Trương Dương cười nói: "Anh đừng có mà cầm bát nhìn nồi, tôi nói cho anh biết. Hải Tâm chính là bạn học của tôi, tôi luôn coi cô ấy như em gái ruột của mình, anh đừng có ý đồ xấu với cô ấy." Khi Trương đại quan nhân nói ra những lời này, ngay cả chính bản thân cũng cảm thấy mình ti bỉ, đêm hôm đó khi chui lên giường của Thường Hải Tâm, hắn không hề nghĩ tới điều này, Trương Dương cảm thấy mình ở phương diện nữ nhân rất ích kỷ, hắn nói Cố Minh Kiện ôm bát nhìn nồi, thật ra câu này dùng cho hắn mới thích hợp, nhưng nói đi cũng phải nói lại, có nam nhân nào ở trên phương diện nữ nhân mà không ích kỷ?
Cố Minh Kiện cười nói: "Yên tâm đi, tôi đã là người lớn rồi, anh cho rằng tôi vẫn còn ham chơi như trước kia ư!" Gã nhìn về phía trước, không khỏi nhíu mày.
Trương Dương thuận theo ánh mắt của gã mà nhìn, thì ra là Liễu Duyên đang chuyện trò vui vẻ với Trâu Đức Long, Trâu Đức Long là thần tượng của rất nhiều nữ nhân trẻ tuổi, Liễu Duyên nhìn thấy ngôi sao, đi tới bắt chuyện cũng là rất bình thường, có điều Trương Dương từ vẻ mặt của Cố Minh Kiện có thể nhìn ra giữa gã và Liễu Duyên chưa chắc đã đơn giản như gã nói, hắn mỉm cười vỗ vỗ vai Cố Minh Kiện nói: "Cậu đó, bản tính khó đổi!" Hai người nhìn nhau, đều không nhịn được mà bật cười.
Cố Giai Đồng và Kiều Mộng Viện đã một đoạn thời gian rồi chưa gặp nhau, hai người đang vừa uống vừa nói chuyện với nhau.
Lúc này tiếng nhạc vang lên, mỹ nữ chủ bá Lâm Phương Phỉ lại lên sân khấu, dùng ngữ khí kích động nói: "Các vị khách quý, các vị lãnh đạo, theo yêu cầu của mọi người, Trâu Đức Long tiên sinh, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đến từ Hongkong tối nay sẽ kính tặng mọi người một khúc kính ca nhiệt vũ 'nóng bỏng'!"
Bởi vì không phải diễn xuất chính thức, Trâu Đức Long mặc quần áo thể thao màu đỏ đi lên sân khấu, trong tiếng nhạc tràn ngập tiết tấu bắt đầu nhẩy, không thể không thừa nhận Trâu Đức Long rất có thiên phú biểu diễn, rất nhanh liền kích thích được tình tự của các nam nữ trẻ tuổi có mặt ở hiện trường, tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, có điều người có thể tới tham gia tiệc rượu này đều có thân phận nhất định trong xã hội, đương nhiên sẽ không cuồng nhiệt như những thanh niên nam nữ trải đời chưa sâu.
Mấy vị lãnh đạo tỉnh khi tiếng nhạc vang lên cũng đã rút lui, kính ca nhiệt vũ của Trâu Đức Long rõ ràng là không phải thuộc loại hình mà bọn họ yêu thích, đây là sự khác biệt giữa hai thế hệ, cũng có thể nói là khác biệt văn hóa.
Trương Dương đưa mấy vị lãnh đạo tỉnh rời khỏi sảnh yến hội số 2.
Trần Bình Triều trước khi lên xe nói với Trương Dương: "Tiệc rượu làm không tồi, Trương Dương, làm cho tốt vào, ấn tượng của mọi người với cậu đều khá đó."
Trương Dương mỉm cười gật đầu: "Đa tạ bộ trưởng Trần đã ủng hộ công tác của tôi."
Trần Bình Triều nhớ ra một chuyện, nói khẽ: "Cậu nếu có cơ hội gặp Thiệu Bân thì giúp tôi khuyên nó nhé, thằng ôn này hiện tại cả đang chơi chứng khoán gì đó, tôi thấy nó chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà còn có thể cả đời mời nợ, cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp, nó cũng lớn rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có. Người làm cha như tôi cũng không thể nào cả đời đi theo nó được." Trần Bình Triều khi nói những lời này trong lòng không khỏi có chút mất mát, không lâu nữa y sẽ rời khỏi võ đài cao nhất của tỉnh Bình Hải, tới ban hiệp thương chính trị để dưỡng lão, vậy mà thằng con trai đến giờ vẫn chưa có nghề nghiệp ổn định, đây chính là tâm bệnh lớn nhất của y, tối nay nhìn thấy rất nhiều nữ tử cán bộ cao cấp, mỗi người đều làm ra được một phen sự nghiệp trong ngành của mình, ngay cả Cố Minh Kiện trước đây không làm việc đàng hoàng hiện giờ cũng đã là lão tổng của công ty máy tính Lam Hải, trên toàn quốc ở các thành thị đều có chi nhánh, nghĩ tới con trai mình, Trần Bình Triều trong lòng không khỏi buồn bã.
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Trần yên tâm, lần sau tôi nếu thấy cậu ấy sẽ cố gắng khuyên nhủ."
Trần Bình Triều gật đầu, lúc này mới lên xe.
Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Cừ Thánh Minh cũng đi, Trương Dương đi tới bắt tay y, nói: "Chủ nhiệm Cừ, ngài không thể đi được, tiệc rượu này toàn là dựa vào ngài để giữ thể diện cho chúng tôi đó."
Cừ Thánh Minh cười nói: "Tôi đã giúp rồi, chúng tôi đều là những người có tư tưởng quan niệm già nua, võ đạo ngoáy mông này tôi nhìn không quen, hay là để thời gian lại cho những người trẻ tuổi các cậu đi, để các cậu phóng túng một chút. Nếu mấy lão già chúng tôi ở lại, các cậu khẳng định sẽ không được chơi tận hứng."
Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo ở bên cạnh nói: "Trương Dương, cậu vào đi, tôi phụ trách tiễn mọi người."
Trương Dương lúc này mới quay trở lại hiện trường tiệc rượu.
Sau khi Trâu Đức Long biểu diễn xong, hiện trường vang lên tiếng nhạc chậm rãi, khách khứa đến tới tham gia tiệc rượu từng đôi đi vào sàn nhảy, bắt đầu lắc lư theo tiếng nhạc.
Trương Dương nhìn thấy Cố Giai Đồng ngồi ở đằng kia, mỉm cười đi tới, làm động tác mời với cô ta: "Cố tiểu thư, có thể mời cô nhảy một bài không?"
Cố Giai Đồng cười rất xinh đẹp, đặt tay lên lòng bàn tay hắn, hai người đi vào sàn nhảy, theo tiết tấu thâm tình và hòa hoãn cất bước nhảy.
Kiều Mộng Viện ngồi ở trong góc, lẳng lặng uống hương tân, hiện trường tuy rằng vô cùng náo nhiệt, nhưng cô ta lại có một loại cảm giác không thể hòa nhập, cô ta bỗng nhiên phát hiện, mình càng ngày càng không thích loại trường hợp công chúng này, người của cô ta mặc dù ở đây, nhưng tinh thần của cô ta lại phân li ngoài hiện trường, cô ta cũng không rõ, rốt cuộc là cô ta phong bế thế giới này hay là thế giới này phong bế cô ta?
Trương Dương ôm eo nhỏ của Cố Giai Đồng, nói khẽ: "Anh nhớ em lắm!"
Cố Giai Đồng trong lòng nóng lên, lại sợ bị người ở chung quanh nghe thấy, không nhịn được liền nhìn nhìn sang bên cạnh.
Trương đại quan nhân cười nói: "Công phu này của anh gọi là truyền âm nhập mật, trừ em ra người khác không nghe thấy đâu."
Cố Giai Đồng nói: "Vậy em chẳng phải là chỉ có thể nghe chứ không thể nói ư?"
Trương Dương nói: "Vậy thì em cứ yên lặng nghe đi, anh rất nhớ em!"
Cố Giai Đồng nắm chặt tay Trương Dương, nói khẽ: "Em cũng vậy!" Cô ta tuy rằng không biết truyền âm nhập mật, nhưng cô ta hiểu được làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình.
Trương Dương mỉm cười, ôm Cố Giai Đồng xoay tròn tại chỗ.
Cố Giai Đồng nói: "Vốn không muốn tới đâu, nhưng không nén được nên vẫn tới!"
Trương Dương nói: "Muốn gặp anh à?"
Cố Giai Đồng gật đầu.
Trương Dương nói: "Thời gian anh ở cùng em quá ít!"
Cố Giai Đồng nói: "Em gần đây bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian, nghiệp vụ của nhà máy dược phát triển rất tốt, khả năng sản xuất có chút không theo kịp, khu nhà máy phải mở rộng, còn phải mua thiết bị mới nữa, trong thời gian tết âm lịch đều không thể ở trong nước, em phải đi Mỹ khảo sát thiết bị."
Trương Dương nói: "Lại là nước Mỹ à?"
Cố Giai Đồng cười cười, cô ta biết Trương Dương khẳng định lại nhớ tới Sở Yên Nhiên, Cố Giai Đồng nói khẽ: "Anh sợ cái gì? Em cũng không phải là đi mà không về mà!"
Trương Dương nói: "Không đi không được à?"
Cố Giai Đồng nói: "Sang năm nhà máy dược sẽ đối mặt với một lần phát triển nhảy vọt, nếu lần này khảo sát thuận lợi, sang năm nhà máy mới xây xong, sau khi thiết bị đi vào sản xuất, có thể cân nhắc chuyện đưa ra thị trường."
Trương Dương nói: "Vậy em chẳng phải sẽ trở thành một phú bà ức vạn à?"
Cố Giai Đồng nói khẽ: "Đều là nhờ phương thuốc của anh đó."
Trương đại quan nhân cười nói: "Giữa anh và em việc gì phải phân đây đó!"
Vũ khúc kết thúc, hai người bốn mắt nhìn nhau, có còn rất nhiều lời muốn thổ lộ, tuy rằng rất muốn được ôm nhau nhảy tiếp, nhưng dù sao cũng phải chú ý tới ánh mắt của nhưng người xung quanh, Cố Giai Đồng nói khẽ: "Em chờ điện thoại của anh."
Trương Dương hiểu ý gật đầu, có lẽ là sợ bị người khác nhìn ra sự ám muội giữa cô ta và Trương Dương, hay là vì muốn để lại cho Trương Dương không gian phát huy nhất định, sau khi Cố Giai Đồng và Trương Dương khiêu vũ xong liền về trước.
...
Trương đại quan nhân vì tị hiềm nên cũng không tiễn cô ta, hắn từ bên cạnh cầm lấy một ly tân hương, nhìn thấy Kiều Mộng Viện ngồi trong góc, Kiều Mộng Viện mắt nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt của cô ta lại có vẻ hư vô mờ mịt giống như cách ly khỏi thế giới này.
Trương Dương lặng yên đi tới bên cạnh cô ta, đặt chén rượu lên bàn, nói khẽ: "Vì sao không khiêu vũ?"
Kiều Mộng Viện trả lời đơn giản mà trực tiếp: "Không thích!"
Trương Dương khịt mũi: "Có thể nể mặt tôi chút không?"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Tôi đã nói là không thích rồi, anh đừng miễn cưỡng tôi."
Trương Dương hiểu rõ tính tình của Kiều Mộng Viện, lời cô ta đã nói rất ít khi có dư địa thay đổi, Trương Dương cười cười, ánh mắt hướng về phía sàn nhảy, Quách Chí Giang không biết đến từ lúc nào, đang cầm chén rượu tán gẫu với Thì Duy.
Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Tôi bỗng nhiên có một loại ảo giác, tôi hình như không phải người của thế giới này, cảm giác như tách biệt khỏi tất cả ở xung quanh."
Trương Dương bật cười: "Không phải cô đâu, là tôi mới đúng!" Lời mà hắn nói là thật, có lẽ chỉ có hắn mới không thuộc thời đại này, nhưng cuộc sống vài năm nay đã khiến hắn trong bất tri bất giác dung nhập vào thế giới này, hắn thậm chí rất ít khi nghĩ tới chuyện quá khứ, khi ngẫu nhiên nhớ tới, thậm chí cho rằng tất cả những gì ở triều Đại Tùy chỉ là một giấc mộng dài mà thôi
Mà Kiều Mộng Viện sinh ra ở thế giới này nhưng lại có một loại cảm giác như cuộc đời như giấc mộng, Kiều Mộng Viện nói: "Có lẽ tôi vốn không thuộc về thế giới này."
Trương đại quan nhân nói: "Tiêu cực quá, cuộc sống tốt đẹp như vậy, vì sao không tích cực mà đối diện với cuộc sống, hưởng thụ cuộc sống?"
Kiều Mộng Viện nói: "Nhân sinh quan của hai chúng ta khác nhau."
Trương Dương nói: "Khác nhau nên mới nên bù trừ cho nhau, tôi sao cảm thấy cô đang đi theo con đường của chủ nghĩa bi quan nhỉ?"
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Tôi không phải bi quan, thấy người ta sống trên đời đa số đều là vì tranh danh đoạt lợi, anh không cảm thấy quá mệt mỏi vì loại cuộc sống này có lẽ là bời vì anh thích thúc cuộc sống như vậy, nhưng tôi thấy nhân sinh của tôi không nên như vậy, một chén trà xanh, một quyển kinh Phật, ngồi xem nhàn vân bạch hạc, tĩnh quan tiểu kiều lưu thủy, như vậy tâm tình của tôi mới có thể đạt được yên ổn chân chính."
Trương Dương nói: "Cuộc sống mà mỗi người theo đuổi đều khác nhau, nếu để tôi sống những ngày như vậy, một ngày còn được, nhưng một tuần chắc là phát điên mất."
Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa anh và tôi, nếu nói nhân sinh là một hồi tu hành, phương thức tu hành của chúng ta bất đồng, anh cần nhập mà tôi cần xuất thế, chúng ta nhất định là đi ngược nhau." Lời này của Kiều Mộng Viện tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.
Trong lòng của Trương Dương đột nhiên rúng động, hắn ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Kiều Mộng Viện, vẫn sáng như nước hồ ngày thu, từ trong đó không hề nhìn thấy một chút gợn sóng nào. Tâm cảnh của Kiều Mộng Viện đã tu luyện đến trình độ mặt giếng phẳng lặng từ lúc nào vậy, ánh mắt như vậy, Trương Dương từng thấy trên người Trần Tuyết, nhưng cô gái nhỏ đó trời sinh đã như vậy rồi, Kiều Mộng Viện trước đây không phải, Trương Dương vẫn nhớ rõ lúc trước khi hắn cứu Kiều Mộng Viện từ dưới nước lên, bên trong đôi mắt đẹp của Kiều Mộng Viện toát ra tình cảm không thể kìm nén, nhưng hiện tại Kiều Mộng Viện vẫn mỉm cười như trước, nhưng từ trong hai mắt của cô ta lại không tìm thấy bất kỳ thành phần động tĩnh nào, Trương Dương ý thức được Kiều Mộng Viện đã thay đổi rồi,
Vũ khúc kết thúc, Thường Hải Tâm cự tuyệt yêu cầu tiếp tục mời cô ta cùng nhảy của Cố Minh Kiện, đi tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện.
Trương Dương cười nói: "Vì sao không nhảy tiếp?"
Thường Hải Tâm lắc đầu, nói khẽ: "Mệt chết rồi, tôi vốn không thích khiêu vũ mà."
Trương Dương cười nói: "Điểm này cô và Mộng Viện giống nhau."
Thường Hải Tâm nhìn thấy Cố Minh Kiện lại đi về phía này, vẻ mặt đau khổ nói với Trương Dương: "Anh giúp tôi đuổi anh ta về đi, anh ta khiêu vũ chẳng ra làm sao cả, hôm nay chân tôi bị anh ta giẫm cho sưng phù rồi."
Trương Dương không nhịn được mà bật cười.
Lúc này nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên: "Chủ nhiệm Trương, chỉ biết nói chuyện cùng mỹ nữ, có hứng thú mời tôi khiêu vũ hay không! Lại là Lâm Phương Phỉ bước về phía hắn.
Người ta chủ động đề xuất mời nhảy, Trương Dương đương nhiên không tiện cự tuyệt, đang chuẩn bị đứng dậy thì Thường Hải Tâm nói: "Ngại quá, Lâm tiểu thư, anh ấy vừa mời tôi rồi."
Lâm Phương Phỉ cười nói: "Chủ nhiệm Trương thật đúng là được mỹ nữ hoan nghênh." Ngoài miệng nói rất thoải mái, nhưng vẻ mặt lại có chút xấu hổ.
Thường Hải Tâm cũng không phải là cố ý khiến cô ta mất mặt, cô ta thật sự là sợ Cố Minh Kiện, nhìn thấy Cố Minh Kiện lại bước về phía cô ta, vội vàng kéo tay Trương Dương đứng dậy.
Cố Minh Kiện vốn định mời Thường Hải Tâm nhảy thêm một điệu nữa, nhưng nhìn thấy Trương Dương cướp đi trước rồi, cũng chỉ có thể tiện thể mời Lâm Phương Phỉ, tuy rằng Kiều Mộng Viện cũng ngồi ở đó, nhưng Cố Minh Kiện cũng không muốn nếm mùi thất bại, Kiều Mộng Viện hôm nay từ đầu tới cuối chỉ ngồi ở đó, không nhảy một điệu nào, chắc là mình tới cũng chỉ tổ nhận phải lời cự tuyệt.
Trương Dương ôm eo nhỏ của Thường Hải Tâm, thầm nghĩ cái trò nhảy hữu nghị này đúng là không tồi, có thể trắng trợn chiếm tiện nghi của nữ hài tử, khi ở triều Đại Tùy làm gì có được cơ hội này.
Trương đại quan nhân đã trải qua huấn luyện khiêu vũ đặc biệt, tiêu chuẩn so với Cố Minh Kiện thì hơn xa, Thường Hải Tâm cuối cùng cũng cảm giác được lạc thú khiêu vũ, nói khẽ: "Thật sự sợ anh ta chết đi được."
Trương Dương nói khẽ: "Cố công tử muốn theo đuổi cô đó!"
Thường Hải Tâm trừng mắt lườm hắn một cái: "Không thích!" Không biết là cố ý hay là vô y mà giẫm lên mũi chân Trương đại quan nhân một cái, Trương Dương ái chà một tiếng, có điều trong lòng lại cảm thấy thoải mái, lòng chiếm hữu của thằng ôn này trước giờ luôn rất mạnh.
Thường Hải Tâm nói: "Lam Hải về phía dượng kỹ thuật thì không có vấn đề gì, có điều thật sự là phải hợp tác với anh ta ư?" Biểu hiện của Cố Minh Kiện tối nay đã dọa cho Thường Hải Tâm sợ hãi, cô ta bắt đầu lặng lẽ đánh trống rút lui.
Trương Dương nói: "Công là công, tư là tư, cô không thể bởi vì yêu ghét cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công tác."
Thường Hải Tâm nói: "Con người anh ta có chút nhiệt tình quá độ, tôi cảm thấy hơi sợ, hay là bỏ đi."
Trương Dương cũng không ngờ Cố Minh Kiện thật sự có ý với Thường Hải Tâm, ở sâu trong lòng mà nói thì không tình nguyện, nhưng quan hệ của hắn và Thường Hải Tâm cũng chỉ giới hạn ở mức nhập nhèm không rõ ràng, vẫn còn cách nhau một lớp giấy, không ai nguyện ý chủ động đâm thủng, hắn cũng hiểu mình không có tư cách hỏi đến chuyện tình cảm cá nhân của Thường Hải Tâm, mỉm cười nói: "Cô là chủ nhiệm trung tâm tin tức, cuối cùng chọn nhà nào là quyền của cô."
Thường Hải Tâm nói: "Tôi nhớ anh còn có một người bạn mở công ty máy tính mà."
Trương Dương nói: "Cô nói Đinh Triệu Dũng ư?"
Thường Hải Tâm gật đầu, cô ta và Trương Dương khi cùng nhau học tập ở trường đảng tỉnh, Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân thường xuyên tới đó tìm Trương Dương, cho nên cô ta cũng biết Đinh Triệu Dũng. Cô ta nói khẽ: "Tôi chuẩn bị tới công ty của anh ta khảo sát một chút."
Trương Dương bật cười.
Thường Hải Tâm tức giận nói: "Anh cười cái gì?"
Trương Dương nói: "Vạn nhất Đinh Triệu Dũng cũng nhìn trúng cô thì sao?"
Thường Hải Tâm lại giẫm cho hắn một cái, lần này là cố ý.
Trương Dương nhíu mày, cười khổ nói: "Hồng nhan họa thủy!"
Tối hôm đó nghi thức ký hợp đồng kết thúc viên mãn, Trương Dương sau khi đi tiễn hết khách quý thì đã là mười giờ tối, hắn vốn định lén lút chuồn ra ngoài đi gặp Cố Giai Đồng, nhưng lại bị Trần Hạo gọi tới, tối hôm đó Trần Hạo hưng trí rất cao, gã rất hài lòng đối với hoạt động hôm nay, đặc biệt mời mấy cán bộ và nhân viên công tác ăn khuya.
Trương Dương vốn không muốn đi, nhưng Trần Hạo tự mình tới thông tri cho hắn, Trương Dương nói chung không thể không nể mặt vị lãnh đạo trực tiếp này được, Trần Hạo nói rất đúng trọng tâm: "Tiểu Trương, hoạt động lần này tiến hành thuận lợi như vậy, chúng ta phải ăn mừng, vừa rồi mọi người chỉ lo tổ chức chiêu đãi, không chiếu cố được bản thân, hiện tại tất cả đều đã kết thúc thuận lợi, tôi tới mời mọi người đi ăn khuya, coi như tôi mừng công cho mọi người, không ai được vắng mặt đâu đó."
Lãnh đạo đã nói đến nước này, không ai dám chối từ, tất cả cán bộ lãnh đạo, nhân viên công tác từ Nam Tích tới đều tham gia tiệc chiêu đãi do Trần Hạo tổ chức này.
Tiệc rượu cũng kiểu nước ngoài, đồ ăn lạnh là chính. Người Trung Quốc trong hoạt động thương vụ đã dần dần tiếp nhận điều này, nhưng ruột lại có chút không thích ứng được, một chút đồ ăn buổi tối sau khi trải qua vũ hội đã tiêu hao gần hết, lúc này ai ai cũng rất đói.
Trần Hạo ăn cũng rất ngon, tâm tình của gã cũng rất vui, Trần Hạo cầm chén rượu chủ động xuất kích, tửu lượng của Trần Hạo cũng không tồi, có điều gã đã rất lâu rồi chưa uống rượu tận hứng, gã hôm nay cao hứng không phải là ngụy trang, từ chỉ huy công tác cảng Nước Sâu đến phân quản công tác thể dục thể thao, Trần Hạo ở sâu trong nội tâm thực sự là cũng uất ức một đoạn thời gian, có điều gã hiện tại đã điều chỉnh lại được rồi. Khi phụ trách công tác của cảng Nước Sâu, gã cả ngày đều ở dưới một loại áp lực không thể hình dung, quyền lực mà Từ Quang Nhiên giao cho gã tuy rằng rất lớn, nhưng gã lại không có được bất kỳ khoái cảm nào từ trong quyền lực, trạng thái của gã khi đó có thể dùng câu như miếng băng mỏng để hình dung, không giống với người khác đều coi cảng Nước Sâu trở thành một kỳ ngộ chính trị hiếm có, Trần Hạo từ khi thượng nhiệm đã bắt đâu coi cảng Nước Sâu trở thành một gánh nặng cực lớn, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đổi công tác phân quản của gã và Cung Kì Vĩ với nhau, tư tưởng của Trần Hạo sinh ra ba động trong một đoạn thời gian, đó là bởi vì gã cảm thấy xấu hổ, nhưng theo sự trôi qua của thời gian, theo sự tiếp nhận hiện thực này của gã, gã phát hiện rời khỏi cảng Nước Sâu đối với mình mà nói là một chuyện tốt.
Ví dụ như những lời an ủi mà Từ Quang Nhiên lúc trước nói với gã, vận hội tỉnh sắp khai mạc, công tác thể dục thể thao của Nam Tích trở nên quan trọng chưa từng có, để gã vào lúc như hiện giờ đi phân quản công tác thể dục thể thao, chẳng khác nào nhét chính tích vào trong tay gã, Trần Hạo hiện tại cuối cùng đã cảm nhận được tư vị trong đây, từ tổ chức thành công cuộc thi đấu bóng đá ngôi sao đến ký hợp đồng đại sứ hình tượng vận hội tỉnh, kế tiếp chính là bán đấu giá khu đất sân thể dục cũ, mỗi một sự kiện đều có thể nói là tiêu điểm được mọi người chú ý, tuy rằng người thực hành trực tiếp tất cả những việc này là Trương Dương, nhưng gã là lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương, tất cả vinh dự gã tự nhiên được phân hưởng
Nhìn thấy năng lực công tác của Trương Dương, hiện tại cái nhìn của Trần Hạo đối với thằng ôn này đã thay đổi rất nhiều, trước đây gã luôn thấy Trương Dương đối nghịch với mình, nhưng hiện tại, mỗi một thành công trong công tác của Trương Dương đều là dát vàng lên mặt gã, thân ở vị trí khác nhau, cảm giác cũng khác nhau.
Trần Hạo cạn chén với Trương Dương, gã thật lòng nói: "Tiểu Trương, trong khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi, hai chén này tôi đại biểu cho mọi người biểu dương thành tích công tác của cậu."
Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Trần, ngài trong cuộc họp thị uy biểu dương tôi thì thực tế hơn đấy."
Mọi ngươi ở xung quanh đều bật cười..
Trần Hạo cũng cười nói: "Được, chờ ngày mừng công vận hội tỉnh bế mạc thắng lợi, tôi sẽ xin trọng thưởng từ thị lý cho cậu!" Mấy cán bộ của Ủy ban thể dục thể thao hiện tại đã tâm phục khẩu phục vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi này, lúc ban đầu bên trong Ủy ban thể dục thể thao không ai chịu phục đối với tên từ ngoài tới này, nhưng thành tích công tác của Trương Dương sau khi tới Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích có thể nói là ai ai cũng thấy rõ, mà Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích từ một đơn vị không có thực quyền biến thành một nhân vật hết sức quan trọng trong sự nghiệp thể dục thể thao Nam Tích, từ xây dựng sân bãi của trung tâm thể dục mới đến công tác tổ chức vận hội tỉnh, bọn họ đều nắm quyền trong tay, loại biến đổi thành người khác này không phải ai cũng làm được.
Hai phó chủ nhiệm Tang Kim Đường và Thôi Quốc Trụ cũng đi tới kính rượu Trương Dương, Trương Dương nhìn ra tối nay không dễ dàng chuồn được rồi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, hắn sợ Cố Giai Đồng đang sốt ruột chờ hắn.
Trần Hạo cơ hồ uống hai chén với mỗi người, khi đến phiên nữ chủ trì đài truyền hình Lâm Phương Phỉ, Trần Hạo cười nói: "Tiểu Lâm, các vị trở về nhất định phải tuyên truyền tốt tiệc rượu ký hợp đồng của chúng ta, đây chính là đại sự của giới thể dục thể thao Nam Tích chúng ta, cũng là đại sự của Nam Tích."
Lâm Phương Phỉ cười nói: "Chuyện của thị trưởng Trần cũng là chuyện của tôi, ngài yên tâm, chẳng những sẽ phát trên tin tức, tôi còn sẽ đặc biệt làm một chuyên tập."
Trần Hạo liên tục cười nói: "Tốt, tốt, tốt!"
Trương Dương nhìn thấy đã hơn mười một giờ rồi, đang chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.
Lại nghe thấy Trần Hạo nâng chén rượu lên nói: "Tôi đề nghị mọi người chúng ta lại cùng nhau đồng khởi một ly cuối cùng, ngài mai còn phải đi làm, mọi người về sớm nghỉ ngơi đi."
Trương Dương nghĩ thầm lão Trần cuối cùng cũng nói một câu tiếng người, anh vui vẻ cao hứng cũng không thể bắt nhiều người như vậy phải bồi tiếp anh, làm lãnh đạo cũng không thể theo chủ nghĩa đặc quyền.
Trần Hạo cầm chén thủy tinh lên, trong chén rượu của y hơn phân nửa là rượu trắng, có thể nhìn ra được Trần Hạo hôm nay khá là cao hứng. Ngửa cổ lên uống cạn, mọi người cùng nhau lên tiếng ủng hộ.
Trần Hạo mặt đỏ ửng, giơ cái chén không ra, còn giám sát mọi người đang ngồi uống cạn rượu, Trương Dương nhìn thấy Thường Hải Tâm cũng cạn rượu trong chén, cười cười với cô ta, bản thân cũng uống hết rượu của mình.
Trần Hạo vỗ vỗ tay nói: "Mọi người trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta ai cũng có công tác của người nấy... đừng...." Gã nói tới đây bỗng nhiên cảm thấy bụng đau nhói, làm lãnh đạo năng lực nhẫn nại đều rất mạnh, Trần Hạo nhíu mày, hít sâu một hơi, chuẩn bị giảm bớt một chút đau đớn rồi tiếp tục nói cho hết lời: "Đừng... chậm trễ công..." Chỉ còn một chữ cuối cùng nhưng lại không thể nói ra được, Trần Hạo trong bụng khó chịu như phiên giang đảo hải, gã che miệng chạy tới toilet, chẳng còn bận tâm tới bộ dạng của thị trưởng nữa, nhưng chưa kịp chạy tới toilet thì đã ói ra trước mặt mọi người.
Trương đại quan nhân cũng không có ý hạnh tai nhạc họa, Trần Hạo hôm nay uống nhiều như vậy, bị nôn cũng là rất bình thường, điều này chứng tỏ vị phó thị trưởng thường vụ này là một người tính tình trung thực, nếu đổi lại là người khác thì nhất định sẽ không như vậy.
Tang Kim Đường đứng gần đó, lảo đảo chạy tới, đỡ tay Trần Hạo, quan tâm hỏi: "Thị trưởng Trần, anh không sao chứ?"
Trần Hạo chỉ chỉ vào bụng, đau đến nỗi không nói ra nổi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch như giấy, trên trán túa ra mồ hôi to như hạt đậu, môi cũng tái nhợt.
Tang Kim Đường tuy rằng không phải là bác sĩ, nhưng thậy bộ dạng của Trần Hạo không đúng lắm, thất kinh nói: "Thị trưởng Trần, anh không khỏe chỗ nào?" Tất cả mọi người đều vây tới.
Trương Dương bước lên bắt mạch môn của Trần Hạo, nhất thời phát hiện mạch đập của Trần Hạo không ổn, mạch đập rất khẽ và yếu, từ mạch xem ra gã chắc là bị tổn thương tì vị!
Tang Kim Đường nói: "Hay là mau đưa tới bệnh viện đi."
Trương Dương gật đầu: "Tôi lái xe!" Đây không phải là Trương Dương gấp chữa bệnh cho Trần Hạo, mà là có rất nhiều bệnh chứng, ngay cả bản thân hắn cũng không thể trong thời gian ngắn trừ được bệnh, bệnh của Trần Hạo chắc là ăn uống linh tinh, án chiếu theo lý luận của y học hiện đại thì rất có khả năng là bị viêm tuyến tụy, cho dù Trương Dương có thể chữa được thì cũng cần một đoạn thời gian, trước mặt cách làm thực tế nhất là mau mau đưa Trần Hạo tới bệnh viện.
Trần Hạo trên đường đi lại nôn một lần nữa, đau đến nỗi thần chí mơ hồ, Trương Dương len lét điểm huyệt mê của gã, để gã ngủ tạm thời, ít nhất như vậy có thể giúp gã giảm bớt đau đớn.
Phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân tỉnh nghe nói người được đưa tới cấp cứu là phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích, cũng biểu hiện ra vẻ vô cùng coi trọng, phó chủ nhiệm khoa cấp cứu lập tức thông tri cho trực ca hành chính của bệnh viên, nhân viên trực ca hành chính lập tức đưa tới khoa tiêu hóa, hai vị chủ nhiệm ngoại khoa đang ở nhà cũng bị gọi tới hội chẩn.
Thực tế đã chứng minh Trương Dương đoán không sai, kết quả kiểm tra máu của Trần Hạo cho thấy chỉ sổ tăng cao, gã là bị viêm tuyến tuỵ cấp tính.
Phía bệnh viện sau khi tiến hành trị liệu khẩn cấp cho Trần Hạo liền đưa gã vào phòng bệnh, chuẩn bị đợi sau khi tình huống của Trần Hạo ổn định sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn phương vị cho gã, tra ra nguyên nhân viêm tuyến tuỵ, thường thường loại đau bụng cấp này đều có bệnh về đường mật.
Xong chuyện của Trần Hạo thì đã là một giờ sáng, mấy người đều vô cùng mệt hỏi, thư ký của Trần Hạo đương nhiên phải ở lại chăm sóc, Phó Trường Chinh nói: "Mấy vị lãnh đạo, các vị trở về nghỉ ngơi trước đi, tôi ở lại, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng cho nhau."
Tang Kim Đường lắc đầu, gã không muốn,cái này không phải chỉ vì quan hệ giữa gã và Trần Hạo rất tốt, mà gã thấy rằng đây là một cơ hội để biểu hiện, lãnh đạo đột nhiên phát bệnh, mình chăm sóc hắn cả một đêm, loại cảm tình này so với nịnh nọt bình thường thì mạnh hơn vô số lần, cái này gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Thôi Quốc Trụ cũng không muốn đi, gã và Tang Kim Đường đều mang tâm tư giống nhau.
Trương Dương nói: "Vậy tôi đi về trước, nhiều người ở lại đây cũng không tiện, sáng ngày mai tôi sẽ tới thay."
Tang Kim Đường gật đầu nói: "Đi về trước đi, vừa rồi nghe bác sĩ nói thị trưởng Trần không gặp nguy hiểm tới tính mạng, cho nên chúng tôi định tạm thời không thông tri cho gia đình anh ta, giờ muộn rồi, cũng không nên khiến người nhà của anh ta lo lắng."
Thôi Quốc Trụ nói: "Để sáng sớm ngày mai rồi tính, chủ nhiệm Trương, cậu thấy vậy có được không?"
Trương Dương nói: "Chuyện uống rượu cũng đừng nói với thị lý, cứ nói tối nay thị trưởng Trần vì bận quá cho nên từ sang tới tối chưa kịp ăn uống gì."
Mấy người đồng thời gật đầu.
Trương Dương nói với Phó Trường Chinh: "Trường Chinh, buổi tối tôi vẫn mở di động, có gì việc gấp thì gọi điện thoại ngay cho tôi nhé."
Phó Trường Chinh cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh mệt mỏi cả một ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, bên này có tôi rồi, anh cứ yên tâm."
Sau khi Trương Dương rời khỏi bệnh viện, ngẫm nhĩ một chút, đã muộn như thế này rồi thôi thì đừng quấy rầy mộng đẹp của Cố Giai Đồng, khi hắn đang chuẩn bị quay về Nam Quốc Sơn Trang thì Nhậm Văn Bân gọi điện thoại tới, Nhậm Văn Bân vừa mới nghe nói Trần Hạo sinh bệnh cấp tính, đang cùng Lý Quang Nam tới bệnh viện nhân dân tỉnh.
Trương Dương nói: "Không cần đâu, giờ đã ổn định rồi, các vị đến cũng không giúp được gì, anh ta hiện tại đang ngủ, bên cạnh cũng có người chiếu cố rồi, các vị ngày mai hẵng đến đi."
Nhậm Văn Bân nói: "Như vậy sao được, chúng tôi giờ tới ngay đây, thị trưởng Trần là khách quý của Nam Quốc Sơn Trang chúng tôi, xảy ra chuyện, chúng tôi đương nhiên phải tới thăm, anh ở đó đợi tôi nhé."
Trương Dương nói: "Tôi còn có việc, các vị thích thì cứ tới, dẫu sao thì bọn chủ nhiệm Tang cũng ở đó mà."
Trương Dương gác điện thoại, không khỏi cười khổ, Trần Hạo lần này đột nhiên phát bệnh, không biết sẽ kinh động tới bao nhiêu.
Điện thoại yên chưa được bao lâu lại đổ chuông, Thường Hải Tâm cũng gọi điện thoại tới, cô ta là được mọi người ủy thác gọi điện thoại hỏi tình huống trước mắt của Trần Hạo, Trương Dương nói cô ta không cần lo lắng, tình huống của Trần Hạo đã ổn định, không nguy hiểm tới tính mạng, cũng bảo cô ta chuyển cáo lại với những người khác người như vậy.
Nói chuyện với Thường Hải Tâm xong, Trương Dương đứng ở cửa lớn bệnh viện nhân dân tỉnh, gió đêm thổi một tờ giấy trắng xoay tròn đến dưới chân hắn, hắn thở ra một hơi màu trắng, hắn đột nhiên nhìn thấy ở đối diện lóe lên ánh sáng đỏ, nhìn thấy đó là quán bar 1860 Munich, bỗng nhiên nhớ tới khi hắn và Cố Giai Đồng vừa mới quen nhau, trong lòng bỗng dưng thấy ấm áp lạ thường.