Y Đạo Quan Đồ

Chương 1436: Chương 1436: Phát hiện bất ngờ (1)




Khi Sa Phổ Nguyên nhắc tới chuyện này, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến sở dĩ Xuân Dương có thể có được quang cảnh chuyển biến tốt trước mắt, còn phải cảm tạ cơ sở mà Tần Thanh và Trương Dương năm đó chôn xuống, nếu không phải bọn họ khai phá du lịch núi Thanh Đài, hiện giờ kinh tế Xuân Dương vẫn không thể phát triển nhanh chóng như vậy.

Trương Dương nói: Khai phá du lịch núi Thanh Đài càng lúc càng hoàn thiện, du khách cũng càng lúc càng nhiều, tôi thấy tình thế kinh tế của Xuân Dương về sau sẽ càng ngày càng tốt.

Sa Phổ Nguyên nói: Cái này cũng phải cảm tạ công sức của cậu và bí thư Tần, không có hai người phát triển mạnh du lịch núi Thanh Đài thì không có cục diện phồn vinh hôm nay.

Trương Dương cười nói: Bí thư Sa quá khiêm tốn rồi, chủ yếu là thành quả thi hành biện pháp chính trị của ông mà. Thật ra những lời này của Sa Phổ Nguyên hắn cũng đồng ý, nếu không có chiến lược khai phá núi Thanh Đài mà hắn và Tần Thanh đề xuất lúc trước, Xuân Dương không thể phát triển kinh tế du lịch nhanh như vậy, có điều Sa Phổ Nguyên này rất biết ăn nói, khiến Trương Dương vô cùng thoải mái.

Sa Phổ Nguyên nói: Trương lão đệ, tôi nghe nói Tân Hải của các cậu không lâu trước xin bỏ huyện lập thành phố, không biết tiến triển sao rồi?

Trương Dương mỉm cười nói: Quả thực có đệ đơn xin, có điều trước mắt vẫn không có manh mối gì, tôi lần này đến học tập đồng thời cũng là vì chuyện này, nhân lúc ở kinh thành để chạy chuyện này.

Sa Phổ Nguyên nói: Cậu có nhiều quan hệ cao tầng, mặt mũi cũng rộng, tôi thấy chuyện này chắc không có vấn đề gì, sau khi cậu thành công, nhất định phải nói cho tôi biết kinh nghiệm thế nào đấy nhé.

Trương Dương lúc này mới hiểu thì ra Sa Phổ Nguyên cũng có ý bỏ huyện lập thành phố, hắn cười nói: Xuân Dương nếu muốn bỏ huyện lập thành phố thì vẫn phải án chiếu theo trình tự mà làm, trước tiên đưa đơn lên thị lý, sau khi bí thư Đỗ đồng ý sẽ khởi động trình tự xin, trăm ngàn lần đừng giống tôi, cấp trên chưa gật đầu mà tôi đã đệ đơn xin lên rồi, khiến cho mấy vị lãnh đạo giờ không thèm nhìn mặt tôi nữa.

Sa Phổ Nguyên cười nói: Trương lão đệ, nói một câu không nên nói, tôi mặc kệ thị lý nghĩ như thế nào, không cần phải nhìn sắc mặt của bọn họ, bỏ huyện lập thành phố cũng không phải là do họ phê duyệt mà.

Trương Dương bật cười ha ha.

Sa Phổ Nguyên cũng cười, y tuy rằng nói như vậy, nhưng y cũng không dám làm như thế, bởi vì y không có bối cảnh như Trương Dương. Cũng chỉ có thể nói cho sướng miệng, nhưng trong lòng thi hâm mộ vạn phần.

Lúc này bí thư thị ủy Phong Trạch Tôn Đông Cường tìm tới, gã gõ cửa phòng rồi đẩy cửa đi vào, cười nói bí thư Sa, thì ra hai người các anh ở cùng một phòng.

Tôn Đông Cường cười nói: Tôi tới là muốn thông báo cho các anh, buổi tối hôm nay lớp ta ăn liên hoan, mấy vị lãnh đạo của trường học cũng sẽ tới, không có nguyên nhân đặc thù gì thì không cho phép được vắng mặt.

Trương Dương nói: Chúng ta là tới để học tập hay là đến để ăn cơm? Còn chưa bắt đầu đi học đã liền bắt đầu ăn liên hoan rồi.

Tôn Đông Cường cười nói: Cái này gọi là đẩy mạnh tình cảm thầy trò, xúc tiến đoàn kết đồng học.

Trương Dương nói: Tôi cũng muốn đi lắm, nhưng tôi đã đáp ứng người khác rồi, tối nay phải đi ra ngoài ăn cơm.

Tôn Đông Cường nói: Không thể hoãn à?

Trương Dương lắc đầu, hắn đối với loại tụ hội công vụ này căn bản không có bất kỳ hứng thú gì, hơn nữa trước đó đã đáp ứng Tiết Vĩ Đồng, tính tình của đứa em gái này hắn hiểu rất rõ, nếu mình dám không đi, chỉ sợ cô ta sẽ lái xe đến trường đảng bắt người.

Tôn Đông Cường thở dài nói: Anh đó, xã giao nhiều quá.

Đang nói chuyện thì Tiết Vĩ Đồng gọi điện thoại tới, cô ta biết Trương Dương đang ở trường đảng, hiện tại đã lái xe tới cửa trường đảng Trung ương rồi, bảo Trương Dương ra ngoài. Trương Dương buông điện thoại cười khổ nói: Có nghe hay không, người mời khách đã tìm tới tận cửa rồi, tôi phải đi thôi.

Sa Phổ Nguyên nói: Không phải nói ăn cơm chiều ư? Sao ngay cả cơm trưa cũng không ăn ở đây?

Trương Dương đứng dậy nói: Để hôm khác đi, hôm nay tôi phải đi trước rồi.

Trương Dương không lái xe, trực tiếp đi bộ ra ngoài cửa trường đảng, từ xa đã nhìn thấy một chiếc Porche 911 màu vàng đỗ ở cửa, Tiết Vĩ Đồng ngồi bên trong xe, mặc một thân quân trang màu xanh lá mạ, trên mặt đeo một cái kính rất to, che đi cả nửa khuôn mặt, trên đầu đội mũ lưỡi chai, Trương Dương đi tới cạnh xe rồi cúi đầu nhìn cô ta, Tiết Vĩ Đồng cởi kính ra, nói: Ê! Mới có mấy ngày không gặp đã không nhận ra em rồi à?

Trương Dương cười nói: Anh bảo này, em vừa đội mũ lưỡi trai, vừa đeo kính đen, sợ người khác nhận ra em à? Nếu thật sự không muốn gây chú ý thì việc gì phái lái xe thể thao như vậy chạy ra ngoài, cứ như là sợ người khác không nhận ra em ấy.

Anh không trêu em thì cảm thấy khó chịu đúng không?

Trương Dương cười nói: Không phải trêu em đâu, đúng rồi, em sao lại đội mũ màu xanh, không sợ phạm húy à?

Tiết Vĩ Đồng cũng rất dứt khoát, cởi mũ ra rồi thuận thế chụp lên đầu Trương Dương, Trương đại quan nhân cười cười muốn cởi ra, lại bị Tiết Vĩ Đồng chặn lại, cười nói: Anh đội đi, thật sự là rất thích hợp với anh, tặng anh đó!

Trương đại quan nhân cười nói: Con bé này sao thảo thế, làm gì có chuyện tặng người ta mũ xanh?

Tiết Vĩ Đồng nói: Anh sợ cái gì, anh không phải tự phong là mị lực không thể ngăn cản ư? Ai có bản lĩnh đội mũ cho anh chứ?

Trương đại quan nhân vẫn cởi mũ xuống, lật tay chụp lên đầu Tiết Vĩ Đồng, nhìn phải nhìn trái rồi chậc chậc nói: Cái đó, xem ra nhìn thì vẫn hợp với em hơn, cô bé, không ngờ em đội mũ xanh lại thích hợp như vậy.

Tiết Vĩ Đồng bật cười, nắm chặt quyền đầu lại rồi đấm lên vai Trương Dương một cái, nói: Có loại anh như anh à, lòng dạ hẹp hòi.

Trương Dương cười nói: Đây là cửa trường đảng, chúng ta đứng đây trêu nhau không tiện đâu, nhóc, không phải buổi tối mới ăn cơm ư?

Tiết Vĩ Đồng nói: Chúng ta đi tìm nhị ca!

Tìm hắn làm gì?

Tiết Vĩ Đồng thần thần bí bí nói: Em giúp anh đi gặp bạn gái tân nhiệm của anh ta.

Trương Dương nói: Không phải là nữ ngôi sao đó ư?

Tiết Vĩ Đồng nói: Cũ rồi, hiện tại đã đổi thành con gái tướng quân rồi.

Trương đại quan nhân biết Tiết Vĩ Đồng tính tình thích gây chuyện, dứt khoát nhắm mắt lại, để mặc cô ta đưa mình đi đâu thì đưa.

Tiết Vĩ Đồng dẫn Trương Dương tới tổng bộ tập đoàn Kiến Cơ, trước chuyện cô ta đã gọi điện thoại cho Từ Kiến Cơ, Từ Kiến Cơ chờ bọn họ trong văn phòng, hai người đỗ xe rồi đi thang máy lên văn phòng ở tầng 28 của Từ Kiến Cơ, Trương Dương vẫn là lần đầu tiên đến văn phòng của vị nhị ca kết bái này, văn phòng ước chừng rộng bốn mươi mét vuông, trang trí bên trong rất hiện đại, đứng ở trước cửa sổ sát đất văn phòng có thể nhìn thấy cảnh phố Trường An cách đó không xa.

Bên cạnh Từ Kiến Cơ còn có một nữ lang chừng hai mươi tuổi, Từ Kiến Cơ mỉm cười giới thiệu cho cô ta với Trương Dương: Tam đệ, vị này là bạn gái Hồng Nguyệt của tôi, cũng chính là người dẫn chương trình của đoàn ca múa.

Hồng Nguyệt cười nói: Tôi thường xuyên nghe anh ta nhắc tới anh, ở trên tivi cũng đã từng thấy anh. Trương đại quan nhân trước đó trên tin tức Ương Thị có thể nói ảnh hưởng rất sâu, bất kể hắn tình nguyện hay không thì hiện tại cũng đã trở thành một danh nhân rồi hàng thật giá thật rồi.

Tiết Vĩ Đồng bước lên cười nói: Hồng Nguyệt, tôi nên gọi cô thế nào đây? Gọi là chị Nguyệt hay gọi là chị dâu? câu này khiến mặt Hồng Nguyệt đỏ bừng.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm tốt nhất gọi là chị dâu đi, thằng ôn này nghĩ tới đây, mặt không khỏi nở nụ cười kỳ quái.

Từ Kiến Cơ nói: Gọi tên đi, Hồng Nguyệt bằng tuổi với em đấy. Hắn đứng dậy nhìn đồng hồ: Đi, tôi mời các người ăn cơm, ở đối diện mới một hàng ăn Pháp.

Bọn họ cùng nhau tôi nhà hàng Pháp ở đối diện, Trương đại quan nhân có cái tật xấu, cứ đến nhà ăn ngoại quốc liền cảm thấy có chút mất tự nhiên, Tiết Vĩ Đồng cũng nhìn ra sự câu thúc của hắn, không khỏi cười nói: Tôi nói này tam ca, sao cảm thấy anh không được tự nhiên thế nhỉ?

Trương Dương nói: Có thể nói thật không?

Từ Kiến Cơ cười nói: Đều là người một nhà mà, có gì mà không nói được?

Trương Dương nói: Nếu có thể chọn, tôi tình nguyện ngồi uống rượu ở quán vỉa hè.

Mấy người đều bật cười, sau khi đồ ăn được đưa lên, Trương đại quan nhân một tay cầm dao, một tay cầm dĩa, không tự nhiên thì không tự nhiên, nhưng bản lĩnh cầm dao dĩa của thằng ôn này lại là nhất lưu.

Ngay cả Hồng Nguyệt cũng có chút tò mò hỏi: Anh thường xuyên ăn cơm Tây à?

Trương Dương nói: Không phải thường xuyên ăn cơm Tây, mà là thường xuyên cầm đao múa kiếm, tôi cứ cầm dao là không nhịn được muốn ném ra!

Tiết Vĩ Đồng ngồi đối diện hắn. Thè lưỡi nói: Anh nhìn cho rõ vào nhé, ngồi đối diện là em, đừng có mà phi dao lên mặt e.

Hồng Nguyệt bật cười, cô ta cười lên trông rất phong tình, hai mắt vô cùng sáng, rất có thần thái.

Từ Kiến Cơ nói: Thực sự coi mình là tiểu Lý phi đao ư?

Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca. Tiễn pháp của anh tốt như vậy, chắc hẳn chơi phi đao cũng không tồi, hay là anh biểu diễn cho bọn họ em đi. Cô ta không ngờ chỉ chỉ vào một bức tranh treo trên tường: Tam ca, anh có thể phi trúng mắt trái của người trên tranh không?

Trương đại quan nhân không có hứng thú đó, hắn trừng mắt lườm trừng mắt lườm Tiết Vĩ Đồng một cái rồi nói: Anh nói nè em gái, anh rất chú ý tới tố chất, em tốt xấu gì cũng là khuê nữ nhà giàu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.