Tạ Chí Quốc thực sự có chút dở khóc dở cười, mình là cục trưởng công an, Từ Đại Quang này là nhân vật xã hội, không ngờ con cái họ lại yêu nhau.
Từ Đại Quang cũng không ở lại lâu, sau khi nói xong thì dẫn đám thủ hạ rời khỏi, Trương Dương cũng đi theo sau, khi tới bãi đỗ xe dưới lầu, nhìn thấy Từ Đại Quang đứng trước một chiếc xe BMW mắng chửi người ta, y chỉ vào một người trong đó: Lưu Diệu, tao bảo mày tra xem thằng ôn đó là ai, mày con mẹ nó sao không tra cho tao? Cha nó là cục trưởng công an mà mày cũng không biết à? Muốn lừa tao đúng không? nếu để tao tra được là mày muốn chơi tao, tao giết chết cả nhà mày! Y tát cho thằng ôn đó một cái, lại mắng mấy câu rồi lên xe.
Bọn họ tổng cộng ngồi trên hai chiếc xe bỏ đi, chỉ còn lại tên Lưu Diệu bị đánh, Trương Dương lắc đầu, lại nhìn thấy tên kia lấy điện thoại cầm tay ra, vừa gọi điện thoại vừa nhìn xung quanh.
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng lén lút của thằng cha này thì trong lòng không khỏi tò mò, hắn trốn trong bóng tối không đi ra vậy, khoảng cách xa như vậy cũng chỉ có Trương đại quan nhân mới có năng lực nghe được Lưu Diệu rốt cuộc đang nói gì.
Sau khi điện thoại nối, Lưu Diệu nói khẽ: Anh Sâm, hắn hoài nghi tôi rồi.
Trương Dương ngẩn ra, thằng ôn này quả nhiên không phải là hạng tốt lành gì, chẳng lẽ vụ đấu súng tối nay có liên quan tới hắn? Lại nghe thấy Lưu Diệu nói: Hắn đi tới kho để hàng hoá chuyên chở, nếu để hắn phát hiện chúng ta bí mật mang theo hàng lậu, chuyện phiền toái rồi.
Lưu Diệu ở bên kia gọi chừng ba phút, hắn lại nhìn xung quanh một chút rồi chuẩn bị đi đến cửa bệnh viện bắt xe, nhưng hắn chưa đi được vài bước thì Trương Dương thình lình từ phía sau nhảy ra, vươn tay điểm trúng huyệt đạo bên hông hắn, Lưu Diệu cảm thấy thân thể tê đi, ngã xuống, Trương Dương ôm vai hắn, giống như là bạn bè đi đến trước xe của mình, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Trương Dương nhét hắn vào bên trong xe.
Lưu Diệu căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra, muốn hét cứu mạng thì phát hiện mình căn bản không phát ra được tiếng.
Trương Dương lái xe rời khỏi bệnh viện, tới chỗ vắng vẻ ở tây giao Kinh Sơn thì kéo Lưu Diệu xuống.
Lưu Diệu bị hắn điểm trúng huyệt đạo nên không thể nhúc nhích, té lăn trên đất, Trương Dương tóm lấy tót hắn, dí mặt hắn xuống bùn, nói khẽ: Khai thật ra, mày làm sau lưng Từ Đại Quang? Khi nói chuyện thì giải khai á huyệt cho Lưu Diệu.
Lưu Diệu run giọng nói: Anh là ai? Là... là đại ca phái anh tới ư?
Trương Dương lạnh lùng nói: Đừng có nói những lời thừa thãi, mày tốt nhất khai thật ra cho tao, là ai phái người ám sát Tạ Hiểu Quân.
Tôi không biết anh đang nói gì?
Trương Dương nhìn thấy thằng cha này cứng miệng, vươn tay điểm huyệt đạo ở thắt lưng hắn, Lưu Diệu lập tức cảm thấy xương sống của mình như bị cả ngàn mũi kim đâm vào, cảm giác này khiến hắn đau đớn, sống không bằng chết, Lưu Diệu kêu thảm thiết: Tôi không biết anh, tôi... Tôi không thù không oán với anh... Anh vì sao... Muốn hại tôi...
Trương đại quan nhân cười lạnh nói: Con người tao không nhẫn nại đâu, hơn nữa tính tình cũng không tốt, mày mà không nói thật thì tao sẽ một đao giết chết mày.
Cứu... Lưu Diệu vừa định kêu to thì á huyệt lại bị Trương Dương điểm trúng, Trương Dương nói: Nơi này là vùng hoang vu, mày có hét cũng chẳng ai nghe thấy, tao nếu muốn đối phó mày thì tự có biện pháp không cho mày phát ra tiếng.
Lưu Diệu sợ đến nỗi cả người phát run, hắn tin rồi, đối phương tuyệt đối nhân vật độc ác, muốn tra tấn mình thì chỉ sợ có cả ngàn vạn loại phương pháp.
Trương Dương nói: Tao hiện tại sẽ giải huyệt đạo cho mày, mày phải nói thật với tao. hắn lại giải huyệt đạo cho Lưu Diệu: Ai phái người ám sát Tạ Hiểu Quân? Vẫn là câu hỏi vừa rồi.
Lần này Lưu Diệu thành thật khai: Anh Lượng... Khang Hồng Lượng....Bảo tôi lừa hắn, tôi cũng không biết là chuyện gì...
Trương Dương cũng không biết Khang Hồng Lượng là ai: Khang Hồng Lượng là ai?
Lưu Diệu nói: Hắn và Từ Đại Quang là đồng bọn hợp tác, bọn họ cùng nhau kinh doanh thuỷ sản... Từ Đại Quang bảo tôi đi tra con gái hắn đang yêu ai... tôi tra ra được tiểu tử đó là con trai của cục trưởng công an... Liền nói chuyện này với anh Lượng...
Trương Dương nói: Là Khang Hồng Lượng phái người mưu sát Tạ Hiểu Quân?
Lưu Diệu lắc đầu nói: Tôi không biết, tôi thực sự không biết, anh Lượng gần đây mất một ít hàng, khẳng định là có người chỉ điểm cho cảnh sát, cho nên hắn vẫn đang điều tra, hoài nghi là Từ Đại Quang bán đứng mình.
Trương Dương nói: Hàng gì?
Băng....
Băng! Trương đại quan nhân nhíu mày, lập tức ý thức được thằng cha này nói là băng độc, hắn vỗ một cái vào gáy Lưu Diệu: Nói cho tao biết, làm thế nào để tìm tới Khang Hồng Lượng đó.
Lưu Diệu đã bị Trương Dương dọa cho vỡ mật rồi: .... Thủy sản Sùng Minh... Kho hàng số 7..
Trương Dương nghe thấy bốn chữ thủy sản Sùng Minh thì thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan tới Từ Đại Quang?
trong kho hàng số 7 của Thủy sản Sùng Minh, các công nhân đang bận rộn, một gã cổ đông khác của công ty thuỷ sản là Khang Hồng Lượng cũng đang ở hiện trường, hắn châm một điếu thuốc lá, đi xuống dọc theo cầu thang sắt, lúc này di động của hắn đổ chuông, Khang Hồng Lượng nhấc máy, nghe xong báo cáo trong điện thoại thì cười lạnh một tiếng, phất phất tay với lầu hai thủ hạ đang phụ trách cảnh giới trên lầu.
Một chiếc xe BMW màu đen lập tức lái vào trong kho để hàng hoá chuyên chở, đại lão bản của thủy sản Sùng Minh Từ Đại Quang dẫn bốn gã thủ hạ từ bên trong xe bước xuống, vẻ mặt của y rất giận dữ.
Khang Hồng Lượng cười cười bước xuống: Đại ca! Sao anh lại tới đây?
Từ Đại Quang nói: Anh đang làm cái gì vậy? Nhập hàng vì sao không báo với tôi?
Khang Hồng Lượng vẻ mặt tươi cười nói: Đại ca, anh gần đây bận như vậy, không cần thiết phải việc gì cũng tự làm, cứ để huynh đệ giúp đi.
Từ Đại Quang cười lạnh nói: Anh cũng rất biết thông cảm cho tôi?
Khang Hồng Lượng cười nói: Đó là đương nhiên rồi, đại ca đối với em ân trọng như núi, em làm chút chuyện cho đại ca là nên mà.
Từ Đại Quang không nói gì, y chậm rãi đi tới, bảo một gã cửu vạn bỏ bọt biển cầm trong tay xuống, mở thùng bọt biển ra, bên trong chất đống cá đỏ dạ đông lạnh. Từ Đại Quang cầm bọt biển lên ném mạnh xuống đất, khối băng vỡ tan, hắn lấy một con cá bên trong ra, một gã thủ hạ đi tới đưa búa cho y, Từ Đại Quang dùng sức chặt con cá hoa vàng, cá hoa vàng bị nứt ở rữa, bên trong rơi không ít bột phấn trong suốt.
Từ Đại Quang cầm nửa cá hoa vàng, đứng dậy, quơ quơ với Khang Hồng Lượng, sau đó đổ xuống, bột phấn từ trong cơ thể cá hoa vàng đổ ra, rải đầy xuống đất.
Khang Hồng Lượng vẻ mặt xấu hổ.
Từ Đại Quang nói: Đây là cái gì?
Khang Hồng Lượng nói: Thuỷ sản đông lạnh, bên trong còn lại ít đá vụn là chuyện bình thường.
Từ Đại Quang chỉ chỉ vào bên trong bụng cá: Anh đừng nói với tôi đây là bong bóng cá, tôi vẫn không hồ đồ đến mức ngay cả bao cao su và bong bóng cá cũng không phân biệt được.
Khang Hồng Lượng nói: Đại ca, em đã nói với anh đây là đá vụn rồi mà!
Từ Đại Quang mở to hai mắt rồi lấy tay chỉ vào vai Khang Hồng Lượng: Uổng cho tôi tin anh như vậy, giao sinh ý cho anh lo liệu, anh con mẹ nó không ngờ buôn lậu thuốc phiện sau lưng tôi!
Khang Hồng Lượng nói: Đại ca, thời đại thay đổi rồi, anh cho rằng bán mấy con tôm con cá là có thể kiếm đủ tiền ư? Có thể nuôi sống nhiều huynh đệ như vậy ư? Mấy năm nay, anh chẳng hỏi đến gì cả, chỉ tới lúc thì thò tay ra đòi tiền, anh có từng nghĩ, chỉ bằng chút sinh ý này của anh thì kiếm được bao nhiêu tiền?
Từ Đại Quang tức giận nói: Đồ khốn nạn, mày có biết là không thể đụng vào thuốc phiện không hả, tao không sợ ngồi tù, nhưng chúng ta không còn trẻ nữa, chúng ta còn có gia đình, tiền chúng ta kiếm đã đủ rồi, không cần phải liều cả tính mạng.
Khang Hồng Lượng nói: Anh kiếm đủ rồi, nhưng các huynh đệ thì sao? Anh ở biệt thự đi xe đẹp, nhưng các huynh đệ thì lai cực khổ vì ba bữa cơm, anh không quan tâm tới họ nhưng tôi thì không thể không lo cho họ.
Từ Đại Quang tức giận đến nỗi đấm cho Khang Hồng Lượng một cú vào ngực, đánh cho Khang Hồng Lượng một cái lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất, Từ Đại Quang vỗ ngực mình rồi nói: Từ Đại Quang tôi làm việc luôn đúng với trời đất với lương tâm, với huynh đệ, tôi đã bạc đãi bất cứ ai trong số họ chứ? Mày con mẹ nó lúc trước bị đuổi như chó nhà có tang, nếu không phải nhờ tao, mày đã sớm bị người ta chém chết rồi, mày hiện tại dám nói nghĩa khí với tao à, mày có tư cách gì mà nói tới hai chữ nghĩa khí này với tao? Y giơ búa trong tay lên nói: Có tin tao bổ chết mày không?
Trên mặt Khang Hồng Lượng lộ ra vẻ sợ hãi.
Từ Đại Quang nói: Tao tuy rằng già rồi, nhưng tao không hồ đồ, tối nay con gái tao bị bắn là bị Tạ Hiểu Quân liên lụy, có người muốn giết hắn, trả thù Tạ Chí Quốc, chuyện này có liên quan tới vụ án phá băng độc của Tạ Chí Quốc mấy ngày hôm trước, mày vội vàng nhập hàng, chỗ băng độc bị thu có phải là mày cho vào không? Mày nói rõ với tao đi! Y cầm búa lên hùng hổ đi về phía Khang Hồng Lượng.
Khang Hồng Lượng run giọng nói: Đại ca... Đại ca... Anh muốn làm gì?
Từ Đại Quang nghiến răng nghiến lợi nói: Hôm nay tao sẽ thanh lý môn hộ.
Khang Hồng Lượng hai đầu gối mềm nhũn ra, rầm một tiếng quỳ xuống: Đại ca... Đại ca...Em biết em sai rồi... Anh cho em một cơ hội đi.
Từ Đại Quang nói: Cho mày cơ hội à? Cho mày cơ hội để mày lại lừa tao ư?
Khang Hồng Lượng Nhìn như bị Từ Đại Quang dọa cho sợ hãi lại đột nhiên có hành động, con dao giấu trong tay hắn thoáng cái đâm vào bụng Từ Đại Quang, khoảng cách gần như vậy, Từ Đại Quang căn bản không kịp phản ứng, y cũng vô cùng bưu hãn, giơ búa lên bổ đỉnh đầu Khang Hồng Lượng, một tiếng keng vang lên, đan qua ống giảm thanh nhanh chóng xuyên qua không, chuẩn xác bắn vào cổ tay phải của Từ Đại Quang, cổ tay y trúng đạn, không càm được búa, keng một cái rơi xuống đất.