Năm nay Tiêu Nãi Vượng năm mươi hai tuổi, năm nay đã là năm thứ năm y đảm nhiệm vị trí bí thư Thành Ủy bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ, từ các loại dấu hiệu cho thấy, Tiêu Nãi Vượng rất có khả năng trở thành chủ tịch tỉnh Vân An kế tiếp, Hồng Vĩ Cơ luôn coi Tiêu Nãi Vượngi là đối thủ cực mạnh của mình, có điều là đó chỉ là một phía y tình nguyện, tại Vân An, nhất là tại thành phố Nam Vũ, danh vọng cùng người ủng hộ Tiêu Nãi Vượng đã vượt xa qua Hồng Vĩ Cơ, Tiêu Nãi Vượng còn có một ưu thế Hồng Vĩ Cơ không có được, phụ thân của y là Phó chủ tịch Thường Ủy Hội đồng nhân dân Tiêu Thiện Duyên, là một lãnh đạo lão thành đức cao vọng trọng trong Đảng.
Tiêu Nãi Vượng xông lên dùng một tay ôm lấy cháu trai, y là bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ không sai, nhưng cũng đồng dạng là một người ông. Sau khi vững tin cháu mình không có bất luận cái tổn thương gì, Tiêu Nãi Vượng mới yên lòng, y hướng Hồng Vĩ Cơ gật đầu, đánh một cái bắt chuyện mang tính lễ tiết, cũng không nói nhiều lời.
Đội trưởng phòng cháy chữa cháy thành phố Nam Vũ Trình Quốc Bân cuống quít đi tới trước mặt Tiêu Nãi Vượng, hướng tới y báo cáo tình huống, đối với đám cán bộ thành phố Nam Vũ này mà nói, Tiêu Nãi Vượng mới là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, tại trong mắt bọn họ Tiêu Nãi Vượng quan trọng hơn so với Hồng Vĩ Cơ nhiều lắm.
Tiêu Nãi Vượng nói rất ngắn gọn, thế nhưng đánh rất trúng chỗ quan trọng: "Điều tra rõ người có trách nhiệm, tất cả người có trách nhiệm liên quan, một người cũng không thể buông tha. Trong vòng 3 ngày, phải điều tra ra toàn bộ kết quả, đem kết quả báo cáo đến chỗ tôi." Ánh mắt của y tìm được bí thư Ủy Ban Thể Dục Thể Thao của thành phố Nam Vũ là Viên Cường trong đám người, trước mặt nhiều người như vậy, hướng Viên Cường nói: "Anh bị cách chức!"
Đồng dạng là Phó chủ tịch tỉnh, Hồng Vĩ Cơ so sánh với Tiêu Nãi Vượng thì y khiếm khuyết loại khí phách mạnh mẽ vang dội này. Hai người so sánh với nhau, cao thấp lập tức phân rõ.
Cho dù Tiêu Nãi Vượng đến cũng không hấp dẫn lực chú ý của các phóng viên, hầu như tất cả các phóng viên đều xúm lại quanh Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh, hai người này mới là anh hùng ngày hôm nay nghĩ cách cứu viện bọn nhỏ, Trương đại quan nhân không muốn nháo ra cái danh tiếng này, nhưng bây giờ đã không phải do hắn nữa, tất cả trường thương đoản pháo đều nhắm ngay bọn họ, Ngưu Tuấn Sinh đã nhìn quen loại tràng diện này, bản thân hắn chính là huấn luyện viên huy chương vàng vinh quang tột đỉnh, hơn nữa ngày hôm nay dũng cảm cứu đám trẻ, chuyện này cực kỳ tiêu điểm, đương nhiên sẽ trở thành nhân vật phỏng vấn trung tâm.
Khi Ngưu Tuấn Sinh chậm rãi nói thì Trương Dương tìm một cơ hội, vất vả lắm mới từ trong vòng vây của phóng viên chạy thoát đi ra ngoài.
Đi tới bên người Lý Hồng Dương, Lý Hồng Dương túm hắn đến một bên, thần thần bí bí nói: "Chủ nhiệm Tạ bị thương!"
Trương Dương sửng sốt một chút, trong lòng nói làm sao Tạ Vân Phi lại có thể bị thương? Cũng không thấy y nhảy vào đám cháy dũng cảm cứu người mà!
Lý Hồng Dương nói: "Gãy xương mũi!"
Trương Dương hướng về phía xe cứu thương nhìn lại, đã thấy Tạ Vân Phi đang ở đàng đó tiếp thu trị liệu, hai mắt cũng tràn ngập cừu hận cùng oán độc hướng hắn nhìn qua, Trương Dương lúc này bỗng nhiên chợt nghĩ tới, ngày hôm nay mình đánh một quyền kia có thể là nện tới mặt Tạ Vân Phi, đã thấy lạ là làm sao nghe thanh âm nói để cho lãnh đạo đi trước kia lại quen thuộc như vậy? Hóa ra là do tên này gọi ra.
Tạ Vân Phi quả thật nói để cho lãnh đạo đi trước, có điều là y không phải là người đầu tiên nói câu nói đó, lúc y họp ngày hôm nay ngồi cách Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia Lưu Thành Bình rất gần, khi phát sinh hoả hoạn, người khác đều cố gằng tự mình chạy trốn, Tạ Vân Phi lúc đầu cũng muốn trốn, nhưng sau đó y lại ý thức được đây là một cơ hội tốt, hoạn nạn thấy chân tình, lúc này mà bảo vệ lãnh đạo, so với tặng bất cứ vật gì đều quý hơn, cho nên thằng nhãi này chủ động hộ vệ tại bên người Lưu Thành Bình, câu nói để lãnh đạo đi trước lúc đầu cũng không phải y hô lên, có điều là khi Trương Dương ngăn cản lối đi của bọn họ, y cũng không thấy rõ là ai, giơ tay muốn đem Trương Dương đẩy qua chỗ khác để cho lãnh đạo đi trước, kết quả là một quyền liền nện ở trên mặt y. Lúc đó Trương Dương nóng lòng cứu người không để ý là y, nhưng Tạ Vân Phi thấy rõ là Trương Dương đánh y.
Tuy rằng Tạ Vân Phi oán hận tới rồi cực điểm, nhưng ngày hôm nay đánh rớt răng cửa cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, ai bảo y kêu một tiếng để cho lãnh đạo đi trước, lúc đó y thật không bận tâm đến nhiều thứ như vậy, người khác kêu như thế, y cũng kêu theo như thế, sự quan tâm của y đối với lãnh đạo cũng thực sự là phát ra từ nội tâm, nhưng bây giờ chuyện đi qua, y hồi tưởng lại một chút, mình thật sư không nên kêu như vậy, câu nói kia quá xấu.
Có ký giả vẫn đang bắt lấy chuyện ngày hôm nay có người kêu để lãnh đạo đi trước không tha, tuy rằng Phó chủ tịch tỉnh Hồng Vĩ Cơ đã phủ nhận chuyện này, nhưng mà ngày hôm nay không ít phóng viên ở ngay tại hiện trường, bọn họ chính tai nghe được có người hô lên những lời để cho lãnh đạo đi trước này.
Nếu Hồng Vĩ Cơ đã lảng tránh vấn đề này, vấn đề đồng dạng liền hỏi tới trên người bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ Thành Ủy Tiêu Nãi Vượng.
Khi Tiêu Nãi Vượng nghe thấy vấn đề này, hai đạo lông mày rậm nhíu cùng một chỗ, y lớn tiếng nói: "Tuy rằng tôi không có mặt tại hiện trường, nhưng là cháu trai của tôi ngày hôm nay cũng ở trên sân khấu, nếu như tôi ở tại hiện trường, nếu như tôi biết được là ai hô lên những lời để cho lãnh đạo đi trước đó, nhất định tôi sẽ xông lên hung hăng cho hắn một cái bạt tai, người như thế không xứng đáng là cán bộ của Đảng, người như thế ngay cả làm người cũng không xứng! Tôi ở đây hướng tất cả dân chúng thành phố Nam Vũ đảm bảo, nguyên nhân gay ra hỏa hoạn ngày hôm nay, cùng với việc phát sinh phía sau, tôi nhất định sẽ tra ra rõ ràng, tôi sẽ nhanh chóng cho nhân dân thành phố Nam Vũ một cái công đạo."
Trương Dương trở lại khách sạn thể dục, tắm sạch một cái, tuy rằng hắn thâm nhập tuyến đầu cứu người nhưng hắn cũng không có bị bất luận cái tổn thương gì, khi đang tắm thì nghe thấy bên ngoài có người qua thăm hỏi, Trương Dương tại trong phòng tắm, mặc áo dài vào rồi đi ra ngoài, hắn cũng thật không ngờ người đến lại chính là bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ Tiêu Nãi Vượng.
Tiêu Nãi Vượng nhìn thấy Trương Dương, chủ động đứng lên, hướng hắn vươn tay tới: "Đồng chí Trương Dương, tôi là đặc biệt đi qua hướng tới anh biểu lộ lòng biết ơn, cảm ơn biểu hiện anh hùng của anh ngày hôm nay, đã cứu nhiều đứa bé như vậy, trong đó có một đứa là cháu trai của tôi. Ngày hôm nay tới là đại biểu cho toàn thể nhân dân thành phố Nam Tích, cũng là đại biểu cả nhà tôi, hướng anh bày tỏ lòng biết ơn chân thành."
Trương Dương cười nói: "Bí thư Tiêu quá khách khí rồi, kỳ thực đổi thành bất luận người nào gặp phải loại tình huống này đều sẽ xông lên, tôi chỉ là làm hết bản phận làm người." Trương đại quan nhân lúc đầu muốn nói Đảng viên, nhưng suy nghĩ một chút, loại sự tình này nếu là người đều sẽ xông lên đi cứu bọn nhỏ, Đảng viên hay không Đảng viên cũng không phân biệt gì.
Tiêu Nãi Vượng có chút cảm động cầm chặt tay của Trương Dương : "Đồng chí Trương Dương, không phải ai cũng có dũng khí như cậu."
Trương Dương cười nói: "Ngài đừng khen tôi, khen nữa tôi sẽ mắc cỡ đó, kỳ thực ngày hôm nay một mình tôi cũng không cứu được nhiều đứa bé như vậy, người đầu tiên nhảy vào đám cháy chính là huấn luyện viên Ngưu Tuấn Sinh."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Các cậu đều là anh hùng!" Y buông tay Trương Dương ra, lúc này bên ngoài lại có phóng viên tới. Trương Dương cười nói: "Tôi phải nhanh mặc quần áo, mặc đồ này không tiện gặp người ta."
Tiêu Nãi Vượng cũng nở nụ cười.
Trương Dương trốn trong toilet đổi lại quần áo rồi hắn cũng không muốn tiếp nhận phỏng vấn của các phóng viên, bảo Lý Hồng Dương hỗ trợ cản lại cho hắn.
Toàn bộ buổi chiều đều tại dưới loại tiếng động rầm rĩ mà vượt qua, thẳng đến gần hết buổi chiều, các lãnh đạo cùng các phóng viên mới lục tục rời khỏi khách sạn thể dục.
Trương Dương còn chưa có suy nghĩ tới ăn, tuy rằng phía Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Vũ đã an bài rồi, bọn họ có thể đi tới nhà hàng ăn cơm, thế nhưng Trương Dương thực sự không rảnh để ứng phó với phỏng vấn của phóng viên, hắn gọi Lý Hồng Dương cùng Thường Hải Tâm, cùng đi tới Bách Vị Trai ăn cơm, đi vào cửa lớn nhà hàng liền thấy Ngưu Tuấn Sinh đang đứng ở đàng kia lấy đồ ăn, Ngưu Tuấn Sinh thấy Trương Dương, nở nụ cười ha ha, Trương Dương cũng cười, lửa lớn một hồi làm cho khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo gần lại rất nhiều, Ngưu Tuấn Sinh chủ động mời nói: "Chủ nhiệm Trương, anh cũng tới ăn à, cùng nhau ăn đi!"
Trương Dương cũng không chối từ, gật đầu nói: "Tốt, có điều là chúng ta trước tiên là nói rõ, bữa cơm này phải do tôi tới mời!"
Ngưu Tuấn Sinh nói: "Không cần, lãnh đạo Ủy Ban Thể Dục Thể Thao chúng ta an bài rồi, dù sao còn phải thi đấu vài ngày nữa, anh sẽ có cơ hội mời khách." Hắn rất nhiệt tình mời ba người Trương Dương tới phòng
Ngồi trong phòng đều là mấy quan viên thể dục của tỉnh Duyên Đông, chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường cũng ở trong đó, y không biết tình huống ngày hôm nay, thấy Ngưu Tuấn Sinh nhiệt tình mời Trương Dương tiến đến như thế thì hơi có chút buồn bực, trước đó giữa Ngưu Tuấn Sinh cùng với Trương Dương còn rất đối lập, Trương Dương trước mặt mọi người tại khách sạn Thụy Long làm cho Ngưu Tuấn Sinh khó xử, không nghĩ tới đột nhiên mâu thuẫn giữa hai người liền tiêu tan.
Ngưu Tuấn Sinh này quả thực có chút cậy tài khinh người, có điều là bên trong hắn cũng không phải một người xấu, mỗi người đều sẽ bởi vì thành tích mà sinh ra sự bành trướng của mình, mấy năm qua đệ tử của hắn liên tiếp cướp vàng giật bạc tại trong nước ngoài nước, tại giới điền kinh quốc tế làm nổi lên một trận gió xoáy Ngưu Gia Quân rất mạnh, sinh ra lòng kiêu ngạo cũng là khó tránh khỏi, người này cho rất nhiều người ấn tượng đều là rất kiêu ngạo, rất bá đạo, có điều là biểu hiện ngày hôm nay của Ngưu Tuấn Sinh tại đám cháy đã hoàn toàn phủ định ấn tượng trong quá khứ của Trương Dương đối với hắn.
Cũng là như thế Ngưu Tuấn Sinh tại trước cơn hỏa hoạn ngày hôm nay đối với người thanh niên Trương Dương này cũng là cực kỳ phản cảm, nhưng mà ngày hôm nay Trương Dương biểu hiện không biết sợ tại thời khắc mấu chốt làm cho Ngưu Tuấn Sinh sinh ra hảo cảm đối với người thanh niên này, nhất là lúc cái bảng đèn sắp rớt xuống đỉnh đầu hắn, nếu như không phải Trương Dương tại thời khắc mấu chốt vươn tay viện thủ, chỉ sợ cả hắn cùng bé gái kia đều khó thoát khỏi cái chết, Ngưu Tuấn Sinh đem phân nhân tình này ghi tạc tận đáy lòng.
Khi mọi người đều ngồi xuống, Ngưu Tuấn Sinh cười nói: "Có câu là không đánh không quen biết, tôi cùng chủ nhiệm Trương ngày hôm nay là trong hoạn nạn thấy chân tình!" Một câu nói đem bầu không khí nhất thời thay đổi. Tuy rằng mọi người ở đây đều biết hai người bọn họ dũng cảm tiến vào đám cháy cứu viện bọn nhỏ, nhưng mà cũng không biết Trương Dương cứu mạng Ngưu Tuấn Sinh.
Ngưu Tuấn Sinh bưng lên chén rượu nói: "Ngày hôm nay trước mặt mọi người, tôi phải cho kính rượu cho chủ nhiệm Trương, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi!"
Những lời này vừa nói ra miệng, mọi người mới biết được hoá ra Trương Dương cứu tính mạng của hắn, thảo nào quan hệ giữa hai người đột nhiên hòa hoãn như thế.
Trương Dương cười nói: "Nào có khoa trương như vậy, huấn luyện viên Ngưu, phải là tôi hướng anh kính rượu mới đúng, nếu không phải anh nhảy vào đám cháy cứu người trước tiên tác động tới tôi, tôi cũng không có can đảm liều chết xông lên đâu." Trương Dương này tốt ở chỗ người ta kính hắn một thước, hắn sẽ kính người một trượng.
Ngưu Tuấn Sinh nói: "Anh mới là anh hùng chân chính, không phải mỗi người đều có dũng khí tới đỡ cái bảng đèn đó, thực sự không có anh, Ngưu Tuấn Sinh tôi bây giờ đã chết rồi!" Tính tình của Ngưu Tuấn Sinh này rất ngay thẳng, hắn nghĩ cái gì liền nói cái đó, cũng không che giấu, cũng bởi vì tính tình này đã đắc tội không ít người, nếu như không phải thành tích dạy học của hắn vô cùng xuất sắc, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ trói buộc hắn.
Chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường cười nói: "Đừng khách khí nữa, hai người các anh đều là anh hùng, hai người đều đáng cho chúng tôi kính rượu, tới đây, tôi đề nghị, mọi người chúng ta cùng kính hai vị anh hùng một chén!"
Tính tình Ngưu Tuấn Sinh cùng Trương Dương đều thích rượu giống nhau, nhiều rượu hơn nữa hắn cũng có thể uống, hai người Trương Dương đều uống chừng một cân rượu, Ngưu Tuấn Sinh dẫn theo vài phần cảm giác say, hắn vốn đã nói không ngại cái gì, nương theo men rượu kính càng là có cái gì đều nói tất cả ra bên ngoài, Ngưu Tuấn Sinh đập vai của Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu trẻ tuổi hơn tôi, tôi gọi cậu là một tiếng huynh đệ đi ."
Trương Dương cười nói: "Tốt, anh là huấn luyện viên huy chương vàng, tôi chỉ sợ trèo cao không nổi!"
"Cái gì trèo cao không nổi, sau này cậu chính là tiểu đệ của tôi , tôi chính là anh của cậu, chuyện người khác tôi mặc kệ, nhưng tiểu đệ cậu chỉ cần nói một câu, người làm anh tôi dù có dãi nắng dầm mưa, cũng tuyệt không có nửa câu oán hận."
Người trong bàn nhìn hai người bọn họ đều là trợn tròn mắt, đều có chút không rõ, thế giới này biến hóa quá nhanh, ngày hôm qua hai người còn như hai con gà chọi nhau cùng một chỗ, ngày hôm nay thế nào lại đột nhiên thành huynh đệ, kề vai sát cánh thân thiết như thế này, chỉ mong lời hai người nói không phải rượu nói.
Trương Dương nói: "Cảm ơn anh Ngưu để mắt tới tôi, sau này có chỗ nào cần đến tôi, Ngưu ca anh cứ nói một câui!" Trước mặt nhiều người như vậy, hai người liền cấu kết với nhau như thế.
Kim Thụ Cường sợ Ngưu Tuấn Sinh uống quá, dù sao Ngưu Tuấn Sinh khác với đám quan viên thể dục bọ họ, hắn còn phải gánh vác nhiệm vụ dẫn dắt đội ngũ đi thi đấu, Kim Thụ Cường nói: "Huấn luyện viên Ngưu, đủ rồi, ngày mai còn có thi đấu, đừng uống nhiều như vậy."
Ngưu Tuấn Sinh nói: "Rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít, các anh không uống thì các anh đi trước đi, tôi cùng tiểu lão đệ của tôi uống vài chén nữa, thi đấu sợ cái gì? Cho dù không có tôi chỉ huy, đám đệ tử của tôi vẫn thừa sức giành giải nhất." Nếu như là quá khứ nói lời này, ai cũng đều tin tưởng, nhưng từ lúc Ngưu Chấn Vĩ cướp đi huy chương vàng 1500m nam, tất cả mọi người bắt đầu có hoài nghi đối với thần thoại của Ngưu Gia Quân. Ngưu Tuấn Sinh nói xong cũng nghĩ tới chuyện này, có chút ngại ngùng cười cười: "Yên tâm đi, sẽ không làm lỡ thi đấu, tôi cùng Trương lão đệ nói riêng vài câu."
Mọi người từ biểu hiện của Ngưu Tuấn Sinh đã nhìn ra hắn uống quá rồi, ai cũng không tiện ngăn cản hắn, Kim Thụ Cường nói với Trương Dương : "Chủ nhiệm Trương, anh giúp chiếu cố huấn luyện viên Ngưu, không thể để cho anh ấy uống quá."
Trương Dương gật đầu cười nói: "Yên tâm đi!"
Lý Hồng Dương với Thường Hải Tâm cũng cùng nhau rời khỏi.
Chờ tất cả mọi người đi hết, Ngưu Tuấn Sinh lại lấy hai món ăn, cùng Trương Dương mỗi người cầm một chén rượu đế.
Trương Dương nói: "Ngưu ca, hôm nay chúng lại uống một chén cuối cùng, nếu như uống nữa là làm chậm trễ chính sự."
Ngưu Tuấn Sinh cười cười : "Yên tâm đi, tôi uống cân rượu nữa cũng không có việc gì, chỉ là không nghĩ tới tửu lượng của cậu cũng lớn như vậy, huynh đệ à, sao quá khứ tôi lại không phát hiện ra nhỉ ? Hai ta thật đúng là hợp ý!"
Trương đại quan nhân nở nụ cười, hắn cũng không phát hiện, con người Ngưu Tuấn Sinh này lúc thực sự hiểu rõ cũng rất khả ái.
Ngưu Tuấn Sinh nói: "Cậu viết chữ giỏi hơn tôi, tửu lượng lớn hơn so với tôi, lá gan cũng lớn hơn so với tôi , có điều là tôi chính là không nghĩ ra, cậu tại trong phương diện huấn luyện chạy cự ly dài hẳn là không bằng tôi chứ? Kích thích cho Ngưu Chấn Vĩ ba vạn đồng, hắn lại có thể chạy nhanh hơn so với thỏ, làm cho hai người đọi viên chủ lực của tôi phải nếm thất bại, có phải cậu đã sớm kết quả rồi phải không, cho nên mới dám đánh cuộc với tôi?"
Trương Dương cười nói: "Tôi lại giỏi vậy sao?"
Ngưu Tuấn Sinh lắc đầu nói: "Không nên nói lời khách sáo, ở chung lâu cậu sẽ biết con người của tôi, tôi có cái gì nói cái đó, tôi biết tính tình của mình có chút xấu, bình thường còn có chút tự đại, có điều là tôi không vòng vo, tôi thật sự không nghĩ ra, sau khi thi đấu tôi đã đặc biệt tìm thành tích quá khứ của Ngưu Chấn Vĩ xem hết, không hề xuất sắc, kỹ thuật lúc thi đấu của hắn cũng không được tốt lắm, nhưng chỉ có chạy đến bất tử, thật kỳ quái ! Nói thật trong lòng tôi lúc đó hoài nghi các cậu cho hắn uống thuốc kích thích gì đó, để cho hắn hưng p2耀n thành như vậy, nếu không thì thành tích không có khả năng đề cao nhanh trong khoảng thời gian ngắn như vậy."
Trương Dương vui vẻ nói: "Có uống chút Hoa Quy Miết Hoàn."
Ngưu Tuấn Sinh nghe liền biết Trương Dương là trêu chọc mình, hắn ha hả cười nói: "Đồ đó vô dụng, nói thật, nếu như không phải vì kinh phí huấn luyện, chúng tôi còn lâu mới đi làm cái loại quảng cáo đó." Hắn bưng lên chén rượu lại chạm ly cùng Trương Dương nói: "Kết quả kiểm tra nước tiểu đã có, lúc đầu tôi cảm thấy Ngưu Chấn Vĩ khả năng có chuyện, nhưng sự thực chứng minh hắn không hề có chuyện gì, lão đệ à, cậu nói cho tôi biết rõ đi, rốt cuộc là vì cái gì nguyên nhân hắn mới có thể đề cao nhiều như vậy?"
Tuy rằng Trương Dương đã xưng huynh gọi đệ cùng Ngưu Tuấn Sinh, nhưng loại chuyện tình cơ mật này hắn vẫn sẽ không tiết lộ, chuyện Ngưu Chấn Vĩ được cho hắn châm cho, lợi dụng châm viêm kích phát tiềm năng của một người, trong đương đại cũng chỉ có mình hắn mới có thể làm được, tuy rằng không phải dùng thuốc kích thích, nhưng từ căn bản mà nói cũng là cùng một dạng với thuốc kích thích, đều là một loại thủ đoạn làm bừa. Trương Dương nói: "Tôi chính là dùng tiền tài kích thích hắn, tình huống của Ngưu Chấn Vĩ tương đối khó khăn, có thể là hắn tương đối quan tâm tới tiền, cho nên hắn mới liều mạng chạy. Anh ngẫm lại xem, tôi cũng không phải người huấn luyện thể dục chuyên nghiệp, tôi nào có bản lĩnh chỉ đạo hắn?"
Ngưu Tuấn Sinh ngẫm lại cũng đúng, hắn cảm thán nói: "Xem ra mỗi người đều có tiềm năng, thành tích của mỗi người vận động viên đều có thể tại trên cơ sở hiện có nâng lên cao một bước nhanh, vấn đề chỉ là chúng ta có thể móc ra được hay không."
Trương Dương gật mạnh đầu chấp nhận, hắn nhắc tới chuyện đại sứ hình tượng : "Ngưu ca, đánh cuộc giữa tôi với anh, các anh làm người phát ngôn cho đại hội thể thao tỉnh Bình Hải tỉnh tôi sẽ dựa theo quy định trả thủ lao cho các anh."
Ngưu Tuấn Sinh nói: "Làm sao? Khinh thường tôi?Cho rằng lời tôi nói là rắm thối sao?"
Trương Dương cười nói: "Thật là không phải ý tứ đó."
Ngưu Tuấn Sinh nói: "Thua chính là thua, tôi không thiếu tiền, huống chi bằng quan hệ giữa hai ta, chuyện của cậu liền là chuyện của tôi, cậu bảo tôi hỗ trợ, tôi bụng làm dạ chịu, chuyện của huynh đệ mình, tôi không giúp cậu thì giúp ai?"
Trương Dương rèn sắt khi còn nóng nói: "Ngưu ca, tôi còn có một chuyện muốn nhờ anh."
"Nói đi! Chỉ cần là tôi có thể làm được!"
Trương Dương nói: "Là như thế này, năm nay Nam Tích sẽ tổ chức Đại Hội Thể Dục Thể Thao tỉnh Bình Hải lần thứ 12, tôi thân là chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Tích, sẽ là người phụ trách của đại hội lần này, tôi tại trước mặt các lãnh đạo đã khoe khoang khoác loác, tôi nói trong lần thi đấu này đoạt được thứ nhất toàn đoàn cả hai bảng huy chương vàng cùng bảng các huy chương, có điều là trình độ tổng thể về thể dục của Nam Tích chúng tôi còn thấp, căn cứ tình hình hiện nay mà xem, ba vị trí đầu là không khó, về phần vị trí thứ nhất thì có độ khó khăn rất lớn."
Ngưu Tuấn Sinh nói: "Cậu thật là dám khoác loác! Có điều là nam tử hán đại trượng phu, không dám nói làm sao dám làm? Được rồi, xuất lực giúp cậu, đến lúc đó tôi phái vài tên đệ tử đi qua, giúp cậu đem tất cả huy chương vàng nam nữ đều đoạt hết." Nói xong, Ngưu Tuấn Sinh lại gãi gãi đầu nói: "Hình như không cho phép thì phải? Các cậu là đại hội tỉnh, không được mời ngoại viện!"
Trương Dương nói: "Tôi là muốn mời anh hỗ trợ huấn luyện một vài vận động viên, phương diện thù lao không thành vấn đề, chỉ cần tại trong phạm vi chúng ta có thể thừa nhận là được."
Ngưu Tuấn Sinh nói: "Nói thối lắm! Còn cho tôi là anh hay không? Nói tiền cái gì? Chuyện của cậu liền là chuyện của tôi, chờ chuyện lần này kết thúc, tôi sẽ bớt thời giờ đi tới Nam Tích cậu nhìn xem, chọn những mầm tốt, qua Duyên Đông chúng tôi huấn luyện, nửa năm, không, chỉ ba tháng là tôi có thể làm cho thành tích của bọn họ nâng cao, cái khác không dám nói, nhưng ở trình độ chạy cự ly dài trong tỉnh Bình Hải các cậu, tôi dám cam đoan bọn họ có thể ôm hết huy chương vàng bạc trong nội dung chạy đường trường, nếu như cho phép phái ba người, huy chương đồng khẳng định cũng là của các cậu."
" ..."
Trương đại quan nhân nghe được những lời này của Ngưu Tuấn Sinh thực sự là quá vui mừng, nội dung chạy cư ly dài tại trong điền kinh chiếm tỉ lệ rất lớn, có thể ôm hết huy chương vàng, chính là hơn mười chiếc, quan trọng hơn là, trong quá khứ huy chương vàng của nội dung chạy cự ly dài đều bị Giang Thành cùng Đông Giang chia nhau, không có hy vọng gì, nếu như thực sự có thể làm được, vậy thì Nam Tích bọn họ cũng có được thực lực cùng hai cái thành phố thể dục mạnh mẽ kia tranh tài cao thấp.
Trương Dương trở lại khách sạn, Lý Hồng Dương đang chờ hắn, vững tin Trương Dương không uống nhiều, lúc này mới nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi bảo Tiểu Thường đi mua chút đồ rồi, anh rửa mặt, nghỉ ngơi một chút đi, đợi chút nữa chúng ta đi qua chỗ chủ nhiệm Tạ thăm ông ấy một chút."
Trương Dương nói: "Có cái gì mà thăm?"
Lý Hồng Dương nói: "Ông ấy bị gãy xương mũi. . ."
Trương Dương cười nói: "Muốn đi thì anh đi đi, tôi không đi!"
Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, người ta dù sao là lãnh đạo cấp trên của chúng ta, cho dù là làm bộ, cũng nên đi xem đi."
"Biết vì sao tôi không đi hay không ?"
Lý Hồng Dương vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Dương gằn từng chữ: "Chính là tôi đánh gãy xương mũi y đó!"
"Cái gì?"
Trương Dương nói: "Không cắt đứt chân của y đã tính là y may mắn lắm rồi!"
Mặt Tạ Vân Phi đau khổ ngồi ở trên sô pha, bây giờ hình tượng của y cực kỳ buồn cười, trên mũi dán khối bông băng dính, trên mặt lại là một mảnh xanh đen, quyền của Trương Dương có uy lực ra sao chứ? Tạ Vân Phi đến bây giờ nghĩ lại còn như một cơn ác mộng, y càng nghĩ càng là uất ức, mình là người lảnh đạo trực tiếp của Trương Dương, tiểu tử hỗn láo này ăn gan hùm mật gấu, lại có thể dám đánh mình, nhưng chuyện này lại không thể nói rõ lí lẽ, ai bảo y lúc đó hô một tiếng để cho lãnh đạo đi trước, y tin tưởng lúc Trương Dương đánh y, khẳng định có người thấy được, Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao quốc gia Lưu Thành Bình khẳng định biết là Trương Dương đánh hắn, có điều là cho tới bây giờ Lưu Thành Bình ngay cả một câu nói an ủi cũng không nói. Tạ Vân Phi cảm thấy nản lòng thoái chí, nếu như không phải vì bảo hộ vị thủ trưởng này, cũng sẽ không nhất thời ý nghĩ phát nóng nói ra câu nói vô liêm sỉ kia, cũng sẽ không vô duyên cớ vô cớ bị trúng một quyền kia của Trương Dương.
Hiện giờ ở bên ngoài dư luận đang rất nóng, đều đang điều tra là ai nói câu nói để cho lãnh đạo đi trước kia, bí thư Thành Ủy Nam Vũ Ủy Tiêu Nãi Vượng còn ở trước mặt công chúng biểu lộ tra đến cùng, nhất định phải tra ra tên bại hoại không để ý tới tính mạng của nhân dân kia. Tạ Vân Phi thế nào đều không nghĩ ra, làm sao mình lại thành bại hoại, bị trúng một quyền cũng không nói, mà hiện giờ ở trong lòng cũng còn thấp thỏm lo âu, rất sợ chuyện này bị lộ đi ra ngoài.
Tạ Vân Phi bị thương, người công tác thể dục của tỉnh Bình Hải đều qua thăm hỏi y, Lý Hồng Dương cũng qua nhưng Trương Dương không đi, Thường Hải Tâm tự nhiên duy trì nhất trí cao độ với hắn, nàng cũng không đi.
Lý Hồng Dương đem đồ dinh dưỡng mua tới đặt ở trên bàn trà, nhìn dáng vẻ của Tạ Vân Phi một chút, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút đồng tình, chẳng biết Tạ Vân Phi này có chỗ nào trêu chọc Trương Dương, lại bị hắn đánh thành bộ dạng như này.
Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Tạ, chủ nhiệm Trương chúng tôi có chút việc đi ra ngoài, cho nên ủy thác tôi qua thăm ngài." Lý Hồng Dương không muốn náo chuyện quá cứng, dù sao Tạ Vân Phi là lãnh đạo của bọn họ, nếu như đắc tội y, sau đó trong công việc có khả năng sẽ gặp phải phiền phức không biết được.
"Hắn lại có lòng tốt như vậy sao?" Tạ Vân Phi lạnh lùng nói.
Lý Hồng Dương trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Tạ Vân Phi nói: "Đừng tưởng rằng đạt được một chút thành tích liền tự cao tự đại, bất luận cái gì đều phải hiểu được tôn trọng người khác, đều phải nhớ cho kỹ là khiêm tốn cẩn thận." Bởi vì xương mũi gãy, y nói có chút ồm ồm.
Lý Hồng Dương có chút hối hận khi tới, hắn tới thăm Tạ Vân Phi chỉ là lễ phép của cấp dưới với cấp trên, không nghĩ tới lại nghe y quát lớn mình như vậy, Tạ Vân Phi bị Trương Dương đánh gãy mũi, tất cả lửa giận trong lòng đều phát tiết lên trên đầu Lý Hồng Dương, Lý Hồng Dương hoàn toàn là thay mặt chịu, hắn bị răn dạy làm cho đi cũng không được ở lại cũng không xong.
Tạ Vân Phi vất vả lắm mới tìm được một chỗ để phát tiết, đương nhiên không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, lúc đang càng nói càng hăng say, thư ký của y từ bên ngoài đi đến, ghé vào lỗ tai y thấp giọng thì thầm vài câu, là Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao quốc gia Lưu Thành Bình bảo y đi qua gặp.
Tạ Vân Phi nghe thấy lãnh đạo gọi liền không dám chậm trễ, lúc này mới buông tha Lý Hồng Dương, y đi tới gian phòng của Lưu Thành Bình, thư ký của Lưu Thành Bình đứng ở ngoài cửa chờ y, thấy y đi qua, trên mặt cũng không có bất luận ý cười gì, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Lưu ở bên trong chờ anh."
Tạ Vân Phi thấy vẻ mặt của vị thư ký này trong lòng không khỏi liền thấp thỏm, Lưu Thành Bình tìm mình hẳn là không có chuyện tốt gì.
Lưu Thành Bình một mình đứng ở trước bàn làm việc, đang thưởng thức một bức tranh chữ trên bàn, tuy rằng Tạ Vân Phi cách rất xa, vẫn thấy rõ được bức chữ kia chính là Trương Dương viết ra.
Lưu Thành Bình biết Tạ Vân Phi đã vào, lại giả ra bộ không nhìn thấy y, cho nên Tạ Vân Phi chỉ có thể thành thật đứng ở đó.
Một lát sau, Lưu Thành Bình thấp giọng nói: "Không nghĩ tới Trương Dương viết được chữ tốt như này!"
Tạ Vân Phi lúc này mới hướng qua, ồm ồm nói: "Cũng chỉ là mức độ bình thường mà thôi."
Lưu Thành Bình ngẩng đầu, nhìn y một cái: "Anh hiểu thư pháp sao?"
Tạ Vân Phi á khẩu không trả lời được.
Lưu Thành Bình lại nói: "Nghe nói anh bị thương!"
Trong lòng Tạ Vân Phi thầm mắng Lưu Thành Bình, thằng nhãi này rõ ràng giả bộ, nếu không phải mình hộ vệ hắn hướng tới lối ra an toàn thoát đi, thì làm sao lại vô duyên cớ vô cớ bị Trương Dương đánh cho một quyền, làm sao mũi lại gãy chứ? Nhưng Tạ Vân Phi lập tức phục hồi lại tinh thần, Lưu Thành Bình nói như vậy là có nguyên nhân, hắn là ám chỉ hắn không biết chuyện mũi mình bị Trương Dương đánh gãy, cái này có ý nghĩa, hắn không nghe được câu nói để cho lãnh đạo đi trước kia.
Ngộ tính của Tạ Vân Phi cũng không tồi, y lập tức nói: "Chủ nhiệm Lưu, lúc hoả hoạn tôi bị cái gì đó từ trên trần nhà rớt xuống đập trúng mũi, xương có chút gãy, cũng không phải quá nghiêm trọng."
Lưu Thành Bình nói: "Nếu bị thương thì mau trở về nghỉ đi, không cần ở lại họp nữa."
Tạ Vân Phi làm sao lại không nghe ra hắn đuổi mình trở về, kỳ thực tuy rằng y gãy xương mũi, nhưng vẫn là có thể làm việc được, sở dĩ Lưu Thành Bình bây giờ muốn đuổi y đi, chủ yếu là không muốn ảnh hưởng của chuyện này tiếp tục mở rộng ra, Lưu Thành Bình đương nhiên sẽ không nói, thế nhưng hắn rất khó đảm bảo g những người khác sẽ không nói ra chuyện này, lúc đó Tạ Vân Phi kêu to để cho lãnh đạo đi trước, còn giơ tay đẩy Trương Dương, cho nên mới làm đối phương tức giận, Trương Dương một quyền đánh ngã y xuống đất, Lưu Thành Bình lại ở bên cạnh, không ai so với nhìn thấy toàn bộ quá trình hơn hắn. Bây giờ rất nhiều phóng viên đều đang rêu rao chuyện này, bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ Tiêu Nãi Vượng đã ở trước mặt công chúng quyết truy cứu chuyện này tới cùng, cần phải tra ra manh mối, Lưu Thành Bình cảm thấy chuyện này có chút không ổn, vạn nhất tra tới trên người Tạ Vân Phi, phiền phức sẽ rất lớn, hắn đương nhiên không quan tâm tới hạ tràn của Tạ Vân Phi, nhưng mà lúc đó Tạ Vân Phi hiểu rõ quả thực thật sự là hộ vệ hắn trốn tới lối ra an toàn, một khi việc này trải qua sự thêm mắm thêm muối của giới truyền thông, sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi, sẽ mang tới cho mình phiền phức không thể tưởng tượng được. Cho nên Lưu Thành Bình mới ám chỉ cho Tạ Vân Phi nhanh, chỉ khi Tạ Vân Phi rời đi, chuyện này mới có thể rơi xuống.
Tạ Vân Phi cũng rất khôn khéo, hiểu rõ ý của Lưu Thành Bình, lập tức nói: "Lần này tôi qua chính là xin nghỉ với chủ nhiệm Lưu, đêm nay tôi sẽ đi."
Lưu Thành Bình gật đầu nói: "Không có chuyện khác thì anh đi chuẩn bị một chút đi, dưỡng thương cho tốt."
Trong lòng Tạ Vân Phi rất thất vọng, mình khổ sở hộ vệ hắn, đến cuối cùng lại có thể đổi lấy kết quả này, cho dù không có công lao, cũng có khổ lao, bây giờ xảy ra chyuện, ý nghĩ đầu tiên lại chính là đem mình đá đi, Lưu Thành Bình này quá không trượng nghĩa, cho dù Tạ Vân Phi có lòng chạy cũng không chắc chắn, y còn lo lắng mình vừa đi, tất cả chuyện tình của người khác đều đổ lên trên người y, đến lúc đó y ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Lý Hồng Dương trở lại trong phòng, sắc mặt rất khó coi, vô duyên vô cớ bị Tạ Vân Phi quát lớn, đổi thành ai khác thì trong lòng cũng không chịu nổi. Trương Dương thấy dáng vẻ của hắn liền không nhịn được nở nụ cười: "Đã nói anh đừng đi rồi, anh đi sẽ thành chỗ cho y trút giận."
Lý Hồng Dương kêu khổ nói: "Tôi còn không phải là vì anh, vì Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Nam Tích chúng ta công tác trong thời gian tới sao, nói như thế nào y cũng là lãnh đạo cấp trên của chúng ta, anh đánh y, sau này trong công tác y khẳng định sẽ nghĩ biện pháp làm khó chúng ta."
"Y dám!" Trương Dương nói: "Ủy Ban Thể Dục Thể Thao tỉnh còn chưa tới phiên y làm chủ, một Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao tỉnh mà thôi, anh nhìn xem đức hạnh của y, làm cho mặt mũi Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Bình Hải chúng ta mất hết, ngoại trừ vuốt mông ngựa, y còn có thể làm gì?"