chú ý rồi đấy, không ít những cô gái kinh thành đều muốn quen với con.”

Trương đại quan vui vẻ nói: “Được chứ, được chứ, mẹ nuôi à, việc này mẹ sắp xếp giùm cho con đi!”

La Tuệ Ninh mắng: “Này, cái thói lăng nhăng của con bao giờ thì mới thay đổi được vậy? Để Yên Nhiên biết được, nó có tha cho con không?”

Trương đại quan cười nói: “Con chỉ nói như vậy thôi mà, hơn nữa, với sức chịu đựng của con, không làm những việc đó nhất định không vấn đề gì.”

“Con nói vậy, ai mà tin được chứ?”

La Tuệ Ninh rất hiểu về đứa con nuôi này.

Trương Dương nói: “Con người sẽ thay đổi mà mẹ, nếu giờ đây mẹ gặp con, mẹ cũng sẽ thấy con đã trở thành một người khác.”

“Mẹ luôn tin rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời!”

“Thật là làm tổn thương lòng tự trọng của con quá, mẹ nuôi, mẹ làm tổn thương đến lòng tự trọng của con rồi!” Trương đại quan buồn bã nói.

La Tuệ Ninh nói: “Với cái tố chất tâm lý của con ấy à, mẹ cũng muốn làm tổn thương con một lần, nhưng mẹ lại không có được cái khả năng đó.”

Trương Dương cười ha ha.

La Tuệ Ninh nói: “Tiểu tử nhà con có phải có chuyện gì không?”

Trương Dương nói: “Thật sự là có chút chuyện! Mẹ nuôi à, mấy ngày trước con đã đề nghị được nâng cấp huyện Tân Hải thành thành phố, con muốn cha nuôi giúp con để ý đến chuyện này.”

Nhất định phải móc nối quan hệ thượng tầng, dù là điều kiện của Tân Hải đã hoàn toàn phù hợp, nhưng những điều nói trong cuộc họp thường ủy là thật, mỗi năm đều có rất nhiều nơi đề nghị, mà danh sách chỉ được vài nơi, cuối cùng hoa rơi vào nhà ai, là phải dựa vào quan hệ cả.

La Tuệ Ninh nói: “Gần đây mẹ thường nói chuyện của con với cha nuôi con, ông ấy cảm thấy tự hào vì công việc gần đây của con, yên tâm đi, việc này mẹ sẽ nói với ông ấy, giúp con để ý.”

“Cảm ơn mẹ!”

Bên cạnh La Tuệ Ninh vang lên một tiếng nói: “Mẹ, là Trương Dương gọi đến sao?”

Trương đại quan ngớ người, hắn nghe thấy rất rõ, đó rõ ràng là tiếng của Văn Linh, vị chị nuôi này từ trận chiến ở Hán Thành, đến giờ vẫn chưa gặp mặt, không biết được rằng trong Ẩm Huyết Kiếm mà cô ta cướp được có bí mật gì?

La Tuệ Ninh cười nói: “Đúng thế!”

Văn Linh không ngờ lại chủ động muốn nói chuyện với Trương Dương.

La Tuệ Ninh đưa điện thoại cho cô ta, Văn Linh nói: “Trương Dương, gần đây thế nào rồi?”

Điều làm cho Trương đại quan ngạc nhiên là, giọng nói của Văn Linh rất hài hòa, tình hình này khá hiếm gặp, Trương Dương cười nói: “Vẫn khỏe, chị Linh, chị vẫn khỏe chứ?”

Văn Linh nói: “Nhờ phúc cậu, tôi vẫn khỏe.”

Trương đại quan nghe ra ý tại ngôn ngoại của cô ta, liền cười một tiếng, không nói gì thêm.

Văn Linh nói: “Bên Tân Hải thế nào rồi?”

Trương Dương nói: “Là thành phố cảng, được thuộc vào dạng lạc hậu ở Bình Hải.”

“Ừm, có thời gian tôi sẽ qua đó xem một chút.”

Với Trương Dương, câu này có nghĩa là một lời khiêu chiến của Văn Linh dành cho hắn, hắn cười nói: “Chị Linh, có thời gian thì chị cứ đến đây, tôi nhất định sẽ đón tiếp bất kể lúc nào, để cho chị cảm thấy hài lòng.” Có đại thừa quyết, Trương đại quan đương nhiên không sợ gì cô ta.

Sau khi nói chuyện xong, chút vui vẻ Trương Dương có được từ La Tuệ Ninh đã hoàn toàn biến mất, vị chị nuôi này đúng là âm hồn không tiêu tan, nếu như nói rằng Văn Linh thật sự cũng đến từ đời Tùy như hắn, thì Trương đại quan đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở đây, hắn cảm thấy hài lòng với hiện tại, còn Văn Linh thì hoàn toàn không như vậy, cô ta không thể nào hòa nhập được với thế giới hiện tại, thật sự hai người rất khác nhau.

Phó Trường Chinh bước đến, thông báo rằng có phó huyện trưởng Đổng Ngọc Vũ muốn gặp ở ngoài, Trương Dương nói: “Mau mời vào!”

Đổng Ngọc Vũ vào trong phòng làm việc của Trương Dương, Trương Dương đứng dậy bước đến, cười nói: “Lão Đổng, anh đến còn phải thông báo gì nữa, cứ vào thẳng đây là được rồi.”

Đổng Ngọc Vũ cười nói: “Bí thư Trương bận bịu công việc, tôi sợ làm phiền công việc của anh, nên đã bảo Tiểu Phó vào hỏi một tiếng, có rảnh thì tôi sẽ vào.”

Trong lời của gã lộ ra vẻ khách sáo và tôn trọng, dù là Trương Dương có trẻ đến đâu, nhưng địa vị của người ta vẫn ở đó, là thượng cấp của gã, cần phải tôn trọng thượng cấp.

“Mau ngồi đi!”

Trương Dương bảo Đổng Ngọc Vũ ngồi xuống ghế sô pha, Phó Trường Chinh sau khi rót trà cho họ liền đi ra ngoài.

Đổng Ngọc Vũ cười nói: “Bí thư Trương, tôi đến đây là để hỏi rõ một việc.”

Trương Dương nói: “Việc trong cuộc họp thường ủy sao?”

Đổng Ngọc Vũ gật đầu nói: “Anh đã nói bảo tôi phụ trách chính đốn khu thành phố trong một tháng, tôi muốn hỏi cụ thể một chút, có tiêu chuẩn để đo đạc không, trọng điểm nằm ở đâu?”

Trương Dương nói: “Có chứ, anh cứ dựa theo tiêu chuẩn thành phố vệ sinh toàn quốc mà làm, trognj điểm là môi trường và trật tự của thành phố, kết hợp với cục bảo vệ môi trường, cục công an và các đơn vị chính phủ thành phố để làm tốt chuyện này.”

Đổng Ngọc Vũ nói: “Bí thư Trương, cho phép tôi hỏi nhiều lời một chú, trong việc nâng cấp lên thành phố lần này, anh nắm chắc được mấy phần.”

Trương đại quan cười, hắn cầm cốc trà lên nhấm một ngụm, rồi ghé sát vào Đổng Ngọc Vũ một chút: “Lão Đổng, anh nghĩ rằng trước kia khi bí thư Cữu còn tại nhiệm, tại sao đề nghị của chúng ta không được thông qua?”

Đổng Ngọc Vũ nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là vì điều kiện của chúng ta chưa đủ.”

Thật ra trong đầu gã không nghĩ như vậy, mọi người đều hiểu điều này, nguyên nhân chính là không có quan hệ với tầng lớp phía trên, nhưng những lời thế này không thể nào nói ra được.

Trương Dương nói: “Cái gì mà gọi là điều kiện chưa đủ? Chúng ta đã phù hợp với tất cả các điều kiện để nâng cấp lên thành phố rồi, không thành công, chỉ có một nguyên nhân, đó là quan hệ không đủ!”

Đổng Ngọc Vũ cười, điều này đồng nghĩa với việc tán thành với Trương Dương.

Trương Dương nói: “Cùng điều kiện như vậy, đương nhiên phải ưu tiên lựa chọn khu vực mà mình hiểu và quen thuộc, bí thư Cữu không mấy địa vị ở quốc vụ viện, có lẽ rằng lãnh đạo thành phố Bắc Cảng chúng ta có thể góp đôi lời, nhưng có lẽ họ không muốn nói, điều này mới là nguyên nhân gây nên sự thất bại của lần trước.”

Đổng Ngọc Vũ nói: “Bí thư Trương, tôi nói một câu này có lẽ không nên nói, thật ra lần này anh nên nói chuyện với bên thành phố trước, nếu không thì lãnh đạo thành phố sẽ không vui.”

Trương Dương nói: “Việc này tôi đã từng điều tra rồi, thành phố không ủng hộ với suy nghĩ nâng cấp lên thành phố của chúng ta, hơn nữa, họ cũng chẳng giúp đỡ gì được, vì vậy có nói hay không cũng thế thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.