Cơ thịt trên mặt Đại Cương co giật một cái, thầm nghĩ mày con mẹ nó khệnh quá rồi đó, nhưng lúc này Trương Dương đã bắt đầu hành
động, còn không đợi gã nhìn ra là chuyện gì thì hai tên thủ hạ lao về
phía Trương Dương đã bị đánh ngã xuống đất. Hà Hâm Nhan hét lên lanh
lảnh: "Một!"
Lại có hai người bị Trương Dương đánh ngã, Thường Hải Tâm cười duyên rồi cũng hô theo: "Hai!"
Đại Cương biến sắc rồi, gã bắt đầu ý thức được chuyện tối nay không phải là dễ chơi như vậy, khi hai cô gái đồng thời hét lên "năm", Đại Cương
phát hiện người chắn ở trước mặt mình toàn bộ đều tránh sang một bên,
hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, người có mắt đều nhìn ra sự lợi
hại của Trương Dương, ai còn dám xông lên tự chuốc lấy xui xẻo chứ?
"Sáu!"
Đại Cương vung ống tuýp xông lên, hắn cũng là một hán tử mà, nhưng hắn
phát hiện động tác của mình quá chậm, vào lúc vừa vung ống tuýp ra,
người ta đã điểm trúng sườn trái của mình rồi, hắn đau đến nỗi gào lên
một tiếng: "A!" Miệng vừa há ra, lưỡi dao lạnh lùng đã chuẩn xác thò vào trong miệng hắn, Trương Dương vẫn rất có chừng mực, không hạ thủ quá
độc ác, nếu không một dao này đã xuyên thủng cổ họng của hắn rồi.
Tràng diện kinh tâm động phách bởi vì tiếng cười đùa của Hà Hâm Nhan mà
bớt đi mấy phần khẩn trương. Trương Dương chỉ trong thời gian một cái
nhấc tay đã đánh ngã sáu đại hán, khi đếm tới số sáu thì chế trụ được
Đại Cương, rất có khí khái trong vạn quân lấy đầu tướng địch dễ như lấy
đồ trong túi. Trương Dương kinh thường nói: "Hai anh em chúng mày đúng
là hai cái giá áo túi cơm, có điều mày mạnh hơn hắn một chút, chưa đến
nỗi sợ đái cả ra quần!"
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát, nhân mã của đại đội hình
cảnh cục công an khu Minh Dương tới rồi, dẫn đội là đại đội trưởng Lý
Đức Trung, y nhìn thấy tình cảnh ở hiện trường thì không khỏi ngây
người, gầm lên: "Bỏ dao xuống!"
Hai hình cảnh đã dơ súng lục lên.
Trương Dương cười nói: "Đừng khẩn trương, cẩn thận cướp cò!" Hắn thuận tay rút con dao gọt hoa quả ra ném xuống dất.
Hai hình cảnh nhanh chóng vây lấy hắn, muốn chế trụ hắn, Thường Hải Lâm
tức giận nói: "Các người không phân biệt được ai tốt ai xấu à? Tôi là
người của chính phủ!", những năm này chẳng có ai là kẻ ngốc cả, Lý Đức
Trung nghe giọng nghe tiếng, cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản,
người bình thường biết bối cảnh của Cổn Thạch thì chắc chắn không dám
sinh sự ở đây rồi, mấy người trẻ tuổi này không phải là cũng có bối cảnh gì chứ.
Đại Cương tiến lại gần y, nói: "Đại đội trưởng Lý, bọn họ vừa rồi đánh
em tôi, thằng ôn đó còn trêu chọc bạn gái của em tôi, cho nên tôi mới
tới giúp!" Gã rõ ràng là ngậm máu phun người.
Lý Đức Trung nhìn Trương Dương: "Tình huống thế nào?"
Trương Dương đương nhiên biết rõ hôm nay có chuyện gì, Hà Hâm Nhan nhìn
thấy cô bé váy đen bị người ta bắt đi, cho rằng bọn họ muốn gấy bất lợi
cho cô ấy, cho nên mới lao tới xem, ai ngờ lại biến thành cục diện này,
Hà Hâm Nhan nói: "Bọn họ không phải là người tốt, vừa rồi tôi thấy mấy
người bọn họ kéo cô ấy vào trong phòng, tôi cho rằng là xảy ra chuyện,
cho nên chúng tôi mới cùng nhau qua xem!"
Lý Đức Trung nói: "Các cô không thể báo cảnh à? Các cô không phải là bảo an, chưa rõ tình huống mà đánh loạn người, không biết đánh người là
phạm pháp ư?"
Thường Hải Thiên nghe không nói nữa, nói: "Tôi nói nè đồng chí cảnh sát, anh thấy chúng tôi đánh người lúc nào vậy? Bọn họ nhiều người như vậy,
lại cầm gậy sắt ống tuýp, chúng tôi đều tay không, ai vây công ai thì
chắc anh phân biệt được rõ chứ hả?"
Lý Đức Trung lạnh lùng cười nói: "Anh dạy tôi đó hả?"
Thường Hải Tâm nói: "Anh còn chưa điều tra bằng chứng thì dựa vào gì mà nói chúng tôi đánh người?"
Lý Đức Trung gật đầu, quay sang cô gái váy đen đứng cạnh Nhị Cương: "Chuyện là thế nào? Cô là người đương sự, cô nói đi!"
Cô gái váy đen cắn chặt môi, đưa tay ra chỉ vào Trương Dương, nói: "Hắn
vừa rồi lúc khiêu vũ đã động tay động chân với tôi, tôi né tránh thì hắn lại theo tôi muốn phi lễ, bạn trai tôi không nhịn nổi cho nên mới tới
giúp tôi, kết cả bị bọn họ đánh..."
Hà Hâm Nhan nghe thấy cô ta nói vậy, tức đến mỗi mày liễu dựng đứng cả
lên: "Cô nói gì vậy hả? Sao lại đổi trắng thay đen như vậy, cô có lương
tâm không?"
Lý Đức Trung lạnh lùng nói: "Chuyện không phải đã rất rõ ràng rồi sao,
muốn phản bác à? Tôi cho các người cơ hội, theo tôi về đồn xử lý!"
Thường Hải Tâm rõ ràng là có chút tức giận, cô ta bước lên trước một
bước, nói: "Tôi nói này, anh bảo vệ bọn họ như vậy có phải bởi vì cha
của họ là Tiền Hoài Lượng không?" Cô ta dưới cơn tức giận đã gọi thẳng
tên của bí thư ủy ban chính pháp khu Minh Dương ra.
Vẻ mặt của Lý Đức Trung có chút lúng túng, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, mấy thanh niên này quá càn rỡ rồi, y tức giận nói: "Tôi chấp
pháp công bằng, một cô gái như cô tốt nhất nói năng nên chú ý một chút,
cẩn thân tôi tố cố gây trở ngại công vụ đó!"
Thường Hải Tâm nói: "Anh đừng có uy hiếp tôi, tôi cũng là nhân viên công tác của chính phủ, anh có phải là chấp pháp công bằng hay không thì còn khó nói lắm!"
Lý Đức Trung thấy Thường Hải Tâm cường thế như vậy, trong lòng không khỏi càng nghi hoặc: "Cô làm ở bộ môn nào?"
"Tôi là thư ký của phó thị trưởng Tần!" Thường Hải Tâm không trực tiếp nói ra tên của cha mình.
Lý Đức Trung cũng nghe nói một vị phó thị trưởng mới tới mang họ Tần,
nghe thấy cô gái này là thư ký của cô ta, cũng hơi ngây người, có điều
hắn cũng biết chuyện của thượng tầng đều rất khó nói, đúng vào lúc đang
do dự nên giải quyết chuyện này như thế nào thì bí thư ủy ban chính pháp khu Minh Dương Tiền Hoài Lượng gọi điện thoại tới, y cũng nghe nói con
trai mình xảy ra chút phiền phức, Tiền Hoài Lượng đối với đứa con này
một mực đều rất đau đầu không thôi, có điều y có tiếng bao che cho con,
có thể nói hai đứa con này hiện giờ ngông cuồng như vậy cũng có quan hệ
trực tiếp tới y.
Lý Đức Trung đi sang một bên báo cáo giản lược lại tình huống, Tiền
Hoàng Lượng nghe thấy trong số người của đối phương có thư ký của phó
thị trưởng Tần, không khỏi ngây người, y có chút khẩn trương hỏi: "Cô ta họ gì?"
Lý Đức Trung ngây ra một chút, rồi mới nói: "Hình như họ Thường!"
Tiền Hoài Lượng khác với Lý Đức Trung, y rất quan tâm tới tình hình phát sinh ở thị lý, tất nhiên biết chuyện con gái của thị trưởng Thường Tung làm thư ký cho phó thị trưởng Tần Thanh, Tiền Hoài Lượng lập tức trở
nên khẩn trương, y hạ thấp giọng, nói: "Hỏng rồi, cô ta có phải tên là
Thường Hải Tâm, cha của cô ta là thị trưởng Thường không?"
Lý Đức Trung hai chân nhũn ra, suýt nữa thì quỵ xuống, Thường Tụng tới
Lam Sơn nổi danh là cường thế, cho dù là bí thư thị ủy mấy nhiệm cũng
phải bảo trì sự tôn trọng thích đáng đối với y. Dẫu sao thì y cũng là
cán bộ thổ sinh thổ trưởng ở Lam Sơn, thế lực đã len tới mỗi một ngóc
ngách của cơ sở Lam Sơn, một đại đội trưởng đội hình cảnh của một phân
cục như mình, trêu vào con gái của Thường Tụng, trừ phi là không muốn
làm nữa.
Tiền Hoài Lượng nói: "Anh bảo người rút đi rồi xin lỗi người ta, tôi gọi điện cho hai thằng ôn thối tha đó!"
Lý Đức Trung trong lòng bực bội không thôi, con mẹ nó, con trai ông
không ra gì, ông tự mình xử lý đi, lôi bừa tôi vào làm cái quái gì?
Quay về hiện trường, nhìn thấy Đại Cương chạy sang một bên nghe điện
thoại, không ngừng gật đầu, rõ ràng là bị ông già mắng cho một trận.
Nhìn thấy Lý Đức Trung đột nhiên biến thành vẻ mặt hòa ái, bọn Trương
Dương đều hiểu ra, rõ ràng cú điện thoại vừa rồi đã nói cho y biết bối
cảnh của anh em họ Thường, Lý Đức Trung cười nói: "Ngại quá, là hiểu lầm thôi!"
Trương Dương lúc này đã lui ra sau, lúc đánh nhau hắn xung phong lên
trước, đó là để bảo vệ người bên cạnh không bị thương hại, nhưng chân
chính tới lúc quan phương giải quyết thì không còn chuyện của hắn nữa
rồi, hắn tuy cán bộ quốc gia. Nhưng Lam Sơn không phải là phạm vi thế
lực của hắn, huống chi bên cạnh còn ba người con của thị trưởng Thường,
căn bản không cần mình phải ra mặt.
Biểu hiện của Thường Hải Tâm lúc này lại nắm ngoài ý liệu của tất cả mọi người, cô ta lạnh lùng lắc đầu, nói: "Tôi không cho rằng đây là hiểu
lầm, vừa rồi cô gái đó nói Trương Dương phi lễ với cô ta, hiện tại anh
nói là hiểu lầm, vậy chứng tỏ cô ta là vu cáo, chúng tôi muốn truy cứu
trách nhiệm pháp luật của cô ta. Còn nữa, hơn ba mươi người này cầm gậy
sắt ống tuýp ở nơi công cộng vây đánh chúng tôi, đã cấu thành tội nhiễu
loạn trị an xã hội rồi, còn cả tội làm nguy hại đến sự an toàn của người khác nữa, anh chắc là hiểu pháp luật hơn tôi chứ hả!"
Lý Đức Trung không ngờ thiên kim của thị trưởng Thường lại khó chơi như
vậy, Trương Dương và Hà Hâm Nhan thì đều thầm hô thống khoái, anh em
Thường Hải Thiên tuy tức giận những không có biểu hiện cường thế như cô
em của họ, bọn họ đều biết tính tình trong cứng ngoài mềm của em gái,
hơn nữa tính tình rất quật cường, giống hệt như cha, chỉ cần là chuyện
mà cô ta đã nhận định thì người khác rất khó thay đổi được.
Lý Đức Trung cười bồi, nói: "Chuyện này thực sự là hiểu lầm thôi mà, tôi thấy hay là dừng ở đây đi!" Trong lòng y rất ủy khuất, nếu không phải
cha của Thường Hải Tâm là thị trưởng Thường Tụng, y nói chuyện sao phải
khép nép như vậy chứ.
Thường Hải Tâm lạnh lùng nói: "Chuyện hôm nay anh cứ xem mà xử lý, nếu
không thể khiến mọi người hài lòng, ngày mai tôi sẽ báo chuyện này lên
cấp thị cục!"
Trương Dương thầm khen đúng là hổ phụ vô khuyển nữ, không ngờ Thường Hải Tâm nhìn thì ôn nhu mà uy phát uy lại uy phong bát diện như vậy.