Trương đại quan nhân nghĩ thầm hai ta có quan hệ gì? Quan hệ ân nhân cứu mạng ư, vì chuyện này cô thực sự có thể trao cho tôi khu đất này một cách không ràng buộc ư? Trương đại quan nhân không tin, lời nói của người làm ăn không thể coi là thật, sinh ý chính là sinh ý, người ta phân biệt rất rõ ràng, có điều thoạt nhìn Tiêu Mân Hồng chắc là người thông minh. Trương Dương cười nói: Vậy tôi trước hết thay nhân dân Tân Hải cám ơn cô.
Tiêu Mân Hồng nói: Những cán bộ quốc gia các anh nói chuyện luôn đại khí như vậy, nhân dân Tân Hải cảm tạ tôi thì tôi không dám nhận, tôi cũng không phải là vì nhân dân Tân Hải, tôi là vì bí thư huyện ủy ngài đây.
Trương Dương cầm chén trà lên chạm vứi cô ta: Cái đó, chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Yên tâm, tôi cũng không phải là là muốn nhân cơ hội báo ân đâu, bí thư Trương, tôi đang muốn tìm hiểu quy hoạch tương lai của các anh một chút, xem tập đoàn Hoa Quang của chúng tôi có khả năng cống hiến một phần lực lượng cho xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu không?
Trương Dương nhìn Tiêu Mân Hồng: Thật sự muốn đầu tư ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Cơ hội tốt như Khu bảo lưu thuế nhập khẩu phát sinh ở bên cạnh tôi, nếu cơ hội như vậy mà chúng tôi không nắm được thì còn làm sinh ý làm gì?
Trương Dương nói: Tiêu tiểu thư, chúng tôi cũng coi như là lão bằng hữu, tôi cũng không gạt gì cô, thiết kế quy hoạch của Tân Hải hiện tại đang được đang tiến hành, vẫn chưa có chính thức, cho nên ngay cả trong đầu tôi cũng không có khung sườn chính xác, gần đây nhà đầu tư tới hỏi ý quả thực rất nhiều, nhưng tôi cũng chưa gặp một ai cả, không phải không muốn nhận đầu tư mà là không biết bàn với mọi người ra sao, cô cứ yên tâm, nếu khu đất đó của Hoa Quang các cô ở trong khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm lợi ích của các cô, phương diện đầu tư thì tôi tuyệt đối hoan nghênh, cái khu bảo lưu thuế nhập khẩu thiếu chính là tiền, các anh chỉ cần dám tới thì tôi sẽ tiếp chiêu ngay!
Tiêu Mân Hồng cười nói: Tôi đã nói rồi, phóng mắt khắp ban lãnh đạo Bắc Cảng, không có một quan viên nào có khí phách như bí thư Trương!
Trương Dương cười nói: Trăm ngàn lần đừng nói như vậy, nếu như bị lãnh đạo của chúng tôi nghe thấy, kiểu gì cũng đi giầy nhỏ cho tôi, vô số tiền lệ thảm thống trong lịch sử đã chứng minh, người công cao hơn chủ là tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Tiêu Mân Hồng lại không nhịn được liền bật cười, cô ta phát hiện vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này rất dí dỏm. Cô ta nói khẽ: Chú tôi sắp tới sẽ về, đến lúc đó tôi sẽ an bài cho hai người gặp mặt.
Trương Dương nói: Tốt! Tôi đối với vị đại tài chủ này cũng ngưỡng mộ từ lâu rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Sức của một người dù sao cũng hữu hạn, không thể nào bằng được sức của cả quốc gia, tôi nghe nói quốc gia vô cùng ủng hộ hạng mục khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, quốc gia và tỉnh lý tổng cộng cấp ngân sách bảy tỷ giúp xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Trương đại quan nhân phát hiện Tiêu Mân Hồng rất không đơn giản, việc này chỉ giới hạn trong cao tầng Tân Hải và Bắc Cảng mới biết được, mà cô ta cũng biết, chứng minh của cô ta của cô ta khá linh thông, Trương Dương mỉm cười nói: Cô còn nghe được gì nữa?
Tiêu Mân Hồng nói: Thành phố Bắc Cảng vì chuyện này cũng cấp hai trăm triệu!
Trương Dương nói: Chuyện này tôi cũng không biết!
Tiêu Mân Hồng cười nói: Coi như là tôi để lộ cho ngài chút tin tức đi.
Trương Dương nói: Tiền của Quốc gia từ quyết định cấp đến cấp xuống dưới cần cả một quá trình, thủ tục tầng tầng, nếu điều cô nói là thật thì tôi cũng hy vọng hai trăm triệu của Bắc Cảng sẽ tới nhanh, tôi gần đây đúng là thiếu tiền tiêu đây!
Tảm Thế Kiệt cũng không ngờ Trương Dương sẽ tìm đến y, khi Trương Dương đi vào văn phòng của Tảm Thế Kiệt, Tảm Thế Kiệt đang ngồi ở ngủ gật dưới ánh nắng chiều, chiều nào đến lúc này y cũng sẽ mệt rũ rồi, Tảm Thế Kiệt không phải không có thư ký, nhưng từ lúc tới khoa ủy, y có rất ít người tới bái phỏng, trình tự thư ký trước tiên vào thông báo cũng bỏ, ở loại địa phương này một tháng cũng chẳng có ai tới bái phỏng một lần, một phó chủ nhiệm khoa ủy đã không còn khiến người ta cảm thấy có hứng thú nữa rồi. Ngẫu nhiên có người tới cũng là đám thần tử cũ của Tân Hải, đến để càu nhàu, nhưng gần đây cũng trở nên càng lúc càng ít, Tảm Thế Kiệt biết theo thời gian trôi qua, sức ảnh hưởng của mình ở Tân Hải cũng trở nên càng lúc càng yếu, cuối cùng sẽ bị người ta quên đi.
Trương Dương gõ cửa phòng hờ khép, sau đó đi vào.
Tảm Thế Kiệt mở hai mắt mệt mỏi ra, qua cái kính lão nhìn Trương Dương, y rất nhanh liền nhận ra người kế nghiệm của mình.
Trương Dương mỉm cười nói: Bí thư Tảm, chào ngài, tôi là Trương Dương! Thân hình của ao ngất, bộ pháp hữu lực của Trương đại quan nhân bất kể đi đến đâu cũng sẽ tạo cho người ta một loại cảm giác tinh lực dư thừa.
Tảm Thế Kiệt cười cười, y tháo kính lão xuống, sau đó chậm rãi đứng lên vươn tay ra bắt tay Trương Dương: Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!
Trương Dương nhìn nhìn văn phòng của Tảm Thế Kiệt, đồ dùng đơn sơ, so với văn phòng của bí thư huyện ủy Tân Hải đúng là một trời một vực, Tảm Thế Kiệt từ đó tới đây, sự hụt hẫng trong lòng khẳng định rất lớn.
Tảm Thế Kiệt nói: Ngồi đi! Anh uống trà gì? Trà Long Tĩnh hay là Quan Âm?
Trương Dương cười nói: Trà Long Tĩnh đi!
Tảm Thế Kiệt cầm điện thoại gọi cho thư ký, cũng chỉ có lúc này y mới được sử dụng quyền lực của một phó chủ nhiệm khoa ủy, một lát sau thư ký tiểu Trịnh mang trà tới.
Tảm Thế Kiệt mỉm cười rất hiền lành: Bí thư Trương, nói đi, hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?
Trương Dương mỉm cười nói: Thật ra tôi sớm nên tới đây gặp mặt bí thư Tảm, nhưng tôi mới tới Tân Hải, nhân sinh địa sơ, bận phải làm quen với tình huống của Tân Hải, công tác thật sự rất bận rộn, không lấy đâu ra được thời gian cả.
Tảm Thế Kiệt nói: Công tác quan trọng, đương nhiên là công tác quan trọng hơn!
Trương Dương nói: Bận bịu mấy tháng, cuối cùng cũng hiểu tình huống của Tân Hải được đại khái, hiện tại tới đây gặp mặt bí thư Tảm, tôi cũng không giấu gì ngài, mục đích chủ yếu hôm nay tôi tới chính là học hỏi chút kinh nghiệm từ ngài.
Tảm Thế Kiệt khiêm tốn nói: Tôi làm gì có kinh nghiệm có giá trị gì đâu?
Trương Dương nói: Bí thư Tảm công tác ở Tân Hải thời gian dài như vậy, đối với tình huống của Tân Hải nhất định quen thuộc hơn nhiều so với tôi, thời gian tôi đến Tân Hải tuy rằng không lâu, nhưng tôi đã được nghe danh tiếng tốt của bí thư Tảm, mấy năm nay ngài đã làm không ít chuyện cho Tân Hải!
Tảm Thế Kiệt trong lòng mắng thầm, thằng ôn này tới đây chẳng lẽ chỉ để khen nịnh mình vài câu ư? Hình như là không cần thiết mà? Chẳng lẽ hắn đang chế nhạo mình? Tảm Thế Kiệt cười nói: Làm quan một nhiệm, tạo phúc một phương, tiếc nuối lớn nhất của tôi chính là không thể trong nhiệm kỳ của tôi đưa kinh tế Tân Hải phát triển lên, hiện tại nghĩ lại, tôi trong công tác cũng tồn tại không ít sai lầm, hổ thẹn, hổ thẹn!
Trương Dương nói: Bí thư Tảm, sai lầm của ngài là ở chỗ nào?
Tảm Thế Kiệt không khỏi ngẩn ra, thằng cha này quả thật là tới chơi mình, lão tử là đang khiêm tốn chứ cũng không phải là đang kiểm điểm mình!
Trương Dương mỉm cười nói: Bí thư Tảm, con người tôi thẳng tính, trước giờ có gì nói đó, tiền nhân chi sự, hậu giả chi sư, ngài nói cho tôi biết kinh nghiệm công tác của ngài, chỗ nào đắc ý thì nói ra để tôi học tập, chỗ nào sai lầm thì cũng nói ra để tôi biết tránh và sửa, bí thư Tảm, tôi hôm nay thực sự là đến thỉnh giáo.
Tảm Thế Kiệt nghĩ thầm anh thỉnh giáo ư, nhưng tôi lại không thích dậy đấy, y gượng cười: Có gì hay đâu mà học, người trẻ tuổi các cậu đầu óc nhanh nhanh, so với tôi thì thích hợp với xã hội hiện tại hơn, kinh nghiệm quản lý của các anh cũng tiên tiến hơn, phải tin tưởng , dựa theo suy nghĩ của mình mà làm!
Trương Dương nói: Bí thư Tảm, ngài Tân Hải dã xảy ra một đại sự chưa?
Tảm Thế Kiệt ra vẻ ngạc nhiên nói: Đại sự gì! Có phải khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải hay không? Ha ha, tôi còn đang cao hứng vì chuyện này đâu, chuyện mà lúc trước tôi ngay cả nghĩ cũng không dám không ngờ anh lại thoáng cái làm xong ngay.
Trương Dương nói: Bí thư Tảm có nhớ Triệu Kim Khoa không?
Tảm Thế Kiệt gật đầu: Sở trưởng sở quản xe, tôi nhớ rõ, trước đây tiếp xúc cũng không nhiều, năng lực của hắn không tồi.
Trương Dương nhìn vẻ mặt trấn định của Tảm Thế Kiệt, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, Triệu Kim Khoa nhảy lầu , chuyện lớn như vậy Tảm Thế Kiệt không biết ư? Tin tức của y thật sự bế tắc đến mức này ư? Trương Dương nói: Bí thư Tảm, Triệu Kim Khoa bị tình nghi dính líu đến tham ô, trong nhà hắn lục soát ra được một lượng tài vật rất lớn!
Tảm Thế Kiệt cả kinh nói: Thật? Hắn không ngờ lại tham ô ư?
Trương Dương nói: Bí thư Tảm, sở quản xe của Tân Hải luôn luôn làm biển cho xe lậu, biến phi pháp thành hợp pháp, chuyện này ngài có nghe nói không?
Tảm Thế Kiệt sau khi nghe thấy câu này thì sắc mặt y lập tức trở nên âm trầm: Bí thư Trương, anh có ý gì?
Trương Dương nói: Không có ý gì cả, chỉ là tôi nghe có người nói, trước đây chuyện lắp biển cho xe lậu là huyện lý ngầm đồng ý, nghe nói có thể thông qua phương thức này để gia tăng thu nhập tài chính..
Nói bậy! Tảm Thế Kiệt kích động, cả mặt y đỏ bừng lên, cơ hồ muốn nhảy dựng lên khỏi ghế, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn Trương Dương nói: Tôi là một đảng viên, tôi từng là quan phụ mẫu của Tân Hải, tôi sao có thể ngang nhiên làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia? Tôi chưa từng làm, cũng vĩnh viễn sẽ không làm!