Đang ở Bắc Kinh, nghe tin Hứa Thường Đức bị chết do nhồi
máu cơ tim, Cố Duẫn Trí cũng chỉ còn biết lắc đầu tiếc nuối. Hắn phải
vội vàng đáp máy bay lên Bắc Kinh cũng vì nắm trong tay chứng cứ phạm
tội của Hứa Thường Đức, đang định tố cáo hắn với bên kỷ ủy trung ương,
cùng thông báo để các lãnh đạo cấp trung ương có biện pháp xử trí hợp
lý. Nhưng giờ người đã chết, có đổ cho hắn bao tội đi chăng nữa cũng
chẳng còn ích gì nữa.
Cố Duẫn Trí đang ngồi ở văn phòng làm việc của Văn phó thủ tướng, bởi vì tin Hứa Thường Đức chết mà hai người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc, bầu không khí cũng trầm hẳn xuống. Mãi một lúc lâu sau Văn
Quốc Quyền mới mở lời trước phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: “Có lẽ đó cũng là kết cục tốt nhất đối với hắn!”
Cố Duẫn Tri trầm ngâm phân tích câu nói đầy hàm nghĩa của Văn phó tổng
thống. Tuy rằng Hứa Thường Đức có rất nhiều sai phạm trong công tác, thế nhưng hắn rất cao tay, không để những điều đó thành mối nguy hiểm chí
tử, cùng với việc hắn là chủ tịch một tỉnh lớn, là cán bộ cao cấp trực
thuộc trung ương, với nhiều vấn đề đan xen như vậy dù trung ương muốn xử lý hắn cũng không phải dễ dàng gì. Thế nhưng phép luật còn chưa xử trí
hắn thì ông trời lại nhanh tay cướp đi sinh mạng hắn trước, âu cũng là
một sự trả giá thích đáng cho những gì hắn đã gây ra.
Theo thói quen, Văn Quốc Quyền lại vân vê cây bút máy trong tay. Những
lúc cần chú tâm suy nghĩ điều gì, hắn thường làm động tác như vậy. Một
lúc sau hắn ngừng lại rồi thấp giọng hỏi: “Theo ngươi, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Trước khi lên Bắc Kinh báo cáo cấp trên những sai phạm của Hứa Thường
Đức, Cố Duẫn Tri đã suy nghĩ khá nhiều điều này, hắn muốn lợi dụng những chứng cứ trong tay chỉ một đòn phải đào sạch những căn cơ thâm đế của
Hứa Thường Đức ở tỉnh Bình Hải, hắn muốn làm một cuộc đại cải cách loại
bỏ tất cả những thành phần biến chất, một lần nữa làm trong sạch, bộ máy chính trị tỉnh Bình Hải.
Nhưng hiện giờ Hứa Thường Đức đã chết, vậy thì Cố Duẫn Trí lại không thể vạch trần những việc sai phạm mà Hứa Thường Đức đã làm. Dù sao người
chết là hết, có gắn cho hắn thêm bao nhiêu tội danh cũng chẳng còn ích
gì nữa, mà ngược lại, điều này lại làm giảm uy tín của mình, tạo tiền lệ không tốt trong mắt các lãnh đạo cao cấp của trung ương. Mà những lời
vừa rồi của Văn phó tổng thống cũng là ẩn ý nhắc nhở tới chuyện này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Cố Duẫn Trí mới chậm rãi trả lời lại:
"Tôi cho rằng vẫn phải tiếp tục điều tra xử lý những nhân vật mấu chốt
trong một loạt các vụ việc sai phạm gần đây, nhưng trên hết phải đề trên nguyên tắc giữ kín bí mật, tránh mọi trường hợp tạo thành ảnh hưởng xấu đến các cấp cán bộ cũng như người dân.”
Văn Quốc Quyền gật gật đầu tỏ ra hài lòng. Trước mắt mà nói, những điều
Cố Duẫn Trí vừa nói cũng là biện pháp tốt nhất hiện nay. Rốt cuộc Văn
Quốc Quyền cũng đặt cây bút xuống bàn rồi nói ra chủ ý của mình: “Quả
thật đồng chí Thường Đức gần đây có không ít sai phạm trong công tác,
thế nhưng hắn cũng tận tâm tận sức cống hiến cho Bình Hải, luận tội thì
phải xem công trước, nhất định phải chú ý ảnh hưởng đến danh tiếng toàn
cán bộ trong tỉnh, không được để dân chúng có suy nghĩ tiêu cực, mất
niềm tin vào Đảng, nhà nước. ”
Cố Duẫn Trí cũng hiểu được tầm quan trọng của điều này, mà ý của Văn phó tổng thống là nên bỏ được cái gì thì bỏ, những gì không cần thiết thì
không nên nói ra nữa. Trên thực tế người cũng đã chết rồi, cũng không
nhất thiết phải bôi nhọ danh tiếng người đã khuất nữa, coi như là hắn đã trung với Đảng tận với nước đi.
Cố Duẫn Trí lại nói: “Hiện giờ tin tức vẫn được bảo mật tuyệt đối, nhưng còn một số việc, hay là để người nhà hắn lên đây xử lý cho xong?”
Vàn Quốc Quyền nghe vậy liền thở dài rồi tỏ ra đồng tình nhìn Cố Duẫn
Trí ý như muốn nhắc nhở: “Bình Hải là một trong số những tỉnh có nền
kinh tế lớn mạnh nhất toàn quốc, chắc chắn chuyện lần này sẽ ảnh hưởng
rất lớn tới sự phát triển của tỉnh trong thời gian tới, nhưng ta chỉ hy
vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng nhiều tới công cuộc cải cách của Đảng và nhà nước đề ra ...” Văn Quốc Quyền nhắc đi nhắc lại tính nghiêm
trọng của việc này, chính là muốn nhắc nhở Cố Duẫn Trí nên xử lý sao cho đúng chừng mực không gây ra những hiệu quá xấu cho xã hội.
Cố Duẫn Tri tỏ ra tin tưởng vạn phần, quả quyết nhấn mạnh: “Xin Văn phó
tổng thống cứ yên tâm, tôi xin dốc hết sức để cục diện chính trị Bình
Hải sẽ nhanh chóng ổn định lại như trước, nhất quyết không để ảnh hưởng
tới sự phát triển kinh tế toàn vùng.”
Lại nói tới vụ việc giám đốc nhà máy dược Giang Thành - Phùng Ái Liên
tham ô hối lộ biển thủ công quỹ kéo theo một loạt cán bộ cấp cao trong
bộ y tế Giang Thành, rồi thì đến cả thị trường thành phố Lê Quốc Chính
chồng bà ta cũng bị liên lụy, từ đó đến nay hậu quả hay những hệ lụy mà
vụ việc đó gây ra vẫn chưa tiêu trừ hoàn toàn. Cũng vì vậy mà các lãnh
đạo cấp trung ương, rồi còn người dân giờ đã mất lòng tin với các cán bộ cao tầng Giang Thành.
Nếu như những việc xấu của Hứa Thường Đức mà bị phanh phui ra nữa, thì
đó chẳng khác gì giọt nước tràn ly, e rằng cả bộ máy chính trị Bình Hải
sẽ lung lay sụp đổ mất. Cuối cùng vì lợi ích chung, Cố Duẫn Trí cũng
phải ém nhẹm tất cả những chuyện đó đi, giữ thanh danh cho Hứa Thường
Đức cũng là giữ thanh danh cho toàn bộ các Đảng viên, các cán bộ tỉnh
Bình Hải này.
Con người nhỏ bé một khi đã chết đi thì rất nhanh sẽ bị dòng sông lịch
sử vùi lấp, lãng quên, nhưng họ lại để lại nỗi niềm đau xót khôn nguôi
cho những người thân ở lại.
Hứa Gia Dũng mặc bộ đồ đen lẳng lặng quỳ trước mộ cha. Nhìn gương mặt
hiền hậu, nụ cười ấm áp thân thương cùa cha, mà hắn vẫn thấy bàng hoàng, không tin rằng cha đã bỏ hẳn mà đi. Dường như bên tai hắn vẫn văng vẳng lời cha nói: “Gia Dũng! Hôm nay cha mua nhiều đồ lắm, tối cha sẽ nấu
món cá hấp với thịt kho tàu mà con thích ăn nhất. Nếu như không về thì
cha ăn hết đó, không phần con nữa...”
“Cha! Lần này về con sẽ không bao giờ đi nữa, mỗi ngày sẽ ở nhà ăn cơm với cha!”
Nhớ tới những lời mình nói, hai môi Hứa Gia Dũng không khỏi run run một
chút. Lúc này hắn mới hiểu tại sao lúc đó cha lại nói những lời đó, chắc hẳn cha có dự cảm gì không lành, sợ rằng sau này không còn được trò
truyện, không còn được ăn cơm với mình nữa. Giờ đây tất cả chỉ còn là dĩ vãng, là những quá khứ đau buồn.
Hứa Gia Dũng dùng ống tay áo mình lau đi vết bùn đất trên bia mộ cha hắn thấp giọng nói mà như tự nhủ: “Cha, giờ con đã trở về, nhất định con sẽ chăm sóc mẹ cho tốt. Còn nữa, cha! Con xin thề, quyết sẽ không tha cho
kẻ đã hại cha!”
Hạ Bá Đạt đặt cốc trà xuống bàn làm việc của Cố Duẫn Tri rồi tủm tỉm cười nói: “Ngài nếm thử đi!”
Cố Duẫn Tri chầm chậm mở nắp cốc, rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ,
sau đó nhắm hai mắt lại thả lòng người tựa ra sau ghế. Cứ thế chậm rãi
thưởng thức dư hương thơm mát của lá trà đọng trong cổ họng, qua một lúc sau mới mỉm cười nói: “Xem chừng con trai ngươi càng ngày càng phát tài rồi.”
“Có gì mà phát với chẳng tài? Kiếm được chút tiền, ăn đủ no cũng là tốt lắm rồi!”
Cố Duẫn Tri nhỏ giọng chê trách: “Ngoài miệng thì không có, nhưng trong lòng lại kiêu hãnh tự hào!”
“Tôi đâu có!” Miệng thì nói vậy chứ mặt Hạ Bá Đạt vẫn không giấu nổi
niềm tự hào khi có đứa con giỏi giang. Mà dù hắn muốn giấu cũng không
giấu nổi cặp mắt lão luyện của Cố bí thư.
Hạ Bá Đạt kể lại: “Lúc nó không định tham gia vào chính phủ mà lại đi
nhận thầu vườn trà, tôi tức giận đến nỗi suýt từ luôn nó. Nhưng hiện giờ ngẫm lại, bọn chúng có nhiệt huyết tuổi, có niềm đam mê riêng của
chúng, dù cho mình muốn cũng không áp đặt chúng nó theo ý của mình được, đã vậy thì sao cứ phải gượng ép làm gì? Dù ở đâu, dù làm gì đi nữa, chỉ cần toàn tâm toàn ý, dốc hết sức lực, cố gắng vươn lên thì ắt gặt được
thành công. Đương nhiên là không thể để chúng nó làm chuyện xấu được!”
Giọng điệu của Cố Bí Thư tràn ngập sự đồng cảm: “Hai đứa lớn nhà ta cũng vậy, làm việc gì cũng theo cảm tính, không lo lắng đến hậu quả sau này. Sao chúng chẳng giống ta chút nào vậy?”
Hạ Bá Đạt cười nói: “Cũng không thể nói như vậy được, mà ngược lại, tôi
lại thấy ba đứa chúng nó giống ngài như đúc. Lần trước tôi có xem lại
mấy bức ảnh khi ngài còn trẻ, trông như cùng một khuôn dập ra luôn!”
Nói xong Hạ Bá Đạt lại cảm thấy như hơi bất kính với lãnh đạo, vội vàng
giải thích thêm: “Chỉ là nói chuyện cho vui thôi, ngài đừng để ý!”
Cố Duẫn Tri nhàn nhạt cười cười rồi lại nhẹ giọng đổi chủ đề khác: “Tình hình Phương Đức Tín thế nào rồi?”
“Hắn vẫn luôn thành khẩn khai nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng lại
chỉ nhận hết trách nhiệm về mìmh, một mực nói rằng không có liên quan
đến người khác.”
"Tốt lắm!”
Hạ Bá Đạt có chút ngạc nhiên nhìn lại Cố bí thư, một lúc sau hắn mới
chân chính hiểu được hàm nghĩa câu nói kia. Hắn ho khan một tiếng rồi
lại thấp giọng hỏi: “Cố bí thư, ngài cho rằng ai là ứng cử viên cao nhất cho vị trí chủ tịch tỉnh?” Quan hệ của hắn với Cố bí thư gần như là
người trong nhà, cho nên mới có thể hỏi thẳng không kiêng kị gì như vậy.
Vói Hạ Bá Đạt, chẳng bao giờ Cố Duẫn Trí giấu điếm điều gì: "Ta đã đề cử đồng chí Liễu Quý Đình, nhưng quyết định cuối cùng lại do cấp trên, ta
có muốn cũng không được.”
Hạ Bá Đạt lại nói: “Vẫn là nên quyết định sớm thì tốt hơn, hiện giờ tâm trạng các cán bộ trong tỉnh không được ổn định cho lắm!”
Cố Duẫn Tri ha hả nở nụ cười: “Bá Đạt, sao ta lại thấy càng lúc ngươi
càng quan tâm đến chuyện này quá vậy? Ngươi giống như đang nôn nóng chờ
đợi điều gì từ trên trời rơi xuống vậy!”
Gương mặt già nua của Hạ Bá Đạt lại nóng lên. Làm người ai mà chẳng muốn vươn lên, quả thực lâu nay hắn cũng muốn thoát khỏi cái kiếp làm tôi tớ này. Cố bí thư sắp về hưu rồi, như vậy cơ hội của hắn cũng không còn
nhiều nữa, vậy mà xem ra người lại không có vẻ gì muốn giúp hắn một chức quan thực thụ, dù sao đi theo lãnh đạo thì cũng chỉ có thể là cáo mượn
oai hùm mà thôi, tương lai cực kỳ ảm đạm.
Đương nhiên Cố Duẫn Tri cũng nhìn ra tâm tư của Hạ Bá Đạt, nhưng hắn lại cho rằng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Dù sao hắn ta cũng là cấp dưới đi
theo Cố Duẫn Tri nhiều năm nhất, cũng là người trung thành tận tụy, hiểu ý của mình nhanh nhất. Người như vậy Cố Duẫn Tri cũng không nỡ rời xa.
Đúng lúc này thì Cố Giai Đồng gọi điện tới, bởi vì hôm trước cha có nói
rằng hôm nay sẽ tới bệnh viện thăm Trương Dương, nhưng sắp tới giữa trưa rồi mà vẫn không tới cha tới cho nên nàng mới gọi điện giục cha nhanh
một chút.
Cố Duẫn Trí liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái, đột nhiên lại bỏ ý
định đi thăm Trương Dương trong đầu đi, chỉ nhẹ giọng nói: “Giai Đồng à, cha còn cuộc họp khẩn không đến thăm Trương Dương được, cứ để hôm khác
đi. Thế nhé!”
Trương Dương với Cố Giai Đồng cứ vừa đi vừa trêu đùa nhau mãi không
thôi, đến lúc cửa thang máy mở ra liên gặp cục trường cục công an Giang
Thành - Điền Khánh Long.
Lại nói Điền Khánh Long là gã cán bộ đầu tiên đến thăm, nhớ ra điều này, Trương Dương có chút ủy khuất nhiệt tình, vươn tay chào hỏi: “Điền cục
trưởng đến thăm tôi đó à!”
Nhưng Điền Khánh Long lại không tỏ vẻ vui mừng gì mà nghiêm mặt lại,
cũng không có ý muốn bắt tay với Trương Dương. Hắn chỉ nhàn nhạt nói:
“Ngươi thì lợi hại rồi, chẳng coi ai ra gì, một mình làm tiểu anh hùng
cứu nước cứu đân.”
Trương Dương có quan hệ cực thân với Điền Khánh Long, tự nhiên cũng biết hắn chỉ nói miệng vậy thôi chứ cũng không để bụng chuyện gì. Ngẫm lại
thì lần trước ở Tĩnh An mình cũng ép hắn hơi quá. Trương Dương tủm tỉm
cười cười ra chiều ăn năn hối lỗi: “Thực xin lỗi, có gì mong Điền cục
trưởng hải hà lượng thứ cho. Hay là bữa trưa nay tôi mời ngài, coi như
là xin lỗi đi. Đại lão gia đừng như đàn bà chấp nhất với tiểu bối như
vậy chứ!”
Cũng quá quen với tính cách nên Điền Khánh Long cũng chẳng buồn tức giận làm gì, chỉ trừng mắt mắng nhẹ một câu: “Giống đàn bà cái đầu ngươi thì có!”
Nghe một già một trẻ đôi co với nhau Cố Giai Đồng đứng một bên cười
trộm. Lúc mọi người vừa xuống tầng trệt thì gặp ngay Cố Dưỡng Dưỡng đang mang đến cơm cho Trương Dương. Nhìn thấy vậy Điền Khánh Long không khỏi thầm khen xú tiểu tử này sao lại có phúc khí như vậy. Cố bí thư có hai
người con gái thì cả hai đều đối tốt với hắn như vậy, nhưng nghĩ kỹ thì
chuyện này cũng không hẳn là chuyện tốt lành gì.
Kể như Tần Thanh thì rõ, tuy được thăng chức lên làm phó thị trường
thành phố Lam Sơn, nhưng thực chất ai mà chẳng biết đó chẳng khác gì bị
đi lưu đày nơi khỉ ho cò gáy. Chuyện này cũng do Cố bí thư nhìn ra mối
quan hệ mập mờ giữa Trương Dương với Tần Thanh. Đương nhiên ai cũng biết chuyện này, nhưng chẳng ai có gan dám công khai thảo luận vấn đề này
cả.
Vì chân Trương Dương chưa khỏi hẳn nên mọi người cũng không đi xa, mà
chỉ sang nhà hàng hải sân đối điện cổng bệnh viện cho tiện. Cố Giai Đồng chọn một con cá trắm đen sáu cân, chế biến thành bốn món khác nhau,
cùng với mấy món đặc sắc khác. Tuy rằng Trương Dương rất muốn kính rượu
Điền Khánh Long, nhưng mọi người đều lo cho sức khoẻ hắn nên chỉ gọi vài chai bia.
Nhìn ánh mắt bình thản của Trương Dương, Điền Khánh Long cũng nhận ra,
chắc tiểu từ này cũng đoán ra được điều gì rồi. Kỳ thật hôm nay hắn tới
thăm Trương Dương cũng là ý của Cố bí thư.
Điền Khánh Long nâng cốc uống một ngụm bia lớn xong mới nói: “Chuyện ở
Tĩnh An đã xử lý xong xuôi cả rồi, xe của ngươi ta cũng đã cho người
mang tới, tiện thể bảo dưỡng xe giúp ngươi luôn, hiện đang để ở bãi đậu
xe bệnh viện, lúc nào khỏi bệnh thì đem tiền trả lại ta.”
Trương Dương cũng biết là hắn chỉ đùa cho vui: “Đa tạ Điền cục trưởng!”
Điền Khánh Long lại nói: “Dương Thủ Thành, đã chết, còn vài tên khác thì bỏ trốn mất, ở hiện trường tìm thấy không ít tiền rơi toán loạn. Bọn ta nghi ngờ lúc đó ngươi cùng Dương Thủ Thành bí mật giao dịch tiền mặt,
bởi vậy bọn ta đã thu số tiền đó làm tang vật vụ án.”
Nghe thấy vậy Cố Giai Đồng không khỏi nhìn lướt qua người Trương Dương
một cái. Lại nhớ tới lúc nãy hắn nói muốn mượn của mình 50 vạn để trả
nợ, xem ra hắn đùng số tiền kia để đổi lấy chứng cứ trong tay Dương Thủ
Thành thật.
Điền Khánh Long lại thấp giọng nói: “Yên tâm, bọn ta đã làm việc xong
với cảnh sát Tĩnh An, sẽ không liên quan gì đến ngươi đâu, ta chỉ hi
vọng sau này ngươi không nên dính vào quá nhiều chuyện như vậy nữa.” Lần này tới, Điền Khánh Long chủ yếu là muốn nhắc nhở Trương Dương, từ nay
về sau hãy yên ổn mà công tác, đừng nên tham gia vào những việc không
phải của mình.
Trương Dương nhấp một ngụm bia xong thở dài cảm thán nói: “Đột nhiên tôi lại thấy mình tiêu phí thời gian công sức làm nhiều việc như vậy, nhưng cuối cùng lại chẳng thu được chút gì, toàn làm việc không công.”
Điền Khánh Long ý vị thâm trường nói: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Mãi tới lúc này Cố Dưỡng Dưỡng mới có cơ hội chen miệng vào: “Sao lại
không thu được chút gì? Anh nằm viện hơn mười ngày trời vậy mà chẳng có
ai tìm anh đòi viện phí, trường Đảng cũng không ghi là anh trốn học,
ngay cả tiền lương vẫn được phát đều đều đó thôi?’-
Nghe vậy Trương Dương không khỏi cười khổ: “Xem ra ta cũng thu được nhiều lợi ích quá a!”
Cố Giai Đồng tủm tỉm cười nói: “Vậy ngươi còn kêu ca cái nỗi gì nữa?”
Bời vì có cả hai vị tiểu thư của Cố bí thư ở đây, Điền Khánh Long cũng
hơi mất tự nhiên nên không tiện nói chuyện, chỉ ngồi uống bia suông. Mãi đến lúc ăn cơm xong, trên đường trở lại bệnh viện Điền Khánh Long mới
khẽ nhắc nhở Trương Dương: “Sự việc đã giải quyết xong, chắc ngươi cũng
hiểu rồi chứ?”
Trương Dương nở nụ cười giảo hoạt hỏi lại: “Sao Điền cục trường lại nói vậy? Tôi đâu phải phạm nhân phạm tội gì đâu?”
Điền Khánh Long cười nói: “Ngươi không phải nói hươu nói vượn. Nhớ kỹ, mọi việc đã xong!”
Trương Dương thở dài ngao ngán nói: “Bỗng nhiên tôi lại muốn trở lại Giang Thành quá!”
“Cũng không được, hiện giờ ngươi còn đang học ở trường Đảng mà ...!”
Điền Khánh Long lại hạ giọng bồi tiếp một câu: “Nói cho ngươi biết, ta
nghe nói sau lần học tập nâng cao nghiệp vụ này, có thể ngươi sẽ có chút chuyển biến tích cực!”
Trương Dương nghe mà hai mắt tỏa sáng, nói như vậv nghĩa là cấp trên
muốn thăng chức cho mìmh sao? Xem ra chức phó xử không còn xa vời nữa.
Dù sao lần này mình cũng không tiếc vốn liếc, lại còn suýt mất cả mạng
giúp đại lão bán giải quyết cái gai Hứa Thường Đức trong mắt. Nếu luận
công lao, đừng nói là phó xử, dù được thăng chức thăng lên chính xử cũng là quá ủy khuất cho mình rồi.