Trương Dương nói: Bốn người chết Tối hôm qua, hai người chết vì vật sắc, đều là một dao cắt đứt cổ, xuống tay cực kỳ tinh chuẩn, hai người còn lại thì chết ở ngoài cửa Hương Sơn biệt viện, xương cổ của bọn họ bị trọng thủ bẻ gẫy, sát thủ dùng tiếng kêu thảm thiết trong rừng cây để hấp dẫn tôi đi, trong thời gian ngắn tại như vậy đã xử lý xong hai nam tử trước cửa, sau đó thì thong dong rời đi, đủ để chứng minh công phu khinh công của người này không hề dưới tôi.
Trần Tuyết nói: Anh muốn nói gì?
Trương Dương nói: Trong đương thế, người có công lực này không nhiều lắm, tôi đã nghĩ tới một người.
Mắt đẹp của Trần Tuyết vẫn thản nhiên như không, cô ta đoán được người Trương Dương muốn nói tới là ai, nói khẽ: Anh không phải đã phế bỏ võ công của cô ta rồi ư?
Trương đại quan nhân gật đầu nói. Theo lý thì không thể là cô ta! Người hắn nghĩ đến là Văn Linh, lúc trước hắn ở trong huyệt động bên dưới Hương Sơn biệt viện đã tự tay phế bỏ võ công của Văn Linh, vì để phong ngừa vạn nhất, hắn còn lưu lại phụ cốt chân trong cơ thể của Văn Linh, theo lý thì Văn Linh không thể trong thời gian ngắn như vậy khôi phục võ công, từ thân thủ giết chết bốn gã nam tử này cho thấy, cho dù là võ công của Văn Linh ở trạng thái đỉnh phong thì cũng không thể làm được đến mức khiến Trương Dương không hề phát hiện.
Trần Tuyết nói: Nếu hoài nghi cô ta thì vì sao không đi tìm cô ta mà trực tiếp nghiệm chứng chuyện này?
Trương Dương nói: Bây giờ vẫn chưa tới lúc, đúng rồi, người của phân cục khu Tây Kinh nhờ tôi thông tri cho cô tới bên đó hiệp trợ điều tra.
Trần Tuyết cười nói: Chẳng lẽ tôi cũng thành đối tượng hiềm nghi ư?
Trương Dương nói: Hai người quan hệ chặt chẽ nhất với Hương Sơn biệt viện chính là cô và tôi, bọn họ điều tra theo lệ thôi.
Trần Tuyết nói: Được rồi, tôi giờ đi theo anh!
Vu Cường Hoa đối với Trần Tuyết nhanh như vậy đã tới đây phối hợp điều tra thì tỏ vẻ khen ngợi, hắn mời hai người ngồi trong văn phòng mình, vào thẳng chủ đề: Trần tiểu thư, tôi muốn cô nói rõ một chút cô đã làm gì từ chín giờ đến mười một giờ tối hôm qua.
Trần Tuyết nói: Trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở trong thư viện của Thanh Hoa Viên, mười một giờ rưỡi thì xong công tác của công tác trở về ký túc xá, trong khoảng thời gian này tôi có thể cung cấp người làm chứng.
Vu Cường Hoa gật đầu, lại giở tờ giấy có vết tay ra, Trần Tuyết xèo tay ra thử, ngon tay cô ta so với dấu tay này thì dài hơn một chút.
Trương Dương nói: Vu đại đội đã thôi nghi ngờ chưa!
Vu Cường Hoa cười nói: Hai vị đừng để ý, chỉ điều tra theo lệ thôi mà, cám ơn hai vị đã phối hợp.
Trương Dương nói: Vu đại đội, có thể là tôi không nên hỏi, nhưng tôi cũng rất hiếu kỳ đối với vụ án này, có thể tiết lộ một chút tiến triển hay không.
Vu Cường Hoa nói: Vụ án này cho tới bây giờ tiến triển vẫn rất nhỏ, tôi có thể nói với anh rằng, chúng tôi đã bước đầu bài trừ sự hiềm nghi đối với hai vị, về phần hung thủ giết người, chúng tôi cũng bước đầu tập trung là một nữ nhân.
Trương Dương và Trần Tuyết liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều nghĩ tới cùng một cái tên.
Trương Dương nói: Vu đại đội, tôi có một yêu cầu quá đáng, có thể cho tôi xem mấy cỗ thi thể hay không?
Vu Cường Hoa ngây ra một thoáng, hắn có chút không hiểu, dù sao không phải cũng không phải là người trong hệ thống công an.
Trương Dương nói: Tôi đối với võ thuật cũng có chút nghiên cứu, có lẽ có thể từ hình dạng vết thương tìm ra manh mối manh mối, pháp y của các anh tuy rằng lợi hại, nhưng hắn cũng không thể phân tích vấn đề từ phương diện võ thuật, đổi góc độ khác có lẽ có thể có thu hoạch không tưởng.
Vu Cường Hoa nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn gật đầu.
Trần Tuyết không đi với Trương Dương, một mình đợi ở ngoài phòng để xác.
Vu Cường Hoa đưa cho Trương Dương khẩu trang và găng tay, hắn nói với Trương Dương: Thật ra tôi trước đó đã nghe nói về anh.
Trương Dương cười nói: Tôi ở kinh thành hình như không có danh khí gì cả.
Vu Cường Hoa nói: Tôi có một vị bạn học công tác ở Bắc Cảng.
Ai?
Triệu Quốc Cường!
Trương đại quan nhân nghe thấy tên của Triệu Quốc Cường thì không khỏi bật cười: Quốc Cường rất có năng lực, tôi rất thưởng thức hắn.
Vu Cường Hoa nói: Tôi nghe nói hai người các anh đồng thời tiến vào ban thường ủy thành phố Bắc Cảng, chúc mừng!
Trương Dương nói: Có thời gian tới Bắc Cảng chơi, tôi nhất định sẽ chiêu đãi anh thật tốt.
Vu Cường Hoa cười nói: Cũng muốn đi lắm, nhưng công tác bận quá, làm cái nghề này của chúng tôi làm gì có quan niệm thời gian, từ khi vụ án giết người phát sinh tới giờ, tôi chỉ được ngủ có một tiếng.
Hai người tới phòng để xác, Vu Cường Hoa ra hiệu cho nhân viên trông coi lấy thi thể trong tủ lạnh ra.
Trương Dương là muốn nhìn hai nam tử bị cắt đứt cổ, lúc ấy sau khi hắn nhìn thấy thi thể thì dừng chân, không tới gần, hắn cẩn thận như vậy chủ yếu là để tránh hiềm nghi, để bảo hộ mình, sự thật chứng minh cách làm của hắn lúc ấy không phải là dư thừa, nếu không hắn cũng sẽ không thoát khỏi hiềm nghi nhanh như vậy.
Trương Dương kéo túi đựng xác ra, vết thương trên cổ của thi thể rất rõ, một đao đoạn hầu, Trương Dương cẩn thận kiểm tra vết thương một chút, từ hình thái của vết thương hắn đã đưa ra kết luận, là đao thương, rất gọn gàng sạch sẽ, cho dù là đao sắc bén nhất cũng không thể cắt ra được vết thương bóng loáng tới vậy, Trương Dương dùng tay nhấc cổ thi thể lên.
Vu Cường Hoa nói: Tất cả Xương cổ đã nát, trừ đao thương ra thì phần cổ còn bị trọng kích.
Trương đại quan nhân lắc đầu nói: Đao khí đấy!
Vu Cường Hoa ngây ra một thoáng: Gì cơ? Trong ý thức của hắn thì đao khí là thứ tồn tại trong tiểu thuyết hiệp.
Trương Dương nói: Xương cổ là bị đao khí chấn vỡ, hung thủ cố ý phóng đao khí ra là để mê hoặc phán đoán của các anh.
Vu Cường Hoa nửa tin nửa ngờ nói: Trên đời này thực sự có võ công cường đại như vậy ư?
Trương Dương gật đầu, kéo túi lại, kiểm tra ba cỗ thi thể khác.
Từ trong phòng đựng xác đi ra, Trương Dương cởi găng tay và khẩu trang, vừa đi vừa nói với Vu Cường Hoa: Võ công của Hung thủ rất cao, tôi vốn cho rằng từ vết thương có thể nhìn ra lai lịch môn bài của cô ta, nhưng cô ta đã cân nhắc tới điểm này, cho nên che giấu che giấu sự ra tay của mình.
Vu Cường Hoa võ công võ công có thể nói là không biết gì cả, cho tới bây giờ hắn vẫn không tin có người có thể dùng đao khí chấn vỡ xương cổ của người ta.
Trương Dương nói: Vu đại đội, các anh là thông qua cái gì để nhận định hung thủ là nữ nhân?
Vu Cường Hoa nói: Hình dáng của tay, còn cả mảnh vải mà chúng tôi tìm được ở hiện trường, chất vải này thường thường dùng trên quần áo của nữ nhân.
Trương Dương gật đầu, luôn cảm thấy Vu Cường Hoa đối với hắn vẫn còn có không ít bảo lưu.
Trở lại ô tô, Trần Tuyết nói: Sao? Có phát hiện gì không?
Trương Dương nói: Khẳng định là cao thủ làm! Có điều tôi vết thương vết thương cũng không thể nhìn ra được thủ pháp của cô ta.
Trần Tuyết nói: Có phải cô ta hay không thì cứ đi mà hỏi trực tiếp.