Phó Hiến Lương gật đầu nói: Anh cũng là người kiên trì với ý kiến của bản thân, chúng ta giữa chúng ta khẳng định sẽ không có cùng ý kiến.
Văn Quốc Quyền nói: Đây là sự chia rẽ.
Phó Hiến Lương nói: Chia rẽ thì sao? Cho dù có tranh chấp thì cũng là tranh chấp giữa quân tử, sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta. Đây đã là lần thứ hai hắn cường điệu những lời này/
Văn Quốc Quyền đặt chén trà xuống, Phó Hiến Lương cầm ấm trà rót cho y, Văn Quốc Quyền cầm chén trà ấm lên, nói: Người khêu ra chuyện từ hơn mười năm trước, chọc ngoáy chuyện tôi kết giao với Hà Trường An.
Phó Hiến Lương nói: Tôi tin anh, một người có tín niệm kiên định và mục tiêu rõ ràng sẽ không bị cái lợi trước mắt làm lay động, trên đời này thứ thực sự vô giá chính là tín niệm.
Văn Quốc Quyền nói: Rất nhiều chuyện phát triển đến cuối cùng lại không chỉ là chuyện giữa hai người, chung quanh có rất nhiều người sẽ trợ giúp, tựa như lốc xoáy trong nước, khi anh ở trung tâm, sẽ có dòng nước không ngừng gia nhập, đến cuối cùng anh thậm chí không thể phân rõ anh đang thao túng dòng nước hay là dòng nước đang thao túng anh.
Phó Hiến Lương nói khẽ: Có những lúc chúng ta không thể nắm chắc!
Bất kỳ ai cũng đều sẽ sinh ra cảm giác thân bất do kỷ, Trương đại quan nhân cũng vậy! Hắn vốn nên cùng Yên Nhiên tới Đông Giang, nhưng đột nhiên lại có chuyện xảy ra, khiến hắn không thể không lưu lại, tuy rằng mẹ nuôi từ đầu đến cuối từ đầu đến cuối không hề nói một câu nào về Hương Sơn biệt viện, nhưng hắn vẫn rất kiên định và hiểu rõ mình muốn làm gì! Có thể nói sau khi nói chuyện với Kiều lão, hắn đã quyết định, nếu trường phong ba này nhắm vào Văn gia, thân là con nuôi của Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh, hắn phải phân ưu với họ, suy nghĩ của Trương đại quan nhân chính là chia sẻ hỏa lực, tuy rằng chuyện vô cùng phức tạp như lời Từ Kiến Cơ nói, nhưng Trương đại quan nhân phớt lờ tất cả thành phần phức tạp, xử lý chuyện này với phương pháp đơn giản nhất, không gì ngoài chuyện dỡ nhà, nhưng chủ nhà là tôi, ai muốn dỡ nhà thì chính là gây khó dễ cho tôi.
Sau khi Từ Kiến Cơ rời khỏi không lâu thì liền nhìn thấy có xe tới đây, xe là đám người của ban di dời Tây Kinh tìm đến, có điều những người đó của ban di dời lại không dám đến, lần này là thợ sửa xe tới, có mang theo bánh xe, chuẩn bị đổi lốp rồi đi.
Nhưng bọn họ lốp xe đổi lốp xe mới phát hiện hai chiếc xe chiếc xe đã bị dùng xích sắt nối lại, buộc mấy vòng vào cây đại thủ trước cửa, cho dù bọn họ có thay lốp xe thì cũng chịu không thể lái xe đi được.
Mấy người bất lực, vẻ mặt đau khổ đến gõ cửa.
Trương đại quan nhân ra mở cửa, tức giận nói: Gì thế hả!
Đại ca, xe đó là anh khóa à? Phiền anh mở ra, chúng tôi lái xe đi.
Trương Dương nói: Không được, muốn mang xe đi thì bảo lãnh đạo của các anh tới. Sau đó Trương đại quan nhân đóng cửa cái rầm.
Đám sửa xe đành chịu, chỉ có thể đến thế nào thì về như thế.
Ban di dời Tây Kinh đã nổ tung nồi, phải nói rằng Điền Hưng Nhân cũng không phải là người đứng đầu ban di dời, hắn là chủ nhiệm, lần này dẫn đội tới Hương Sơn biệt viện hạ thông tri, chẳng những bị đánh, hơn nữa hai chiếc xe đều bị giữ lại, có thể nói ban di dời Tây Kinh từ ngày thành lập tới nay chưa bao giờ phải chịu ủy khuất lớn như vậy.
Điền Hưng Nhân vẻ mặt ủ dột tới văn phòng chủ nhiệm, chủ nhiệm tên là Nhạm Tòng Phong, cũng là thân thích của một vị quan viên nào đó của thị lý, nghe Điền Hưng Nhân kể lại từ đầu tới đuôi xong thì cũng có chút phát hỏa, có điều hắn cũng hiểu rõ bối cảnh của biệt viện biệt viện, trước tiên an ủi Điền Hưng Nhân vài câu, chờ hắn sau khi ra ngoài thì mới gọi điện thoại xin chỉ thị, gọi điện thoại xong, Nhậm Tòng Phong rõ ràng vững dạ hơn, hắn ngay sau đó mở hội nghị khẩn cấp. Đề tài thảo luận trên hội nghị tất nhiên chính là Hương Sơn biệt viện, Nhạm Tòng Phong ở trước mặt mọi người tuyên bố, thị lý đã hạ mệnh lệnh, đối với loại hành vi ngang nhiên đối kháng với pháp lệnh của chính sách quốc gia và ấu đả nhân viên chính phủ quốc gia này quyết không thể nuông chiều, hôm nay sẽ đem vấn đề của Hương Sơn biệt viện ra làm điển hình, hôm nay sẽ giải quyết vấn đề này.
Hội nghị họp xong, Điền Hưng Nhân chạy tới văn phòng của Nhạm Tòng Phong: Chủ nhiệm Nhậm, chuyện này ngài giao cho người khác đi, tôi chịu.
Nhậm Tòng Phong nói: Anh sao mà chịu? Bình thường trong ban di dời của chúng ta tôi tín nhiệm anh nhất, năng lực công tác cũng anh cũng là mạnh nhất, anh là đảng viên ưu tú của ban di dời chúng ta, gặp vấn đề, xông lên tuyến đầu đương nhiên chính là anh, đồng chí Hưng Nhân à, anh nhất định phải quý trọng cơ hội lần này, đó là một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ đó.
Điền Hưng Nhân vẻ mặt đau khổ nói: Chủ nhiệm Nhậm à, ngài là không thấy tình huống hôm nay thôi, bảy người chúng tôi cũng không khống chế được hắn, thằng ôn đó chẳng những không phân rõ phải trái hơn nữa còn đánh nhau cực giỏi.
Nhậm Tòng Phong tận tình khuyên bảo: Đảng viên chúng ta không thể dùng võ lực để giải quyết vấn đề, chúng ta phải lấy ý phục người.
Nhưng hắn căn bản không giảng đạo lý.
Hắn không phải là bí thư thị ủy Tân Hải ư Hắn nếu nếu không phối hợp công tác. Tôi sẽ phản ánh hành vi sai lầm này của hắn tới lãnh đạo thượng cấp của hắn.
Điền Hưng Nhân thở dài nói: Chủ nhiệm Nhậm, ngài chẳng lẽ không biết bí thư tỉnh ủy Bình Hải là bố vợ hắn à? Phó thủ tướng Văn của chúng ta thì là cha nuôi của hắn?
Nhậm Tòng Phong sao lại không biết, làm quan ở kinh thành, đừng nói chỉ là một quan nhỏ, trước khi làm bất kỳ chuyện gì cũng phải tra rõ thân phận bối cảnh của đối phương đã. Thân phận bối cảnh của Trương Dương hắn đã sớm nắm rõ, nhưng Nhậm Tòng Phong biết rõ thằng ôn này không dễ chọc mà vẫn có gan đi sờ đít hổ là cũng có nguyên nhân, nguyên nhân rất đơn giản, hướng nói với Điền Hưng Nhân: Lần này thái độ của thái độ rất kiên quyết, quy hoạch tương lai của cảnh khu là một trong những công trình trọng điểm của đại hội đảng lần thứ mười, liên quan tới hình tượng cảnh khu tương lai của thành phố chúng ta, Hương Sơn biệt viện đã bị thị lý thị lý điển hình, lãnh đạo thành phố đặc biệt cường điệu, nhất định phải mau chóng nhổ cái đinh này ra, chỉ có nhổ cái đinh này đi thì công tác của người khác mới làm được, nếu không nhổ được cái đinh này, người dân sẽ sinh ra tâm lý chống đối, sẽ bắt chước nhau, như vậy công tác di dời của chúng ta sẽ trì trệ không tiến.
Điền Hưng Nhân nghe mà không hiểu gì, những lời này của Nhậm Tòng Phong hắn nghe quen lắm rồi, trong công tác di dời của bọn họ cũng thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, nhưng lần này thì khác, trong phạm vi xác định di dời của thị lý chỉ có một tòa kiến trúc là Hương Sơn biệt viện, cái gì mà bắt chước nhau? Cái gì gọi là công tác của người khác mới làm được? Chung quanh đến một bóng quỷ cũng chả có. Điền Hưng Nhân nói: Chủ nhiệm Nhậm à, tôi cảm thấy chuyện này không dễ làm, không khéo sẽ đắc tội với người ta.
Nhậm Tòng Phong nghĩ thầm ai chẳng biết sẽ đắc tội với người ta? Nếu thực sự là cơ hội lập công thì chẳng lẽ tôi lại giành cho anh? Cười nói cười nói: Đồng chí Hưng Nhân, chúng ta làm công tác của đảng thì không thể kén cá chọn canh được, cũng không thể chần chần chừ chừ, Trương Dương có chút bối cảnh thì không sai, nhưng Thái tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, hắn chỉ là một cán bộ cấp ban huyện, thực sự coi mình ghê lắm ư.