Trương Dương nói: "Theo ý của ông thì tôi hẳn là phải lập tức cách chức của Thường Lăng Phong?
Thẩm Khánh Hoa đáp: "Xảy ra chuyện thì phải có người gánh vác, tôi không sợ phải nói cho cậu rằng, sự việc lần này đã làm kinh động đến tận tỉnh rồi, thái độ của bí thư Kiều rất rõ ràng, phải nghiêm khắc xử lý chuyện này, tuyệt đối không nhân nhượng!"
Trương Dương nói: "Vậy thì phải nghiêm khắc xử lý tôi rồi, tôi là phó thị trưởng chuyên phân công quản lý giáo dục, để xảy ra sự việc như vậy tôi phải chịu trách nhiệm lớn nhất!"
Thẩm Khánh Hoa lạnh lùng nói: "Cậu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!"
Trương Dương nói tiếp: "Bí thư Thẩm, ông nói một câu rất đúng, Nhất Trung Phong Trạch là trọng điểm của tỉnh, là niềm tự hào và là hình tượng tiêu biểu của Phong Trạch chúng tôi, vụ gian lận thi đại học lần này đã hủy hoại của hình tượng giáo dục của chúng tôi, cũng bôi nhọ cả hình tượng giáo dục tổng thể của Phong Trạch! Cảm thấy thực hổ thẹn không chỉ có một mình tôi!"
Nghe những lời này Thẩm Khánh Hoa rất không thoải mái, câu nói của Trương Dương có chỉ ý rõ ràng, y đang ám chỉ cả Thẩm Khánh Hoa, vụ gian lận thi đại học này xảy ra, cả tầng lãnh đạo cấp trên cũng phải chịu trách nhiệm, không thể né tránh được.
Thẩm Khánh Hoa nói: "Tiểu Trương, cậu phải có thái độ đúng đắn!"
Trương Dương đáp: "Bí thư Thẩm, chúng ta khoan hãy truy cứu trách nhiệm vụ gian lận này, tôi muốn hỏi ông một việc, iibg nghĩ thế nào về tên nhà báo đã đăng tin này?"
Thẩm Khánh Hoa sửng sốt một lát, nghĩ một lúc rồi mới nói: "Cậu vẫn đang muốn trốn tránh trách nhiệm này à!"
Trương Dương cười, quay ra đóng cửa phòng của Thẩm Khánh Hoa lại, sau đó lấy từ trong áo ra một cái máy ghi âm cầm tay, nhấn nút chạy.
Giọng nói run rẩy vì sợ hãi của Mạnh Tông Quý từ bên trong truyền ra: "Tôi không có ý định hại người, chỉ là tôi không chịu được việc kẻ khác gian lận trong thi cử... Tôi là một người làm trong ngành giáo dục, những việc bất chính......gian dối như vậy tôi ghét cay ghét đắng..... "
"Vậy tại sao ông không khai báo trước khi sự việc xảy ra mà lại chờ đến lúc xảy ra rồi mới đi báo?"
"Tôi.....biết sai rồi....tôi chỉ hận Trương Dương....tôi không có oán thù gì với Thường Lăng Phong, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ hại anh ta....tôi....tôi cũng từng nhận tiền hối lộ....lúc Tạ Đức Tiêu xây giảng đường....đã đưa cho tôi năm vạn đồng....tôi......thực có tội...."
Thẩm Khánh Hoa sắc mặt tái mét, ngồi lặng trên ghế, bất động như nhập định, môi hắn mím chặt lại, cơ mặt của hắn như gồng hết lên.
Đoạn băng chạy hết, Trương Dương lẳng lặng nhìn Thẩm Khánh Hoa: "Bí thư Thẩm, tôi vẫn giữ câu nói lúc đó, tôi sẽ không đùn đẩy trách nhiệm đâu, việc dối trá vốn đã không đáng được đề xướng, nhưng có một số người biết trước được sự việc sao không sớm ngăn trặn việc gian lận đó phát sinh? Có thù oán với tôi, thì cứ nhằm vào tôi mà trút giận, nay lại vì thù riêng mà bất chấp cả thể diện của Phong Trạch, làm mất hết cả thể diện của hệ thống giáo dục thành phố Phong Trạch!"
Thẩm Khánh Hoa đầy kinh ngạc nói: "Cái này...thứ này cậu lấy từ đâu ra?"
Trương Dương đáp: "Có người gửi cho tôi, bí thư Thẩm, người ấy còn nói, ngoài băng ghi âm ra còn có băng ghi hình và các chứng cớ khác. Thứ này tôi giao cho ông, dù sao thì băng ghi âm này vẫn chưa đủ để làm bằng chứng trước tòa, tôi không sợ phải gánh chịu trách nhiệm nhưng nỗi hổ thẹn này tôi không thể nuốt trôi nổi, bộ mặt của cả thành phố Phong Trạch đều đã bị hủy hoại bởi tay của một kẻ tiểu nhân!"
Thẩm Khánh Hoa đương nhiên biết rõ kẻ tiểu nhân mà Trương Dương nói đến là ai, chính là Mạnh Tông Quý, em kết nghĩa của hắn, tên nhà báo đưa tin đứng sau màn kịch này chính là em kết nghĩa của hắn! Lúc này trong lòng Thẩm Khánh Hoa chắc nếm đủ mùi vị. Trương Dương đang ám chỉ hắn, hắn không chỉ cầm trong tay băng ghi âm này mà còn giữ cả các chứng cứ khác liên quan đến Mạnh Tông Quý, ví như các hành vi nhận hối lộ của Mạnh Tông Quý trong thời gian giảng đường được kiến thiết, rõ ràng là người trẻ tuổi trước mặt Thẩm Khánh Hoa đang lợi dụng chính những chứng cứ trong tay để mặc cả trao đổi với y.
Thẩm Khánh Hoa nói: "Tiểu Trương, cậu có ý gì?"
Trương Dương đáp: "Thường Lăng Phong mới đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường Nhất Trung Phong Trạch hơn một tháng, không nên để anh ta phải chịu trách nhiệm việc gian lận thi cử lần này. Nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì Mạnh Tông Quý, Lưu Cường phải là người gánh chịu, Thường Lăng Phong không phải gánh chịu! Sự việc này tôi sẽ công khai xin lỗi với toàn dư luận! Còn về phía tỉnh, muốn xử lý như thế nào thì cứ để một mình tôi gánh chịu! Trương Dương tôi không hề sợ trách nhiệm!". Trương Dương nói xong lời này liền rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Khánh Hoa.
Thẩm Khánh Hoa nhìn cái máy ghi âm cầm tay trên bàn, ngẩn người ra khoảng mười phút, rồi cuối cùng cũng đưa ra một quyết định khó khăn.
....................
Ba ngày thi cử cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc. Cùng lúc đó tin được truyền tới từ hội nghị thường vụ Phong Trạch vừa bất ngờ mà cũng vừa đúng như dự liệu, qua thảo luận nhất trí của các thường ủy, quyết định bãi miễn chức vụ cục trưởng bộ giáo dục của đồng chí Lưu Cường, chức vụ cục trưởng tạm thời do phó cục trưởng Phương Thế Cường đảm nhận, quyết định song khai với hiệu trưởng Mạnh Tông Quý của trường Nhất Trung Phong Trạch: Khai trừ công chức và khai trừ lý lịch Đảng.
Lưu Cường đương nhiên lấy làm kinh ngạc với quyết định này, y hoàn toàn không nghĩ đến lưỡi đao xử phạt này sẽ đổ xuống đầu y. Y nghĩ rằng: kẻ phải đứng mũi chịu sào trước tiên hẳn phải là Thường Lăng Phong, bên trên đã có Trương Dương cáng đáng, mình nhiều nhất cũng chỉ phải công khai nhận lỗi với dư luận. Nhưng giờ thì khác, trong thành phố lại không hề truy cứu trách nhiệm gì của Thường Lăng Phong, ngược lại lại xử lý chức vị hiệu trưởng của Mạnh Tông Quý, đưa ra tới hai quyết định khai trừ. Bản thân mình là cục trưởng bộ giáo dục cũng bị sờ đến, Lưu Cường cảm thấy thật oan ức, thực là nỗi oan lớn.
Mạnh Tông Quý cũng thấy bị hàm oan, gã hoàn toàn không nhớ nổi sự việc phát sinh tối ngày hôm qua, sáng sớm công an cục cảnh sát đã tới xưởng gia dụng tìm gã. Gã đã ở đây cả một đêm, bị muỗi đốt đầy mình, giờ đâu đâu cũng là vết mụn xưng đỏ, bất kể gã cố gắng suy nghĩ thế nào cũng không hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra tối ngày hôm qua: Vừa mới bị giữ ở đồn cảnh sát cả buổi sáng, về tới nhà sau khi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đã nghe thấy tin mình bị song khai. Mạnh Tông Quý thực sự nghĩ không thông, việc gian lận thị cử thì có liên quan gì tới mình chứ? Bây giờ gã không còn là hiệu trưởng trường Nhất Trung Phong Trạch nữa, cho dù truy cứu trách nhiệm thì cũng phải truy cứu tội của Thường Lăng Phong hiệu trưởng đương nhiệm chứ, có liên quan gì đến mình cơ chứ? Những lúc Mạnh Tông Quý đau đầu nhức óc nghĩ không ra đều đến tìm mẹ nuôi để tâm sự hai ba câu.
Đến nhà bà Lưu, thấy Thẩm Khánh Hoa cũng ở đó, Mạnh Tông Quý lập tức làm ra vẻ mặt đáng thương gọi một tiếng mẹ, lại kêu một tiếng anh.
Ánh mắt của Thẩm Khánh Hoa hôm nay cực kỳ u ám, nhìn Mạnh Tông Quý một cách lạnh lùng, cái nhìn ấy làm cho Mạnh Tông Quý cũng sợ đến nỗi trở nên rụt rè.
Bà Lưu nói: "Hai anh em đã đến rồi, tối nay ở lại đây ăn cơm, mẹ sẽ đi nấu cơm!"
Mạnh Tông Quý vội vàng nói: "Mẹ! Để con!"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Để mẹ nấu, anh có lời cần nói riêng với chú!"
Mạnh Tông Quý liền dừng bước, đợi bà Lưu đi vào trong bếp rồi mới nhút nhát gọi một tiếng anh.
Thẩm Khánh Hoa lạnh lùng nói: "Đã biết việc chú bị song khai rồi chứ?"
Mạnh Tông Quý nhẹ gật đầu, hai mắt tràn ngập oan ức nói: "Tại sao chứ?"
Thẩm Khánh Hoa lấy máy ghi âm cầm tay ra đưa cho Mạnh Tông Quý.
Mạnh Tông Quý nhấn nút chạy, sau khi nghe thấy âm thanh phát ra từ đó, khuôn mặt gã bỗng chốc xám xịt lại, giọng nói run rẩy: "Cái này....cái này là từ đâu ra?"
Thẩm Khánh Hoa tức giận quát: "Việc mình làm lại còn không biết?"
Mạnh Tông Quý ra sức vò đầu bứt tóc, gã thực sự nghĩ không ra, gã chỉ biết mình đã ở một đêm trong xưởng gia dụng ở ngoại ô, còn buổi đêm ấy xảy ra chuyện gì, gã thực sự nghĩ không ra. Tuy nhiên tấm băng này không phải là ngụy tạo, gã nhận rõ giọng nói của mình, hơn nữa những việc đó đích xác là do gã làm.
Thẩm Khánh Hoa quan sát vẻ mặt của Mạnh Tông Quý, từ vẻ mặt đó Thẩm Khánh Hoa có thể phán đoán được rằng, tấm băng ghi âm này là thật. Thẩm Khánh Hoa nói tiếp: "Chú bây giờ đã biết tại sao mình bị song khai rồi chứ?"
Mạnh Tông Quý nói giọng run run: "Anh... Kẻ nào đã đưa băng ghi âm này cho anh vậy?"
"Trương Dương!"
Đầu óc Mạnh Tông Quý như quay cuồng....ù ù một lúc! Rồi đột nhiên trở nên trống rỗng, chính gã đã gây ra chuyện này, tính toán mọi cách để chơi xỏ Trương Dương không ngờ cuối cùng lại chuốc lấy cái kết cục này, trách nhiệm vụ việc gian lận ở Nhất Trung Phong Trạch lần này đều đổ lên đầu gã, đây đúng là gậy ông đập lưng ông mà. Mồm Mạnh Tông Quý giống như con cá bị thiếu nước cứ há hốc ra, nghẹn ngào mãi mới nói lên lời: "Anh...oan em.... "
Thẩm Khánh Hoa đáp: "Lúc chú đi báo tin gian lận thi cử chú có nghĩ tới hình tượng của tỉnh Phong Trạch không? Có nghĩ đến thể diện của toàn thể lãnh đạo tỉnh chúng tôi không? Chỉ vì tư thù mà vứt bỏ cả danh dự của cả giới giáo dục của Phong Trạch này, một kẻ như vậy mà cũng được xếp vào đội ngũ các nhà giáo dục ưu tú sao? Thường Lăng Phong tuy là hiệu trưởng đại diện của Nhất Trung Phong Trạch nhưng gã mới nhận chức được hơn tháng. Chú đừng tưởng mình không còn là hiệu trưởng thì có thể thoát khỏi liên đới, đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm của chú. Lần trước vì lý do gì mà chú lên xuống chức hiệu trưởng chứ? Chắc chắn trong lòng chú rõ hơn ai hết, sau khi bị xuống chức, chú nên nghĩ lại xem, hãy nghĩ đến những chỗ mà mình còn thiếu sót chứ không phải là trách móc người khác hay nghĩ cách để trả thù!"
Mạnh Tông Quý thực sự thấy hối hận, nếu gã không làm chuyện này mà đàng hoàng ngồi nhà rồi đợi hai ngày nữa là có thể đến Khoa ủy (ủy ban khoa học kỹ thuật) làm việc, nhưng gã lại không yên phận chạy đi gây ra hậu quả khó có thể cứu vãn này được. Song khai chỉ là quyết định bước đầu, sự việc Tạ Đức Tiêu hối lộ mình do chính gã làm lộ ra trong băng ghi âm này thực không phải việc nhỏ, nếu như sự việc này lộ ra, chỉ cần ủy ban thanh tra tham gia điều tra, đây sẽ là tội tham ô ăn hối lộ. Ví như trường hợp của Triệu Quốc Đống, tham ô là bị tống vào tù. Mạnh Tông Quý không biết giải thích thế nào, đành thấp giọng nói: "Anh....em biết sai rồi...."
Thẩm Khánh Hoa thở dài nói: "Chú thật làm cho anh thất vọng quá!"
Mạnh Tông Quý nói: "Thế lý do song khai em là gì?"
Thẩm Khánh Hoa đáp: "Quỵt nợ tiền lương của các cán bộ giáo viên, quản lý rối loạn, gây ra đình trệ chất lượng giáo dục! Cá nhân tự tham khoản tiền riêng từ công quỹ!"
Mạnh Tông Quý yên lặng không nói gì, sự việc mà gã thực sự sợ hãi là việc ăn hối lộ mà Thẩm Khánh Hoa vừa nhắc tới, nhưng trong lý do trên chưa thấy có, đây liệu có phải là gã chịu quyết định song khai thì sẽ tránh được tội ngồi nhà lao?
Thẩm Khánh Hoa nói tiếp: "Chú thực không nhớ băng ghi âm này được ghi lúc nào sao?"
Mạnh Tông Quý đáp: "Em chỉ nhớ là tối qua lúc đi từ sân vận động ra, em chắc là đi về nhà, nhưng đi đến ký túc xá thì em không rõ nữa, không nhớ ra chuyện gì, băng ghi âm này có lẽ là tối qua...."
Thẩm Khánh Hoa hoài nghi hỏi: "Chú không nhớ?"
Mạnh Tông Quý khóc lóc thảm thiết đáp: "Anh, em thề, em thực sự không nhớ, có trời biết tối qua cứ như có kẻ nào đã cho em ăn phải bùa mê hồn dược gì, đến lúc em tỉnh lại thì thấy mình nằm trong xe ở xưởng gia dụng, trên người toàn vết muỗi cắn ngứa ngáy, em cũng không bị mắc bệnh mộng du, nhất định là có kẻ đã bắt em đưa đến đó."
Thẩm Khánh Hoa nói: "Chứng cứ trong tay hắn không chỉ là một tấm băng ghi âm này!"
Mạnh Tông Quý buồn bã nói: "Em nhận hết, việc gì em cũng nhận. Anh...em có bị ngồi tù không?"
Thẩm Khánh Hoa không nói gì, vì gã không biết, gã thực không biết trong tay Trương Dương có bao nhiêu bằng chứng liên quan đến Mạnh Tông Quý, Trương Dương gã thực có muốn truy cứu không đây? Dựa vào phán đoán của Thẩm Khánh Hoa, Trương Dương đưa là băng ghi âm là để thương lượng với mình, nếu Trương Dương không muốn buông tha cho Mạnh Tông Quý thì việc gì hắn phải giao băng ghi âm vào tay gã. Trương Dương cũng có nhiều mối quan hệ ở Giang thành, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp giao băng ghi âm tới ủy ban thanh tra của Giang thành. Cách xử lý sự việc này cho thấy, Trương Dương cũng đã nhẹ tay hơn hẳn.
Thẩm Khánh Hoa đưa ra quyết định song khai Mạnh Tông Quý hết sức quyết đoán, song khai Mạnh Tông Quý và khai trừ chức vụ của Lưu Cương, cũng giống như gán tội danh vụ gian lận lên đầu hai người này. Như vậy có thể thay đổi mẫu thuẫn chủ yếu, Thẩm Khánh Hoa cũng không phải là đã thỏa hiệp với Trương Dương, y làm như vậy chỉ để có thể tận lực bảo vệ cho Mạnh Tông Quý.
Sự việc Mạnh Tông Quý gây ra tự mình gánh chịu, nhưng suy cho cùng Mạnh Tông Quý cũng không còn giữ chức hiệu trưởng nữa, để gã gánh chịu tội này thực có chút miễn cưỡng. Thế nên, Thẩm Khánh Hoa mới đưa thêm ra quyết định bãi miễn chức cục trưởng bộ giáo dục của Lưu Cường. Thẩm Khánh Hoa nắm trong tay Phong Trạch, y cũng không muốn việc này rắc rối kéo dài đến mức không giải quyết được, việc này cũng gây ảnh hưởng như vậy, nhất định phải có kẻ đứng ra gánh tội.
Trong hội nghị mở rộng thường ủy thị ủy Phong Trạch, Trương Dương đã tiến hành công khai xin lỗi về sự việc gian lận thi cử lần này, Thẩm Khánh Hoa đại diện cho lãnh đạo thị tuyên bố quyết định xử lý đối với hắn, thân là lãnh đạo chủ quản chịu trách nhiệm lớn trong sự việc lần này, vì vậy qua thảo luận của các thường ủy, quyết định đưa ra xử lý cảnh cáo nội bộ với Trương Dương .
Đây không phải lần đầu lãnh đạo Trương bị cảnh cáo nội bộ, đánh An Đạt Văn là một lần, đây cũng tính là một lần, nhưng có điều lại là việc công.
Lưu Cường bị cách chức, Mạnh Tông Quý bị song khai, những người thông minh đều có thể nhìn ra một điều: Tuy Trương Dương chịu cảnh cáo nội bộ nhưng thực tế là bí thư Thẩm Khánh Hoa đang nhượng bộ, thỏa hiệp. Cũng không có người biết rõ được cụ thể nội tình, Thẩm Khánh Hoa rõ ràng cũng không cam tâm để Trương Dương áp chế, y cũng đã thu hồi lại quyền chỉ đạo công việc chiêu thương vừa mới giao cho Trương Dương, lại giao lại cho phó thị trưởng Lâu Quang Lượng quản lý. Vậy nên lãnh đạo Trương chưa chỉ đạo ban chiêu thương không lâu, thì quyền lực đã bị Thẩm Khánh Hoa tước lại.
Trương Dương biết rõ bí thư Thẩm đang lợi dụng cách này để đòi lại chút thăng bằng tâm lý, hắn hiển nhiên sẽ không chấp nhặt với Thẩm Khánh Hoa, trong cả tiến trình hội nghị hắn đều tỏ ra rất khiêm nhường bình tĩnh.
Trong hội nghị, biểu hiện đắc ý nhất hẳn là phó thị trưởng Lâu Quang Lượng, y thỉnh thoảng lại dương dương tự đắc, nhìn Trương Dương với ánh mắt hả hê.
Trương đại quan nhân thầm nghĩ bụng: "Ta nhớ mặt mày rồi, đợi đến lúc ta rảnh tay sẽ tính sổ với mi!"
Khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo Trương đi ra có một mình, tất cả mọi người đều nhìn ra một trận chiến tranh không hề có khói lửa đang xảy ra giữa bí thư Thẩm và Trương Dương. Hai bên đều chịu tổn thất nhưng có vẻ bí thư Thẩm bị chịu thiệt hơn một chút, hai người Lưu Cường và Mạnh Tông Quý đều là tâm phúc của Thẩm Khánh Hoa, Thường Phong Lăng lại là họ hàng của Trương Dương. Trong trận chiến này, Thường Lăng Phong là hiệu trưởng Nhất Trung Phong Trạch lại không bị tổn hại đến một sợi tóc nào, còn Lưu Cường và Mạnh Tông Quý lại bị thanh trừ triệt để hoàn toàn ra khỏi hệ thống giáo dục, tgãg bại đã bày rõ ngay trước mắt.
Trương Dương mặc dù bị đoạt mất chút quyền lợi nhưng trên thực tế, công tác phân quản mà hắn vốn nắm giữ là y tế văn hóa giáo dục, hắn thực không bị tổn thất mấy, việc cảnh cáo nội bộ trong Đảng cũng chỉ hời hợt vô thưởng vô phạt, chuyện này cũng chẳng to tát gì đối với tâm trạng hắn bây giờ.
Trương Dương một mình đơn độc, nhưng ngẩng cao đầu sải bước mà trở về phòng làm việc của mình, hắn cũng có nguyên tắc của mình, dù áp lực có lớn đến đâu hắn cũng bảo vệ cho bằng được Thường Lăng Phong. Không chỉ vì Thường Lăng Phong là do hắn mời về, mà càng vì Mạnh Tông Quý gây ra trò này là để nhằm vào mình, cho nên Thường Lăng Phong chỉ là người vô tội bị liên lụy. Tuy có nhiều người bao gồm cả Tống Hoài Minh đều cho rằng Trương Dương nên có sách lược bỏ tốt giữ tướng, nhưng lãnh đạo Trương lại một mực cho rằng, không thể tiếp dụng đề nghị này, đã là con người thì phải biết đảm nhận trách nhiệm của mình, bất kể là trong cuộc sống hay trong chính trị, Trương Dương sẽ không bao giờ thay đổi nguyên tắc đó.
Trương Dương đi vào phòng làm việc thì nhìn thấy Thường Lăng Phong đang ngồi đợi gã, không khỏi cười nói: "Tìm tôi có việc gì thế?"
Thường Lăng Phong nhìn gã, nói một câu rất chân thành: "Mời cậu uống rượu!"
...............
Mưa Đông Giang rất lớn, Kiều Chấn Lương lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ mà nhìn mưa rơi bên ngoài, tình hình hạn hán của các vùng Bình Hải năm nay hoàn toàn khác nhau, qua khoảng tháng bảy, lượng mưa dần nhiền hơn.
Lúc này Tống Hoài Minh đi vào phòng làm việc của Kiều Chấn Lương, y đến là do Kiều Chấn Lương tìm y, y ho nhẹ một tiếng.
Kiều Chấn Lương quay đầu lại nhìn, cười nói: "Hoài Minh đến rồi à!"
Tống Hoài Minh gật đầu cười: "Bí thư Kiều tìm tôi có việc gì cần dặn dò?"
Kiều Chấn Lương đáp: "Là muốn nói về tình hình hạn hán năm nay của phía Bắc Bình Hải."
Tống Hoài Minh bước lên trước, đến gần phía Kiều Chấn Lương, cũng ngước nhìn mưa rơi phía ngoài cửa sổ, không khỏi cười nói: "Gần đây tôi cũng đang quan sát tình hình thời tiết, mưa to khắp nơi ở Bình Hải, lượng mưa phía bắc lại càng nhiều, hạn hán cũng đã được giải quyết!"
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Hạn hán thì mong có mưa, mưa nhiều quá lại sợ sinh lũ lụt, trên đời này sao lại toàn phát sinh những chuyện giống như vậy, nhất định phải nắm giữ cho đúng lượng, nhiều quá hóa dở!"
Tống Hoài Minh nghe ra hàm ý bên trong câu nói đó của Kiều Chấn Lương liền mỉm cười nói: "Ông trời còn không điều khiển được cái lượng này thì sao con người có thể nắm giữ cho được? Tôi nghe nói anh em long vương tứ hải bốn phương mỗi người một tính rất bất thường, lúc tốt thì khắp thiên hạ đều mưa thuận gió hòa; nếu có vài người giận dữ lên, hoặc là bãi công không thèm làm việc, mặc cho mặt trời chói trang đỉnh đầu, khắp nơi xảy ra khô hạn hoặc là làm mưa làm gió, ngươi hô phong ta cũng hoán vũ....những trận đối đầu của các bậc long vương xảy ra, thì kẻ xui xẻo luôn là nhân dân!"
Ánh mắt thâm thúy của Kiều Chấn Lương hướng về phía Tống Hoài Minh, vẻ mặt vẫn rất điềm đạm: "Tôi vẫn không tài nào hiểu nổi, bốn vị long vương tứ hải này rốt cuộc ai mới là anh cả đây?"
Tống Hoài Minh đáp: "Ai là anh cả tôi cũng không rõ, mà họ là anh em ruột thịt, nếu cha mẹ định đoạt thì không nói, nhưng nếu cha mẹ họ cũng không biết rõ thì chỉ có thể dựa vào lời của dân chúng mà định!"
Kiều Chấn Lương cười nói: "Do nhân dân định đoạt!"
Tống Hoài Minh nói tiếp: "Long vương thì cũng là từ nhân dân mà ra, nhân dân nói là long vương thì chính là long vương, nếu nói là một con sâu thì chỉ là một con sâu, thực chất chỉ là lời dân gian truyền miệng. Nói thực, nhân dân muốn ai lớn nhất thì người đó chính là anh cả!"
Kiều Chấn Lương nói: "Vậy nhân dân cho rằng ai là lớn nhất trong bốn vị long vương này?"
Tống Hoài Minh đáp: "Đàng hoàng chính trực tạo mưa gây gió lớn, ai đối tốt với nhân dân thì người đó lớn nhất!"
Kiều Chấn Lương lớn tiếng cười ha ha, y đưa tay vỗ vai Tống Hoài Minh: "Hoài Minh à Hoài Minh, cậu cũng thực có tài đấy!"
Sự việc nào cũng bắt đầu phát triển từ cao trào rồi dần lắng xuống, đây cũng là quy luật phát triển chung, việc gian lận thi cử ở Phong Trạch cũng lắng xuống dần sau khi thi cử kết thúc, giới truyền thông của Bình Hải lúc đầu đưa tin nóng ầm ĩ rồi dần đột nhiên lặng tiếng hẳn, tin tức truyền thông vốn chỉ có tính tạm thời nhất định. Qua lần gian lận này, ác nơi khác cũng nghiêm túc kiểm tra và xử lý tiêu cực thi cử, coi Phong Trạch làm điển hình. Còn ở Phong Trạch, sự việc xảy ra làm cho cục trưởng bộ giáo dục bị miễn chức, hiệu trưởng tiền nhiệm của Nhất Trung bị xử lý song khai, Trương Dương phó thị trưởng phân quản giáo dục cũng bị Đảng cảnh cáo nội bộ, có thể nói phạm vi ảnh hưởng của quyết định xử lý nghiêm ngặt này tới toàn tỉnh Bình Hải là rất lớn.
Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh qua lần đối địch sơ bộ này cũng chưa hề gây thêm mâu thuẫn tranh đấu gì, những tay chính trị lão luyện như họ đây biết rõ ràng lúc này cầm dừng lại, đương nhiên cũng biết lần này chỉ là bước đầu dò xét thực lực của đối phương, ắt về sau sẽ khó mà tránh khỏi mâu thuẫn. Uy thế của hai người cũng rất mạnh, là những người cộng tác làm việc chính trị thì va chạm tranh đấu là rất nhiều.
Trong mắt của người khác, Tống Hoài Minh đang rơi vào thế hạ phong, hơn nữa con rể tương lai của y là Trương Dương cũng bị liên đới trong sự việc lần này.
Đối với nhiều người mà nói, chính trị là một bộ phận quan trọng trong cuộc sống, những bước thăng trầm khúc khuỷu lên xuống trong đó còn nhiều hơn cả trong một đời người, trải qua chuyện gian lận lần nay chẳng có ai quan tâm đến thành tích thi cử mà Phong Trạch đạt được nữa, cũng chẳng ai ngờ rằng, thành tích lần này của Phong Trạch lại tốt nhất từ trước đến giờ.
Lúc điểm thi đại học được tuyên bố, một tin đáng mừng cho ngành giáo dục của Phong Trạch cũng đến cùng, thủ khoa năm này của các khối khoa học tự nhiên và khoa học xã hội đều đến từ trường Nhất Trung Phong Trạch, thủ khoa khối KHTN em Phùng Lộ đạt tổng điểm 689, thủ khoa khối KHXH em Lý Đương Dương đứng thứ hai đạt tổng điểm tròn hai mươi.
Sau khi biết được thành tích này, Thường Lăng Phong ngay lập tức thông báo cho Trương Dương, gã vui vẻ phấn chấn đến phát run mà nói lại cho Trương Dương biết sự việc. Bình thường gã vốn là người điềm đạm không dễ bị kích động, nhưng từ lần vụ tiêu cực xảy ra cho đến giờ, gã và Trương Dương đều rơi vào cảnh gặp phải sóng gió chính trị, trong lòng đang rất bất ổn, nhưng chỉ cần có việc đạt thành tích ưu tú như thế này là có thể xóa bỏ nỗi tủi nhục mà nhướn mày hãnh diện.
Trương Dương nghe tin thủ khoa đều là của Nhất Trung liền lớn giọng hỏi: "Cậu chắc chắn chứ?"
Thường Lăng Phong đáp: "Chắc chắn! Trăm phần trăm chuẩn xác!"
Trương Dương cười ầm lên, tiếng cười của vô cùng thoải mái, mọi buồn bực trong lòng nhiều ngày nay giờ tan biến hết, hắn lớn tiếng: "Mẹ nó! Cho bọn họ trắng mắt ra, cho họ biết trình độ giáo dục chỉnh thể của Phong Trạch chúng ta như thế nào?"
Thường Lăng Phong cũng cực kỳ hưng phấn: "Thủ khoa các khối tự nhiên và xã hội thuộc về cùng một trường, đây không chỉ là lần đầu tiên Phong Trạch đạt thành tích tốt như vậy, cũng là lần đầu tiên đoạt lại ngôi đầu của Bình Hải, thành tích của Phùng Lộ thật quá xuất sắc!"
Trương Dương nói: "Đừng quên quỹ học bổng của chúng ta, đã từng nói qua khen thưởng, thì lần này nhất định phải thực hiện, cậu hãy chuẩn bị đi, lần này phải tuyên truyền rầm rộ lên, phải cho cả Bình Hải này biết được năng lực thật của ngành giáo dục Phong Trạch. Nào là tiêu cực gian lận cái mẹ gì chứ, dù có là đề mở (kiểm tra cho giở tài liệu), tôi cũng không tin chúng nó có thể đạt được thủ khoa xã hội hay tự nhiên!"
Nói chuyên điện thoại với Thường Lăng Phong xong, Trương Dương vui mừng đến nhảy loạn lên trong phòng làm việc, nhảy đi nhảy lại, đến mức nhảy rầm xuống, thiếu chút nữa là làm cho cả đám nhân viên bên dưới tầng sợ khiếp vía.
Sau khi vui mừng quá khích, Trương Dương lập tức gọi điện cho Lương Diễm ở đài truyền hình, nhắc cô chuẩn bị làm một chuyên tập phỏng vấn, tuyên truyền về hình tượng đúng đắn của hệ thống giáo dục Phong Trạch, vì tiêu cực mà hình tượng ấy đã bị rơi xuống đáy, lần này ngược lại xuất hiện cả thủ khoa, đúng là cơ hội tốt để xoay chuyển tình thế. Điều có thể dự đoán được là, Nhất Trung Phong Trạch sẽ trở thành trường trọng điểm nổi bật, các bậc phụ huynh vì mong mỏi con cái họ học hành tiến tới mà lũ lượt kéo đến đây. Cách quảng cáo tốt nhất cho trường chính là tỉ lệ thi đỗ đại học cao, chỉ cần trường có thủ khoa đại học thì sẽ trở nên cực kì sốt, mà Nhất Trung lại có tới hẳn hai thủ khoa, Phong Trạch không muốn trở thành tâm điểm e là cũng khó.
Kì nghỉ hè chuyện gì sẽ là nóng nhất, không phải thời tiết mà là xoay quanh việc thị phi của thi đại học, vệc Nhất Trung Phong Trạch xuất hiện tới hai thủ khoa dường như đã lan khắp Bình Hải trong có một ngày, các lãnh đạo thị của Phong Trạch đều có cùng một cảm giác, tên tiểu tử Trương Dương sao lại có thể may mắn đến thế? Từ lúc phục hồi chế độ khoa cử, Phong Trạch tổng cộng cũng chỉ có một lần đạt được một chức thủ khoa khối tự nhiên của Giang Thành, lần này lại quá tốt, được đến hai thủ khoa mà lại là thủ khoa Bình Hải, đúng là phóng vệ tinh, mà nó lại là phóng ra song tinh: Nhất đạn song tinh chứ!
Vậy nên di động của lãnh đạo Trương không ngừng đổ chuông, nhận được rất nhiều cuộc gọi, đa số đều là gọi đến chúc mừng còn có cả người muốn nhờ cậy quan hệ với gã để nhờ giới thiệu con em mình vào học trường Nhất Trung ví như Vinh Bằng Phi. Ai mà không muốn con em mình được học ở một trường có trình độ giảng dạy bậc nhất chứ, con gái của Vinh Bằng Phi vốn đang học ở Nhất Trung Giang Thành, nghe về chuyện thành tích năm nay Nhất Trung Phong Trạch có tới hai thủ khoa, gã cũng không ngoại lệ, bị lung lay mà nảy ý muốn con theo học trường này. Nể mặt Vinh Bằng Phi, Trương Dương đương nhiên sẽ không từ chối mà đồng ý luôn.
Nhưng những cuộc điện thoại như thế gọi đến quá nhiều, làm cho Trương đại quan nhân trở tay không kịp. Khi nhận điện thoại, Trương đại quan nhân bức quá liền nhất loạt từ chối nhưng có một cuộc điện thoại hắn không cách nào từ chối được. Người gọi cho hắn là Vương Tịnh Như, trước đây là vợ của Hồ Ái Dân trưởng thôn thôn Hắc Sơn Tử, Hồ Ái Dân đã hy sinh một cách vinh quanh trong khi cố cứu học sinh tiểu học trường Yên Trang bị lũ lụt kéo theo ở Xuân Dương, để lại mẹ góa con côi, Vương Tịnh Như cũng đã đấu tranh tư tưởng mãi mới quyết định tìm Trương Dương. Từ lúc cha chết, tình hình học tập của con trai Vương Tịnh Như là Hồ Viễn Hạm ngày càng xa sút, cô muốn đổi một hoàn cảnh mới cho con mình. Trương Dương trước giờ luôn kính phục Hồ Ái Dân, bình thường những lúc về Xuân Dương hắn đều đến thăm hai mẹ con họ. Nhận được lời thỉnh cầu của Vương Tịnh Như, Trương Dương lập tức đồng ý không cần do dự.
An Ngữ Thần cũng gọi điện đến chúc mừng, gần đây cô thường xuyên đi đi lại lại Hong Kong và Giang Thành, việc tăng giá cổ phiếu đột ngột của khu thương nghiệp chùa Nam Lâm là việc bất ngờ mà kỳ tài thương nghiệp An Đạt Văn không dự tính đến, nhưng gã đã chia tay rõ ràng với An Ngữ Thần, vậy nên gã không được hưởng lợi ích gì từ phía cô nữa. Theo ước tính ban đầu, số thương nghiệp An Ngữ Thần sở hữu đã tăng giá lên gấp ba lần, theo sự phát triển ổn định của khu thương nghiệp, giá trị tài sản này vẫn đang tiếp tục tăng.
Theo lời của Tô Tiểu Hồng, An Ngữ Thần là người có phúc không cần phải sầu muộn gì, càng không tranh đoạt tài sản thì lại càng là người coi khinh tiền tài, giàu sang nhưng giàu sang lại cứ thế liều mạng chui vào túi của cô ta. Câu nói này của Tô Tiểu Hồng thật đúng.
Khi còn ở trong hiệp hội thương nghiệp Hạ Quý Chiêu, An Ngữ Thần đã từng ký kết đầu tư vốn cho Nhất Trung Phong Trạch với Thường Lăng Phong, sử dụng tiền của xã hội để thực hiện hiệp thương cải cách giáo dục. Nay Nhất Trung Phong Trạch dựa vào lần thi này mà vô hình được đẩy mạnh giá trị lên, người muốn đầu tư vào đây có mà phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, như vậy An Ngữ Thần lại chiếm được cơ hội đầu tiên.
An Ngữ Thần đề nghị muốn chúc mừng Trương Dương và Thường Lăng Phong, mời họ đêm nay về Giang Thành tới Tân Đế Hào dự tiệc.
Lúc này Trương Dương mới nghĩ ra hôm nay là cuối tuần, gã vui vẻ nhận lời. Thường Lăng Phong lại vì lo liệu việc thi cử, trường lại tăng ca làm việc không thể nghỉ được mà gã vốn không ưa tiệc rượu chè chén nên đã từ chối khéo lời mời của Trương Dương, đồng thời nhờ Trương Dương gửi lời cảm ơn đến An Ngữ Thần.
Trước khi tan làm, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên và phó thị trưởng Kim Lỗi Hựu lại gọi điện đến chúc mừng Trương Dương, làm mất mất thời gian của hắn. Lúc bắt đầu đi đã là năm rưỡi, hắn tính toán lại thời gian chỉ sợ tối này lại đến muộn.
Vừa mới khởi động xe, hắn đã nhìn thấy thị trưởng Tôn Đông Cường đi về phía mình, có trách thì chỉ trách chiếc xe bán tải của lãnh đạo Trương quá gây sự chú ý, từ trục bánh xe đến cửa sổ trên nóc đâu đâu cũng nổi bật, Tôn Đông Cường vừa cười vừa bước đến trước xe của Trương Dương.
Vì lịch sự nên Trương Dương kéo cửa kính xe xuống, cười nói: "Thị trưởng Tôn, tìm tôi có việc gì vậy?"
Tôn Đông Cường cười nói: "Không có việc gì cả, chỉ là muốn đi nhờ xe thôi!"
Trương Dương có chút ngạc nhiên: "Đi nhờ xe?"
Tôn Đông Cường gật đầu, không hề khách khí mà kéo cửa ngồi luôn lên ghế đầu xe: "Tôi vừa đến phòng làm việc tìm cậu, gặp trợ lý cậu, biết cậu sắp về Giang Thành mà cũng đúng lúc tối nay tôi cũng phải về nên mới đi nhờ xe cậu! Thế nào? Cậu đừng nói là không cho tôi đi nhờ đấy?"
Lãnh đạo Trương đành đồng ý, có chút đắn đo nhưng vẫn ra vẻ vui mừng: "Đâu có, được thị trưởng anh đi nhờ xe là niềm vinh hạnh của tôi!"