Kiều Bằng Phi vỗ vai Trương Dương nói : Trương Dương, tôi nghĩ rồi, chờ chúng ta qua hai năm nữa, sẽ đi ra giang hồ làm xiếc!
Nói tới nói lui, đám người này không có một ai đi giang hồ làm xiếc cả. Thọ yến của Tiết lão dưới bầu không khí sung sướng được chính thức bắt đầu, mặc dù có rất nhiều nhân vật quan trọng vắng mặt, nhưng mà dưới an bài của Tiết Thế Luân, tuyệt đối không xuất hiện cục diện tẻ ngắt. Tế lão được Tiết Thế Luân dẫn đến Tử Kim các, đầu tiên thấy được mấy vị lão hữu của mình, Tiết lão nhanh chóng bước đến nắm tay hàn huyên bọn họ.
Thuộc hạ cũ của Tiết lão cũng tới không ít, những người này đều đã từng được Tiết lão dẫn, như Cố Doãn Tri, như Hạng Thành, mà bây giờ bọn họ có rời khỏi sân khấu chính trị, có gần rời khỏi sân khấu lịch sử. Tiết lão hàn huyên từng người, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ, tại vòng vây của mọi người đi vào Tử Kim Các.
Người hữu tâm đã phát hiện, trong đám người ngày hôm nay đến đây cũng không có thân ảnh của phái hiện giữ thực quyền, với lực ảnh hưởng đã từng tại chính đàn của Tiết lão, loại hiện tượng này có chút không tầm thường. Một người chỉ cần có kinh nghiệm ở trong quan trường qua, như vậy kinh nghiệm của hắn sẽ vì hắn đánh lên thân nhiều dấu vết, tư duy của hắn sẽ tiến hành hoạt động với phương thức đi của quan trường, thông qua hiện tượng trước mắt, đi suy đoán nguyên nhân phát sinh của loại hiện tượng này.
Trương đại quan nhân trong đám người thấy được Hạng Thành, cũng thấy được thị trưởng thành phố Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn theo sát bên cạnh của Hạng Thành, Tiết lão và Hạng Thành nắm tay hàn huyên vài câu, đương nhiên cũng cùng Cung Hoàn Sơn thuận tiện nắm tay, nói chưa nói, cũng không phải Tiết lão muốn tận lực vắng vẻ ông ta, mà là bởi vì người thật sự nhiều lắm, Tiết lão không quản hết.
Thọ yến tối nay được tập trung tại đại đường, đây là đề nghị của Tiết Vĩ Đồng, nếu là thọ yến, phải làm cho vô cùng náo nhiệt.
Tiết lão được an bài ngồi ở ghế thái sư ở giữa, mọi người luân phiên đi qua mừng thọ, Tiết lão cười đến vui vẻ.
Tiết Thế Luân và đại ca cùng nhau quỳ xuống mừng thọ cho Tiết lão, sau đó là Tiêu Quốc Thành, gã là con nuôi của Tiết lão, trên lễ tiết không giống như con ruột.
Tất cả mọi người chuẩn bị lễ vật, thế nhưng lễ vật cũng không mở tại chỗ, dù sao thọ yến ngày hôm nay không phải vì phàn tranh.
Bởi vì Chu Hưng Quốc không có đến đây. Cho nên trong anh cả kết bái của Tiết Vĩ Đồng, chỉ có Trương Dương và Từ Kiến Cơ tiến lên đi dập đầu, Tiết lão cười nói: Không cần đại lễ như vậy, đều là niên đại gì rồi.
Trương Dương nói: Ngài không cho chúng tôi hành lễ là không coi chúng tôi là người trong nhà.
Tiết lão cười nói: Được, được, được, vậy dập đầu mạnh một chút, làm đầu nứt ra mới có vẻ thành tâm. Tất cả mọi người nở nụ cười theo.
Trương Dương và Từ Kiến Cơ dập đầu xong. Đi ra. Từ Kiến Cơ thấp giọng nói: Trong nhà đại ca hình như không ai đến đây.
Trương Dương lúc này mới lưu ý đến Chu gia không ai đến đây, đừng nói là Chu gia, ngày hôm nay Kiều gia cũng không có người tới. Kiều Bằng Phi tối hôm qua còn hiện ra, nhưng ngày hôm nay cũng không thấy cái bóng, Trương Dương mờ mờ ảo ảo cảm giác được chuyện này tựa như có chút kỳ quái. Hắn thấp giọng nói: Chú Từ cũng không tới.
Từ Kiến Cơ cười khổ nói: Có một số việc là chúng ta xem không hiểu. Văn phó tổng lý cũng không tới?
Lúc này bên ngoài một trận gây rối, cũng tới một vị đại nhân vật, phó tổng lý quốc vụ viện Phó Hiến Lương, Phó Hiến Lương đến có thể nói là quan lớn đệ nhất cho tới bây giờ, bất quá mặc dù là ông ta, Tiết lão cũng không cần phải đứng dậy đón chào.
Tiết Thế Luân tươi cười rạng rỡ mời Phó Hiến Lương đến, Phó Hiến Lương đầu tiên hướng Tiết lão mừng thọ.
Trương Dương vẫn là lần đầu tiên gần gũi quan sát vị phó tổng lý này, Phó Hiến Lương còn gầy hơn so với trên TV, mang theo khuôn mặt đen. Trên mặt từ đầu đến cuối mang theo nụ cười nhàn nhạt, có vẻ vô cùng bình dị gần gũi, ông ta nổi danh với tác phong thân dân, vẫn điệu thấp xử sự, bất quá gần đây tiếng hô của ông ta càng ngày càng cao, mờ mờ ảo ảo đã có ý chống lại Văn Quốc Quyền, như vô ý, người đứng đầu của giới chính phủ đã sản sinh giữa hắn và Văn Quốc Quyền.
Từ Kiến Cơ thấp giọng nói: Kỳ quái, lão Phó hẳn là của Kiều lão bên kia.
Trương Dương cười nói: Mạc luận quốc sự, mạc luận chính sự, mục đích chúng ta ngày hôm nay tới cũng là sống phóng túng, chuyện khác không quan hệ với chúng tôi.
Lúc này Tiết Vĩ Đồng đã đi tới. Vốn đang cười hì hì, thế nhưng lúc chuyển hướng hai người bọn họ, mặt nhất thời nhăn lên: Kiều Bằng Phi không tới, hắn nói trẹo chân! Đại hỗn đại không nghĩa khí. Tiết Vĩ Đồng hiển nhiên là giận, mở mồm thì mắng.
Trương Dương nhanh chóng kéo cô ấy: Tôi nói em gái này, ngày đại hỉ, chúng ta có thể đừng nóng giận không?
Tiết Vĩ Đồng nói: Em từ đầu đã nhịn rồi, hắn cho rằng mình rất giỏi hả? Với lão Kiều bọn họ rất giỏi hả? Ông nội em mừng thọ, bọn họ ngay cả chút mặt mũi cũng không cho em.
Trương Dương nói: Em gái, đừng nóng giận, giận dễ già lắm.
Tiết Vĩ Đồng nói: Còn không tức giận, nếu là anh anh có tức giận không hả? Bình thường đều kêu em gái, thời khắc mấu chốt không có một tư thế, đám người này sau này một người em cũng đều không nhận, ai cầu ai? Không cần!
Từ Kiến Cơ cũng khuyên nhủ: Vĩ Đồng, nhiều khách như vậy, em ngàn vạn lần đừng nóng giận, em tức giận là nhục nhã đó.
Tiết Vĩ Đồng trừng mắt liếc hắn nói: Tôi không tức giận cũng nhục nhã, tôi hiện tại rốt cuộc rõ ràng, tôi bị các người chơi rồi.
Trương Dương nói: Bọn anh cũng không đắc tội em, cho dù trong lòng em khó chịu, chờ thọ yến hôm nay xong xuôi rồi mắng, khiến cho Tiết lão thấy không tốt.
Tiết Vĩ Đồng lúc này mới ngăn chặn cơn tức, viện trưởng kinh kịch viện Tiền Xuân Lâu vội vã đi tới, thấy mấy người bọn họ còn đứng ở chỗ này, ông không khỏi kêu khổ nói: Các người còn ở chỗ này? Không phải nói mở màn muốn làm một quần hầu bái thọ sao? Nhanh chóng đi hoá trang đi!
Tiết Vĩ Đồng nói: Tôi hầu như đã quên.
Từ Kiến Cơ nói: Các người đi, tôi ở chỗ này phụ trách bắt chuyện.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh không đi hả?
Từ Kiến Cơ cười nói: Anh không ... không ... một không biết nhào lộn, hai không biết hát, vẫn là ở chỗ này bắt chuyện bạn bè tốt hơn.
Lúc đầu có Trương Dương và Kiều Bằng Phi phụ trách nhào lộn, Kiều Bằng Phi không đến, chỉ còn lại có Trương Dương một người, cái này không tính là vấn đề quá lớn, Tiền Xuân Lâu đến lúc đó tìm một gã võ sư, lúc đầu cũng phái vài tên võ sư đến giúp đỡ rồi.
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng đi tới hậu trường, một người hóa trang mặt khỉ đi tới hướng bọn họ, nhếch miệng cười cười, Trương Dương thật vất vả mới nhận ra thằng nhãi này là Lương Khang, không nhìn kỹ thật đúng là không nhận ra được.
Tiết Vĩ Đồng trong lòng nói vẫn là Lương Khang bạn chí cốt, không nhịn được liếc Trương Dương, một bên còn có một người hóa trang mặt khỉ đứng lên, nhe răng nhếch miệng giả dạng hầu tử gãi gãi trên người Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng đưa tay ra, cười nói: Tiểu Viên tử, cậu cho rằng vẻ mặt khỉ là tôi không nhận ra được? Thì ra tên nhóc này là Viên Tân Quân.
Trương Dương cười nói: Đúng là tôi không nhận ra được.
Tiết Vĩ Đồng đi một bên hoá trang, cô ấy ngày hôm nay muốn sắm vai mỹ hầu vương, vẽ mặt phức tạp hơn người khác.
Trương Dương hướng Viên Tân Quân nói: Mấy ngày nay sao không gặp cậu?
Viên Tân Quân nói: Tôi ngày hôm qua ban đêm mới từ Lhasa bay trở về, chính là vì tham gia thọ yến của Tiết lão, ba mẹ tôi đều đến đây.
Trương Dương nói: Bảo Ngưu Hiệp của cậu làm thế nào rồi?