Y Đạo Quan Đồ

Chương 749: Chương 749: Phát triển kỳ ngộ. (5)




Cung Kỳ Vĩ đã nói đến mức này, Khâu Phượng Tiên ngược lại có chút ngượng ngùng, cô ấy vốn là dựa theo quy củ thông thường, trước đi tìm lãnh đạo lớn nói chuyện, sau đó tìm Trương Dương, nhưng không ngờ rằng thành phố tự nhiên đem chuyện này giao cho Trương Dương toàn quyền xử lý, càng làm cho cô ấy không ngờ rằng chính là, ở phòng làm việc của Cung Kỳ Vĩ gặp phải Trương Dương.

Cung Kỳ Vĩ buổi sáng còn có một hội nghị, Khâu Phượng Tiên và Trương Dương cùng nhau đứng dậy đi ra.

Hai người đi ra ngoài cửa, Khâu Phượng Tiên cười nói: Xin lỗi, lần này tôi tìm lộn đối tượng, chủ nhiệm Trương sẽ không giận tôi chứ?

Trương Dương cười tủm tỉm nói: Cô chạy đến Nam Tích đầu tư, tôi vì sao phải giận cô? Hơn nữa, chúng ta là bạn cũ, trong mắt cô, nội tâm tôi nhỏ như vậy sao?

Khâu Phượng Tiên cười nói: Không phải, tôi trước đi tìm thị trưởng Cung, cậu có phải là cảm thấy mất mặt?

Trương Dương cười nói: Tôi làm gì có nhiều suy nghĩ như vậy?

Khâu Phượng Tiên nói: Vì biểu thị áy náy đối với cậu, buổi trưa tôi mời cậu ăn.

Trương Dương lắc đầu nói: Xin lỗi, buổi trưa ngày hôm nay tôi hẹn người khác, đã hẹn xong rồi, không thể sửa!

Khâu Phượng Tiên nhìn Trương Dương, lòng của phụ nữ luôn luôn nhẵn nhụi, cô ấy tưởng tượng tương đối nhiều, thậm chí có chút hoài nghi Trương Dương là cố ý từ chối. Bất quá Khâu Phượng Tiên biểu hiện ra không có bất luận mất mác gì, mỉm cười nói: Vậy buổi tối đi, cho tôi chút thời gian, tôi nói chuyện với cậu về khối đất.

Trương Dương gật đầu nói: Không thành vấn đề. Hắn đi về hướng xe jeep màu xanh quân dụng của mình.

Khâu Phượng Tiên cũng đi qua theo hắn, Trương Dương cười nói: Không lái xe?

Khâu Phượng Tiên gật đầu nói: Cho nên muốn đi nhờ xe của cậu, đưa tôi đến Nam Dương quốc tế.

Trương Dương mỉm cười nói: Rất vinh hạnh!

Khâu Phượng Tiên leo lên xe jeep của Trương Dương, có chút hiếu kỳ nói: Sao đột nhiên đổi xe?

Trương đại quan nhân cười hắc hắc nói: Hiện tại lưu hành tiết kiệm, tôi cũng hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia.

Khâu Phượng Tiên cười nói: Chiếc xe jeep này tuy rằng là màu xanh, nhưng bảng số cũng không nhỏ, cũng chẳng thể nói là tiết kiệm gì.

Trương Dương nở nụ cười ha ha, khởi động xe jeep đưa Khâu Phượng Tiên đến Nam Dương quốc tế, Khâu Phượng Tiên lựa chọn Nam Dương quốc tế, cũng là nhìn trúng khối đất của ủy ban thể dục cũ gần Nam Dương quốc tế, và giao lưu với Trương Dương cũng tiện hơn, Trên đường Trương Dương đưa cô ấy đi đến Nam Dương quốc tế, Khâu Phượng Tiên cũng không có nhắc lại chuyện khối đất của sân thể dục cũ, chỉ là nói một ít chuyện phiếm. Có một số việc nóng vội ngược lại không tốt, khối đất của sân thể dục cũ hiện tại hầu như đã không ai hỏi thăm, Tinh Toản bọn họ cũng không có bất luận đối thủ, nếu như có vẻ ham muốn vô cùng, ngược lại lại tạo ra nhiều cảm giác về sự ưu việt. Tuy rằng thời gian Khâu Phượng Tiên quen với Trương Dương không ngắn, hai người cũng được cho là bạn bè không tồi, thế nhưng trên vấn đề này, bọn họ phân biệt đại biểu cho hai lợi ích đoàn thể khác nhau, cò kè mặc cả là khó tránh khỏi.

Khâu Phượng Tiên xuống xe tại Nam Dương quốc tế, xuống xe không quên nhắc nhở Trương Dương: Buổi tối không nên an bài chuyện khác, tôi mời cậu ăn, chỉ hai người chúng ta.

Trương Dương cười nói: Thời gian, địa điểm!

Khâu Phượng Tiên chỉ chỉ Nam Dương quốc tế: Thì ở chổ này, tôi mời cậu ăn hải sản! Buổi tối bảy giờ!

Trương Dương gật đầu, buổi trưa hắn quả thật có việc, cũng không phải muốn cố ý từ chối, Trương Dương đi đến một quán thịt bò gần trung tâm thể dục mới, Chu Sơn Hổ mời hắn ăn, bởi vì Trương Dương hỗ trợ, Chu Sơn Hổ và đồng hương của hắn thuận lợi lấy được tiền công, vì biểu thị cảm ơn đối với Trương Dương, Chu Sơn Hổ đặc biệt mời Trương Dương ăn ở chỗ này, Chu Sơn Hổ chỉ là một người dân công, cho dù tiền lương phát xuống, cũng không có bao nhiêu, khách sạn lớn hắn mời không dậy nổi, cho nên lựa chọn quán thịt bò này mời khách.

Trương Dương lúc đầu cũng không muốn hắn tiêu pha, nhưng chối từ không được, chỉ đành chấp nhận lời mời của Chu Sơn Hổ, Trương Dương đậu xe lại, thấy Chu Sơn Hổ đứng ngoài cửa đôi mắt trông mong chờ mình, hắn cười phất phất tay hướng Chu Sơn Hổ, Chu Sơn Hổ vui mừng chạy tới: Trương đại ca, anh thật sự tới!

Trương Dương cười nói: Đáp ứng chuyện của cậu, sao có thể nuốt lời? Hắn từ trong xe lấy ra hai chai Mao Đài đưa cho Chu Sơn Hổ.

Chu Sơn Hổ không đưa tay tiếp: Trương đại ca, tui mời anh ăn, sao có thể bắt anh mang rượu?

Trương Dương cười nói: Cầm đi, anh em chúng ta làm gì có nhiều khách khí như vậy?

Chu Sơn Hổ lúc này mới cầm rượu Mao Đài, chờ Trương Dương khóa cửa xe, theo Trương Dương cùng nhau đi vào bên trong quán thịt bò, hắn nói với Trương Dương: Trương đại ca, tui không gọi những người khác, chỉ hai người chúng ta.

Trương Dương cười nói: Hai người ăn tốt nhất, thanh tịnh, đỡ bị người khác quấy rối.

Đi vào quán thịt bò, thấy trong đại sảnh đã ngồi đầy, quán thịt bò bởi vì giá rẻ, cơm nước lợi ích thực tế, cho nên rất được dân chúng bình thường hoan nghênh, Chu Sơn Hổ trước đó đã đặt bàn ở trong góc, đồ ăn đều đã mang lên.

Trương Dương cũng không phải loại kiêu ngạo gì, cả ngày ăn trong khách sạn lớn, tới những chổ như vậy hắn vô cùng thích.

Chu Sơn Hổ nói: Đại ca, tui chỉ có thể mời ăn ở chỗ này, anh đừng ghét bỏ.

Trương Dương cười nói: Tên nhóc cậu, nói khách khí nhiều như vậy khi nào thế, nói ra rất dối trá!

Chu Sơn Hổ cười nói: Vậy tui không nói.

Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, Chu Sơn Hổ giành mở chai rượu ra, rót cho Trương Dương đầy ly, hắn tuy rằng đi ra từ trong núi, nhưng cũng rõ ràng giá trị của chai rượu Mao Đài này trị, một chai cũng muốn đắt hơn cái bàn đồ ăn này của mình.

Trương Dương nâng ly lên nói: Lúc đầu tôi vẫn đều muốn mời ăn một bữa cơm, đáng tiếc gần đây công tác bận, không có thời gian, để cho cậu giành trước, chờ thêm hai ngày, tôi mời cậu.

Chu Sơn Hổ nói: Đại ca, lần này nhờ có anh giúp chúng tui mới lấy được tiền lương, chúng tui đều rất cảm kích anh, tui mời anh cũng hẳn là.

Trương Dương nói: Cạn!

Chu Sơn Hổ cũng rất sảng khoái, cùng uống rượu với Trương Dương, sau đó lại rót đầy cho Trương Dương, Trương Dương gắp một miếng thịt bò thưởng thức, đúng là không thể nhìn bằng mắt thường, mùi vị thịt bò của quán thật không tồi.

Chu Sơn Hổ nói: Chỉ hai ta ăn, tui không gọi nhiều, chỉ có hai món, một món thịt bò nướng, một canh đuôi bò, đều là đại bổ.

Trương Dương nở nụ cười ha ha: Hổ tử, ở công trường làm thế nào?

Chu Sơn Hổ nói: Cũng được, các đồng hương đều rất chiếu cố tui, tui trẻ tuổi có khí lực, muốn thừa dịp tuổi còn trẻ kiếm một ít tiền, sau này về nhà đem căn nhà của tui sửa chữa, nhìn xem có thể lấy được vợ không. Chu Sơn Hổ nói rất thật, lúc nói việc này, hai mắt của hắn tràn ngập hy vọng, đó là hy vọng đối với tương lai.

Trương Dương nói: Hổ tử, hôm tôi nay tới, không chỉ là tìm cậu uống rượu, còn có một việc.

Chu Sơn Hổ nói: Đại ca, anh nói đi, chỉ cần có chổ cần dùng tui, Chu Sơn Hổ tui dù phải qua núi đao biển lửa cũng không chối từ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.