Chỉ là cho tới bây giờ vẫn không có lãnh đạo nào tìm hắn nói chuyện, Trần Cương vẫn ngồi yên trên cương vị công tác, thật ra hắn cũng không muốn, nhưng hắn căn bản không có lựa chọn nào khác, hắn ngồi ở chỗ này không phải để sử dụng quyền lực của hắn mà là đang chờ đợi chế tài.
Bí thư thị ủy Hạng Thành chủ động gọi điện thoại tới, bảo hắn tới văn phòng của mình một chuyến.
Trần Cương tâm thần hoảng hốt tới trước mặt Hạng Thành.
Hạng Thành nhìn Trần Cương, từ sau khi tin Hồng Trường Thanh chết được truyền ra mới chỉ có hai ngày ngắn ngủn, nhưng Trần Cương rõ ràng đã già đi rất nhiều. Hạng Thành cũng không hề cảm thấy bất ngờ, bất kỳ ai dưới áp lực tâm lý lớn như vậy cũng sẽ sinh ra biến hóa, Trần Cương có thể kiên trì không rồi ngã xuống đã không rất không dễ dàng gì rồi.
Ánh mắt Hạng Thành lộ ra vẻ nghiêm khắc: Biết tôi gọi anh tới là vì chuyện gì không?
Trần Cương lắc đầu, tuy rằng hắn đã đoán được một hai, nhưng hắn không muốn trả lời, dù sao cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Hạng Thành nói: Trần Khải đã đi đâu rồi?
Trần Cương lại lắc đầu: Tôi không biết, hắn là người trưởng thành, nghĩ gì, làm gì đều không cần phải báo cáo với tôi!
Hạng Thành nói: Theo như tôi biết thì Trần Khải đã rời khỏi Bắc Cảng, trước mắt không ai biết hắn đang ở đâu, hắn vì sao lại đi một cách vô thanh vô tức như vậy, tôi nghĩ anh là anh trai thì cũng phải biết một chút.
Tôi không biết! Nếu tôi biết thì tôi đã không để hắn đi.
Ngữ khí của Hạng Thành trở nên nghiêm khắc: Tôi nghĩ nên nói với anh một số việc, trong nhà Hồng Trường Thanh đã tìm được một quyển nhật kí của cô ta, có một số băng ghi âm, một bộ phận tương đối lớn trong đó đều có liên quan tới anh, lão Trần, anh có gì muốn giải thích về chuyện này không?
Trần Cương nói: Cần giải thích ư? Tôi thừa nhận, tôi và Hồng Trường Thanh có quan hệ bất chính, ngài không phải không biết mà?
Anh? Hạng Thành bị thái độ của Trần Cương chọc giận, y vỗ mạnh lên bàn: Trần Cương, anh chẳng lẽ còn không nhận thức được sai lầm của mình ư? Đến hiện tại, chỉ có chủ động khai báo với tổ chức về sai lầm của anh mới là điều anh phải làm.
Trần Cương nói: Khai báo sai lầm sai lầm? Khai báo tôi và Hồng Trường Thanh lăng nhăng với nhau ư? Chủ động yêu cầu tổ chức song quy tôi sao? Hay là thừa nhận tôi đã giết Hồng Trường Thanh, để giữ danh dự và quan chức nên tôi đã giết cô ta.
Hạng Thành căm tức nhìn Trần Cương: Anh phải nhận rõ hiện thực!
Trần Cương nói: Bí thư Hạng, ngài không cần ba lần bảy lượt nhắc nhở tôi, bảo tôi đi nhận tội ư? bảo tôi một mình gánh hết tất cả trách nhiệm ư? Dựa vào gì? Tôi thừa nhận mình không sạch sẽ, nhưng Bắc Cảng có nhiều quan viên như vậy, ai dám đường đường chính chính đứng ra, vỗ ngực nói một câu là mình trong sạch vô tội?
Hạng Thành tức giận nói: Tự anh phạm sai lầm, vì sao cứ muốn đổ trách nhiệm lên đầu người khác.
Trần Cương cười lạnh một tiếng: Tôi chỉ cảm thấy buồn cười thôi, Trần Cương tôi không phải là người tốt, Trần Cương tới thích nữ nhân, anh biết từ trước rồi mà, rất nhiều người cũng đều biết, vì sao trước đây các anh có thể dễ dàng tha thứ cho tôi, mà hiện tại lại chỉ muốn mau mau đẩy tôi đi, là tôi đáng chết hay là tôi dễ bắt nạt? Chuyện tôi làm tôi có thể thừa nhận, nhưng chuyện tôi không làm thì tôi vì sao phải thừa nhận? Cái chết của Hồng Trường Thanh không liên quan gì tới tôi!
Hạng Thành nói: Ai nói cái chết của cô ta có liên quan với anh? Nhưng quan hệ của anh và cô ta không thể che giấu được nữa, không phải tôi không muốn giúp anh, mà là cấp trên đã biết chuyện của anh rồi, lần này không ai bảo vệ được đâu.
Trần Cương lắc đầu nói: Cho rằng tôi nhìn không thấu à? Tôi đã sớm nhìn thấu rồi, chuyện lần này, tốt nhất là tôi không sao, nếu tôi có chuyện, hậu quả thì anh rõ hơn bất kỳ ai. Trần Cương đã công khai trở mặt, cho dù là đối mặt với vị này Hạng Thành, hắn cũng không bận tâm tới mặt mũi nữa.
Hạng Thành tức giận nói tức giận nói: Anh đang uy hiếp tôi, anh dựa vào gì mà uy hiếp tôi? Bản thân anh làm chuyện xấu, tự anh đi mà gánh trách nhiệm.
Trần Cương nói: Không ai sạch sẽ cả đâu! Hắn nói xong liền xoay người rời khỏi, căn bản không bận tâm tới sắc mặt của Hạng Thành.
Mặt của Hạng Thành đã bị Trần Cương khiến cho tức giận đến nỗi vặn vẹo, y cảm thấy ngực có chút tưng tức, qua một hồi lâu mới giảm bớt, hắn nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên.
Điện thoại vang lên vài tiếng chuông thì đối phương bắt máy.
Hạng Thành nói: Hắn điên rồi, chỉ sợ sẽ nói lung tung.
Đối phương trầm mặc trong chốc lát rồi nói khẽ: Anh không cần quản hắn, hắn không dám nói lung tung đâu.
Trần Khải bỏ trốn rồi.
Có người ở đang Có người ở sau lưng bố cục, đang liên tiếp bày ra âm mưu, tôi sẽ tra ra hắn!
Trần Cương trở lại văn phòng của mình ở gần như đã ngả bài trước mặt Hạng Thành khiến trong lòng hắn thư thái hơn một chút, thư ký lặng lẽ bước vào, hắn cũng nghe thấy phong phanh, biết tâm tình của Trần Cương không tốt, không dám nói với hắn mà lặng lẽ đặt một phong thơ trước mặt Trần Cương.
Trần Cương cầm phong thư mở ra, trong phong thư chỉ có một tấm ảnh, ảnh gia đình của hắn, khiến Trần Cương hoảng sợ là, trừ hắn ra, trên mặt của mỗi người đều bị đánh dấu X, tay Trần Cương run run, hắn nhắm chặt hai mắt lại, cảm thấy tim của mình như đang bị tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Trần Cương cầm điện thoại, mới ấn được hai số thì liền bỏ xuống, hắn vô cùng bất an. Đứng lên ra ngoài cửa, bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu đổ mưa.
Trần Cương lên ô tô của mình, tự lái xe đi, hắn vừa lái xe vừa lưu ý động tĩnh của xe phía sau, phía sau tựa hồ có một chiếc ô tô màu xám đang theo đuôi hắn, Trần Cương điện thoại di động điện thoại di động, hắn bấm số điện thoại của Trương Dương: Trương Dương, tôi gặp phiền toái rồi, có người đang theo dõi tôi.
Trương Dương nói: Lão Trần, anh quá khẩn trương rồi, chuyện có lẽ không phải như anh nghĩ đâu.
Trần Cương nói: Tôi biết các anh đều muốn tôi chết, tôi chết rồi thì những chuyện xấu mà các anh đã làm sẽ không bị người ta biết.
Trương Dương nhắc nhở hắn: Lão Trần, đừng nói linh tinh, anh không lo điện thoại của mình bị người ta nghe trộm ư?
Có một cái mạng thôi mà, có gì phải sợ! Giọng nói của Trần Cương tràn ngập vẻ thê lương.
Trương Dương nói: Lão Trần, anh bình tĩnh chút đi, anh hiện tại đang ở đâu? Tôi tới đó tìm anh!
Trần Cương nói: Không cần, tôi chuẩn bị đi tự thú đây.
Tự thú ư?
Trần Cương ừ một tiếng rồi nói: Tôi tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, tôi thừa nhận quan hệ giữa tôi và Hồng Trường Thanh, tôi chủ động yêu cầu bị song quy, anh hài lòng chưa, tất cả các anh hài lòng chưa?
Trương Dương nói: Lão Trần, anh bình tĩnh một chút, chúng ta cần nói chuyện tử tế với nhau, có lẽ chuyện chưa xấu tới mức đó đâu.
Trần Cương thở dài: Anh không đáng để tôi tin, anh và bọn họ đều muốn dồn tôi vào chỗ chết cả thôi! Trần Cương gác máy, ném điện thoại sang ghế bên cạnh, phía trước lóe lên đèn cảnh sát, hai chiếc xe cảnh sát đã chặn đường hắn.
Trần Cương lắc đầu, giậm phanh, mở cửa xe đội mưa đi ra
Cục trưởng Công an Triệu Quốc Cường suất lĩnh mấy cảnh sát cũng từ trong xe đi ra, Triệu Quốc Cường lớn tiếng nói: Bí thư Trần, mưa lớn như vậy, ngài muốn đi đâu?
Trên mặt Trần Cương hiện ra một nụ cười kỳ quái: Tôi chuẩn bị tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, khai báo những sai phạm của mình!