Dọc theo hành lang gấp khúc ở sườn đông đi vào sâu trong sân, bước lên mặt đường lát đá, nhìn tường viện đầy dây leo và rêu xanh ở bên cạnh, giống như đi vào trong thời gian xa xôi, khiến cho người ta bất giác sinh ra cảm giác như đột nhiên nhảy ra khỏi thời đại này.
Trương Dương đã là lần thứ hai tới tùy viên, nhưng cảm giác hoàn toàn bất đồng, lần trước tới nơi này để tham gia bút hội, khách quý tập hợp, náo nhiệt phi phàm, cái đẹp của tùy viên thì chỉ có thể thực sự tìm được trong yên tĩnh, chỉ có trong yên tĩnh mới có thể chân chính cảm nhận được cái đẹp lắng đọng lại thời gian trong đó.
Lương Kì Hữu ngồi trong hậu hoa viên, trên bàn tròn bằng đá cẩm thạch màu trắng bày một bộ đồ sứ thanh hoa cảnh thái lam, hắn mặc áo dài màu xám, chân bắt chéo, lộ ra quần dài armani màu xám, khiến cho người ta cảm thấy giống như quay về lại thời dân quốc.
Trương đại quan nhân nhếch môi cười cười, không cần Lương Kì Hữu mời đã ngồi xuống đối diện: Tôi còn tưởng rằng tới nhầm chỗ.
Lương Kì Hữu nói: Hiện tại rất người ăn mặc như vậy, tôi rất thích, kể ra thì đây là thói quen mà cha tôi để lại cho tôi. Hắn cầm ấm trà, rót cho Trương Dương một ly.
Màu trà xanh biếc, một cỗ mùi hoa mai theo gió mà đến, Trương đại quan nhân hít vào mũi lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, bưng trà lên, một ngụm rồi nói: Trà ngon.
Lương Kì Hữu mỉm cười nói: Sự tốt xấu của Lá trà chỉ là một bộ phận trong số đó, uống trà phải xem tâm tình, trong hoàn cảnh như này, sẽ làm anh quên đi sự ồn ào của trần thế, sẽ làm cho anh đánh giá được những hương vị mà ngày thường anh không thể hiểu được.
Trương Dương nói: Kiến giải về nhân sinh của tiên sinh tôi hiện tại vẫn không thể hiểu được.
Lương Kì Hữu nói: Bí thư Trương cần gì phải khiêm tốn, tôi hôm nay mời bí thư Trương tới là muốn câu thông với ngài một số việc.
Trương Dương mỉm cười nói: Chuyện của cảng Phước Long à?
Lương Kì Hữu gật đầu: Gần đây tôi đang bàn bạc với tập đoàn Nguyên Hòa, đàm phán chuyện tiếp nhận nghiệp vụ đầu tư trong nước của tập đoàn Nguyên Hòa, bí thư Trương chắc cũng nghe nói rồi.
Trương Dương nói: Cũng có nghe nói một chút, tôi cho rằng tất cả chỉ là lời đồn.
Là sự thật! Lương Kì Hữu cường điệu.
Trương Dương nói: Lương tiên sinh làm kinh thương nhiều năm, chắc đã gặp không ít sóng gió, theo ý anh tập đoàn Nguyên Hòa có quyền chuyển nhượng cảng Phước Long cho anh không?
Lương Kì Hữu uống ngụm trà rồi nói: Cho nên tôi mới tìm bí thư Trương trước để câu thông một chút.
Trương Dương nói: Tôi có thể nói rõ ràng với anh, bất kể tập đoàn Nguyên Hòa làm như thế nào, chúng tôi cũng sẽ không tiếp tục hợp tác với bọn họ, về phần công trình xây dựng thêm và sửa sang cảng Phước Long sẽ dựa theo kế hoạch vốn có để công khai đấu thầu.
Lương Kì Hữu nói: Hợp đồng giữa tập đoàn Nguyên Hòa và Tân Hải vẫn chưa trở thành phế thải.
Trương Dương nói: Chuyện này không cần Lương tiên sinh quan tâm, trước khi đấu thầu, chúng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.
Lương Kì Hữu nói: Theo tôi được biết, tập đoàn Nguyên Hòa đã đưa ra kim ngạch bồi thường là tám ngàn vạn đôla, khoản tiền này cũng không phải là nhỏ, nếu như Đỉnh Thiên có thể thuận lợi giành được hạng mục Phước Long Phước Long thì phương diện bồi thường có thể có thể phụ trách.
Trương Dương bật cười, Lương Kì Hữu rốt cuộc đúng là thương nhân, những lời này của hắn tràn ngập ý tứ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Trương Dương gật đầu: Bọn họ quả thực đòi tám ngàn vạn đôla, nhưng bọn họ đòi thì đòi, cũng phải xem tôi có chịu trả hay không đã.
Lương Kì Hữu nói: Đoạn thời gian gần đây tôi đã đánh giá về cảng Phước Long, tập đoàn Nguyên Hòa đầu nhập không ít vào cảng Phước Long, bí thư Trương chỉ lưu ý tới một só thứ mà nhìn thấy được, nhưng có một số sự trả giá vô hình thì lại bị bí thư Trương xem nhẹ.
Trương Dương cười nói: Anh đang nói tốt cho tập đoàn Nguyên Hòa, vô cùng kỳ quái.
Lương Kì Hữu nói: Có gì kỳ quái?
Trương Dương nói: Anh hiện tại tiếp nhận tất cả từ tập đoàn Nguyên Hòa, khẳng định sẽ gia tăng không ít phí tổn, chẳng thà tham gia tranh thầu của chúng tôi.
Lương Kì Hữu lại nói: Tranh thầu với tập đoàn Tinh Nguyệt tôi không nắm chắc tất thắng.
Trương Dương nói: Lương tiên sinh ngay cả chút lòng tin ấy cũng không có ư?
Lương Kì Hữu nói: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tôi vẫn có chút tìm hiểu về Tinh Nguyệt.
Trương Dương nói: “Từ chỗ Lương tiên sinh tôi xem như đã minh bạch cái gì gọi là thương trường như chiến trường.
Lương Kì Hữu cười nói: Tôi không thích phát sinh tranh chấp với người khác, thường thường tranh chấp chỉ phát sinh giữa đối thủ thực lực tương đương, cho nên biện pháp tốt nhất để tránh tranh chấp chính là không ngừng đề thăng thực lực của bản thân, khiến đối thủ biết khó mà lui!
Trương Dương nói: Lương tiên sinh muốn Tinh Nguyệt biết khó mà lui ư?
Lương Kì Hữu nói: Dù sao cũng phải có người nhượng bộ!
Trương Dương nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ tiếng bước chân và tiết tấu hắn đã phán đoán người tới là một nữ tính.
Một giọng nữ với khẩu âu Quảng Đông vang lên: Cha!
Lương Kì Hữu ngẩng đầu, cười cười với con gái, giới thiệu với cô ta: Bách Ny, bí thư Trương con đã gặp rồi đó.
Trương Dương đứng dậy, lễ phép chào: Chào Lương tiểu thư!
Lương Bách Ny cười cười với hắn, có điều nụ cười có chút miễn cưỡng, nhìn ra được cô ta không hề cao hứng.
Lương Kì Hữu nói: Ngồi xuống cùng nhau uống trà đi!
Lương Bách Ny lắc đầu: Con muốn ra ngoài, hai người nói chuyện đi! Cô ta phất phất tay cáo từ Trương Dương.
Lương Kì Hữu nhìn con gái rời đi, trong mắt hiện lên một tia ám ảnh, hơi lướt qua.
Lương Bách Ny đi rồi, Lương Kì Hữu nói: Bí thư Trương, đề nghị vừa rồi của tôi ngài thấy sao?
Trương Dương nói: Trình tự là buộc phải thực hiện, tôi không cho rằng anh tiếp nhận từ trong tay tập đoàn Nguyên Hòa thì có bất kỳ quan hệ gì với tranh thầu cảng Phước Long, cho dù anh tiếp nhận tất cả nghiệp vụ ở Trung Quốc của Nguyên Hòa thì cũng sẽ không thêm phần cho tập đoàn Đỉnh Thiên của các anh .
Lương Kì Hữu nói: Bí thư Trương nói như vậy thì tôi cũng phải thận trọng cân nhắc một chút.
Trương Dương mơ hồ đoán được giữa Lương Kì Hữu và Nguyên Hòa Hạnh Tử rất có thể đã đạt thành hiệp nghị nào đó, Lương Kì Hữu không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không bỏ ra một khoản phí chuyển nhượng lớn như vậy, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng sẽ không cam tâm cứ như vậy rời đi, không khéo giữa hai người đã sớm đạt thành giao dịch bí mật, có phí chuyển nhượng hay không còn rất khó nói.
Trương Dương sau khi rời khỏi tùy viên thì tới nơi Cố Dưỡng Dưỡng từng ở, nhìn thấy bên đó cửa phòng đóng chặt, Cố Dưỡng Dưỡng chắc không ở ở kinh thành, nhìn khóa sắt trên cửa lớn đã dính không ít vết gỉ, có thể đoán Cố Dưỡng Dưỡng rất lâu rồi không tới nơi này, Trương Dương bỗng nhiên nhớ ra, mình và cô ta cũng đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau, không biết cô gái nhỏ này gần đây ra sao rồi?
Lái xe rời khỏi thôn hoạ sĩ, Trương Dương gọi điện thoại cho Lưu Minh, hẹn hắn gặp ở mặt ở Tam Nguyên môn, vốn hẹn mười một gờ trưa, nhưng Lưu Minh lại bảo Trương Dương chờ hắn nửa giờ.