Những gì mà Vương Học Hải
nói quả thật là rất có đạo lý, tuy thủ đoạn làm ăn của gã khiến người ta khinh bỉ, nhưng chuyện tự rước họa vào thân, gã chắc sẽ không chủ động
đi làm, tuy tất cả mâu thuẫn đều chỉ về phía Vương Học Hải, dưới loại
tình huống đó Vương Học Hải lựa chọn rời khỏi Bắc Kinh, tam thời né
tránh rõ ràng là rất sáng suốt.
Sau khi chuyện đã qua, lại suy nghĩ lại, phát hiện chuyện này quả thật tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ.
Vương Học Hải thấy vẻ mặt của Trương Dương có chút hòa hoãn lại, gã biết lời nói của mình nhất định đã có hiệu quả, gã liền nói khẽ: "Trương
Dương, chuyện này tôi cũng rất uất ức, nếu như để tôi tra ra là ai ở sau lưng chơi tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Trương Dương cười lạnh, nói: "Mày thì tốt lắm chắc? Lúc đó mày và An Đức Hành cùng nhau đầu độc Cố Minh Kiện, nếu không phải là chúng mày dụ dỗ
hắn, hắn làm sao đến nỗi luân lạc như ngày ôm nay?"
Vương Học Hải nói: "Xuất phát điểm của tôi là vì lợi ích chứ không phải là muốn hại hắn!"
Trương Dương nói: "Tao tạm thời tin mày một lần, có điều loại người như
mày, nếu như vẫn còn tồn tại trên đời thì khẳng định sẽ tiếp tục hại
người!"
Vương Học Hải trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, lại bởi vì câu nói này
của hắn mà trở nên khẩn trương, nhìn Trương Dương bước về phía mình, gã
run giọng nói: "Anh muốn làm gì?"
Trương Dương bốp một tiếng vỗ vào huyệt đàn trung ở trước ngực hắn,
Vương Học Hải chỉ cảm thất hô hấp đột nhiên nghẹn lại, ngực giống như là bị một khối đá đè lên, mấy giây sau mới hòa hoãn lại, gã thầm hít sâu
một hơi, tựa hồ như không có gì dị thường.
Trương Dương mỉm cười nói: "Màu dùng ngón tay ấn vào xương sườn thứ tư ở bên trái đi!"
Vương Học Hải không biết cái xương sườn thứ tư là ở đây, Trương Dương
kéo tay hắn rồi ấn xuống, hơi dùng sức một chút, Vương Học Hải chỉ cảm
thấy giống như có một mũi dao đâm vào ngực, đau đến nỗi hét thảm một
tiếng, mồ hôi lạnh từ trên đầu tí tách rơi xuống.
Trương Dương nói: "Mày sau này đừng có làm chuyện xấu nữa, một chưởng
vừa rồi của tao tên là Tiệt Dương chưởng, trúng một chưởng này, trong
vòng một năm thì không sao, nhưng nếu như một năm sau không được tao
giải huyệt, huyệt đạo toàn thân sẽ bị nghẽn, thất khiếu chảy máu mà
chết." Trương Dương chỉ là cố ý dọa Vương Học Hải, Phụ Cốt châm cũng có
công hiệu như vậy, đáng tiếc hắn không có thời gian để luyện chế, Tiệt
Dương chưởng hắn chỉ nghe nói tới, bản thân chưa từng vận dụng, có điều
để dọa Vương Học Hải thì chắc là không có vấn đề gì.
Vương Học Hải từng kiến thức võ công của Trương Dương, vốn còn bán tính
bán nghi, nhưng Trương Dương sau khi Trương Dương cầm tay gã ấn vào
ngực, gã đã tin chắc rồi. Mặt không khỏi xám xịt, gã buồn bẽ nói: "Anh
giết tôi đi, đừng giày vò tôi như vậy!"
Trương Dương, nói: "Giết mày tao cũng không hết giận!"
Vương Học Hải ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thì bất kể là
như thế nào cũng không muốn chết, sau khi bình tĩnh lại, đầu óc của
người làm ăn lại bắt đầu vận chuyển, gã giỏi nhất chính là cò kè mặc cả, liền nói nhỏ: "Anh muốn tôi là gì?"
Trương Dương nói: "Mày nói chuyện của Cố Minh Kiện không liên quan gì tới mày, vậy thì mày phải chứng minh cho tao xem!"
"Chứng minh thế nào?"
Trương Dương bất mãn nhìn gã: "Vương Học Hải, nói vậy hơi thừa đấy, với
trí thông minh của mày, mày chắc phải biết phải làm thế nào chứ?"
Vương Học Hải cắn môi, nói: "Anh muốn tôi tìm ra người giật giây?"
Trương Dương nói: "Mày nhất định có biện pháp phải không?"
Vương Học Hải gật đầu, nói: "Tôi cũng một mực muốn tìm ra kẻ này, có
điều, tôi nếu như tra rõ chuyện này, tìm được kẻ giật giây thật sự, anh
có thể giải quyết chuyện cửa hàng bách hóa dệt may và khối dất của cửa
hàng bách hóa cho tôi không?"
Trương Dương không ngờ thằng ôn này vào lúc này rồi mà vẫn không quên ra điều kiện, không khỏi cười lạnh: "Mày có tư cách mặc cả với tao à? Tao
không giết mày đã là khai ân cho mày lắm rồi đấy!"
Tính mạng của Vương Học Hải nằm trong tay hắn, tất nhiên không dám ra điều kiện nữa, trong lòng hận Trương Dương tới cực điểm.
Lúc này Điền Linh đã về, cô ta thấy Trương Dương ngồi trong phòng khách
thì không khỏi thốt lên kinh ngạc. Cô ta biết rõ hiềm khích giữa Trương
Dương và chồng mình hơn ai hết, biết rằng Trương Dương tìm tới khẳng
định không phải là chuyện tốt, lại nhìn sang Vương Học Hải, thấy má gã
sưng phồng, vết ngón tay tím bầm trên mặt nhìn rất rõ, không cần hỏi
cũng biết là Trương Dương đánh rồi. Điền Linh vừa đau lòng vừa tức giận, giữa cô ta và chồng tuy có khúc mắc, nhưng dẫu sao cũng là vợ chồng với nhau, thấy bộ dạng này của gã, lập tức cảm thấy đau lòng, bụng đầy lửa
giận chỉ vào Trương Dương, nói: "Trương Dương! Anh quá đáng quá rồi đấy! Tự tiện xông vào nhà người ta, lại còn đánh người nữa, tôi sẽ báo cảnh
sát bắt anh!"
Trương Dương còn chưa nói gì thì Vương Học Hải đã cướp lời: "Tiểu Linh,
em hiểu lầm rồi, Trương Dương là anh mời tới, vết thương trên mặt là tự
anh bị ngã mà có!" Những lời này ngay cả thằng ngu cũng không tin được,
tùy tiện ngã một cái là có vết tay trên mặt ư.
Điền Linh giận giữ nhìn Vương Học Hải, cô ta đã đoán được là chồng lại
bị Trương Dương nắm thóp rồi, nếu không sẽ không giải thích thay cho
hắn.
Trương Dương mỉm cười đứng dậy: "Tôi không tiện làm phiền hai vợ chồng nữa, Vương tổng, chị Linh, tôi đi đây!"
Vương Học Hải hư tình giả ý đứng dậy, nói: "Tôi tiễn anh!"
Trương Dương ra khỏi biệt thự, Điền Linh từ sau đuổi tới, nghiêm giọng nói: "Cậu đứng lại cho tôi!"
Trương Dương dừng bước, mỉm cười, nói: "Chị Linh, chị tìm em có việc gì?"
Điền Linh cắn chặt môi, lông mày dựng đứng, nói: "Trương Dương, giữa cậu và anh ta rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Trước đây có chút hiểu lầm, giờ thì nói rõ rồi!"
Điền Linh nhìn hắn đầy hoài nghi.
Trương Dương cười nói: "Chị là vợ của anh ta, hay là quan tâm nhiều hơn
tới anh ta đi, xem xem anh ta bình thường rốt cuộc đã làm gì? Nếu như
anh ta làm gì sai, người làm vợ như chị cũng phải có trách nhiệm đó!"
...
Trương Dương bớt chút thời gian đi thăm Cố Minh Kiện đang chịu án ở
trong nhà tù ở ngoại ô phía tây kinh thành, ở trong bãi đỗ xe của nhà tù thì gặp được Cố Dưỡng Dưỡng tới thăm anh trai, Cố Dưỡng Dưỡng ngồi trên một chiếc xe BMW màu xám đậm tới, người lái xe là một thanh niên cao to đẹp trai, gã tên là Giang Quang Á, là học trưởng cùng trưởng của cô ta, chủ tịch hội học sinh. Ông nội Giang Đạt Dương của gã là nhà ngoại
giao, từng đảm nhiệm chức bộ trưởng ngoại giao, phó giám đốc viện Quốc
Vụ, hiện đã lui về hậu trường, treo cái chức nhàn rỗi phó chủ tịch chính hiệp, cha mẹ đều làm kinh thương. Giang gia và Cố gia quen nhau từ lâu, từ sau khi Cố Dưỡng Dưỡng bước vào đại học, Giang Quang Á đã thích vị
học muội này, bắt đầu triển khai thế công kịch liệt, nhưng Cố Dưỡng
Dưỡng thủy cung không động lòng với gã, hôm nay nếu như không phải là
tình cờ gặp trên đường, Cố Dưỡng Dưỡng nói gì cũng không để hắn chở
mình.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy Trương Dương, vui mừng chạy tới: "Anh Dương!"
Trương Dương cười cười, một đoạn thời gian không gặp, cô bé này trổ mã
càng ngày càng xinh, Cố Dưỡng Dưỡng hiện tại không còn là thiếu nữ có
thể chất yếu nhược bị bệnh quanh năm suốt tháng nữa, dưới sự giúp đỡ của cô ta, sức khỏe của cô ta đã hồi phục hoàn toàn, hơn nữa còn học được
thuật phòng thân rất lợi hại nữa.
Giang Quang Á thấy Cố Dưỡng Dưỡng thân thiết với Trương Dương như vậy,
trong lòng lập tức cảnh giác, gã mỉm cười đi theo Cố Dưỡng Dưỡng bước
tới.
Cố Dưỡng Dưỡng thấy hắn theo mình, không khỏi nhíu mày nói: "Tôi tới rồi, anh về đi!"
Giang Quang Á vẫn biểu hiện rất có phong độ, chủ động chìa tay về phía
Trương Dương: "Xin chào, tôi tên là Giang Quang Á, là bạn của Dưỡng
Dưỡng!"
Trương Dương mỉm cười bắt tay với gã, nói: "Tôi tên là Trương Dương, là đại ca của Dưỡng Dưỡng!"
Giang Quang Á cười cười, thầm nghĩ anh họ Trương, cô ta họ Cố, anh làm
sao mà là đại ca của cô ấy được? Nhưng câu này không tiện hỏi, gã hiện
tại không có tư cách hỏi.
Cố Dưỡng Dưỡng nói với Giang Quang Á: "Chúng tôi vào, anh về đi!" Cô ta bước về phía nhà tù.
Trương Dương cười cười với Giang Quang Á rồi đi theo, hắn và Cố Dưỡng Dưỡng không hề hẹn trước, ai ngờ lại gặp được nhau ở đây.
Cố Dưỡng Dưỡng giải thích: "Gã là bạn học của em, lúc vừa rồi khỏi cửa
thì gặp, nói thế nào cũng nằng nặc đòi chở em đi, em vốn không muốn để
gã chở!"
Trương Dương cười cười, cô bé này giải thích với mình làm gì? Chẳng lẽ
sợ mình hiểu lầm ư? Trương Dương nói: "Anh chàng đó khá đấy!"
Cố Dưỡng Dưỡng mặt đỏ lên: "Em không hề nghĩ tới gã!"
"Em cũng không còn nhỏ nữa rồi, hai mươi tuổi rồi phải không? Cũng nên suy nghĩ tới chuyện tình cảm rồi!"
Cố Dưỡng Dưỡng đánh một cái lên vai hắn: "Đáng ghét, anh cả anh cũng khi phụ em, nói chung là em không thích gã! Anh đừng có nói linh tinh với
chị của em!"
Trương Dương cười cười gật đầu, hai người sau khi làm thủ tục thăm hỏi, đi gặp Cố Minh Kiện.
Cố Minh Kiện gần đây béo hơn nhiều, một là bởi vì sau khi cai nghiện
thân thể sẽ nảy sinh một số phản ứng, hai là bởi vì gã ở trong tù cũng
được chiếu cố đặc biệt, không phải chịu khổ, Cố Minh Kiện trong đoạn
thời gian này cũng phản tỉnh lại mình, trước đây hắn quen quy kết sự bất hạnh của mình lên người người khác, hiện tại rất nhiều chuyện đều là có nguyên nhân từ bản thân mình. Hắn một mực đều coi Trương Dương là kẻ
thù, nhưng kẻ thù này lại giúp hắn vào lúc hắn cần nhất. Cố Minh Kiện ở
trong lòng đã không còn cừu hận gì với Trương Dương, chỉ còn lại cảm
kích và áy náy.
Trương Dương nhắc tới chuyện của Vương Học Hải.
Cố Minh Kiện gật đầu: "Gã quả thực là có khuyên tôi đừng hít ma túy,
ngày hôm đó người gọi điện thoại cho tôi cũng không phải là gã!"
Trương Dương nhíu mày: "Cậu còn có kẻ thù nào khác không?"
Cố Minh Kiện mặt mày ngơ ngác, nói: "Tôi không biết! Hiện tại nghĩ lại
thấy mình trước đây quả thật là quá sai lầm, vì một nữ nhân không đáng
để yêu, tôi không ngờ lại khiến bản thân mình trở thành như thế này,
khiến người nhà phải lo lắng cho tôi, tôi thật sự là không đúng!"
Trương Dương cười nói: "Cậu có thể ý thức được điều này thì vẫn không
tính là muộn, đợi sau này cậu ra tù, làm nhiều việc tốt, chị cậu đã
quyết định giao Lam Hải cho cậu rồi, cậu đừng khiến cô ấy phải thất vọng nữa!"
Cố Minh Kiện lại nói thêm mấy câu rồi quay sang bảo Cố Dưỡng Dưỡng:
"Dưỡng Dưỡng, em đi ra trước đi, anh có mấy điều muốn nói riêng với
Trương Dương."
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu đi trước.
Trương Dương vốn cho rằng Cố Minh Kiện muốn nói với mình về chuyện vào
tù lần này, nhưng không ngờ đề tài của Cố Minh Kiện lại trực tiếp hướng
tới chuyện giữa hắn và Cố Giai Đồng, Cố Minh Kiện nói khẽ: "Trương
Dương, chuyện của anh và chị tôi tôi biết rất rõ!"
Trương Dương hơi ngây ra, mặt không khỏi nóng lên, Cố Minh Kiện khẳng
định là nhìn ra gì rồi, chuyện này Trương Dương không muốn đem ra thảo
luận, dẫu sao thì cũng có chút khó mở miệng.
Cố Minh Kiện nói: "Tôi không có quyền tham dự vào chuyện tình cảm của
hai người, nhưng tôi hi vọng anh có thể đối tốt với chị tôi, nếu không
thì chúng ta không thể làm bạn bè được!"
Trương Dương im lặng không lên tiếng, hắn không biết nên nói gì. Dưới cái nhìn của Cố Minh Kiện cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cố Minh Kiện chìa tay về phía hắn: "Trước đây tôi không đúng với anh, hi vọng anh vẫn có thể coi tôi là bạn!"
Trương Dương bắt tay với gã, dùng sức lắc lư mấy cái rồi nói: "Tất cả chúng tôi đều đợi ngày cậu lại đứng dậy!"
Trong hai mắt Cố Minh Kiện tràn đầy hi vọng, nói: "Nhất định sẽ có!"
Trương Dương rời khỏi nhà
tù, thấy Cố Dưỡng Dưỡng vẫn đang ở ngoài cửa đợi mình, Giang Quang Á
cũng vẫn chưa đi, đứng ở trước xe BMW đợi là tài xế cho Cố Dưỡng Dưỡng.
Trương Dương nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Em theo xe cậu ấy về trước đi, anh còn có việc!"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em không đi, gần đây ăn thức ăn trong trường đến muốn ói rồi, anh không định mời em ăn cơm à."
Trương Dương cười nói: "Còn có người chủ động đòi người ta mời khách ư!" Hắn tối tay thật sự còn có việc, hôm nay là thứ bảy, hắn đã đáp ứng ông già đầu bếp đó tối nay đến nhà ông ta ăn cơm rồi, Cố Dưỡng Dưỡng đã có
yêu cầu, liền dứt khoát dẫn cô ta đi cùng luôn.
Giang Quang Á đợi cả nửa ngày, chính là vì muốn mời Cố Dưỡng Dưỡng tối
nay đi ăn cơm, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng lại không lĩnh tình, đi tới trước
mặt hắn, nói: "Anh đừng đợi nữa, tôi và anh Trương còn có việc!"
"Tôi chở mọi người đi!"
"Không cần!" Cố Dưỡng Dưỡng vẫn là bộ dạng cự tuyệt người ta từ ngàn dặm đó.
Trương Dương là bắt xe tới, taxi vẫn đợi ở bên ngoài, Cố Dưỡng Dưỡng vào trong xe ngồi, lái xe đi xa rồi mà vẫn thấy Giang Quang Á còn đứng
trước xe BMW, Trương Dương có chút không nhẫn tâm, nói: "Người ta cũng
không dễ dàng gì, em ít nhiều cũng phải khách khí với người ta chứ!"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em phiền muốn chết rồi, nếu mà khách khí với gã, gã càng quấn lấy em!"
Lái xe ở phía trước nói: "Anh bạn, bạn gái bị người ta theo đuổi à! Có
bạn gái xinh đẹp như vậy không thể nào buông lơi cảnh giác được đâu, xã
hội này sói nhiều thịt tí, cậu phải biết quý trọng!"
Câu này khiến cho Cố Dưỡng Dưỡng đỏ cả mặt.
Trương Dương cười mắng: "Ông nói linh tinh cái gì đó? Đây là em gái của tôi!"
...
Trương Dương án chiếu theo địa chỉ mà ông già đầu bếp đưa cho để tới
trước cửa nhà ông ta, ông đầu bếp tên là Tào Tam Pháo, Tam Pháo là nhũ
danh của ông ta, nhưng cái tên là quá kêu, người ta gọi nhiều nên quen,
thành ra không ai nhớ được tên thật của ông ta nữa. Tào Tam Pháo trước
đây từng làm cơm cho thủ trưởng trung ương, bởi vì nguyên do sức khỏe
cho nên gần đây mới về hưu.
Tào lão gia tử đối đãi với Trương Dương như ân nhân cứu mạng, đặc biệt
xuống bếp làm thức ăn, vợ của Tào Tam Pháo đã mất nhiều năm, lại không
có con cái gì, hiện tại phải sống một mình.
Lúc Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng tới nhà ông ta, Tao lão gia tử đang
đun Phật nhảy tường, trong tứ hợp viện mùi thơm nức mũi, Trương Dương
dùng sức hít sâu một hơi, ngay cả nước miếng cũng suýt nữa thì chảy ra.
Cố Dưỡng Dưỡng cũng khen: "Thơm quá!"
Tào lão gia tử cười nói: "Mãn Hán toàn tịch chính tông này phóng mắt
khắp thành Bắc Kinh cũng không có mấy người làm được đâu, ông nội tôi cả đời ở trong cung làm ngự thiện cho hoàng đế Đại Thanh, cha tôi cũng
theo hầu hoàng đế Tuyên Thống, tới đời của tôi cũng may là thủ nghệ
không thất truyền, nếu không phải là ân nhân cứu mạng của tôi, thì tôi
không dễ dàng làm đâu!"
Trương Dương cười nói: "Tào đại gia, ông đừng có nói vậy, tôi chỉ giúp
ông chút việc thôi mà, không tính là ân nhân cứu mạng gì đâu!"
"Cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu như cậu không giúp tôi, lần
này cánh tay của tôi chắc xong rồi, cả đời tôi sợ nhất là phẫu thuật,
bác sĩ nói chưa gì đã muốn phẫu thuật làm cho tôi sợ chết đi được! Suýt
nữa thì tè cả ra quần!"
Cố Dưỡng Dưỡng thấy Tào lão gia tử nói năng vui tính như vậy cũng không khỏi bật cười.
Tào lão gia tử nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, lại nhìn sang Trương Dương, nói: "Được đấy! Bạn gái của cậu xinh lắm!"
Một câu này lại khiến cho Cố Dưỡng Dưỡng đỏ mặt.
Trương Dương vội vàng giải thích: "Ông đừng hiểu lầm, đây là em gái của tôi!"
Cố Dưỡng Dưỡng trong lòng lờ mờ có chút không vui, mình lúc nào thành em gái của anh ta vậy, chẳng lẽ mình làm hắn mất mặt lắm à? Người ta còn
chưa nói gì mà đã vội vàng chối bỏ quan hệ rồi?
Trương Dương lại không nghĩ vậy, hắn và Cố Giai Đồng sớm đã có quan hệ
thân mật, Cố Dưỡng Dưỡng chính là em vợ của hắn trên thực tế, hắn cũng
có thể nhìn ra Cố Dưỡng Dưỡng có hào cảm với hắn, đây cũng là chuyện hết sức bình thường, dẫu sao thì mình cũng trị khỏi hai chân cho Cố Dưỡng
Dưỡng, dựng được một hình tượng hoàn mỹ trong lòng cô bé. Nhưng đối với
Trương Dương mà nói, loại cảm tình này không nghi ngờ gì nữa là rất nguy hiểm, sau khi Cố Giai Đồng ý thức được em gái có hào cảm với hắn, đã
uyển chuyển nhắc nhở hắn phải giữ khoảng cách, Trương đại quan nhân
đương nhiên hiểu, hắn chỉ có thể đối đãi với Cố Dưỡng Dưỡng như em gái,
nếu không bất kể là Cố Giai Đồng hay là Cố gia đều sẽ không tha cho hắn.
Trương Dương làm chuyện gì cũng rất có nguyên tắc, đại trượng phu có cái có thể làm, có cái không thể làm, Cố Dưỡng Dưỡng cho dù là thiên tiên
chuyển thế thì hắn đã nói không động vào là không động.
Gân bò, thịt bò mà Tào lão gia tử kho đều là nhất tuyệt, Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đều là người sành ăn, nhà hàng nổi danh nào trong nước
cũng đều ăn không ít, nhưng thức ăn đạt tiêu chuẩn như Tào Tam Pháo làm
thì quả thật là chưa từng được thử.
Trương Dương vừa ăn vừa khen luôn miệng, Tào lão gia tử lấy một bình Nhị Oa Đầu, cùng Trương Dương uống một chén. Trương Dương hớp một ngụm
rượu, nói: "Tào đại gia, tôi dám đảm báo, trù nghệ của ông, nếu như mở
nhà hàng thì đảm bảo phát tài!"
Tào Tam Pháo cười nói: "Nhà tôi ba đời làm ngự trù, nếu như muốn phát
tài thì sớm đã mở quán ăn rồi, tôi không con không cái, kiếm nhiều tiền
để làm gì? Tốt nhất là cứ thanh tịnh tự tại như vậy, tôi không có nhiều
văn hóa, nhưng người làm đầu bếp cúng tôi cũng có ngạo khí của đầu bếp,
cậu bảo tôi cúi mình đi hầu hạ người ta, tôi làm không được!"
Trương Dương cười nói: "Hoàng đế lão tử không phải là người ư? Trước đây lão tổ của ông cũng không phải là hầu hạ người ta ư?"
Tào Tam Pháo nói: "Hầu hạ hoàng đế lão tử sao giống như là hầu hạ bá
tánh bình thường được? Không phải nói khoác, ông nội tôi nói sao cũng là quan tứ phẩm đấy!"
Cố Dưỡng Dưỡng cười khúc khích, nói: "Tào đại gia, ông trước đây nấu thức ăn cho vị lãnh đạo nào?"
Tào Tam Pháo cười thần bí: "Liên quan tới lãnh đạo trung ương toàn bộ
đều là cơ mật cao độ, tôi hiện tại về hưu rồi, cũng được hưởng đãi ngộ
của cán bộ về hưu, tôi không nói nhiều được đâu, nói sao cũng là cán bộ
cấp thính mà!"
Trương Dương cười ha ha, cùng Tao lão gia tử cạn một chén: "Ông là cấp
thính, tôi mới là cấp phó ban, tới lúc nào tôi mới có thể đạt được cảnh
giới của ông nhỉ!"
Tào Tam Pháo cười nói: "Cán bộ cấp thính của tôi là tự phong đấy! Hay,
Phật nhảy tường xong rồi, tôi bưng lên, hai cô cậu thưởng thức nhé, ăn
xong Phật nhảy tường mà tôi làm, đảm bảo cô cậu không muốn ăn đồ người
khác làm nữa đâu."
Tào lão gia tử làm Phật nhảy tường quả thật là mỹ vị nhân gian, Trương
Dương và Cố Dưỡng Dưỡng hôm nay ăn đến no căng cả bụng, Trương Dương cảm thán: "Tào đại gia, tôi bị ông hại đến khổ!"
Tào Tam Pháo có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Ăn Phật nhảy tường của ông làm rồi, tôi sẽ mất đi
hứng thú với những đồ ăn mà người khác làm, ông nói xem, tôi sau này
phải mất đi bao nhiêu lạc thú? Ôi mới bi ai làm sao?"
Tào Tam Pháo cười ha ha.
Cố Dưỡng Dưỡng rất đồng cảm, nói: "Tôi chưa từng được ăn đồ ngon thế này!"
Tào Tam Pháo nói: "Đơn giản thôi, chỉ cần cô cậu muốn ăn, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi mua đồ rồi làm ở nhà đợi cô cậu!"
Trương Dương cười nói: "Tào đại gia, mặt tôi dày lắm, có câu này của ông, tôi ngày nào cũng tới nhà ông ăn đấy!"
Tào Tam Pháo cười nói: "Chỉ sợ cậu không tới thôi, tiền lương hưu của tôi không ít, cậu không ăn cho tôi thành nghèo được đâu!"
Bọn họ nói chuyện đang cao hứng thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng
của một lão già: "Tào Tam Pháo, cái lão già kia, làm Phật nhảy tường mà
không mời tôi tới ăn à!"
Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng theo tiếng ngước nhìn, thấy từ ngoài sân
có một lão già mặc áo bông màu đen đi vào, Trương Dương nhận ra, lão già này không ngờ lại là Sử Thương Hải, chưởng môn của Bát Quái môn, Sử
Thương Hải cũng nhận ra Trương Dương, ông ta hơi thấy ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười gật đầu: "Chủ nhiệm Trương cũng ở đây à!" Câu nói này đã
chứng tỏ ông ta và Trương Dương sớm đã biết nhau.
Tào Tam Pháo và Sử Thương Hải là bạn nhiều năm, ông ta mời Sử Thương Hải ngồi xuống, Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng cũng đứng dậy mời Sử Thương
Hải vào bàn.
Sử Thương Hải và Trương Dương từng giao thủ với nhau một lần, ông biết
rằng võ công của người trẻ tuổi này quyết không dưới mình, ngay cả con
trai của mình chân truyền là Sử Anh Hào cũng không phải là đối thủ của
Trương Dương.
Sử Thương Hải sau khi ngồi xuống liền cười nói: "Làm phiền rồi, hi vọng tôi không làm ảnh hưởng tới hứng thú của mọi người!"
Tào Tam Pháo lại lấy ra thêm một bình Nhị Oa Đầu, ông ta giới thiệu với
Sử Thương Hải: "Ông đã quen Trương Dương rồi thì tôi không cần phải giới thiệu hai người với nhau nữa, hai ngày trước xương vai của tôi bị thoát vị, tới bệnh viện Trung Hải tìm chuyên gia khám, bọn họ nói là phải nằm viện rồi phẫu thuật, suýt nữa thì dọa cho tôi hết hồn hết vía, may mà
gặp được tiểu Trương, không phải là tôi thổi phồng cậu ấy đâu, phóng mắt khắp thành Bắc Kinh này tôi cũng tìm đâu ra một đại phu thứ hai cao
minh hơn cậu ấy!"
Trương Dương cười nói: "Tôi không phải là đại phu gì cả, ông đừng có
khen tôi như vậy, tôi hiện tại còn phải nằm viện ở bệnh viện Trung Hải
nữa đó!"
Sử Thương Hải từng được kiến thức thủ đoạn của Trương Dương, lúc đó khi
Trương Dương ra tay với đám đệ tử của ông ta, nhẹ nhàng làm sai khớp
cánh tay của hùng Khai Loan, may là ông ta kịp thời tới ngăn cản tình
huống biến thành ác hóa. Sử Thương Hải nói: "Hậu sinh khả ủy!"
Cố Dưỡng Dưỡng cầm bình rượu lên rót cho Sử Thương Hải một chén, lại rót đầy chén cho Tào Tam Pháo và Trương Dương.
Trương Dương nâng chén lên, nói: "Tôi kính hai vị lão gia tử!"
Sử Thương Hải chạm cốc với hắn, uống một ngụm rượu rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, võ công mà cậu luyện là của môn phái nào vậy!"
Trương Dương cười nói: "Tôi từ nhỏ đã theo ông già hàng xóm luyện dã quyền, đâu có thể gọi là môn phái gì!"
Sử Thương Hải coi như là hắn không muốn nói ra sự thực, liền cười nhạt,
nói: "Trung Hoa đại địa của chúng ta ngọa hổ tàng long, chủ nhiệm Trương không muốn nói thì thôi!"
Tào Tam Pháo nghe ra một số manh mối, hiếu kỳ hỏi: "Sao? Hai người từng giao thủ với nhau rồi à?"
Trương Dương lắc đầu, nói: "Chú công phu mèo ba chân của tôi làm sao dám giao thủ với Sử lao gia tử! Chỉ là từng cọ xát với đồ đệ của Sử tiên
sinh mà thôi!"
Tào Tam Pháo có chút hiếu kỳ, nói: "Ai?" Ông ta quen biết Bát Quái môn từ trên xuống dưới.
Sử Thương Hải cười nói: "Kiều Băng Phi, Sử Anh Hào, bọn họ đều không phải là đối thủ của chủ nhiệm Trương!"
Tào Tam Pháo nói: "Anh Hào cũng không đánh lại Trương Dương, Trương Dương, cậu lợi hại đấy!"
Trương Dương mỉm cười, không lên tiếng, hắn biết người trong võ lâm đều
rất coi trọng mặt mũi, đặt biệt là loại người có thân phận địa vị như Sử Thương Hải, đệ tử của ông ta bại trong tay mình, khẳng định trong lòng
sẽ không vui, Trương Dương lúc trước xung đột với Kiều Bằng Phi, thuần
túy là do không nhịn được. Hắn không muốn cứ phải giây dưa mãi với đám
người trong võ lâm.
Sử Thương Hải nói: "Có một chuyện tôi thủy chung muốn hỏi cậu, cậu và
Bằng Phi rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà thành ra xích mích với nhau?"
Trương Dương mượn cơ hội này, nói ra nguyên nhân chân chính lần trước
phát sinh xung đột với Kiều Bằng Phi, Sử Thương Hải nghe xong liền bừng
bừng nổi giận, ông ta vỗ đùi, nói: "Thằng hỗn đản này, không ngờ lại làm ra chuyện vô sỉ như vậy!"
Tào Tam Pháo nói: "Thằng bé Bằng Phi này cũng không phải là xấu, chỉ là tâm cao khí ngạo, thích được nổi trội chút thôi."
Sử Thương Hải chủ động bưng chén rượu hướng về phía Trương Dương, nói:
"Chủ nhiệm Trương, xin lỗi, tôi quản giáo đồ đệ không nghiêm, chén rượu
này tôi thay nó xin lỗi cậu."
Trương Dương vội vàng nói: "Sử tiên sinh khách khí rồi, tôi không dám
nhận đâu, dẫu sao thì chuyện cũng đã qua rồi, giận thì cũng trút rồi,
chuyện này sau này không nhắc tới nữa!"
Sử Thương Hải cạn chén với Trương Dương, cảm thấy người thanh niên này không tồi.
...
Trên đường đưa Cố Dưỡng Dưỡng về trường, Cố Dưỡng Dưỡng hỏi chuyện
Trương Dương nằm viện, Trương Dương thật thà nói: "Anh không có bệnh gì
cả, chỉ là lúc ở châu Âu phạm chút sai lầm, mượn danh mục nằm viện để
nghỉ một tháng, cũng là để tránh đầu sóng ngọn gió!"
Cố Dưỡng Dưỡngnhìn bộ dạng tinh thần phấn chấn của hắn thấy đúng là không giống bị bệnh thì mới an tâm.
Trương Dương lại nói: "Chuyện này đừng nói cho chị em, giả bệnh vốn là chuyện mất mặt, anh không muốn truyền ra ngoài."
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, nói: "Anh yên tâm đi, em sẽ không nói đâu, có điều anh phải đáp ứng em một điều kiện!"
Trương Dương nói: "Em cứ nói trước xem là chuyện gì?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Tối thứ bảy tuần sau trường em có vũ hội, em còn chưa có bạn nhảy, anh tới giúp em nhé!"
Trương Dương có chút khó xử, nói: "Hoạt động của sinh viên bọn em, anh tham gia vào liệu có ppmr không?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Không có gì là không ổn cả? Anh không phải là anh
họ của em ư? Chẳng lẽ anh muốn em một mình tham gia vũ hội ư, thế thì
mất mặt lắm!"
"Em có thể gọi Giang Quang Á đó mà!"
"Em rất ghét gã!"
Cố Dưỡng Dưỡng đã nói đến nước này, Trương Dương cũng chỉ đành gật đầu.
Vương Học Hải sau khi bị Trương Dương tìm tới cửa, trong lòng cũng an
định lại một chút, trước đây gã có tính thế nào cũng không thoát khỏi
Trương Dương, giống như là chó nhà có tang vậy, hiện tại chuyện xấu nhất đã xảy ra rồi, gã cũng không sợ nữa.
Sau khi Trương Dương đi, Điền Linh đề xuất ly hôn với gã, đây không phải là lần đầu tiên Điền Linh đề xuất việc này, Vương Học Hải chỉ cười
cười, gã lắc lắc đầu, rất kiên quyết nói với Điền Linh rồi, mình tuyệt
đối không thể ly hôn với cô ta, gã không có chỗ nào không phải với Điền
Linh cả.
Chính nhờ Trương Dương mà Vương Học Hải mới có dũng khí rời khỏi Ngọc
Tuyền sơn trang, hắn quả thực muốn làm rõ chuyện này, xem rốt cuộc là ai ở sau lưng gã dở trò. Chuyện của Cố Minh Kiện và Thái Húc Đông, gã rõ
rằng là bị oan, Trương Dương tuy không giết gã, nhưng lại lưu lại hậu
thủ, Vương Học Hải cũng vẫn hoài nghi Tiệt Dương chưởng, gã cho rằng
Trương Dương rất có khả năng là dọa mình, nhưng từ sau khi Trương Dương
đánh xong chưởng đó, gã luôn càm thấy trong ngực tức tức không thoải
mái, trên da còn có một điểm đỏ, lúc hô hấp cũng cảm thấy ngực đau đau,
Vương Học Hải vì vậy mà thấy sợ hãi. Tên Trương Dương này hành sự hay
làm người đều khiến người ta bất ngờ, có lẽ mình nên tin lời hắn.
Muốn triệt để giải quyết chuyện này, cần phải tra ra kẻ đứng phía sau,
Vương Học Hải cũng muốn tra, từ sau khi Cố Minh Kiện xảy ra chuyện, hắn
đã nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, hắn khóa chặt điểm nghi vấn lớn nhất lên người Lâm Ngọc Văn.
Lâm Ngọc Văn thấy Vương Học Hải thì không cảm thấy bất ngờ, vẻ mặt bình
đạm ngồi đối diện với gã, bảo phục vụ mang hai chén cốc-tai lên.
Vương Học Hải mặt vẫn còn bầm tím, có điều dưới ánh đèn mờ mờ không rõ
lắm, gã nhìn quán bar Phong Độ này, nói khẽ: "Sinh ý có vẻ không tốt lắm nhỉ!"
Lâm Ngọc Văn uống một ngụm rượu, nói: "Từ sau chuyện của Cố Minh Kiện,
quan bar bị đóng mấy tháng, mới mở cửa lại được một tháng, muốn hồi phục lại nhân khí trước kia cũng cần phải có thời gian nhất định."
Vương Học Hải gật đầu.
Lâm Ngọc Văn nói: "Anh sao lại quay về?"
Vương Học Hải nói: "Tôi chẳng làm gì ai, vì sao không dám về?"
Môi Lâm Ngọc Văn phác ra một nụ cười trào phúng, nói: "Vương tổng, hiện
tại bên ngoài đều đồn đại, chuyện của Cố Minh Kiện và Thái Húc Đông là
do một tay anh xúi giục, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả? Nếu như là thật, anh đừng có hại tôi theo."
Vương Học Hải lạnh lùng nhìn Lam Ngọc Văn: "Có phải là thật hay không thì cô rõ nhất, ai hại ai, trong lòng cô hiểu rõ."
Lâm Ngọc Văn nhìn chằm chằm vào Vương Học Hải: "Anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng là tôi sắp đặt chuyện này ư?"
Vương Học Hải nói: "Đàn bà mà điên lên thì chuyện gì cũng dám làm!" Gã
nhìn Lâm Ngọc Văn một cách ý vị sâu xa: "Chuyện giữa cô và Thái Húc Đông không cần tôi nhắc chứ!"
Lâm Ngọc Văn cắn môi, nói: "Anh cút đi cho tôi!"
Vương Học Hải uống cạn chén rượu, nói: "Tôi rất dễ tính, nhưng không có
nghĩa là tôi dễ bị khi phụ, chuyện của Cố Minh Kiện tôi không làm, có
người cố ý vu oan cho tôi, chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."
Lam Ngọc Văn nói: "Uy hiếp tôi à? Vương Học Hải, bản thân anh là loại
người gì thì tự anh hiểu? Trên thế giới này có chuyện gì mà anh không
làm ra được? Anh có biết vì chuyện này mà tôi phải chịu bao nhiêu tổn
thất không? Hiện tại anh không ngờ còn đổ lên đầu tôi."
Vương Học Hải nói khẽ: "Lúc muốn đối phó với một người, trước tiên phải
cân nhắc phân lượng của mình đã, tôi rất không cao hứng, tôi ghét nhất
là loại người chan ngoài dài hơn chân trong, quan bar này làm thế nào mà có chắc cô cũng quên rồi nhỉ?"
Lâm Ngọc Văn lạnh lùng nhìn Vương Học Hải.
Vương Học Hải đứng dậy, nói: "Cho cô một ngày, hoặc là đưa tôi năm mươi
vạn, hoặc là trả quán bar cho tôi, nếu không, mời cô chuẩn bị tùy thời
đóng cửa!" Lúc Vương Học Hải nói câu này, ngữ khí không thể thương
lượng. Hắn đã quay lại rồi, cục tức này nghẹn trong lòng hắn quá lâu,
bằng vào nhân mạch của hắn ở kinh thành mà muốn đối phó với một nữ nhân, thật sự là dễ như trở bàn tay.
...
Trương Dương không được tổng bộ Quốc An triệu kiến, hắn viết xong bản
báo cáo về chuyện ở An quốc, thông qua Hình Triêu Huy gửi lên trên, có
lẽ lời của phó thủ tướng Văn đã có tác dụng. Quốc An không tìm hắn nữa,
Hình Triêu Huy tới bệnh viện hai lần, sau đó cũng không lộ mặt nữa, mùa
xuân tới, bệnh viện Trung Hải cũng biến thành phồn hoa hơn, khoa tiết
niệu của Trương Dương cũng bắt đầu thêm giường, Trương Dương dẫu sao
cũng không ở lại viện, bác sĩ động viên hắn nhường giường, từ giường
chính thức chuyển sang giường bố trí thêm, Trương Dương cũng vui vẻ
nhường cho người nằm viện.
Trong thời gian này còn có người tới thăm hắn, bởi vì Trương Dương không ở bệnh viện, nên trên cơ bản là vồ hụt, quà mang đến đều do tiểu hộ sĩ
mắt to nhận thay, Trương Dương tính tình khẳng khái, lại kết thân với
đám tiểu hộ sĩ, rất nhiều đồ dinh dưỡng đều đưa cho họ dùng.
Ít nhất thì trước khi đoàn khảo sát tới châu Âu về Giang Thành, Trương
Dương vẫn tính là được thanh tĩnh, đa số người cho rằng hắn đang ở châu
Âu, Trương Dương hiện tại cũng không có di động, phương thức liên lạc
duy nhất chính là máy nhắn tin, cơ hồ mỗi ngày hắn đều có thể nhận được
tin tức của mấy vị hồng nhan tri kỷ, Trương Dương cố nhịn một hồi, tốt
nhất cứ để họ cho rằng mình vẫn ở nước ngoài đi.
Trong thiên hạ không có bức tường không lọt gió, đặc biệt là loại nhân
vật đi đâu cũng đều gây chú ý như Trương Dương, phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Thành Lý Trường Vũ tới Bắc Kinh rồi, đặc biệt tới bệnh
viện Trung Hải thăm Trương Dương.
Lý Trường Vũ cũng vồ hụt luôn, y không biết làm thế nào để liên hệ với
Trương Dương, khi đang chuẩn bị về thì Trương Dương lại tới làm thủ tục
xuất hiện, thấy Lý Trường Vũ, Trương Dương cảm thấy có chút kinh ngạc,
dẫu sao thì Giang Thành hiện tại cũng đang mở đại hội nhân dân, Lý
Trường Vũ sao lúc này lại tới Bắc Kinh? Nhưng ngẫm kỹ lại, Tả Viên Triêu trở thành thị trưởng Giang Thành đã là chuyện chắc như đinh đóng cột,
Lý Trường Vũ ở lại đó cũng không có ý tứ gì.
Lý Trường Vũ từ Lưu Văn Học biết được Trương Dương nằm viện, Trương
Dương thuận tay đặt giỏ hoa quả mà Lý Trường Vũ mang đến ở trạm hộ sĩ,
sau đó cùng Lý Trường Vũ tới hoa viên của bệnh viện, bởi vì tuần này hắn không ở viện nữa, cho nên ngay cả giường cũng người ta cũng không cấp
cho hắn.
Lý Trường Vũ ngồi trên ghế, nhìn bãi cỏ bằng phẳng, cảm thán: "Bệnh viện lớn đúng là bệnh viện lớn!"
Trương Dương cười nói: "Chú không phải là ở Giang Thành mở đại hội nhân dân ư, chạy tới Bắc Kinh làm gì?"
Lý Trường Vũ nói: "Sắp kết thúc rồi, tôi cũng báo cáo công tác xong, lần này tới Bắc Kinh là tham gia hội nghị du lịch quốc tế, cảnh khu chùa
Nam Lâm của chúng ta đang trình báo 4A, chuyện này rất quan trọng, bí
thư Đỗ bảo tôi phải lo chuyện này."
Trương Dương nói: "Có cần tôi giúp không?" Câu này của hắn không phải là khách khí, dẫu sao hắn cũng có quan hệ với phó thủ tướng Văn, thông cả
ông ta kiếm một cái cảnh khu 4A chắc cũng không khó.
Lý Trường Vũ cười nói: "Không cần phải dùng quan hệ đâu, chỉ tiêu của
cảnh khu chùa Nam Lâm chúng ta chắc chắn rồi, lúc trước cục du lich quốc gia đã tới đánh giá rồi, trên cơ bản không có vấn đề gì, tôi tới cũng
chỉ là hình thức thôi!"
Trương Dương nói: "Cục du lịch cũng tới rồi à?"
Lý Trường Vũ gật đầu, cục trưởng Cổ Kính Ngôn của cục du lịch đi cùng
với y, có điều y không nhắc tới chuyện Trương Dương sinh bệnh.
Lúc này cô hộ sĩ mắt to chạy về phía Trương Dương, gọi: "Trương Dương, anh sao lại chạy ra đây?"
Trương Dương cười nói: "Là khách ở quê tới thăm tôi mà!"
Cô hộ sĩ nói: "Tôi vừa hắn qua bác sĩ rồi, thủ tục xuất viện của anh hôm nay không làm được, hôm nay là thứ bảy, ngày mai chủ nhật cũng không
được, cuối tuần mà!"
Trương Dương lúc này mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, mình đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, đâm ra cũng không quan tâm tới ngày tháng, tối nay còn
đồng ý với Cố Dưỡng Dưỡng tới trường của cô ta tham gia vũ hội. Thấy
thời gian còn sớm, Lý Trường Vũ lại từ Giang Thành xa xôi tới thăm mình, nói sao cũng phải cùng người ta ăn cơm: "Chú Lý, tôi mời chú đi ăn
cơm!"
Lý Trường Vũ cũng không khách khí, gật đầu, nói: "Được, cả ngày hôm nay
tôi chạy khắp nơi, vừa khéo cũng chưa ăn gì, tối nay cậu dẫn tôi đi ăn
cái gì ngon đi!"
Trương Dương cười nói: "Chú là thị trưởng, có gì ngon mà chưa từng thử đâu, thế này đi, tôi mời chú đi ăn thịt dê nướng!"
Lý Trường Vũ nói: "Tới Đông Lai Thuận đi!"
Trương Dương nói: "Chú đúng là biết chọn chỗ, không phải là tôi ky bo,
hôm nay là thứ bảy, chúng ta giờ mới tới hiện chắc chắn là không có chỗ, kỳ thực quán Lão Bắc Kinh ở đối diện bệnh viện có thịt dê nướng cũng
ngon lắm."
Lý Trường Vũ gật đầu, cùng Trương Dương đi tới đó.
Sinh ý của quán dê nướng Lão Bắc Kinh cũng không tồi, lúc hai người vào
quán, đừng nói là phòng riêng, trong đại sảnh cũng chật kín người. Hai
người tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, bởi vì bàn gần cầu thang, người đi người lại nhiều, Trương Dương ở trong bệnh viện Trung Hải hơn chục
ngày, cũng quen không ít người, nồi lẩu còn chưa mang lên đã gặp mấy
người quen. Khưu Đàm và Cao Vĩ cũng ăn cơm ở đây, vẫn là bệnh nhân mời
khách.
Cao Vĩ nhận ra Lý Trường Vũ, rất khách khí tặng một hộp thuốc Trung Hoa, Lý Trường Vũ đương nhiên không có ấn tượng gì với một bác sĩ nho nhỏ
của huyện Xuân Dương, nghe Trương Dương giới thiệu xong mới biết.
Sau khi chào hỏi xong, Trương Dương nhìn sang hai bên thấy có bàn trống, bảo phục vụ giúp chuyển đồ qua đó. Hiện tại vị trí này gần cầu thang,
phàm là người ra vào ăn cơm đều đi qua đây, muốn yên tĩnh nói chuyện
cũng không được.