Trương đại quan nhân không khỏi nhớ tới Trần Tuyết, không biết cô ta vào ngày nghỉ về nhà, đi qua nơi này liệu có bị thu phí hay không, loại tình trạng phí lung tung này ở cảnh khu mới khai phá là rất thường thấy. Loại hiện tượng này nếu liên tục tiếp diễn, trường kỳ bất quy phạm rất có thể sẽ ảnh hưởng tới thị trường du lịch vừa mới hình thành, sẽ tổn hại tới phát triển kinh tế lâu dài của địa phương.
Khi cách Tử Hà quan, nhìn thấy cửa lớn của Tử Hà quan cũng đặt một cửa thu vé, không biết là có bọn họ tới quá sớm hay không, ở cửa không nhìn thấy du khách, tất nhiên cũng không có nhân viên soát vé.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đứng ở cửa lại đang lắc la lắc lư, nhìn thấy Trương Dương thì hơi có chút mừng rỡ, cười ha ha ra đón: Trương Dương, cậu đã lâu lắm rồi không tới. Sở Yên Nhiên ông ta cũng quen, mỉm cười chào hỏi rồi sau đó mời Trương Dương vào trong đạo quan ngồi.
Trương đại quan nhân nói: Có phải mua vé không? Thằng cha này có chút rắp tâm cố ý.
Lão đạo sĩ bị hắn hỏi cho có chút sửng sốt, sau đó thì hiểu ý, cười ha ha, nói: Mua vé cái gì, cửa soát vé và và trạm bán vé đều là chính phủ xã xây, nói là muốn đẩy mạnh kinh tế của cảnh khu, vốn Tử Hà quan này của tôi khách hành hương tới đã ít rồi, cứ như vậy, một ngày cũng khó mà nhìn thấy được một bóng người, nhưng nói chung cũng không sao cả, đối với tôi cũng không có tổn thất thất gì, chính phủ xã hàng năm cho tôi năm vạn đồng tiền trợ cấp, kể ra thì tôi còn chiếm tiện nghi ấy chứ.
Trương Dương bật cười ha ha, Margaret nói: Đạo quan này có không ít năm rồi nhỉ.
Lý Tín Nghĩa nói: Rất lâu rồi, lão bên trong cũng không ít, bà nếu cảm thấy hứng thú vào xem thì tôi sẽ giới thiệu cho bà.
Trương Dương nói: Không được, chúng tôi tới để tìm Trần đại gia.
Lý Tín Nghĩa nói: Lão á, đến hậu sơn săn thú rồi, về chắc cũng phải giữa trưa, trước tiên vào đạo quan ngồi đi đã, lão ta đã nói với tôi rồi, buổi trưa sẽ đến đạo quan ăn cơm, tôi đang chuẩn bị đây.
Trương Dương sau khi trưng cầu ý kiến của Margaret thì cõng bà ta vào Tử Hà quan.
Lý Tín Nghĩa bảo tiểu đạo đồng dọn dẹp sạch sẽ đình viện phía sau, pha một ấm trà sơn dã.
Trong lúc Sở Yên Nhiên và Margaret đi tham quan đạo quan thì Lý Tín Nghĩa và Trương Dương ngồi trong hậu viện uống trà.
Lý Tín Nghĩa nhìn thấy chung quanh không có ai thì nói: Gần đây có tin tức của tiểu yêu không? ông ta vẫn luôn rất quan tâm tới đứa cháu gái này.
Trương Dương nói: Cô ta đang ở châu Âu, hiện tại rất tốt.
Lý Tín Nghĩa nói: Châu Âu thì có gì tốt? Tốt đến mấy cũng không thể nào sánh bằng quê hương được, chung quanh tất cả là một đám tóc vàng mắt xanh, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. ông ta nói tới đây bỗng nhiên nghĩ tới Margaret đi cùng Trương Dương, cười một tiếng nói: Tôi cũng không phải là nói lão thái thái ngoại quốc kia đâu.
Trương Dương nói: Lý đạo trưởng à, tiểu yêu cũng không phải là không trở lại, cô ta chỉ ra nước ngoài học tập rồi thuận tiện giải sầu thôi, ông ngẫm lại mà xem, cô ta trước đây vẫn luôn cho rằng mình không thể sống lâu, khó khăn lắm mới chữa khỏi được bệnh cho cô ta, hiện tại cô ta cuối cùng đã có thể sống khỏe mạnh như người bình thường, đương nhiên phải hưởng thụ nhân sinh một chút chứ.
Lý Tín Nghĩa nói: Hưởng thụ nhân sinh, chỉ sợ khi nó về thì nhân sinh của tôi cũng kết thúc rồi.
Trương Dương cười nói: Không đến mức đó đâu.
Lý Tín Nghĩa nói: Đúng rồi, cậu và Sở tiểu thư hình như rất không tồi.
Trương Dương thẳng thắn thừa nhận: Tôi và Yên Nhiên đã đăng ký kết hôn rồi, chắc định đầu năm sau thì tổ chức hôn lễ.
Lý Tín Nghĩa có chút mất mát ồ một tiếng, ông ta cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói khẽ: Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng cậu và tiểu yêu sẽ tới với nhau, không ngờ...
Trương đại quan nhân cười có chút xấu hổ, Lý Tín Nghĩa không biết rất nhiều nội tình trong đây, hắn và An Ngữ Thần chẳng những đã đến với nhau, hơn nữa còn sinh một đứa con trai, việc này cũng không thể công khai được, Trương đại quan nhân hiện tại rất khó giải quyết hoàn mỹ chuyện này, đạo đức xã hội hiện tại sẽ bắt hắn trong cảm tình phải lấy và bỏ, mà hắn thì không muốn lấy hay bỏ, muốn cả cá và tay gấu, cái này cần được đám hồng nhan tri kỷ lý giải, làm thế nào để giữa chén nước được thăng bằng, tuyệt đối là học vấn cao thâm.
Lý Tín Nghĩa nói. Nếu không có cậu thì tiểu yêu đã chết lâu rồi, nó có được ngày hôm nay là nhờ này ban cho.
Trương Dương nói: tiểu yêu tâm địa thiện lương, cho dù không gặp tôi thì cô ta cũng nhất định sẽ gặp hung hóa cát.
Lý Tín Nghĩa gật đầu, nói khẽ: Tuổi của tôi cũng ngày một lớn, không lâu nữa tôi sẽ đi theo đại ca.
Trương Dương nói: Đạo trưởng thân thể cường tráng, tôi thấy ngài sống một trăm tuổi cũng không có vấn đề.
Lý Tín Nghĩa cười nói: Đối với tôi mà nói, đời này không có gì để tiếc nuối, đúng rồi, thanh minh trước, mấy tiểu tử lên núi Thanh Đài tế bái, tôi vụng trộm đi theo, phát hiện bọn họ có chút không đúng.
Trương Dương nói: Những ai tới!
Lý Tín Nghĩa nói: An Đức Uyên và con hắn An Đạt Văn, tôi luôn cảm thấy hai cha con này có chút quỷ bí, bọn họ còn cãi nhau ở trước mộ của đại ca tôi.
Trương Dương nói: An Đạt Văn hiện tại là tổng tài của Thế Kỉ An Thái, theo như tôi biết thì hắn đã chuyển dời không ít sinh ý về trong nước, về phần An Đức Uyên, hắn ở trong nước cũng làm không ít việc thiện, không biết có phải bồi thường cho một số tội nghiệt mà hắn đã làm ra trước đây hay không,còn nghe nói đã chậu vàng rửa tay ở Đài Loan, vứt bỏ vị trí lão đại của tín nghĩa xã, chuyên tâm giúp nghị sĩ Hồng Ân Chính tranh cử tổng thống.
Lý Tín Nghĩa nói: Chỉ mong bọn họ không làm chuyện xấu nữa là tốt rồi, đại ca của tôi lúc lâm chung từng nói với tôi, trong mấy đứa con trai của anh ta thì Đức Uyên lệ khí nặng nhất, anh ta lo lắng nhất chính là đứa con trai này, sợ có một ngày An gia sẽ bị hủy trong tay hắn.
Trương Dương nói: Cho nên An lão giao gia nghiệp cho An Đạt Văn, thằng ôn này là kỳ tài kinh thương, nhưng lại là hạng người máu lạnh lục thân không nhận.
Lý Tín Nghĩa nói: Ở An gia tôi chỉ nhận một mình tiểu yêu là cháu gái, ai khi dễ nó cũng không được.
Sở Yên Nhiên và Margaret dạo một vòng trong đạo quan rồi về, Margaret có chút hào hứng nói: Bảo bối của Tử Hà quan thật sự là không ít, Lý đạo trưởng, ông giữ gìn cho tốt nhé.
Lý Tín Nghĩa nói: người xuất gia chúng tôi coi tất cả đều là vật ngoài thân, những thứ này cũng không phải là của tôi, tôi chỉ là người phụt trách trông coi thôi, khi nào quốc gia tiếp quản là tốt nhất.
Trương Dương nói: ông không phải mới thu hai đồ đệ ư, Tử Hà quan vẫn có thể tiếp diễn.
Lý Tín Nghĩa thở dài: Hiện tại có mấy ai thật lòng tu đạo đâu, thế giới phồn hoa bên ngoài đối với bọn họ mà nói thì sức hoặc thật sự là quá lớn, hai đồ đệ đã chạy mất một rồi, hiện tại chỉ còn lại một, nhưng cả ngày tâm tư cũng không đặt trên tu đạo, tôi thấy nó sớm muộn gì cũng đi. Nói xong ông ta lại chán nản thở dài: Đạo môn là nơi thanh tĩnh. Hiện giờ chỗ bán vé dựng ngay trước cửa, năm ngoái hội chùa bắt đầu, tiểu thương tới bày hàng chật cứng trước cửa đạo quan, tôi muốn tu đạo xuất thế, nhưng lại không ngờ lại quay về thế giới ồn ào.