Y Đạo Quan Đồ

Chương 1632: Chương 1632: Ôn chuyện cũ (2)




Trương Dương nói: Chuyện này tôi sẽ cân nhắc cẩn thận, bọn họ hiện tại ngay cả hợp đồng chính thức cũng chưa ký, chắc vẫn có biện pháp giải quyết.

Kiều Mộng Viện ngáp một cái: Tôi mệt rồi, đi ngủ đây, phóng khách để cho anh. Cô ta vẫy tay với Trương Dương.

Trương đại quan nhân gật đầu, một mình đọc lại giấy tờ, càng cân nhắc càng thấy chuyện này không đúng, đám lãnh đạo Bắc Cảng toàn là đầu heo à? Chỉ chăm chăm nhìn vào con số tổng giá trị của sản xuất công nông nghiệp, không cân nhắc tới tệ đoan chiêu thương ư? Trương đại quan nhân không khỏi lại nghĩ tới vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang, lúc trước chuyện nước sông Thoan ô nhiễm còn sờ sờ ra đó, Thái Hồng mỗi năm sản xuất mấy trăm vạn tấn sắt thép công nghiệp, nếu thật sự đặt ở Bắc Cảng, ô nhiễm chỉ sợ so với toàn bộ vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang cũng phải nghiêm trọng hơn nhiều.

Trương Dương gọi điện thoại cho Thường Hải Thiên, Thường Hải Thiên vẫn chưa ngủ, nghe Trương Dương nói xong chuyện này, cũng lắp bắp kinh hãi, có điều hắn không phải cân nhắc tới ô nhiễm, mà là đối với ảnh hưởng có thể sinh ra đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nhà máy sản xuất mấy trăm vạn tấn thep mỗi năm, quy mô lớn thế nào thì có thể tưởng tượng được, nếu đặt ở góc Thương Gia, như vậy rất có thể sẽ kéo cả đất của Tân Hải vào, mà khu bảo lưu thuế nhập khẩu của bọn họ đối với đất góc Thương Gia cũng có quy hoạch, giờ khó tránh khỏi có mâu thuẫn và xung đột về đất đai rồi.

Thường Hải Thiên nói: Bí thư Trương, chuyện này phải coi trọng, nhà máy thép đặt ở Bắc Cảng, đối với Bắc Cảng mà nói thì là chuyện tốt, nhưng đối Tân Hải chúng ta chỉ sợ không có lợi gì, hơn nữa chúng ta quy hoạch trung tâm làm việc của xí nghiệp khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở góc Thương Gia, nếu Thái Hồng cũng đặt ở góc Thương Gia, khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc hấp dẫn đầu tư bên ngoài của chúng ta.

Trương Dương nói: Tôi mai chắc phải tới thị lý, yêu cầu bọn họ một lần nữa cân nhắc lại chuyện này.

Thường Hải Thiên nói: Chuyện này nhất định phải mau chóng tiến hành, vạn nhất Thái Hồng và Bắc Cảng chính thức ký hợp đồng thì phiền toái rồi.

Trương Dương nói: Bọn họ ký hợp đồng cũng phải thông qua sự cho phép của tôi, dù sao khu đất của góc Thương Gia đó hơn phân nửa là thuộc Tân Hải chúng ta.

Thường Hải Thiên nói: Tân Hải vẫn thuộc Bắc Cảng, đám lãnh đạo của thành phố Bắc Cảng đó hình như không cần phải trưng cầu sự đồng ý của anh, bọn họ sau khi ký hợp đồng rồi thông báo với anh một tiếng là được.

Trương Dương tức giận nói: Bọn họ dám!

Thường Hải Thiên nói: Anh cũng đừng gấp, chuyện này vẫn còn chưa quyết định mà? Anh trước tiên nghe ngóng cho kỹ đã, sau đó hẵng quyết định, trong chuyện này không thể dễ dàng nhượng bộ được.

Trương đại quan nhân buông điện thoại, lại cảm thấy một đôi tay phía sau ôm lấy đầu vai hắn, An Ngữ Thần không biết từ khi nào đã tới phía sau hắn, cúi người hôn một cái lên má hắn.

Trương Dương tóm lấy tay cô, có chút chột dạ nhìn nhìn về phía cầu thang, dù sao Kiều Mộng Viện cũng ở trong biệt thự, hắn sợ Kiều Mộng Viện nhìn thấy.

An Ngữ Thần cười cười dựa lên vai hắn, ghé vào tai hắn nói khẽ: Anh yên tâm đi, em đã điểm huyệt ngủ của Mộng Viện rồi. Sư phụ cũng không phải là gọi vô ích, An Ngữ Thần từ chỗ Trương Dương cũng học được không ít thủ pháp điểm huyệt, hiện tại miễn miễn cường cường được cho một cao thủ.

Trương đại quan nhân cười nói: Sao không nói sớm! Hắn kéo An Ngữ Thần tới, để cô ta ngồi trên đùi mình, An Ngữ Thần vừa mới ngủ được một chốc, vẻ mặt lười biếng rất đáng yêu. Cô ta ôm cổ Trương Dương, nói: Sớm biết rằng anh bận như vậy, em sẽ không về đâu, ngay cả thời gian nói chuyện với anh cũng không có.

Trương Dương áy náy nói: Mấy ngay nay chuyện ùa tới liên tiếp, anh tranh thủ giải quyết thật nhanh, có thêm thời gian ở bên em.

An Ngữ Thần mỉm cười nói: Không sao, dù sao nhìn thấy anh là em cũng đã rất vui vẻ rồi. Cô ta nắm tay Trương Dương đi vào trong phòng, mở máy tính cầm tay ra, cho Trương Dương xem ảnh con trai, còn có cả video, Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của con trai, không biết vì sao mắt không ngờ vì cảm động mà có chút đỏ lên, đối với Trương đại quan nhân luôn kiên cường mà nói thì là rất hiếm.

An Ngữ Thần nói: Sao? Anh khóc à? Anh không ngờ khóc rồi?

Trương đại quan nhân lúng túng nói: Đâu ra? Anh sao phải khóc? An Ngữ Thần ôm cổ hắn, hai người trán kề nhau, cô ta nói khẽ: Có phải rất giống anh hay không?

Trương đại quan nhân nói: Quá giống, từ một khuôn mà ra mà.

An Ngữ Thần gắt: Em thấy giống em nhiều hơn.

Trương đại quan nhân chỉ chỉ vào giữa hai chân con trai, nói: Giống em ư? Em có cái này không?

An Ngữ Thần đỏ mặt dùng sức ép hắn xuống giường, cưỡi trên người Trương Dương: Anh chính là một tên lưu manh không hơn không kém!

Trương Dương nói: Đồ nhi, sao lại nói sư phụ như vậy, phạm thượng! Hắn kéo An Ngữ Thần, đè cô ta xuống dưới, nhìn hai mắt nhu tình của An Ngữ Thần, Trương đại quan nhân nói khẽ: Tiểu yêu, hai ta có phải là nên cố gắng, cho Thiên Tứ thêm một thằng em trai hay không?

An Ngữ Thần mặt đỏ bừng nói: Anh coi em là gì? Máy sinh đẻ à?

Trương Dương nói: Là bảo bối của anh, là cục cưng của anh...

Buồn nôn quá, đừng nói nữa, em nổi da gà rồi đây này.

Trương đại quan nhân hôn An Ngữ Thần, tay hắn đút vào trong quần áo của cô ta, rất nhanh hai người liền quấn vào nhau.

Khi Trương đại quan nhân đang muốn tuốt kiếm thì An Ngữ Thần dùng tay ấn vào vai hắn, không cho hắn thực hiện ý đồ. Trương Dương nói: Đừng ép anh dùng sức mạnh.

An Ngữ Thần không nhịn được cười, cô ta nói khẽ: Em không cần con trai, em muốn có một đứa con gái.

Trương đại quan nhân nói: Cái này thì anh không khống chế được?

Anh không phải là thần y ư?

Trương đại quan nhân nói: Hiện tại uống thuốc cũng không còn kịp rồi. Hắn vươn tay ra tắt đèn ở đầu giường.

Trong bóng đêm nghe thấy An Ngữ Thần xấu hổ nói: Em nghe nói nếu anh vào từ phía sau thì xác suất sinh con gái sẽ nhiều hơn một chút.

Trương đại quan nhân cảm nhận được tầm quan trọng của thể phách cường kiện của một nam nhân, không có tố chất thân thể ưu tú, thì không thể phục vụ tốt được các người yêu, càng không cần phải nói tới vì quốc gia và vì nhân dân, nhà mình còn quét không xong thì nói gì tới quét thiên hạ? Cổ nhân thường thường đều là rất có đạo lý.

Trương đại quan nhân để xe lại cho An Ngữ Thần, cô ta buổi sáng hôm nay sẽ tới Xuân Dương, sáng mai chính là thanh minh, An Ngữ Thần phải tới núi Thanh Đài tảo mộ. Bởi vì vướng bận con trai, lần này thời gian ở lại trong nước của cô ta sẽ không quá lâu, ngày kia sẽ lại lên đường trở về.

Trương Dương sáng sớm bảo Chu Sơn Hổ tới bến tàu đón mình về Tân Hải, buổi sáng hôm nay hắn phải chủ trì cuộc cuộc họp thường ủy, Trương đại quan nhân từ sau khi thượng nhiệm Tân Hải đã chủ trì rất nhiều cuộc họp thường ủy, nhưng đây là lần đầu tiên mở cuộc họp thường ủy thị ủy, cho nên ý nghĩa của lần này vô cùng trọng đại, không thể vắng họp

Tin tức Tân Hải bỏ huyện lập thành phố trong một đêm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Cảng, ngay cả Chu Sơn Hổ cũng biết tin tức này, Tân Hải từ trên xuống dưới đều biết đây là chuyện tốt, nhưng chuyện mà mỗi người chú ý đều không giống nhau, Chu Sơn Hổ hỏi: Bí thư Trương, Tân Hải của chúng ta về sau chính là thành phố Tân Hải ư?

Trương Dương nói: Đúng vậy!

Vậy tôi về sau chính là lái xe của bí thư thị ủy ư?

Trương Dương cười nói: Đúng vậy!

Chu Sơn Hổ nói: Chúng ta có phải nên tăng lương hay không?

Trương Dương nói: Thằng nhóc cậu chỉ quan tâm tới chuyện này thôi à?

Chu Sơn Hổ nói: Tôi chỉ là một lái xe, quốc gia đại sự không tới lượt tôi quan tâm, tôi chỉ có thể quan tâm tới việc nhỏ.

Trương Dương cười nói: Không sai, tôi sẽ khiến mọi người nhận thấy được lợi ích của bỏ huyện lập thành phố. Thằng nhóc cậu cũng đừng quan tâm vớ vẩn, đúng rồi, Hy Đình năm nay sau khi tốt nghiệp sẽ tới Tân Hải, đến lúc đó, hai người song túc song tê, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Chu Sơn Hổ tràn ngập khát khao đối với tương lai: Bí thư Trương, tất cả của tôi đều là anh cho.

Trương Dương nói: Dừng, tôi sợ nghe cậu nói những lời này lắm.

Sau khi Tân Hải lập thành phố thì cuộc họp thường ủy đầu tiên sẽ được tiến hành dưới sự chủ trì của Trương Dương. Tuy rằng lúc trước khi xin bỏ huyện lập thành phố. Ý kiến của mỗi vị thường ủy cũng bất đồng, nhưng khi đơn xin bỏ huyện lập thành phố đã được phê chuyển, văn kiện của quốc vụ viện chính thức được đưa xuống, mỗi người đều là vui sướng, ai mất hứng được chứ, tuy nói cấp bậc vẫn là cấp bậc đó, nhưng thị trưởng nghe ra vẫn uy phong hơn huyện trưởng. Tân Hải thăng cấp, tất cả mọi người bọn họ cũng liên đới được thăng cấp, có thể nói lần này phạm vi thăng cấp của quan viên rất lớn. Bất kể bọn họ thừa nhận hay không, mỗi người đều nhận được lợi ích của Trương Dương từ trong chuyện này.

Trương đại quan nhân mỉm cười đưa văn kiện mà quốc vụ viện chính thức gửi xuống cho mọi người: Các vị đồng chí, tôi rất cao hứng tuyên bố với mọi người, đơn xin bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải chúng ta đã được phê duyệt chính thức, đây là văn kiện ý kiến phúc đáp của quốc vụ viện, lúc này tôi long trọng chính thức tuyên bố với mọi người, từ hôm nay trở đi, trên bản đồ Trung Quốc sẽ có thêm thành phố Tân Hải!

Tất cả thường ủy cùng nhau vỗ tay. Trương đại quan nhân cười ha ha nhìn mọi người chung quanh. Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Hứa Song Kì: Thị trưởng Hứa, anh phát biểu cảm tưởng đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.