Tần Thanh cười nói: Em có biết anh về đâu, hai ngày trước em gọi điện thoại cho anh nhưng không được, trong lòng đang lo lắng cho anh đây.
Trương Dương vươn tay chuẩn bị đóng cửa thì Tần Thanh lại nói: Sắp có mấy đồng chí của khu khu khai phá tới đây rồi.
Trương Dương hiểu ý của cô ta, vươn tay ra kéo cửa ra một chút, cười nói: Công phu bịt tai trộm chuông của thị trưởng Tần càng lúc càng lợi hại.
Tần Thanh trợn mắt lườm hắn, chỉ chỉ vào sa lông, ý bảo hắn ngồi xuống. Cô ta từ trong tủ lạnh rất ra một chai nước nước khoáng đưa cho Trương Dương: Thế nào rồi? Tìm được An tiểu thư không?
Trương Dương gật đầu: Tôi vừa mới tiên cô ta xong, cô ta tới núi Thanh Đài tảo mộ, người nhà của cô ta ngày mai sẽ từ HongKong tới.
Tần Thanh nói: Đi gấp thế, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không được à.
Trương Dương cười nói: Về sau còn có cơ hội gặp mặt mà.
Hai người vừa vừa nói chuyện vừa lưu ý động tĩnh bên ngoài, thân ở quan trường, rất nhiều chi tiết cần phải chú ý. Dưới tình huống hiện tại, đương nhiên không thích hợp tham thảo vấn đề quá cá nhân, Tần Thanh nói mục đích tới Đông Giang của mình như vậy cho Trương Dương hay.
Trương Dương nhớ tới chuyện hôm nay gặp Tiêu Nãi Vượng, cười nói: Chị biết không? Bí thư thị ủy Nam Võ Tiêu Nãi Vượng đã đến Bình Hải đảm nhiệm chức phó tỉnh trường thường vụ rồi.
Tần Thanh gật đầu: Tôi biết rồi, tôi lần này đến cũng là chuẩn bị gặp mặt ông ta.
Trương Dương nói: Sáng nay tôi đã gặp y rồi, ở chỗ bí thư Cố.
Tần Thanh ngây ra một thoáng rồi chợt hiểu ra mục đích Tiêu Nãi Vượng tới chỗ Cố Doãn Tri đầu tiên. Cô ta đạo: Tỉnh trưởng Tiêu là muốn trước tiên hiểu rõ tình huống.
Trương Dương nói: Tôi không biết nhiều về y, chỉ gặp mặt mặt ở thành phố Nam Võ.
Tần Thanh mỉm cười nói: Những lãnh đạo thượng tầng này chúng ta vốn không cần phải hiểu, những quan viên hạ cấp như chúng ta không làm ảnh hưởng đến quyết sách của bọn họ, điều cần làm là chấp hành, làm tốt công tác mà mình được phân.
Trương Dương nói: Chị Thanh, theo lời chị nói, tỉnh trưởng Tiêu là thuộc Kiều phái hay là Tống phái?
Tần Thanh cười nói: Nhất định phải có phái ư?
Trương Dương nói: Trên chính trị gọi là lập trường, chỉ cần lăn lộn trong quan trường, nhất định phải có có.
Tần Thanh hỏi ngược lại: Vậy cậu đứng ở beê nào. Nói xong cô ta liền cười nói: Không cần phải nói, cậu khẳng định đứng ở phía tỉnh trưởng Tống rồi. Tống Hoài Minh là nhạc phụ tương lai của Trương Dương, cho nên cô ta mới có thể nói như vậy.
Trương Dương nói: Tôi chỉ giúp việc không giúp người, ai làm được việc thì tôi giúp người đó. “
Tần Thanh lộ ra vẻ không tin.
Trương Dương cười nói: Có điều tôi khẳng định đứng ở bên chị một cách vô điều kiện.
Tần Thanh gắt: Cậu đừng có nói vậy.
Lúc này chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Lam Sơn Hạ Quốc Phong và hai cán bộ khu khai phá khác tới đây tìm Tần Thanh, nhìn thấy Trương Dương, bọn họ đều cười cười chào hỏi Trương Dương. Hội giao lưu công tác giữa các khu khai phá ngày mai mới cử hành, chiều nay không an bài hoạt động gì.
Hạ Quốc Phong cho rằng Trương Dương đến cũng là vì chuyện này, gã mỉm cười: Chủ nhiệm Trương, nghe thành phố Nam Tích các anh đang làm khu cao tân à, lần này đi trước chúng tôi rồi.
Trương Dương nói: Tôi cũng không rõ, tôi hiện tại phụ trách công tác của Ủy ban thể dục thể thao.
Hạ Quốc Phong bật cười: Chủ nhiệm Trương, anh không gạt được tôi đâu. Lam Sơn và Nam Tích ở rất gần nhau, phía các anh có gió thổi cỏ lay gì là chúng tôi đều biết trước tiên, nghe nói khu cao tân chính là anh phụ trách.
Trương Dương cười ha ha, nói: Tin vịt thôi, sao có thể như vậy rồi? Chỉ vận hội tỉnh thôi đã khiến cho tôi bận tối mày tối mặt rồi, thị lý cũng giao cả hội kinh mậu cho tôi phụ trách, nhưng khu cao tân thật sự không phải chuyện của tôi.
Tần Thanh cười cười trêu: Chủ nhiệm Hạ, anh quan tâm tới chuyện của Nam Tích như vậy, có phải là đang ở doanh Tào mà lòng lại ở Hán không?
Hạ Quốc Phong vội vàng giải thích: Thị trưởng Tần yên tâm, tôi tuyệt không không hai lòng, tuyệt đối không hai lòng.
Tất cả mọi người đều bật cười.
Hạ Quốc Phong nói: Thị trưởng Tần, tổng giám đốc Nhậm Văn Bân của sơn trang đặc biệt mở tiệc, chiêu đãi chúng ta đám người chúng ta, cô thấy...
Tần Thanh lắc đầu nói: Buổi tối tôi không có thời gian, thế này đi, các anh đi đi! Giúp tôi cám ơn ý tốt của giám đốc Nhâm.
Hạ Quốc Phong cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.
Trương Dương đề xuất cáo từ, không muốn không muốn ở đây quá lâu, để tránh người khác chi trích quan hệ giữa hắn và Tần Thanh.
Vừa ly khai phòng Tần Thanh, phó thị trưởng Nam Tích Cung Kì Vĩ liền gọi điện thoại tới , thì ra Cung Kì Vĩ cũng tới Đông Giang tham gia hội nghiên cứu và thảo luận phát triển kinh tế khu khai phá Bình Hải, Trương Dương có chút kỳ quái, Cung Kì Vĩ tham sao biết mình đã về, Cung Kì Vĩ trong điện thoại đã nói cho hắn biết đáp án, chính là Thường Lăng Phong tiết lộ. Cung Kì Vĩ ngủ lại ở nhà khách chính phủ tỉnh, bảo Trương Dương ngay bây giờ tới gặp y, thuận tiện cùng y tới văn phòng của Tống Hoài Minh.
Cung Kì Vĩ và Tống Hoài Minh hẹn gặp mặt vào lúc bốn giờ chiều, Trương Dương cũng không rõ vì sao Cung Kì Vĩ chỉ đích danh mình, chẳng lẽ chỉ là vì hắn là con rể tương lai của Tống Hoài Minh?
Trên đường tới chính phủ tỉnh, Cung Kì Vĩ mới nói rõ nguyên nhân: Nhạc phụ đại nhân của cậu đang phát hỏa, lần này tôi phải bị ăn mắng rồi!
Trương đại quan nhân thế mới biết Cung Kì Vĩ gọi mình đến là để chia sẻ hỏa lực, không khỏi cười khổ nói: Tôi nói này thị trưởng Cung, chúng ta không thể cứ vậy được, có chuyện tốt thì anh không tìm tôi, nhưng bị nghe mắng là lại kéo cả tôi vào.
Cung Kì Vĩ thở dài nói: Năm nay các xí nghiệp nhà nước trong tỉnh đều xuất hiện nguy cơ, Nam Tích chúng ta cũng vậy, tình trạng kinh doanh của xí nghiệp không tốt, tiền lương của công nhân không thể phát đúng hạn, cuộc sống của bọn họ liền sẽ xuất hiện vấn đề, chuyện này thị lý đã đang bắt tay vào giải quyết rồi, nhưng vẫn có công nhân không ngừng tới tỉnh lý khiếu nại.
Trương Dương nói: Nếu không ông chỉ có Nam Tích có vấn đề thì anh sợ cái gì? Tỉnh trưởng Tống không thể chỉ nhằm vào chúng ta được!
Cung Kì Vĩ nói: Hội nghiên cứu và thảo luận phát triển kinh tế khu khai phá lần này, chủ nhiệm hội quản ủy của các khu khai phá thành phố của Bình Hải đều tới, các phó thị trưởng được phân quản công tác xí nghiệp vốn cũng không cần tới đây, nhưng tỉnh trưởng Tống điểm danh gọi chúng tôi tới là vì sao? Vì để tìm chúng tôi khiển trách.
Trương Dương nói: Phê bình từng người một ư?
Cung Kì Vĩ cười khổ nói: Còn không phải sao, tôi là nghe phó thị trưởng Tiếu Minh của Giang Thành nói, anh ta bị mắng như tưới máu chó vào người kia kìa... Nói tới đây Cung Kì Vĩ ý thức được mình nói sai rồi, cười ha ha, nói: Anh đừng nói lại những lời vừa rồi của tôi ra ngoài nhé.
Tôi là loại người sao này ư?
Cung Kì Vĩ nói: Tôi thấy tỉnh trưởng Tống lần này tức giận thật rồi.
Trương Dương nói: Tôi đi theo thì có tác dụng gì?
Cung Kì Vĩ nói: Tôi muốn ở trước mặt ông ta đề xuất mấy ý kiến, có cậu tôi cũng vững dạ hơn.
Trương Dương cười nói: Uổng cho tôi vẫn coi anh là đấu sĩ không sợ chết, nói cả nửa ngày, thì ra là anh đang sợ!
Cung Kì Vĩ nói: Quan lớn đè một cái là chết người, tôi sợ tỉnh trưởng đại nhân không cho tôi cơ hội lên tiếng.
Trước Cung Kì Vĩ, Tống Hoài Minh đã hẹn năm phó thị trưởng, Cung Kì Vĩ là người thứ sáu, Trương Dương hôm nay có chút cảm giác như bị dẫn ra pháp trường, nhưng nếu đã tới thì dẫu sao cũng không thể lâm trận bỏ chạy được, chỉ có kiên trì cùng Cung Kì Vĩ tới văn phòng của tỉnh trưởng thôi.
Tống Hoài Minh nhìn thấy Cung Kì Vĩ và Trương Dương cùng nhau tiến vào, ánh mắt của y lướt trên mặt hai người một phòng, nói khẽ: Còn có chuyện cùng ra pháp trường à! Câu nói này đã chỉ rõ mục đích y hẹn gặp Cung Kỳ Vĩ hôm nay.
Trương Dương cười ha ha, nói: Tôi là tiện đường tới, vừa hay ở cửa gặp thị trưởng Cung, nếu không tiện, tôi ra ngoài đợi. Thằng ôn này đang nhân cơ hội để thoát thân.
Tống Hoài Minh nói: Nếu đã tới rồi thì cùng nghe một chút đi!
Trương Dương chỉ có thể dừng chân.
Cung Kì Vĩ cười theo, nói: Tỉnh trưởng Tống tìm tôi có việc gì à?
Tống Hoài Minh gật đầu nói: Tháng ba lượng khiếu oan của công nhân các thành phố thuộc Bình Hải gia tăng gấp ba lần, con số nay cũng khá là kinh người?
Cung Kì Vĩ nói: Nhiều như vậy ư? Trong lòng y hiểu rõ, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả ngu.
Tống Hoài Minh nói: Đừng có giả vờ với tôi, các anh biết rõ mà, nhà máy máy móc điện tử của Nam Tích cũng nằm trong đó, tôi thật sự không biết những quan viên địa phương các anh làm kiểu gì nữa, để cho người dân người người oán trách, xí nghiệp sụp đổ, tiền lương cũng không phát.
Cung Kì Vĩ không dám nói lời nào, ho tới khi Tống Hoài Minh phát hỏa xong mới rụt rè nói: Gần đây tình trạng của các xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ quả thực không tốt, chúng tôi cũng đang cân nhắc vấn đề cải cách.
Bởi vì Tống Hoài Minh không cho bọn họ ngồi xuống nên hai người chỉ có thể đứng, trong lòng Trương đại quan nhân rất ủy khuất, công nhân khiếu oan thì liên quan chó gì tới tôi, tôi là cán bộ quản thể dục thể thao, lão Cung à lão cung, anh đã học được cái tính không có chút hậu đạo nào của Lý Trường Vũ rồi, chuyện gì cũng đều tóm tôi ra làm đệm lưng.
Tống Hoài Minh nói: Cải cách thế nào?