Y Đạo Quan Đồ

Chương 1337: Chương 1337: Nhớ lại chuyện xưa. (3)




Trương đại quan nhân không thích cao cao tại thượng, thế nhưng nếu như có người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, cái này bức bách hắn phải đi nhìn xuống người khác, tuy rằng hắn rất không muốn. Viên Văn Lệ hàng xóm cũ ở trước mặt Trương Dương không dám nói chơi chê cười đơn giản, trước khác nay khác, Tiểu Tam ngày xưa bây giờ đã trở thành cán bộ cấp xử, ngoại trừ cảm thán biến hóa to lớn, còn lại cũng chỉ có vài câu khen tặng khách khí.

Nhưng thật ra lão chủ nhiệm Chu Diễm Linh vẫn là một người khôi hài như trước, bà ấy không biết vì sao nhớ tới chuyện sảng khoái năm đó, ở trước mặt mọi người nói ra một cố sự, có một lần một vị thực tập sinh thực tập trong phòng khám phụ khoa của bà ấy, lão chủ nhiệm bên này nói, Trương đại quan nhân càng nghe càng giống như mình, khi Chu Diễm Linh nói ra chuyện hắn viết lịch khám bệnh của phòng khám bệnh, người ở đây đều cười đến ngửa tới ngửa lui, Trương đại quan nhân cũng không nhịn được cười, chỉ chớp mắt đã trôi qua bốn năm, bốn năm này đối với hắn ý nghĩa không bình thường, bốn năm trước đó hắn còn đang sống ở Đại Tùy với thân phận của Trương Nhất Châm, nhưng bốn năm sau, đã nhanh chóng trở thành cán bộ quốc gia thế kỷ hai mươi, cũng may, hắn không có bất luận bài trừ nào, ngược lại hưởng thụ quá trình thay đổi như vậy, thảo nào đều nói xã hội cũ vô cùng độc ác, Đại Tùy so với chủ nghĩa xã hội khoa học mới Trung Quốc, thật sự là kém mấy ngàn lần.

Chu Diễm Linh tràn ngập cảm khái nói: Nhìn các người lớn lên thành tài, sự nghiệp thành công, tôi thật sự là cảm thấy vui mừng trong lòng, các người đến làm thực tập sinh một lần tuy rằng tôi gọi không được đầy đủ tên, bất quá tôi còn nhớ rõ hình dạng của các người, nhất là cậu! Cô ấy chỉ chỉ Trương Dương, cười nói: Cậu là một đứa nghịch ngợm!

Trương đại quan nhân cười đến rất vô tội. Mình là bởi vì thời không thác loạn mới để lại cho Chu Diễm Linh ấn tượng của nghịch ngợm, thử nghĩ một người vừa từ Đại Tùy đi tới hiện đại xã hội, đối với tất cả xung quanh khẳng định sẽ không lập tức thích ứng, người xung quanh không đem hắn trở thành một người bệnh tâm thần đã là tốt rồi.

Trương Dương và Cao Vĩ uống hai ly rượu, bốn năm đi qua, Cao Vĩ bây giờ cũng chỉ là một gã bác sĩ phụ trách khoa chỉnh hình của bệnh viện Giang thành, thành tựu không cách nào so sánh với Trương Dương. Lúc đối mặt với Trương Dương cũng không tìm được vẻ kiêu ngạo năm đó, nụ cười trên mặt không khỏi mang theo một chút sợ hãi.

Loại gặp mặt ôn chuyện xưa này, một là vì tìm kiếm tình cũ. Hai là vì biểu diễn thành tích, Trương đại quan nhân có thể tới tham gia chỉ do trùng hợp, hắn căn bản không có ý niệm biểu diễn thành tích trước mặt người khác trong đầu, trên thực tế thành tích của hắn vài năm đạt được mọi người đều thấy, căn bản không cần hắn nhiều làm tuyên dương, hắn đến đây chủ yếu là ôm mục đích tìm kiếm tình cũ, tuy rằng tìm được Tả Hiểu Tình, chỉ tiếc hai người gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Trương Dương ngồi xuống gần hai mươi phút vẫn không có tìm được cơ hội nói với cô ấy.

Ngô Tể Dân nói: Chủ nhiệm Trương nghe nói khu nội thành mới của Đông Giang xây dựng rất sinh động!

Trương Dương cười cười, lúc này điện thoại của hắn vang lên, điện thoại của bộ trưởng tổ chức tân nhậm Tiêu Nãi Vượng, Trương Dương cũng không ngờ rằng ông ta lại gọi điện thoại đến đây trễ như vậy, đứng dậy đi ra ngoài, cung kính nói: Tiêu bộ trưởng, có chỉ thị gì?

Tiêu nãi vượng nói: Trong tỉnh vừa mở họp xong!

Khuya như thế còn họp! Thật sự là khổ cực.

Tiêu Nãi Vượng nói: Gần đây trong tỉnh liên tiếp xảy ra vài tai nạn do thiếu trách nhiệm. Nghiêm trọng nhất cũng là hoả hoạn Bắc Cảng. Bởi vì sự kiện này bí thư huyện uỷ Tân Hải Cữu Thế Kiệt đã xác định bị miễn chức, cậu hẳn là đã biết?

Trương Dương gật đầu, đi vài bước hướng cửa sổ phía trước: Lúc ở kinh thành có nghe Chu tỉnh trưởng nhắc tới.

Tiêu nãi vượng nói: Vậy tôi sẽ không cần nhiều tốn nước miếng, chuẩn bị sẵn sàng, qua mười lăm tháng giêng, cậu đi đến Tân Hải tiền nhiệm, tôi cùng cậu đi xem.

Trương đại quan nhân hơi có chút vừa mừng vừa sợ: Tiêu bộ trưởng, không cần phải long trọng như vậy, tôi cũng là một cán bộ cấp xử.

Tiêu nãi vượng nói: Gánh nặng đường xa. chuyện của Bắc Cảng không có đơn giản như trong tưởng tượng cậu! Ông ta nói xong thì cúp điện thoại.

Trương Dương khép điện thoại lại trở lại vị trí của mình ngồi xuống, Ngô Tể Dân cười nói: Chủ nhiệm Trương bề bộn nhiều việc!

Trương Dương gật đầu, lúc này công tác của hắn đã hoàn toàn chứng thực, trong lòng nói sau này tôi cũng là Trương bí thư liễu, chủ nhiệm? Xưa rồi diễm.

Trương Dương xã giao xong bàn này, đứng dậy đi về phía bàn sát vách kính rượu, cuối cùng đi tới trước mặt của Tả Hiểu Tình. Hồng Linh rất thức thời, lúc Trương Dương tới thì đem chỗ ngồi tặng cho hắn, còn cô ta thì đi bàn của Ngô Tể Dân kính rượu.

Thật ra ở đây đa số người đều biết đoạn tình cũ của Tả Hiểu Tình và Trương Dương, chỉ là không ai nhắc đến, dù sao hiện tại cũng đã đổi trời rồi. Trương Dương đã trở thành rể hiền của bí thư tỉnh uỷ, trong mắt bọn họ Tả Hiểu Tình và Trương Dương đã hoàn toàn không có cơ hội.

Tả Hiểu Tình tuy rằng kiệt lực trấn định. Thế nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn bại lộ ra nội tâm khẩn trương của cô ấy, tay nhỏ trắng nõn cầm chặt ly rượu.

Trương Dương cười nói: Chúng ta đã lâu không gặp!

Tả Hiểu Tình ừ một tiếng, ngay cả chính cô ta hầu như đều nghe không được âm thanh của mình, mặt cười không khỏi đỏ lên, cô ấy nâng ly rượu chạm ly với Trương Dương một chút: Chúc mừng anh!

Trương đại quan nhân nói: Chúc mừng tôi cái gì?

Tả Hiểu Tình nói: Chúc mừng anh công tác sinh hoạt mỹ mãn hạnh phúc!

Trương Dương cười nói: Đúng là một lý do không tồi! Hắn nâng ly uống, nhẹ giọng nói: Còn có chút tiếc nuối.

Tả Hiểu Tình chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: Thật ra khuyết điểm cũng là một loại tốt đẹp!

Trương Dương cười cười không nói chuyện, Trần Quốc Vĩ ngồi cùng bàn bắt đầu nói: Trương Dương, nghe nói cậu làm không tồi tại khu nội thành mới Đông Giang?

Trương Dương nói: Bình thường mà thôi.

Lại có bạn học nói: Trương Dương, tháng sau tôi đi Đông Giang công tác, tiện bái phỏng cậu!

Trương đại quan nhân cười nói: Công tác của tôi lập tức điều động, qua đầu năm sẽ không ở tại Đông Giang.

Trùng hợp như thế à, đi nơi nào?

Trương Dương nói: Bắc Cảng huyện Tân Hải!

Bị đám người này không ngừng ngắt lời, Trương Dương và Tả Hiểu Tình nói chuyện đương nhiên không cách nào tiến hành.

Đêm đó Trương Dương uống không ít, tiệc tối chấm dứt lúc mười giờ, dựa theo bọn họ an bài là muốn đi hát Karaoke, thế nhưng bốn năm trôi qua, quán Karaoke của Ngưu Văn Cường bởi vì phá bỏ và dời đi nơi khác nên đã hoàn toàn biến mất tại đầu đường Xuân Dương, cho nên bọn họ phải đi đến quán Karaoke Ngân Hà mới xây, bởi vì phần lớn người là từ bên ngoài đến đây, bọn họ đêm đó rủ nhau ở khách sạn, đối diện với quán Karaoke Ngân Hà.

Các thầy cô đầu rời đi, cuối cùng còn lại chỉ hơn mười bạn học, Trương Dương vừa rồi đi tính tiền lúc biết tiền đã được viện trưởng bệnh viện nhân dân huyện Ngô Tể Dân giành trả tiền rồi, Hồng Linh đi tới bên cạnh Trương Dương nói: Cũng là mặt mũi của cậu đủ, vừa rồi chúng tôi vốn dự định để mọi người trả, không cho các thầy cô bỏ tiền, chủ nhiệm Trương cậu vừa đến, giúp chúng tôi tiết kiệm ngay.

Trương Dương cười nói: Với tôi có quan hệ gì? Ngô viện trưởng người ta sáng sớm đã chuẩn bị sổ sách, không phải cho tôi mặt mũi. Lời tuy nhiên nói như vậy, trong lòng lại rõ ràng, Ngô Tể Dân tám chín phần là bởi vì nguyên nhân hắn đến, nếu không ông ta sẽ không đi tính tiền cho đám thực tập sinh này.

Hồng Linh nói: Cậu có lái xe không?

Trương Dương gật đầu, chỉ chỉ chiếc Địa Hổ của mình, Hồng Linh đi gọi Tả Hiểu Tình, cô ấy và trần quốc vĩ cùng tiến lên xe của Trương Dương, bạn học khác đi ba chếc Xiali, cả đám người hướng về Karaoke Ngân Hà.

Trương Dương không có nhiều hứng thú đối với ca hát, hắn sở dĩ kiên trì đến bây giờ là bởi vì Tả Hiểu Tình, nếu không muốn nói thằng nhãi này là trọng sắc khinh bạn.

Đến quán Karaoke, Tả Hiểu Tình đã có chút say xe, Trương Dương bảo cô ấy ngồi ở trong xe nghỉ ngơi, hắn cùng đám người Hồng Linh đi vào, Trương Dương làm việc rất nhanh, giành đặt phòng trả tiền, Hồng Linh nói với hắn: Hay là cậu đưa Tả Hiểu Tình trở về đi, đừng để cho cô ấy chịu tội.

Trương Dương gật đầu, trong lòng rõ ràng Hồng Linh là chế tạo cơ hội cho hắn.

Trương Dương đem giấy tờ thanh toán xong, lúc này mới rời khỏi quán Karaoke.

Trở lại trong xe, thấy Tả Hiểu Tình dựa vào cửa sổ xe, thổi gió lạnh.

Trương Dương mở cửa xe ngồi xuống: Khó chịu?

Tả Hiểu Tình ừ một tiếng: Có thể là đêm nay uống nhiều, có chút say xe!

Trương Dương cười nói: Là do rượu hay là do xe?

Tả Hiểu Tình lắc đầu, cô ấy phân không rõ, thật ra cũng không khó chịu như vậy, lúc này, cô ấy nhỏ giọng nói: Vì sao không đi vào với bọn họ?

Trương đại quan nhân gọn gàng dứt khoát nói: Anh vì em mà đến!

Mặt cười của Tả Hiểu Tình đỏ lên, cô ấy quay mặt qua nhìn bên ngoài, một lát sau mới nói: Em ở tại đối diện của khách sạn Minh Châu.

Trương Dương nói: Cái này rốt cuộc là mời sao?

Tả Hiểu Tình sẵng giọng: Nói bậy bạ gì đó? Hay là, chúng ta đi bờ sông Xuân Thủy một chút?

Trương Dương gật đầu, đi tới bờ sông Xuân Thủy, hắn đẩy mở cửa xe nhảy xuống, trợ giúp Tả Hiểu Tình mở cửa xe, vươn tay, Tả Hiểu Tình do dự một chút, vẫn đưa tay đặt ở lòng bàn tay của hắn, tay cô ấy vẫn mềm mại như trước, nhưng có chút lạnh.

Cầm tay nhỏ của Tả Hiểu Tình, Trương Dương không có ý buông tay.

Thay đổi hai bên bờ Xuân Thủy cũng không lớn, cây thụ mọc cao, trên lá còn lưu lại không ít tuyết đọng, Tả Hiểu Tình và Trương Dương yên lặng đi tới dọc theo đường nhỏ bên bờ sông, tay tùy ý để Trương Dương nắm, được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Trương Dương sưởi ấm, trong lúc nhất thời, hai người dường như về tới cái mùa đông của bốn năm trước.

Trương Dương nói: Còn nhớ chúng ta ở chỗ này gặp phải bí thư Lý hay không?

Mặt cười của Tả Hiểu Tình đỏ lên, năm đó ấn tượng của cô ấy đối với chuyện kia chỉ có một chút mông lung, cô ấy cũng không có để ở chỗ sâu trong suy nghĩ, thế nhưng theo thời gian trôi qua, lúc tại nước Mỹ, cô ấy vô số lần nhớ lại đoạn thời gian ở tại Xuân Dương, nhận thức của cô ấy đối với chuyện năm đó càng lúc càng sâu, cô ấy thậm chí có thể suy đoán ra, sau đó Trương Dương sở dĩ có thể được Lý Trường Vũ trợ giúp tiến vào con đường làm quan, tất cả đều là bởi vì vì gặp gỡ đêm đó tại bờ sông Xuân Thủy.

Tả Hiểu Tình nhẹ nhàng giãy tay của Trương Dương, hai tay bỏ vào trong túi áo.

Trương Dương cũng học hình dạng của cô ấy, hai người sóng vai đi về phía trước, Trương Dương nói: Lý Trường Vũ và Cát Xuân Lệ đã kết hôn, hiện tại hôn nhân mỹ mãn, gia đình hạnh phúc.

Tả Hiểu Tình cắn cắn môi anh đào nói: Sao bỗng nhiên nói những cái này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.