Tiêu Quốc Thành rót chén cho Trương Dương, Trương Dương vươn tay ra nhận, nói chính xác là nhận bằng hai tay, ánh mắt của Tiêu Quốc Thành chiếu lên trên cổ tay của Trương Dương, đồng hồ trên cổ tay trái của Trương Dương không hề khiến Tiêu Quốc Thành chú ý, thứ thực sự dẫn tới sự chú ý của y là chuỗi phật châu trên cổ tay phải của Trương Dương, Tiêu Quốc Thành rõ ràng ngây ra một thoáng, thậm chí còn sau khi đưa chén trà cho Trương Dương mà vẫn không rụt tay lại, cho đến lúc Trương Dương gọi một tiếng thì Tiêu Quốc Thành mới cười cười ngượng ngùng, chỉ chỉ vào phật châu trên tay Trương Dương rồi nói: Đeo nhầm rồi.
Trương đại quan nhân hôm nay đeo chuỗi phật châu này của Mạnh Truyền Mĩ tới, mục đích chân chính là muốn cho Tiêu Quốc Thành xem, hắn uống ngụm trà, rồi giả vờ giả vịt: Cái gì? Cái gì nhầm cơ?
Tiêu Quốc Thành nói: Phật cho rằng tay trái là tay thiện, cũng chính là tịnh thủ, cho nên phật châu nên đeo ở tay trái, đạo phật phải chú trọng cái thiện.
Trương Dương cười nói: Tôi không tin phật, chuỗi phật châu này là một vị trưởng bối tặng cho tôi. Hắn cởi phật châu ra đưa cho Tiêu Quốc Thành: Tiêu tiên sinh, chú biết hàng, giúp tôi xem xem, chuỗi phật châu này có quý không?
Tiêu Quốc Thành nhận lấy rồi nói khẽ: Tay trái cầm tràng hạt, tay phải cầm chuyển kinh luân...Khi y vuốt tràng hạt thì nhìn thấy trên một viên hạt châu trong đó viết hai chữ hư ảo thì ánh mắt ngưng trệ ở đó.
Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Quốc Thành biến hóa, lúc này càng nhận định Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ có quan hệ với nhau, hôm nay đeo phật châu tới là tìm đúng người rồi.
Tiêu Quốc Thành nói khẽ: Hư ảo! Rồi lâm vào trong trầm tư, một lát sau, y mới chuyển động tràng hạt, ánh mắt vẫn không nhìn Trương Dương: Trương Dương, tôi mạo muội hỏi một câu, phật châu này là ai cho cậu vậy?
Trương Dương nói: Một vị trưởng bối vừa mới mất, Tiêu tiên sinh nhận ra chuỗi phật châu này ư?
Trương đại quan nhân vốn cho rằng Tiêu Quốc Thành sẽ phủ nhận, nhưng hắn không ngờ Tiêu Quốc Thành lại gật đầu, thở dài nói: Chuỗi phật châu này và chuỗi mà tôi từng mất cơ hồ giống nhau như đúc. Tiêu Quốc Thành vẫn không khẳng định chuỗi phật châu này là chuỗi mà y đã mất.
Trương đại quan nhân vẻ mặt ngơ ngác, trong đó bảy phần là ngụy trang, ba phần là thật, hắn cả kinh nói: Sao lại vậy?
Tiêu Quốc Thành nhìn hắn, cười cười rồi lắc đầu: Trên đời này vật giống nhau nhiều lắm, có lẽ là tôi nhìn lầm rồi. Hắn trả lại chuỗi phật châu cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân tiếp lấy phật châu thì không hề lập tức đeo lên tay mà đặt ở trên bàn trà, hắn cố ý để chuỗi phật châu này ở trong tầm nhìn của Tiêu Quốc Thành.
Trương Dương nói: Thật ra trưởng bối đưa tôi chuỗi phật châu này đã qua đời rồi.
Vẻ mặt của Tiêu Quốc Thành vẫn thản nhiên như không: Phật viết, nhân sinh có tám nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử ái biệt ly, oán trường cửu, cầu bất đắc, phóng bất hạ!
Trương Dương nói: Trong khoảng thời gian này tâm tình của tôi một mực rất buồn, sinh mệnh thật sự là quá yếu ớt.
Tiêu Quốc Thành nói: Phật viết: cười mà đối mặt, đừng oán thán. Thản nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên. Nhất định khiến một đời thay đổi, chỉ là trăm năm sau, thời gian hoa nở.
Trương Dương nói: Tôi là người tục, vĩnh viễn không làm được cảnh giới của phật.
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi cũng không làm được, nhưng tôi biết Phật nói rất có đạo lý.
Trương đại quan nhân cảm thán nói: Tôi bỗng nhiên cảm thấy có một số việc tới rất đột nhiên, ngày hôm qua vẫn là một sinh mệnh còn sống, hôm nay lại chỉ tồn tại trong ký ức của tôi... Hắn vốn nói về Mạnh Truyền Mĩ, nhưng trong đầu lại nhớ tới Cố Giai Đồng.
Tiêu Quốc Thành nói: Phật viết:mệnh do mình ra ra, tướng do tâm sinh, vạn vật thế gian đều là hóa tướng, tâm không động thì vạn vật bất động, tâm thay đổi thì vạn vật thay đổi.
Trương Dương gật đầu, hiểu được thiện lý mà Tiêu Quốc Thành nói, hắn nói khẽ: Sinh tử biệt ly ở trong mắt phật không tính là gì cả, bởi vì phật tin có luân hồi, phật có thể sống mãi, mà những người phàm tục chúng ta thỉ chỉ có có một tính mạng, đối với chúng ta mà nói thì sinh tử biệt ly chính là vĩnh hằng.
Ái biệt ly ly, oán tăng hội hội, buông tay quy thiên, tất cả đều là hoa rỗng trong mắt, là hư ảo! Ánh mắt của Tiêu Quốc Thành lại chiếu lên chuỗi phật châu trên bàn trà. Hư ảo! Nhưng trên đời này có mấy người có thể coi tất cả là hư ảo, nếu một người thực sự có thể coi những gì phát sinh là hư ảo, như vậy sự tồn tại của hắn còn có ý nghĩa gì?
Trương Dương nói: Trong lòng tôi vô cùng áy náy.
Áy náy gì?
Trương Dương nói: Tôi rõ ràng có thể cứu cô ta, nhưng lại bởi vì sơ sẩy của tôi mà bỏ lỡ.
Tiêu Quốc Thành nói: Gieo nhân nào thì nhận quả nấy, tất cả đều theo tâm tạo ra. Vẻ mặt của y tuy rằng bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã rối loạn.
Trương Dương nói: Nếu tôi đáp ứng đưa cô ta tới Tây Sơn tự, nếu tôi không phải quá mức sơ sẩy, cô ta sẽ không nhảy xuống từ Vọng Trần nhai. mắt Trương Dương, lên, trong chuyện Mạnh Truyền Mĩ tự sát, hắn luôn cho rằng mình phải gánh một phần trách nhiệm, nếu hắn cân nhắc chu toàn hơn, có lẽ đã có thể tránh được.
Sắc mặt của Tiêu Quốc Thành lúc này đã trở nên tái nhợt, tay hắny run run cầm chuỗi phật châu đó, chậm rãi chuyển động, tràng hạt nhẹ bẫng ở trong tay y mà tựa hồ ngàn sức nặng ngàn quân. Trong đầu bỗng nhiên vang lên một thanh âm: Ngoái đầu nhìn lại năm trăm năm kiếp trước mới đổi lại được một lần gặp ở đời này? Vì sao không cần? Tất cả là hư ảo.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh nhận ra chuỗi phật châu này này ư? Hắn đã là lần thứ hai hỏi câu này.
Tiêu Quốc Thành nói: Nhận ra, chuỗi này chính là chuỗi mà tôi bị mất...
Trương Dương nói: Nhưng chuỗi phật châu này là một nữ nhân tặng cho cô Mạnh của tôi.
Tiêu Quốc Thành nói: Trên đời mỗi chuyện đều có nhân quả.
Trương Dương nói: Phật không phải nói , tất cả đều là hư ảo ư?
Tiêu Quốc Thành nhắm hai mắt lại: Không thể nói, không thể nói, nói là thì sẽ sai.
Trương Dương nhìn Tiêu Quốc Thành, phản ứng của Tiêu Quốc Thành nằm ngoài ý liệu của hắn, hắn vốn cho rằng Tiêu Quốc Thành sẽ hờ hững đối với điều này, bất kể trong lòng y nghĩ như thế nào, với cảnh giới của y, ít nhất có thể ngụy trang rất khá ở ngoài mặt, nhưng Tiêu Quốc Thành không hề ngụy trang, y không ngờ thừa nhận chuỗi phật châu này là chuỗi mà y đã làm mất.
Trương Dương cơ hồ có thể nhận định Tiêu Quốc Thành tám chín phần mười chính là Tiêu Minh Hiên đó, nhưng trên người y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vẻ ngoài lại thay đổi như vậy? Nếu y thực sự là Tiêu Minh Hiên, vì sao phải mai danh ẩn tích, vì sao phải đi ra hải ngoại?
Tiêu Quốc Thành trầm mặc trong thời gian dài.
Phật dạy: Không thể nói, không thể nói, nói ra sẽ sai!
Trương đại quan nhân lại không thể không nói, cho dù sai cũng phải nói, đủ loại dấu hiệu cho thấy Tiêu Quốc Thành tuyệt đối biết rõ nội tình, chuỗi phật châu này đã khiến y động dung, hiện tại nếu đốt thêm một bó lửa nữa thì sẽ có hiệu quả gì? Trương đại quan nhân đã chuẩn bị đầy đủ, thật ra hắn hôm nay ngay cả chủ ý dùng mê hồn đại pháp cũng có, đương nhiên đó là hạ sách, nếu Tiêu Quốc Thành thật sự không muốn nói, hắn có thể mạo hiểm thử một lần, đương nhiên đối với loại người có tính cảnh giác và ý chí rất mạnh như Tiêu Quốc Thành thì mê hồn đại pháp rất khó mang tới hiệu quả.
Bước tiếp theo của Trương đại quan nhân chính là tế ra một dạng sát khí, chính là bức ảnh tám gã thanh niên trí thức xuống nông thôn của thôn Tiểu Thạch Oa. Chuyện tiến triển đến loại tình trạng này, Trương Dương cũng không cần che giấu quá nhiều làm gì, với sự khôn khéo của Tiêu Quốc Thành, hắn không thể không nhìn ra mình đã phát hiện ra gì, cho nên Trương đại quan nhân dứt khoát làm rõ.
Tiêu Quốc Thành mở mắt ra, nhìn thấy bức ảnh mà Trương Dương đưa tới trước mặt mình, Tiêu Quốc Thành chậm rãi cầm lên, cẩn thận phân biệt mỗi một khuôn mặt trên ảnh, sau khi nhìn ước chừng năm phút đồng hồ thì Tiêu Quốc Thành đặt lại bức ảnh đó lên bàn, có điều ảnh đã được quay lại, góc độ tiện cho Trương Dương nhìn thấy, y chỉ vào một người trong đó: Đây là tôi!
Trương đại quan nhân há miệng trợn mắt, tuy rằng hắn đã sớm nhìn ra Tiêu Quốc Thành và Tiêu Minh Hiên có rất nhiều chỗ giống nhau, nhưng hắn không ngờ Tiêu Quốc Thành thừa nhận sảng khoái như vậy.
Tiêu Quốc Thành nói: Anh có phải thấy người trẻ tuổi trên ảnh không giống tôi phải không?
Trương Dương gật đầu: Tôi cảm thấy thần thái thì giống chú, nhưng diện mạo thì lại không giống chút nào.
Tiêu Quốc Thành nói: Cảm giác đúng là một thứ rất kỳ quái, tựa như tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, liền cảm thấy giống như đã từng quen biết với cậu.
Trương Dương nói: Trước khi chú về nước lần này, tôi chưa bao giờ gặp chú cả.
Tiêu Quốc Thành nói: Có lẽ đây là duyên phận, đoạn kinh lịch thời trẻ này của tôi rất ít người biết, trong những người năm đó biết đoạn kinh lịch này của tôi, cho tới hiện giờ còn sống trên đời rất ít. Y chỉ vào người trên ảnh: Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, Thẩm Lương Ngọc, Vương Quân Dao, Trần Thiên Trọng, Mẫn Cương, sáu người này đã chết rồi, tôi biết Trần Ái Quốc còn sống, nhưng từ sau khi tôi rời khỏi thôn Tiểu Thạch Oa, chúng tôi không gặp nhau nữa, trên thực tế sau khi tôi rời khỏi thôn Tiểu Thạch Oa, chưa từng trở về, cũng không gặp mặt với bất kỳ ai trong số những người này.