Trương Dương cười mắng: Cậu trở về hỏi chú của cậu ấy!
Thường Hải Long xuất thân trong thiết kế, đưa ra rất nhiều ý kiến đối với thiết bị lắp đặt thiết kế của phòng này, dựa theo lời nói của hắn mà nói, nhà ở tốt như vậy, tất cả đều bị lắp đặt thiết bị không hợp lý đạp hư.
Trương Dương mời mọi người ngồi ở phòng khách, vốn định đi châm trà cho bọn họ, Triệu Tĩnh và Thường Hải Tâm giành đi làm.
Viên Ba lúc trước đã tới Tân Hải, bất quá cũng là chuyện của mười năm trước, trong ấn tượng của hắn, Tân Hải cũng là một thị trấn nhỏ đổ nát, ngày hôm nay đến đây lúc đi qua nội thành thì ấn tượng cũng không được tốt, tuy rằng mọc ra rất nhiều nhà cao tầng, đường cũng rộng rất nhiều, thế nhưng trật tự giao thông hỗn loạn, vệ sinh nội thành loạn cả lên, tổng kết một chữ cũng là loạn. Có thể vào Hải Dương Hoa Viên, thì có loại cảm giác rộng mở trong sáng. Viên Ba cảm thán nói: Nếu như vệ sinh thành phố của Tân Hải các người cũng giống như gia thuộc viện huyện uỷ là tốt rồi.
Trương Dương cười nói: Chờ lần sau anh tới sẽ không giống. Hắn sở dĩ nói như vậy, là bởi vì trong lòng hắn có một suy nghĩ chỉnh sửa sơ bộ đối với tương lai tới của Tân Hải, bộ mặt thành phố khẳng định là trọng điểm chỉnh sửa đầu tiên.
Lương Thành Long nói: Thấy căn nhà ở này, tôi mới cảm giác được làm quan thật tốt, thật có chút hối hận, lúc trước tôi một lòng một dạ đi buôn bán, thật sự là ngốc, nếu như lựa chọn làm quan tôi hiện tại cũng có thể làm một huyện thái gia.
Cao Liêm Minh nói: Anh không được!
Lương Thành Long trừng mắt liếc hắn nói: Đứa nhỏ nhà ai nói bậy bạ gì đó? Tôi sao lại không được?
Cao Liêm Minh hỏi ngược lại: Anh có cha vợ là bí thư tỉnh uỷ sao?
Mọi người liền nở nụ cười.
Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được thằng nhãi này là công kích mình, vung cái tát lên đánh vào mông của Cao Liêm Minh: Muốn bị ăn đòn rồi! Ai mà không biết, tôi sở dĩ có được toàn bộ ngày hôm nay, là tôi vùi đầu cực khổ làm đến nơi đến chốn đi từng bước lên tới.
Trần Thiệu Bân nhấp một ngụm trà nói: Người khác không biết, tôi còn có thể không biết, Trương Dương sở dĩ có ngày hôm nay, không ai dựa vào, người ta đó là bản lĩnh thật sự. Các người ai có dũng khí dám leo lên đến cần trục hình tháp năm mươi mét cứu một người thiếu phụ? Tuy rằng nói người thiếu phụ này lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng sắc đảm bao thiên cũng phải lo lắng ... . Cái ót đã trúng một cú đánh, Trương đại quan nhân mắng: Cái miệng của cậu là đê tiện nhất, còn đê tiện hơn cả Cao Liêm Minh! Hắn làm một chiêu nhất tiễn song điêu, đem hai tên nhóc mắng.
Đinh Triệu Dũng chỉ là cười, lúc này bị Triệu Tĩnh lôi lên sân thượng ngắm cảnh biển. Bởi vì thành em vợ của Trương Dương, địa vị của Đinh Triệu Dũng trong đám người này cũng giảm xuống, trong lời nói hắn không chiếm được nửa điểm tiện nghi, cho nên Đinh Triệu Dũng thẳng thắn ít chen vào nói.
Thường Hải Tâm rụt rè ngồi ở chỗ kia, cô ấy rất ít nói chuyện nhưng thỉnh thoảng cũng gặp ánh mắt của Trương Dương, liền toát ra tưởng niệm mà người bên cạnh không thể nhận thấy được.
Trương Dương nói: Chỉ biết trò chuyện, tôi còn không ăn cơm nữa, buổi trưa chúng ta đi cảng cá Phú Lâm thế nào? Quán hải sản tốt nhất Tân Hải.
Lương Thành Long nói: Đến chỗ nào ăn hải sản đều là một mùi vị , cũng không phải độc đáo gì, ở chỗ này ăn đi, nhà ở hải cảnh ăn hải sản, uống nhiều ngủ ngay tại chỗ không có buồn phiền. Hắn vẫy vẫy tay hướng Chu Sơn Hổ nói: Sơn Hổ, cậu cùng lão Triệu đi chợ hải sản gần đây mua chút hải sản đến đây, để ý mua nhiều đồ tươi một chút. Hắn từ trong bóp da móc ra một xấp tiền mặt đưa cho Chu Sơn Hổ.
Trương Dương nói: Sao có thể chứ, đến đây hẳn là tôi mời khách.
Lương Thành Long cười nói: Được rồi, với chút tiền lương của cậu, không tham ô thì một tháng cũng mời không nổi một lần.
Trương đại quan nhân bị nghẹn nói không ra lời, trong mắt đám người này thì làm quan sẽ không có người tốt sao? Ngày nào đó phải giựt giây bí thư Lương, khiến cho lão Lương đồng chí ân cần thăm hỏi cháu trai của mình mới được.
Thường Hải Tâm đứng dậy nói: Tôi đi theo xem mua cái gì.
Viên Ba cười nói: Để tôi đi cho, tôi xuất thân từ quán cơm mà.”
Bọn họ rời đi rồi Trần Thiệu Bân không biết từ chỗ tìm ra một bộ mạt trượt, ồn ào muốn đánh bài, Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng, Thường Hải Long cùng hắn đi vào trong phòng tranh tài.
Triệu Tĩnh đi tới bên cạnh của Trương Dương ngồi xuống, mở TV, cười nói: Anh, hai ngày nay em có xem đi xem lại đoạn tin tức của anh, anh thật là oai phong, thật đẹp trai, bạn học trước của em đều hỏi thăm anh, còn hỏi anh có người yêu hay chưa, anh cũng sắp thành thần tượng của thiếu nữ rồi.
Trương đại quan nhân cười nói: Đối tượng nôn mửa mới đúng!
Triệu Tĩnh nhìn hắn nói: Anh của em đẹp trai như thế, không đi đóng phim thật là đáng tiếc.
Trương đại quan nhân hai chân để lên trên bàn trà: Em đem anh ra so sánh với những người lòe loẹt đó, cái này không phải mắng anh sao?
Triệu Tĩnh ôm cánh tay hắn nói: Anh, anh là người em tôn kính nhất, sao em có thể mắng anh chứ.
Trương Dương nở nụ cười ha ha, đưa tay lên đỉnh đầu cô ấy xoa nhẹ một chút theo thói quen, Triệu Tĩnh nói: A, ghét quá, nhiều năm như vậy, sao anh còn không đổi được cái thối quen xấu này, kiểu tóc đều bị anh làm hư hết rồi.”
Thì sửa lại! Tiểu Tĩnh, chuyện kết hôn chuẩn bị tốt chưa?
Triệu Tĩnh nói: Không có gì chuẩn bị, bọn em cũng không dự định làm lớn, hôn lễ vô cùng đơn giản là được, sau khi kết hôn bọn em cũng ở riêng. Cô ấy nhìn thoáng qua hướng phòng đánh bài, sau đó nhỏ giọng nói với Trương Dương: Em và mẹ của anh ấy vẫn không được.
Trương Dương nói: Tiểu Tĩnh, nếu kết hôn thì nên làm tốt quan hệ, đừng khiến cho Triệu Dũng khó xử. Trương đại quan nhân vẫn rất lo lắng vì đại cục.
Triệu Tĩnh gật đầu, cô ấy nói tránh đi: Anh, anh và chị Yên Nhiên thì lúc nào?
Trương Dương nói: Lúc đầu anh muốn lần này cùng cô ấy đi lấy giấy hôn thú, nhưng Yên Nhiên nói chờ một chút, cô ấy hiện tại có sinh ý làm, bên anh vừa tới Tân Hải, chuyện kết hôn chờ tất cả ổn định xuống, chậm nhất sẽ không vượt quá sang năm.”
Triệu Tĩnh nói: Lúc đầu em nghĩ hai người năm nay là có thể kết hôn.
Trương Dương cười nói: Anh không có gấp vậy!
Lúc này chuông cửa vang lên, Triệu Tĩnh giành đi mở cửa, mở cửa vừa nhìn, đứng ngoài cửa là hai cô gái xa lạ, lớn lên đều rất đẹp, hai người này chính là Lâm Học Tĩnh và Cảnh Minh Minh, các nàng đến đây quét dọn vệ sinh, thấy Triệu Tĩnh các nàng cũng sửng sốt, các nàng không ngờ rằng trong nhà Trương bí thư có những người khác, Triệu Tĩnh nhanh chóng nói: Anh!
Trương Dương đứng dậy nhìn một chút, cười nói: Là hai người các người, nhà của tôi có bạn bè tới, tiến vào ngồi, tiến vào ngồi!
Lâm Học Tĩnh và Cảnh Minh Minh có chút ngượng ngùng nói: Trương bí thư, chúng tôi là đến đây hỗ trợ quét dọn vệ sinh, nếu ngài có bạn đến, chúng tôi đi trước, chờ đến lúc rãnh thì nhắn lại cho chúng tôi.
Trương Dương cười gật đầu.
Nghe được ngoài cửa có âm thanh của nữ, Cao Liêm Minh và Trần Thiệu Bân còn đang đánh bài đều buông bài đi ra, hai người đều là người có da mặt đủ dày, Trần Thiệu Bân nói: Đừng đi, ở lại cùng nhau ăn.
Cao Liêm Minh phụ họa nói: Đúng vậy đúng vậy!
Bọn họ vừa nói, Lâm Học Tĩnh và Cảnh Minh Minh lại càng không dám ở lại, cuống quít cáo từ Trương Dương rồi đi.
Nghe nói hai vị mỹ nữ này đều là do trong huyện an bài cho Trương bí thư, phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn, Cao Liêm Minh hâm mộ đến nước bọt đều chảy ra, Trần Thiệu Bân cũng là hai mắt tỏa sáng: Tôi quyết định rồi, bỏ thương theo chính, các người nói tôi hiện tại theo chính còn kịp không?
Trương Dương nói: Loại kẻ xấu như cậu là kiên quyết không cho lăn lộn vào trong đội ngũ cán bộ chúng tôi.
Cao Liêm Minh nói: Trương bí thư, ngài còn thiếu cố vấn pháp luật không? Thật sự không được cho tôi đảm đương viện trưởng tòa án cũng được.
Trương Dương nói: Cậu đừng tìm tôi, tìm lão gia tử nhà cậu đi, ba cậu là sở trưởng sở công an tỉnh, chỉ cần ông ấy lên tiếng, cho cậu một chức quan cũng không phải dễ dàng?
Cao Liêm Minh nói: Đừng nói đến ba tôi, ông ấy hiện tại không thèm để ý đến tôi.
Tên nhóc cậu không phải đi Hongkong làm luật sư sao? Lúc này mới vài ngày mà đã trở lại?
Cao Liêm Minh nói: Chất lượng con gái bên Hongkong không được, tôi đang trong độ tuổi yêu đương, đi bên kia, lỡ như đem thời kỳ hoàng kim của tôi trôi qua, sau này nếu như ế vợ, tôi tìm ai đền?
Trương Dương cười nói: Tôi coi như rõ ràng vì sao Cao sở trưởng phiền cậu, tên nhóc cậu chưa trưởng thành, cái gì cũng không được, lúc trước cậu theo tôi ở tại ủy ban thể dục Nam Tích... .
Cao Liêm Minh giơ hai tay xin khoan dung nói: Đại ca, tôi cầu anh, tôi không nói nữa không được sao? Lúc này khác biệt ngày xưa, tôi hiện tại cũng là không có việc làm, ngồi buồn đến phát sầu, nhớ tới ngày xưa cũng phát sầu, lúc trước tôi nếu như kiên trì, hiện tại nói thế nào cũng phải lên đến cấp phó xử, tôi hối hận không nghe lời anh nói, tự hủy tương lai!
Trong lòng Trương Dương nói tâm của cậu còn lớn hơn cả tôi nữa, tôi dốc sức trong quan trường bốn năm lúc này mới lăn lộn đến cấp chính xử, tên nhóc cậu một năm rưỡi đã muốn làm phó xử, không biết trời cao đất rộng. Lúc trước Cao Liêm Minh là bởi vì truy cầu Chung Tú Tú không thành, cho nên mới nản lòng thoái chí đi xa tha hương.
Cao Liêm Minh nói: Anh, tôi tìm anh nương tựa được không?
Trương Dương nói: Cậu có thể làm gì?
Cao Liêm Minh cảm giác được bị tổn thương tự tôn: Đừng coi thường người, tôi tốt xấu gì cũng lấy được bằng luật sư tại nước Mỹ.
Trương Dương nói: Tôi hiện tại thật sự hoài nghi cậu ở nước Mỹ làm gì, dù sao cũng không ai tận mắt thấy, nước Mỹ còn phát đạt hơn chúng ta, cái khác không nói, cũng là nhiều bằng cấp giả hơn Tân Hải, ở Tân Hải tôi cũng có thể làm được cái bằng bác sĩ. Trương đại quan nhân tuyệt đối không có khoa trương, làm bằng cấp giấy tờ giả tại Tân Hải thật đúng là nhiều, cái đó có quan hệ với vùng duyên hải, có nhu cầu thì có thị trường, có thị trường sẽ tự nhiên sinh ra sản nghiệp, đây là quy luật kinh tế được Các Mác nghiệm chứng.
Cao Liêm Minh đỏ mặt: Tôi dù sao cũng thi cử đàng hoàng mà.
Trương Dương nói: Loại công tử như cậu, tôi dùng không nổi, vẫn là thanh niên thuần phác như Chu Sơn Hổ kiên định hơn.
Cao Liêm Minh bị hắn từ chối, rõ ràng tâm tình có chút mất mác: Được rồi, anh ghế, Trương bí thư, tôi không cầu anh còn không được sao? Tôi đi đánh bài!