Chu Vân Phàm cuống quít nói : " Đương nhiên, công trình
cơ giới thiếu nợ ta một khoản mà không có tiền hoàn lại cho nên dùng một số máy móc cơ giới để gán nợ. Tất cả thủ tục đều đầy đủ, tuyệt không có bất kỳ cái gì không ổn".
Trương Dương một lần nữa bưng chén rượu lên, chén rượu trong tay nhẹ
nhàng dập dờn : "Về giá cả thì sao". "Sẽ không cao hơn giá thị trường!".
Trương Dương rất sảng khoái gật đầu nói : "Nếu như hết thảy đều không có vấn đề thì chuyện này ta có thể thay ngươi giải quyết.". Chu Vân Phàm
vui mừng nở nụ cười, hắn bưng chén rượu lên nói : "Ta biết Trương trưởng phòng là người thống khoái. Ngươi yên tâm, chuyện này ta quyết sẽ không quên ngươi!".
Tuy nhiên Trương Dương không có bất kỳ mưu đồ nào đối với khoản hoa hồng này nên chỉ nhàn nhạt cười, cùng Chu Vân Phàm đụng chén rượu rồi nói :
"Ngươi chỉ cần cam đoan là chất lượng sản phẩm cùng nguồn gốc xuất xứ,
giá cả giống nhau thì đấy chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi, không cần phải khách khí." Hắn nói được hời hợi như thế nhưng ở trong mắt người chung
quanh thì những lời này cho thấy năng lực của Trương Dương tại Giang
Thành lớn thế nào. Trong lúc ăn uống cũng dám đưa ra cam đoan.
Trương Đức Phóng cười nói : "Đã nói là uống rượu không nói chuyện công
việc. Chu đại ca, lại là ngươi phá hư quy củ, nên phạt!". "Hảo! Ta nhận
phạt!" Chu Vân Phàm bởi vì được Trương Dương đáp ứng chuyện này mà hiển
nhiên tâm tình rất tốt tự phạt một bát lớn.
Lúc này đột nhiên một nữ chiêu đãi viên có chút kinh hoảng đi đến, ghé
vào tai Chu Vân Phàm nói cái gì. Chu Vân Phàm nhíu mày, đặt chén rượu
xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài. Không bao lâu sau, từ bên ngoài truyền
vào thanh âm ầm ĩ huyên náo. Tại nơi như hộp đêm này thì cơ hồ mỗi đêm
đều phát sinh chuyện tuy nhiên tại Bách Nhạc môn cũng dám nháo sự thì
cũng không có mấy người. Trương Đức Phóng cùng Trương Dương liếc mắt
nhìn nhau, Trương Đức Phóng đứng lên nói : "Ta đi ra ngoài xem sao!".
"Ta cũng đi!".
Hai người sau khi đi ra ngoài mới biết được, nguyên nhân gây ra là do
một khách nhân Nhật Bản và nữ nhân viên tiếp rượu phát sinh tranh chấp.
Khách nhân Nhật Bản muốn dẫn cô gái này ra sân khấu nhưng không được nên mới cho cô gái kia một cái bạt tai! Cái này như thò tay vào tổ ong vò
vẽ, cô gái tiếp rượu kia liền gọi bảo vệ tới đánh khách người Nhật Bản.
Hồ Nhân Như đang ở nơi đó xin lỗi khách nhân Nhật Bản, nàng có ý muốn
giải quyết hòa bình chuyện này nhưng không ngờ khách nhân Nhật Bản kia
lại không muốn buông tha, ở trong phòng đập phá loạn cả lên mà kinh động không ít khách nhân.
Chu Vân Phàm cũng có chút căm tức nhìn về phía bảo vệ nói :"Bắt hắn lôi
ra cho ta, người Nhật Bản, lão tử ghét nhất bọn họ!". Mấy tên bảo vệ sớm đã có chút không nhịn được, nay nghe lão bản nói vậy thì một đám lập
tức tinh thần tỉnh táo, như lang tự hổ vọt lên đem tên người Nhật Bản
dáng người thấp bé kia như con gà con tóm lấy ném ra khỏi Bách Nhạc môn.
Chiêu thức ấy của Chu Vân Phàm tất nhiên được không ít khách nhân vỗ tay hoan hô. Đa số người Trung Quốc đều không có hảo cảm đối với người Nhật Bản. Nghe chung quanh vỗ tay, trên mặt Chu Vân Phàm không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, dù sao ai cũng thích tự cho mình là người yêu nước.
Hắn mời Trương Dương cùng Trương Đức Phóng quay về phòng, Trương Đức
Phóng nói : "Đám tiểu Nhật Bản này ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn mà càng
ngày càng kiêu ngạo, làm cho người ta nhìn thấy mà tức giận.".
Chu Vân Phàm cười nói : "Vẫn là người Mỹ o bế người Nhật Bản nhưng chỉ
cần dám nháo sự ở trong Bách Nhạc môn của ta thì kết cục cũng chỉ có một cái...Bị đánh!".
Ba người đồng thanh phá lên cười, cách xử lý chuyện vừa rồi khiến cho
Trương Dương đối với Chu Vân Phàm cũng sinh ra một chút hảo cảm, qua đó
ít nhất có thể thấy Chu Vân Phàm cũng có chút ít huyết tính. Hồ Nhân Như đi sát theo sau, nàng nói khẽ : "Chu thúc, người xử lý như vậy cũng
không ổn, chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái".
Chu Vân Phàm khinh thường cười nói : "Chỉ là một đám Nhật Bản quỷ mà
thôi, nếu là hai mươi năm trước thì ta đã một thương xử lý hắn rồi, đây
đã là tiện nghi cho hắn rồi.".
Hồ Nhân Như cũng không ủng hộ cách làm của Chu Vân Phàm : "Chu thúc,
ngươi ở Đông Giang tuy có quan hệ rất rộng nhưng chuyện này dù sao cũng
liên quan đến yếu tố ngoại giao. Người Nhật Bản kia hình như có chút địa vị, vạn nhất có bối cảnh gì thì chuyện này rất phiền toái".
Chu Vân Phàm trước mặt khách nhân đương nhiên muốn biểu hiện nên hắn
không coi ra gì ngạo nghễ nói : "Ta lại không tin, đám tiểu Nhật Bản này trong quốc thổ chúng ta mà còn có thể cứng đầu được?". Hắn nói còn chưa dứt lời thì chợt nghe bên ngoài lại loạn cả lên.
Hồ Nhân Như là người thứ nhất lao ra cửa, lúc này trong đại sảnh đã loạn thành một đoàn. Hai gã nam tử người châu Á mặc áo sơ mi T-shirt màu
xanh gặp người liền đánh. Hai người này đều là dùng tay không nhưng thân thủ bất phàm, thoạt nhìn cũng biết là cao thủ. Bảo vệ trong Bách Nhạc
môn cũng là hảo thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng hơn mười tên bảo
vệ mà chỉ trong chớp mắt đã bị bọn họ đánh ngã.
Tên nam từ dáng người tương đối cao kia quơ lấy cái ghế dựa rồi đập về
phía tủ rượu. Rượu trong tủ ầm ầm rơi xuống mặt đất, hiện trường bừa bộn một mảnh, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Mật tên khác giơ một cái bình rượu lên ném về phía bọn Chu Vân Phàm
nhưng lại nhắm trúng vào Hồ Nhân Như. Hồ Nhân Như hoa dung thất sắc, mắt thấy bình rượu sắp ở vào đầu nàng thì Trương Dương nhanh tay nhanh mắt
vươn tay bắt lấy. Bình rượu lúc này còn cách đầu Hồ Nhân Như chỉ hơn một tấc khiến cho Hồ Nhân Như toát mồ hôi lạnh.
Tên nam tử kia ánh mắt rơi vào trên người Trương Dương trong mồm hung dữ kêu lên : "Bát cách nha lộ!".
Trương Dương nhíu mày, mẹ nó, thằng nhãi này thì ra là một gã Nhật Bản
quỷ. Trương Dương chậm rãi đi tới, ở khoảng đất trống phía trước là ra
bộ dáng giống như Hoàng Phi Hồng chuẩn bị ra chiêu.
Hồ Nhân Như đang định gọi điện thoại báo cảnh sát chứng kiến động tác
của Trương đại quan nhân thì không nhịn được cười ra tiếng. Người này a, đây là lúc nào mà còn cùng người ta biểu diễn động tác võ thuật đẹp.
Nam tử kia chậm rãi đi tới hai bước rồi đột nhiên phát lực xông về phía
Trương Dương. Khi còn cách Trương Dương ba thước gì đó thì thân hình bay vọt lên, chân phải đá vào mặt Trương Dương.
Thân hình Trương Dương ngửa về phía sau rồi cũng vung chân đá lên, một
cước này đá trúng vào mông đối phương, mũi chân đá vào giữa hai mông đối phương. Tuy lực đạo của Trương Dương không lớn nhưng vị trí lại cực
chuẩn nên tên Nhật Bản bị đá kia hét thảm một tiếng, ngã chỏng vó từ
trên không trung rớt thẳng xuống và ngã sấp trước mặt Trương Dương.
Trương Dương tiếp đó lại đá một cước bụng hắn, mặt đất rất trơn, tên
Nhật Bản kia bị hắn đá trúng thì trượt về phía sau hơn năm thước, kém tý nữa là va vào đồng bọn.
Tên người Nhật Bản kia nhảy vọt lên lướt qua thân thể đồng bọn, cần cổ
thoáng lay động, khớp xương cổ kêu lên ken két, hắn cầm lấy một cái ghế
dựa rồi rống lên giận dữ xông về phía Trương Dương, tay giơ cao cái ghế
dựa, ý đồ muốn nện vào đầu Trương Dương.
Trương Dương xoay ngươi né sang một bên đồng thời vung chân đá vào sườn
hắn. Đây là chiêu hắn học được từ Lý Tiểu Long sau khi xem bộ phim Tinh
Võ môn. Nêu Lý Tiểu Long còn sống trên đời thì nhất định sẽ bội phục một cước này của Trương đại quan nhân. Trương Dương một cước đem cái ghế
dựa đá cho tan nát rồi thừa thế đá vào ngực tên Nhật Bản kia, chỉ thấy
thân hình hắn bay trên không trung cao hơn ba thước mới ngừng lại rồi
nặng nề té trên mặt đất.
Trương Dương ra chiêu đơn giản thực dụng, sau khi Tần Thanh bị ép buộc
hắn bắt đầu lưu ý nghiên cứu võ học sáng tạo ra một bộ quyền thuật đơn
giản, trong đó một bộ phận lớn đến từ phim võ thuật. Cho dù người không
biếi võ công cũng có thể nhìn ra Trương đại quan nhân lợi hại. Hai gã
người Nhật Bản trong thời gian ngắn đánh bại mười hai tên bảo vệ cường
tráng nhưng lại bị Trương Dương đá cho hai đá xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này ngoài cửa dồn dập vang lên tiếng còi cảnh sát, hơn mười cảnh sát võ trang đầy đủ nhảy vào trong, dẫn đầu là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Đông Giang Quảng Thịnh khu Trần Quốc Sinh. Ngày thường Chu Vân Phàm
và hắn rất quen thuộc, Chu Vân Phàm nhìn về phía hắn gật nhẹ đầu nhưng
Trần Quốc Sinh cũng không tỏ ra bất luận sự vui vẻ nào mà nhìn sang đám
bảo vệ nói : "Đem bọn họ bắt lại!".
Chu Vân Phàm có phần sửng sốt, cái này mẹ nó có chuyện gì chứ? Rõ ràng
là người Nhật Bản nháo sự, cảnh sát bắt bọn ta làm gì? Hắn đi đến trước
mặt Trần Quốc Sinh nói : "Ta nói với Trần đội trưởng, các ngươi bắt lầm
rồi? Là bọn hắn đến nháo sự...".
Trần Quốc Sinh đi về phía trước hai bước, thấp giọng nói : "Chu lão bản, các ngươi vừa rồi đánh vị khách Nhật Bản kia phải vào bệnh viện, đang
cấp cứu. Họ đã đưa ra kháng nghị, công an tỉnh chỉ thị xuống muốn xử lý
nghiêm khắc chuyện này." Ý hắn nói là chuyện hôm nay cũng không phải là
ta có thể làm chủ, Chu Vân Phàm ngươi tự mình suy nghĩ lo liệu đi.
Trương Đức Phóng cũng đi tới, hắn và Trần Quốc Sinh mặc dù không quen
biết lắm nhưng hai người dù sao cũng là cùng ngành nên đều muốn nể mặt
mũi nhau, huống chi Trương Đức Phóng còn có quan hệ với Bí thư Tỉnh ủy : "Trần đại đội, có chuyện gì xảy ra vậy, người Nhật Bản kia rất có địa
vị sao?".
Trần Quốc Sinh cười cười nói : "Ta không rõ ràng lắm, thượng cấp bảo cho ta làm như thế nào thì ta liền làm như thế đó! Hay là ngươi đi tìm Vinh cục đi. Vinh cục trong miệng hắn chính là Cục trưởng Phân cục công án
Quảng Thịnh khu Vinh Bằng Phi. Trương Đức Phóng và Vinh Bằng Phi quan hệ không tệ, hắn cũng có thể thông cảm cho sự khó xử của Trần Quốc Sinh,
những chuyện này xác thực không phải Trần Quốc Sinh có thể làm chủ.
Chu Vân Phàm gần đây tự cho là có quan hệ không tồi cùng công an Quảng
Thịnh khu nhưng trận thế hôm nay khiến cho hắn mất hết mặt mũi. Hắn lớn
tiếng nói : "Trần đội trưởng, ngươi mang đội bảo vệ của ta đi làm gì?
Đám Nhật Bản kia là do ta sai cho bọn đánh, oan có đầu nợ có chủ, ta đi
với ngươi!".
Trần Quốc Sinh gật đầu nói : "Chu lão bản, đúng là phải phiền ngươi đi
một chuyến, đem chuyện này nói rõ ràng là tốt nhất. Hai gã người Nhật
Bản nằm trên mặt đất dìu dắt nhau đứng lên sau đó dùng ngón tay chỉ về
phía Trương Duong nói gì đó, thì ra là chỉ bảo Trương Dương đánh bọn họ.
Trần Quốc Sinh nhìn về phía Trương Dương nói : "Ngươi, phiền đi theo
chúng ta đến Phân cục một chuyến a!". Trương Dương khinh thường cười
cười : "Ta thấy chiến tranh kháng Nhật đã trôi qua nhiều năm như vậy mà
tại sao vẫn còn có Hán gian a!?". Trần Quốc Sinh vừa nghe vậy thì phát
hỏa : "Ngươi nói ai a!? Ngươi nói ai là Hán gian a!?".
Trương Đức Phóng cuống quít đi tới hòa giải, hắn thở dài nói : "Trần đội trưởng, nếu như vậy chúng ta cùng đi đến Phân cục nói rõ tình huống đi. Chuyện này chúng ta tận lực đừng làm cho lộn xộn nữa.".
Trần Quốc Sinh bị phái tới chấp hành chuyện này cũng là rất bất đắc dĩ.
Chu Vân Phàm, Trương Đức Phóng kể cả Hồ Nhân Như đều là cúi đầu không
thấy người quen nên hắn cũng không muốn làm quá đáng, hắn thấp giọng nói : "Đêm nay đóng cửa đi a, có chuyện gì các ngươi tới Phân cục, Vinh cục ở đằng kia!" Hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương rồi mới xoay người rời đi.
Trương Đức Phóng nguyên bản không muốn nhúng tay vào chuyện này nhưng
đêm nay đã ở đây, bằng vào quan hệ giữa hắn và Chu Vân Phàm thì cũng
không thể không quan tâm đến. Khi hắn đang chuẩn bị gọi điện thoại tìm
người thì lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Hắn lặng lẽ đi
sang một bên, điện thoại là do Cố Minh Kiến gọi tới, thanh âm Cố Minh
Kiên rất thấp, nói chuyện rất đơn giản : "Chuyện Bách Nhạc môn là do ta
làm ra, ngươi đừng có nhiều chuyện!".
Trương Đức Phóng sửng sốt, hắn tại sao lại không nghĩ đến người sai sử
phía sau chuyện này là Cố Minh Kiến chứ, trong ấn tượng của hắn thì Cố
Minh Kiến và Chu Vân Phàm không có mâu thuẫn gì? Vị biểu đệ tâm cao khí
ngạo tại sao lai đem mục tiêu nhắm ngay vào Chu Vân Phàm? Trương Đức
Phóng thấp giọng nói : "Minh Kiến..." hắn vốn định khuyên can một hai
câu nhưng lời còn chưa nói hết thì Cố Minh Kiến đã dập máy, căn bản
không để cho hắn cơ hội giải thích gì.
Trương Đức Phóng ý thức được chính mình đã rơi vào thế khó xử nên lúc
trở về cố ý nói trong cục có điện thoại tìm hắn đi làm việc. Chu Vân
Phàm dù sao cũng không có vấn đề gì vì dù sao chính hắn cùng Công an
Quảng Thịnh khu quan hệ rất tốt, thậm chí so với Trương Đức Phóng thì
còn muốn quen thuộc hơn một ít nên hắn gãi nhẹ đầu rồi cùng Trần Quốc
Sinh đi trước.
Trương Dương thì lái xe Jeep mục đuổi theo đám xe cảnh sát, Hồ Nhân Như
ngồi cùng xe hắn, nàng đưa mắt nhìn chung quanh rồi không khỏi nở nụ
cười nói khẽ : "Xe này vốn là ta định mua!".
Trương Dương giờ mới hiểu được nàng cười cái gì nên có phần áy náy cười
cười nói : "Xấu hổ, quân tử không đoạt cái yêu thích của người, xem ra
ta không tính là một quân tử.". Hồ Nhân Như nói : "Chu thúc ta rất ít
khi chịu thiệt, có thể làm cho hắn chịu thiệt mặc dù không phải là quân
tử thì cũng sẽ không phải là tiểu nhân!".
"Tại sao vậy?". "Tiểu nhân sẽ không đẹp trai như vậy!".
Cùng nữ nhân như Hồ Nhân Như nói chuyện rất thoải mái, nàng hiểu rõ nam
nhân thích nghe cái gì cho nên lời nói ra đều làm cho người ta từ đáy
lòng cảm thấy vui sướng.
Khi đến cửa Phân cục Quảng Thịnh thì Trương Dương nhận được điện thoại
của Cố Giai Đồng. Cố Duẫn Tri hai ngày nay thân thể không tốt nên nàng
phải ở nhà chăm sóc, cho nên chỉ có thể cùng Trương Dương đưa tình qua
điện thoại. Trương Dương cũng không có đem chuyện này nói cho nàng biết, hắn nói khẽ : "Tại cùng bằng hữu uống rượu...".
Hồ Nhân Như mội đôi mỹ mâu lập lòe, chờ Trương Dương cúp điện thoai thì
hỏi : "Bạn gái a". Trương Dương cười cười, tắt máy rồi nhảy xuống, rất
ga lăng đi sang một bên mở cửa cho Hồ Nhân Như. Xe jeep cách mặt đất một khoảng khá lớn, Hồ Nhân Như nhẹ nhàng từ phía trên nhảy xuống, nàng nói : "Nên lắp thêm một cái bàn đạp, đi xuống dễ hơn." Một gã cánh sát đi
tới bảo bọn họ cùng đi theo.
Chu Vân Phàm sở dĩ lựa chọn ngồi xe Trần Quốc Sinh là vì để thuận tiện
cùng hắn trao đổi. Tuy nhiên sau khi xuống xe, trên mặt đã không có tiếu dung nữa, hắn đi tới cạnh Hồ Nhân Như thấp giọng nói : "Ngươi gọi cho
Lương Thành Long bảo hắn hỗ trợ giải quyết chuyện này!".
Trương Dương nghe được cái tên Lương Thành Long thì nội tâm bất giác nao nao. Chu Vân Phàm nhìn về phía Trương Dương áy náy cười nói : "Ta đi
theo bọn họ, chuyện của ngươi bọn họ không hề truy cứu nữa, ta chỉ nói
ngươi là bảo tiêu của ta mà không nói rõ thân phận của ngươi". Chu Vân
Phàm dù sao cũng là người từng trải, sự tình là do Bách Nhạc môn, về
tình về lý hắn cũng không thể để cho Trương Dương phiền toái, huống chi
sau này hắn còn phải nhờ vả Trương Dương. Chuyện này hắn muốn bằng vào
năng lực của mình tự giải quyết. Mặc dù là rất đơn giản nhưng đối với
Trương Dương lại có chút bất đồng. Chu Vân Phàm làm như vậy chứng minh
người này rất có ý chí dám đảm đương, Trương Dương cũng không phải là
một người sợ phiền phức nhưng người ta đối với hắn trượng nghĩa thì hắn
cũng phải chú ý tới. Trương Dương thấp giọng nói : "Chu lão bản có cần
ta hỗ trợ hay không?".
Chu Vân Phàm thở dài : "Tính toán ra thì chuyện này không nhọc phiền đến ngươi. Dựa vào quan hệ giữa ta và bọn họ thì hẳn là còn có thể xử lý
được!" Nói xong hắn xoay người đi về phía văn phòng.
Trương Dương lắc đầu, xoay người sang chỗ khác thì chứng kiến Hồ Nhân
Như đang đi qua đi lại vội vàng gọi điên thoại. Nàng bước đi vội vàng
thậm chí không lo lắng mặc thêm quần áo, thời tiết ban đêm đầu hạ nhiều
ít có chút lạnh lẽo, nàng một tay cầm điện thoại một tay ôm chặt ở trước ngực.
Trương Dương mở cửa xe Jeep lấy ra mội cái áo khoác đi tới giúp nàng
choàng lên đầu vai. Hồ Nhân Như ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười dịu dàng
rồi cúp điện thoại mặc áo vào. Cái áo này rộng rãi như một cái áo gió,
nàng mỉm cười nói : "Bạn gái của ngươi nhất định là rất hạnh phúc, vì
được ngươi săn sóc như vậy".
Trương Dương ha ha nở nụ cười : "Ta rất sơ ý!" Hắn nhìn Hồ Nhân Như nói.
"Thế nào?". Hồ Nhân Như nhíu đôi mi thanh tú nói: "Lương công tử trong
chốc lát sẽ tới, hy vọng là chuyện này có thể giải quyết thích đáng".
Trương Dương gật nhẹ đầu, hắn đối với gút mắt giữa Chu Vân Phàm cùng
Lương Thành Long cũng không có bất cứ hứng thú tìm hiểu. Hồ Nhân Như chỉ vào xe Jeep nói : "Đi vào trong ngồi một lát!".
Chu Vân Phàm trong phòng Cục không khỏi nổi nóng lên : "Ta nói với Vinh
Cục, ngươi làm cái gì thế? Huynh đệ chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm, sao ngươi lại chơi ta theo chiêu thức ấy!".
Vinh Bằng Phi cười tủm tỉm hút thuốc lá, hắn và Chu Vân Phàm có giao
tình vài thập niên rồi, năm đó khi Chu Vân Phàm bị quy tội tạo phản đã
từng trợ giúp hắn. Cũng bởi vì quan hệ với Chu Vân Phàm mà phụ thân hắn
đã bị tra tấn cùng lăng nhục không ít. Những ân tình ngày xưa Vinh Bằng
Phi sẽ không quên, hắn nói:
'"Lão đại ca, ngươi có thể ngồi xuống nghe ta nói hay không?".
Chu Vân Phàm nhìn nhìn hắn rồi ngồi xuống, hắn hiểu rằng sự tình đã náo
động đến mức này thì có giận dữ cũng không có tác dụng gì. Hắn thấp
giọng nói : "Đánh người Nhật Bản thì tính cái gì? Ai bảo hắn đùa giỡn
lưu manh?".
Vinh Bằng Phì cười nói : "Người Nhật Bản không tính là cái gì nhưng
ngươi có biết ai sai khiến hắn đến không?" Hắn dừng mội chút rồi nói :
"Trung Đảo Xuyên Thái!"
Chu Vân Phàm sửng sốt, Trung Đảo Xuyên Thái tại Đông Giang là mội thương nhân Nhật Bản rất có danh khí, cũng là Xã trưởng thương hội Nhật Bản
tại Bình Hải nhưng mình cùng hắn không có mâu thuẫn gì a!!
Vinh Bằng Phi nói : "Ngươi đừng có giả vờ hồ đồ với ta, Trung Đảo Xuyên
Thái đầu tư vào mảnh đất Bách hóa đại lâu kia nhưng việc tiến độ phá dỡ
mặt bằng và dời đi nơi khác chậm chạp không thể khởi động được là do
ngày nào đều bị một đám tiểu côn đồ đến gây sự, có phải là do ngươi làm
ra hay không ?".
Chu Vân Phàm đứng bật lên, đi tới trước mặt Vinh Bằng Phi cầm lấy hộp
thuốc lá trên bàn, từ trong đó lấy ra một điếu thuốc tự mình châm lửa,
hút một hơi rồi nói : "Ngươi biết cũng thật nhiều!".
Vinh Bằng Phi cười nói : "Thì sao? Dù ngươi muốn giết ta diệt khẩu thì thế nào?".
Chu Vân Phàm nói : "Ta đang nghĩ mãi mà không rõ, ngày hôm đó người Nhật Bản này đem đầu mâu chỉ về hướng ta làm cái gì?".
Vinh Bằng Phi thở dài nói : "Lão đại ca, thật ra so với ta thì ngươi hơn nhân vật phía sau màn tranh chấp mảnh đất kia là ai? Kinh thành Vương
Học Hải, Hongkong An Đức Hằng, còn có Bình Hải Thái tử gia Cố Minh Kiến. Đám người này có ai là dễ trêu vào, ngươi ba ngày lạii sai một đám
người đi nháo sự, khiến cho việc phá dỡ và di dời công trình để bây giờ
vẫn không cách nào khởi động được, người ta đương nhiên nuốt không trôi
cơn tức này cho nên muốn làm cho ngươi..!".
Chu Vân Phàm có chút ít oán giận nói : "Ngươi cũng biết rõ ràng như vậy vì sao không sớm nhắc nhở ta!".
Vinh Bằng Phi nói : "Hóa giải cừu hận là phương pháp tối nhất, chính là
làm cho người ta xả cơn tức này ra. Ta đây biểu hiện bên ngoài là nhằm
vào ngươi nhưng thực tế là giúp ngươi, bằng không ta rỗi hơi chạy đến
chỗ này đón ngươi làm gì? Lão đại ca, không phải ta nói ngươi nhưng
ngươi lớn tuổi như vậy rồi, dây vào đấy làm gì nữa? Lương Thành Long
cùng Cố Minh Kiến, hai tên nha nội này, kẻ nào ngươi có thể dây dưa
vào?".
Chu Vân Phàm cười khổ nói : "Cho nên ngươi muốn cho ta một phen kinh sợ?".
Vinh Bằng Phi nói : "Bây giờ là thời đại gì mà ngươi vẫn muốn tranh
cường đấu ác? Đầu năm nay ngươi chả phải cúi đầu nhận thua đấy sao, mù
quáng đùa giỡn làm bản thân bị thương mới là dọa người, lão tổ tông
không phải đã sớm nói hay sao? Nam tử hán đại trượng phu co được dãn
được, bây giờ là xã hội pháp trị, tận lực đừng làm những hoạt động bạo
lực kia nữa, ngươi có được hôm nay cũng không dễ dàng". Lời cuối cùng
cỉa hắn có ý giáo dục Chu Vân Phàm.
Chu Vân Phàm lúc này hiểu rõ ra, khó trách Trương Đức Phóng vừa ra khỏi
cửa đã chạy trốn, nhất định là hắn biết rõ Cố Minh Kiến đứng ở sau lưng
bày ra chuyện này. Hắn và Cố Minh Kiến là anh em bà con, đương nhiên là
không muốn dính vào chuyện phiền toái này nhưng Lương Thành Long đến bây giờ cũng không có tin tức gì. Chính mình rõ ràng đã bảo Hồ Nhân Như gọi điện thoại cho hắn? Chu Vân Phàm đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn trông mong Lương Thành Long sẽ đến.
Vinh Bằng Phi nói : "Lão đại ca, là huynh đệ ta khuyên ngươi một câu, chuyện này dừng ở đây đi, ngươi nhận đi!".
Trong lòng Chu Vân Phàm âm thầm cảm thán, Lương Thành Long mười phần
cũng sẽ không đến đây. Tên gia hỏa này không có nghĩa khí, cuối cùng,
chính mình vẫn bởi vì hắn mói trêu chọc vào phiên toái. Trước mặt Vinh
Bằng Phi hắn cũng không còn cố kỵ gì nữa, lấy điện thoại cầm tay ra gọi
cho Lương Thành Long. Sự thật chứng minh hắn dự đoán không sai, Lương
Thành Long vậy mà lại tắt điện thoại.
Chu Vân Phàm ủ rù nhìn Vinh Bằng Phi nói : "Ngươi nói ta nên làm như thế nào?". Vinh Bằng Phi nói : "Bách Nhạc môn đóng cửa vài ngày, tiền thuốc men của ba người Nhật Bản ngươi phải trả, còn có.... Nhất định phải nộp ra mấy người!". Chu Vân Phàm thở dài nói : "Chuyện này mà truyền đi thì sau này ta còn mặt mũi gì nữa? Ngươi có thể châm chước không giao nộp
hay không?".
Vinh Bằng Phi nói : "Ngươi yên tâm, ta chỉ câu lưu vài ngày rồi lại cho
ra thôi. Dù sao liên quan đến phương diện ngoại giao nên cũng phải có
cái gì giao phó! Còn có ... Cố công tử đó, ngươi tốt nhất là gọi điện
thoại cho hắn".
Chu Vân Phàm ngẩn người, khuôn mặt tức giận đến tái nhợt, trong nội tâm
cũng rất buồn bực. Lần này thật sự là không may tới cực điểm, chẳng
những bị người ta đến cửa nhà khi dễ, bị đánh rồi còn phải tìm người ta
xin lỗi, thật sự là bị đánh rớt răng mà vẫn phải nuốt vào trong bụng.
Vinh Bằng Phi cũng biết trong lòng của hắn nghẹn khuất nên an ủi nói :
"Trước khi trêu chọc vào người ta thì nên điều tra rõ ràng đã, đừng tiếp tục rước phiền toái vào người nữa".
Khi Hồ Nhân Như một lần nữa gọi cho Lương Thành Long thì cũng phát hiện
ra đối phương đã tắt điện thoại. Nàng ý thức được sự tình khẳng định
phiền toái đang muốn đi xuống xem tình huống một chút thì thấy Chu Vân
Phàm gọi điện thoại tới đem tình huống cụ thể nói một lần, Hồ Nhân Như
nhẹ nhàng gật nhẹ đầu.
Trương Dương ngồi ở một bên tai mắt nhạy cảm, hắn nghe được trong đó có
cái tên Cố Minh Kiến. Chờ Hồ Nhân Như cúp điện thoại hắn thấp giọng dò
hỏi : "Có phải là có phiền toái?". Hồ Nhân Như nhàn nhạt cười cười :
"Không có việc gì, có người nhìn Chu thúc không vừa mắt!"
"Cố Minh Kiến?".
Hồ Nhân Như nhìn Trương Dương liếc mắt. Nàng biết rõ Trương Dương chính
là người khiến cho Chu Vân Phàm thiệt thòi lớn nhưng Chu Vân Phàm sở dĩ
làm ra nhượng bộ lớn như thế một bộ phận nguyên nhân là do Cố Giai Đồng, đương nhiên hắn biết mối quan hệ giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng.
Trương Dương nghe được tên Cố Minh Kiến thì cũng có chút nhức đầu. Cậu
em vợ này thật sự là càng ngày càng khó chịu, lại lợi dụng Nhật Bản quỷ
đi hộp đêm nháo sự, qua đó tạo ra ảnh hưởng quốc tế cho Chu Vân Phàm. Âm mưu phức tạp như vậy hẳn là không phải là hắn có thể nghĩ ra. Trương
Dương lập tức nghĩ tới Vương Học Văn cùng An Đức Hằng. Cố Minh Kiến cứ
đi theo đám hỗn đản này sớm muộn gì cũng biến chất, hắn phải nghĩ biện
pháp cho tiểu tử này một điểm giáo huấn. Nếu như cứ đem chuyện này nói
cho Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng nhất định sẽ trách cứ đệ đệ nhưng mà đã
thành tiền lệ, Cố Giai Đồng trách cứ chẳng những không có bất luận hiệu
quả gì mà cuối cùng ngược lại còn khiến cho Cố Minh Kiến càng ngày càng
hận chính mình. Nói sao Trương Dương cũng không muốn khiến cho Cố Giai
Đồng lo lắng. Trương Dương nhìn về phía Hồ Nhân Như nói : "Chu lão bản
cùng Cố Minh Kiến có mâu thuẫn gì?".
Hồ Nhân Như lúc này mới đem chuyện Chu Vân Phàm sai người phá rối việc
phá dỡ và di dời công trình Bách hóa đại lâu mà gặp phiền toái nói ra.
Trương Dương rốt cục minh bạch Hồ Nhân Như vì sao phải gọi điện thoại
cho Lương Thành Long. Hồ Nhân Như tràn ngập khinh thường nói : "Có một
số người gặp việc thì so với thỏ chạy còn nhanh hơn, sợ phiền toái tìm
tới chính mình.".
Trương Dương ha ha nở nụ cười, hắn tự nhiên mà liên tưởng đến Trương Đức Phóng. Sau chuyện này chắc hẳn giữa Trương Đức Phóng cùng Chu Vân Phàm
trong nội tâm sẽ sinh ra khúc mắc nhưng mà Trương Đức Phóng cũng xác
thực là khó xử, một bên là biểu đệ hắn, một bên là bằng hữu, giúp ai
cũng rất khó a.
Trương Dương rất chân thành nói : "Hồ tiểu thư có cái gì ta có thể hỗ trợ được không ?"'.
Hồ Nhân Như nhàn nhạt cười nói : "Sự tình đã xong, ngươi đưa ta trở lại
Bách Nhạc môn là được!". Yêu cầu này rất đơn giản, Trương đại quan nhân
rất vui sướng đáp ứng. Trước mặt nữ nhân thằng nhãi này đặc biệt thích
biểu hiện phong độ thân sĩ của mình.