Trương đại quan nhân thừa dịp cô ta không chú ý, đột nhiên phát công, dùng nội lực hút đầu đạn cắm ở trong cơ thể cô ta ra, Tang Bối Bối đau đến nỗi hét toáng lên, trán túa mồ hôi lạnh.
Đầu đạn dính vết máu của Tang Bối Bối đã rơi vào lòng bàn tay Trương Dương, hắn cầm đầu đạn quơ quơ trước mắt Tang Bối Bối, sau đó ném sang một bên, từ trong áo da lấy ra kim sang dược đặc chế của mình, bôi lên vết thương cho Tang Bối Bối, sau đó thì rất ân cần giúp Tang Bối Bối mặc quần áo.
Nhìn Trương Dương bận trước bận sau vì mình, Tang Bối Bối không biết vì sao mắt lại đỏ lên, sau đó thì liền bắt đầu khóc.
Trương Dương có chút mạc danh kỳ diệu nói: Nha đầu, tôi chọc gì cô à, sao tự dưng lại khóc? Người khác nếu nhìn thấy cô khóc thì còn tưởng rằng tôi làm chuyện khác người gì với cô.
Tang Bối Bối vươn tay ra đấm một cái vào ngực hắn: Chính là anh khi dễ tôi, chính là anh, đều là tại anh... Cô ta bỗng nhiên ôm cổ Trương Dương rồi rúc người vào lòng hắn.
Trương đại quan nhân nói: Ấy, cô bé, ý chí của tôi trước giờ không được kiên định lắm đâu, cô đừng khảo nghiệm tôi.
Tang Bối Bối cắn rái tai hắn rồi ôn nhu nói: Anh không phải muốn em lấy thân báo đáp ư? Em hiện tại giao mình cho anh đó.
Trương đại quan nhân nói: Nói đùa à, tôi tuy rằng không phải chính nhân quân tử, nhưng tôi cũng không phải là hạng người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tôi... Lời nói của hắn bị cái hôn của Tang Bối Bối ngắt quãng.
Mắt đẹp của Tang Bối Bối lóe ra vẻ mị hoặc: Anh sợ à!
Trương đại quan nhân nói: Tôi sợ cái gì?
Tang Bối Bối nói: Vậy thì là em không có sức hấp dẫn rồi.
Trương đại quan nhân nói: Tôi không phải lo cô đang bị thương ư! Tuy là nói như vậy, nhưng tay vẫn đặt lên ngực Tang Bối Bối, Tang Bối Bối dí sát người vào hắn, Trương đại quan nhân nhìn người ấy trong ánh lữa quyến rũ như vậy, trận tuyến của thằng cha này trong khoảnh khắc đã sụp đổ, có câu là vết thương nhẹ không át được lửa tình, nữ hài tử người ta đã biểu thị như vậy rồi, mình không thể từ chối được.
Ánh lửa chiếu rọi bóng hai người lên vách đá, thân thể của hai người tựa như chạc cây gắn liền nhau của cây cổ thụ.
Ánh sáng ban mai chiếu khắp đảo, lửa trại chưa tắt hoàn toàn, vẫn có khói nhẹ đang bốc lên.
Tang Bối Bối tỉnh lại trong lòng Trương Dương, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, khóe môi lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà hạnh phúc, cô ta cúi xuống hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi Trương Dương, động tác rất nhỏ đã đánh thức Trương Dương, Trương Dương tóm lấy tay cô ta, kéo cô ta vào trong lòng, lại không cẩn thận chạm vào vết thương trên vai Tang Bối Bối.
Đau. Tang Bối Bối dịu dàng nói.
Trương Dương cười nói: Bên trên hay là bên dưới?
Tang Bối Bối đỏ mặt gắt: Lưu manh! cô ta giãy khỏi lòng hắn, cảm thấy cái chỗ vừa trải qua mùi đời có chút ran rát, lông mi đen cụp xuống, chớp chopứ hai cái, giống như cánh bướm rung động trong gió: Đều đau cả!
Trương đại quan nhân nói: Cái đó, ngày hôm qua chưa kịp tắm rửa, nước biển dính vào.
Tang Bối Bối đánh một cái lên vai hắn: Còn nói nữa à!
Trương Dương bật cười, hắn đứng lên nhìn ra mặt biển, nhìn thấy đằng xa có một vật thể màu đen đang phá sóng mà đến, chính là tàu ngầm của bọn họ.
Tang Bối Bối cũng phát hiện cảnh này, nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
Trương đại quan nhân mặc quần cộc, nhàn nhã đi về phía bờ cát.
Sau khi Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí dừng tàu ngầm, tới đảo Lộc Nham, nhìn thấy Tang Bối Bối bình an vô sự, hai người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Trương Dương nói: Kết quả Theo dõi thế nào?
Ngũ Đắc Chí nói: Thuyền đánh cá một mực đi về hướng nam, chúng tôi đã đặt máy theo dõi dưới nước, trước mắt thuyền đánh cá vẫn đang đi, thông qua máy theo dõi chúng tôi có thể tỏa định quỹ tích hành động của bọn họ, chúng tôi lo các anh có việc, cho nên nửa đường thì vòng về hội hợp với các anh.
Trương Dương nói: Chúng tôi không sao, ngược lại Nghiêm Quốc Chiêu này trọng yếu phi thường, không thể để hắn chạy thoát.
Ngũ Đắc Chí gật đầu.
Trương Dương nói: Chương Bích Quân đã chết rồi.
Ngũ Đắc Chí biến sắc, nói khẽ: Chuyện này không phải là nhỏ đâu, không bao lâu nữa cấp trên sẽ phái người tới đây điều tra.
Tang Bối Bối nói: Chuyện này không có gì mà điều tra cả, là Nghiêm Quốc Chiêu lợi dụng tôi để dụ Chương Bích Quân tới đây, sau đó muốn một hòn đá ném hai chim, giết chết Chương Bích Quân, đổ tất cả trách nhiệm lên người tôi.
Trương Dương nói: Em có thể nói rõ ràng chuyện này mà.
Tang Bối Bối nói: Anh đừng quên, em đã sớm bị bọn họ định nghĩa là một kẻ phản quốc, cho dù em nói ra thì liệu có ai tin em.
Triệu Thiên Tài nói: Chúng tôi có thể làm chứng cho cô!
Tang Bối Bối lắc đầu nói: Vô dụng, chỉ có thể để tôi gánh chuyện này, lời các anh nói sẽ không có ai tin đâu, hơn nữa tốt nhất đừng để bọn họ phát hiện các anh có liên quan tới chuyện này, bằng không phiền toái của các anh cũng sẽ vô cùng vô tận. Trương Dương nói: Anh không sợ phiền toái.
Tang Bối Bối nhìn Trương Dương, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
Ngũ Đắc Chí nói: Tang Bối Bối nói không sai, chuyện này là Nghiêm Quốc Chiêu thiết kế, tôi chỉ là không hiểu, hắn vì sao muốn giết chết Chương Bích Quân?
Trương Dương nói: Các anh có phát hiện hay không, từ sau khi Bắc Cảng gặp trận sóng thần đó, rất nhiều chuyện đều xảy ra biến hóa! Cái chết của Chương Bích Quân có lẽ cũng có quan hệ với chuyện này.
Tang Bối Bối nói: Rất có thể, có điều muốn giải câu đố này thì phải bắt đầu từ Nghiêm Quốc Chiêu.
Trương Dương nói: Em muốn tiếp tục tra nữa không?
Tang Bối Bối lắc đầu, cô ta cười nói: Chương Bích Quân đã chết rồi, thù của anh em cũng đã được báo, em đã chán sống những ngày mưa bom bão đạn rồi, em tạm thời không có thời gian suy nghĩ tới tương lai, chỉ cho mình một kỳ nghỉ dài thôi. Cô ta quay sang Trương Dương: Chiếc tàu ngầm đó có thể cho em mượn chơi không?
Trương đại quan nhân nói: Em muốn đi đâu?
Tang Bối Bối nói: Đi đâu cũng được, anh chắc vẫn chưa biết, một quyển sách em thích xem nhất chính là hai vạn dặm dưới đáy biển.
Trương Dương biết tính tình của Tang Bối Bối xưa nay rất phóng khoáng, cô ta cuối cùng cũng đã tự tay đâm Chương Bích Quân, đại cừu đã báo, nếu như tiếp tục lưu lại thì không nghi ngờ gì nữa sẽ phải gặp mạo hiểm rất lớn, rời khỏi một đoạn thời gian cũng tốt.
Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí đi vào tàu ngầm đầu tiên, Trương Dương trước khi Tang Bối Bối tiến vào trong tàu ngầm thì bỗng nhiên kéo cô ta vào trong lòng, tặng cô ta một nụ hôn dài.
Tang Bối Bối ôm cổ hắn, thâm tình nhìn hắn nói: Anh yên tâm, em tự biết chiếu cố cho mình, chuyện tối hôm qua anh hãy coi như là chưa hề phát sinh.
Trương đại quan nhân nói: Không thể, em là nữ nhân của anh, anh muốn chiếu cố cho em cả đời.
Tang Bối Bối nói: Em là nói chuyện của Chương Bích Quân và Nghiêm Quốc Chiêu, anh nghĩ đi đâu vậy? Không ngờ nghĩ đến chuyện đó, cho rằng em tùy tiện như vậy ư? Giọng nói Của cô ta bỗng nhiên thấp xuống, nói khẽ: Anh là nam nhân đầu tiên của em, cũng là người cuối cùng, cho nên anh nhất định phải thật tốt với em, bằng không em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Trương Dương nói: Ở lại, dùng thuật hoá trang chắc có thể qua được mắt họ.
Tang Bối Bối nói: Em mệt mỏi rồi, Chương Bích Quân đã chết, em bỗng nhiên cảm thấy mất phương hướng, cho em một đoạn thời gian để em thả lỏng một chút, anh yên tâm, không lâu nữa em sẽ trở lại bên cạnh anh.