Y Đạo Quan Đồ

Chương 684: Chương 684: Salon nghệ thuật




Trương Dương và Tra Tấn Bắc cùng quay người ra nhìn, thì thấy Giang Quang Á đang đưa một đôi nam nữ bước đến, cô gái thì Trương Dương quen, đó chính là tổng giác đốc tập đoàn Thái Hồng Cơ Nhược Nhạn, người con trai thì hắn không quen, có điều trông rất khí phách hiên ngang, cũng không phải là nhân vật bình thường.

Trương Dương mặc dù không quen, nhưng Tra Tấn Bắc thì quen, người con trai đó là Lương Khang, một trong ba công tử nổi tiếng nhất kinh thành, danh tiếng như thế này thường đi liền với người nhà, nhưng Lương Khang lại là một người thực lực, bố mẹ gã đều là cán bộ cấp bộ, ông là một trong những đại thần khai quốc xã hội cộng hòa, mặc dù những năm tám mươi đã về ở ẩn, nhưng rất nhiều người trong gia tộc làm chính trị, là một gia tộc nổi tiếng. Lương Khang phát tài do bán đồ sắt thép, sau khi Liên Xô giải thể, gã làm công tác thương mại với Liên Xô lại phát tài to, tài lộc dồi dào, nguồn tiền lớn đó đã làm cho gã trở thành người nổi tiếng trong thanh niên Trung Quốc, gần đây lại bắt đầu tiến công vào thị trường tiền tệ, bất động sản, vật tư…tập đoàn Cự Long đã trở thành một trong những tập đoàn hùng hậu nhất trong nước, vì gã rất kiêu ngạo, danh tiếng trong kinh thành ngày càng lớn, có người nói rằng, tài lực của gã đã vượt qua thương nhân lớn Hà Trường An.

Trong mắt Tra Tấn Bắc, Lương Khang là một vãn bối, phạm trù kinh doanh của y và Lương Khang không giống nhau, giữa họ không có chút cạnh tranh gì, vì vậy cũng không có mâu thuẫn gì.

Trương Dương nhìn thấy Cơ Nhược Nhạn, biết rằng nhất định cô ta đến là vì Giang Quang Á, việc này cũng rất bình thường, tổng giám đốc của Thái Hồng Triệu Vĩnh Phú là ông ruột của Giang Quang Á, Cơ Nhược Nhạn lại là giám đốc của Thái Hồng, cô ta thay mặt cho chủ tịch đến đây cũng là điều nên làm. Trương Dương cười nói: “Cơ tiểu thư ngày càng thích thú thư pháp rồi!”

Cơ Nhược Nhạn nghe thấy câu này của hắn ngay lập tức thái độ rất mất tự nhiên, Trương Dương nhớ đến cảnh hai chữ ở Nam Vũ, cảm thấy muốn cười.

Tra Tấn Bắc cũng quen Cơ Nhược Nhạn, y mỉm cười nói: “Cơ tổng cũng có hứng thú với bức tranh này sao?”

Cơ Nhược Nhạn gật đầu nói: “Tôi là một người ngoại đạo trong giới thư pháp, có điều tôi nghe nói chữ trên bức tranh này là do Trương Dương viết, lúc đầu bức tranh Mãn Giang Hồng của chủ nhiệm Trương đã bán được đến cái giá 2000000, chỉ mấy chữ này có lẽ không chỉ đáng giá 50000. Chúng ta đều là thương nhân, thương nhân trục lợi là bản năng của chúng ta.”

Tra Tấn Bắc cười hà hà nói: “Cơ tổng muốn giành của tôi rồi.”

Cơ Nhược Nhạn mỉm cười nói: “Quân tử không cướp đồ của người khác, tôi là con gái, vì thế trực tiếp tranh với Tra tổng.”

Tra Tấn Bắc cười ngày càng vui vẻ, y chẳng để tâm đến Cơ Nhược Nhạn, mặc dù trẻ tuổi như vậy đã trở thành tổng giám đốc của Thái Hồng, nhưng người thật sự nắm quyền là Triệu Vĩnh Phúc, Tra Tấn Bắc nghĩ là nghĩ đến quan hệ giữa cô ta và Lương Khang.

Lương Khang không nói gì, cười nhìn họ.

Tra Tấn Bắc nói: “Một câu quân tử không cướp đồ người khác thật hay, tôi còn nhớ một câu, chàng trai tốt không đấu với nữ nhi, nếu Cơ tổng đã thích, thì được, tôi chủ động nhương, cô mang đi là được.”

Cơ Nhược Nhạn cười nói: “Cảm ơn!” Cô ta nói với Giang Quang Á nói: “Để biểu thị thành ý, tôi trả 100000, dù sao thì số tiền này cũng quyên góp cho quỹ từ thiện.”

Lương Khang ở một bên nói: “Nhược Nhạn, để anh trả, bức tranh này coi như món quà tặng em.”

Trương Dương nói: “Này các vị, chúng ta đừng tranh nữa, tôi còn chưa đồng ý bán kia mà! Hình như bức tranh này là của tôi đúng không?” Một câu nói làm cho tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Trương Dương, thật sự, Trương đại quan còn chưa đồng ý bán, vốn dĩ hắn muốn bán cho Tra Tấn Bắc cho xong, nhưng vẫn còn chưa nói ra, đột nhiên lại xuất hiện một người cạnh tranh là Cơ Nhược Nhạn, Trương đại quan ghét nhất là loại người không chú ý đến hắn, đám người này tranh đi tranh lại bức họa này mà chẳng ai hỏi ý kiến của hắn cả, thật sự coi hắn là không khí rồi.

]Nghe câu nói này của Trương Dương, Tra Tấn Bắc thầm nghĩ, Cơ Nhược Nhạn, hôm nay cô tự tìm xấu mặt rồi, người ta còn chưa nói là muốn bán kìa.

Đôi mắt Lương Khang nhìn vào mặt Trương Dương nói: “Anh bạn, giá không phải là vấn đề, tôi trả 200000, mọi người cùng làm bạn với nhau.” Thật sự, cái giá của Lương Khang trả không phải là thấp, nhưng cái cách nói chuyện của gã với Trương Dương quá kiêu ngạo, Lương Khang hầu như đều như vậy cả. Gã cũng không biết Trương Dương là ai, tưởng rằng, hắn là tác giả của bức họa này. Lương Khang cũng không phải là người yêu thích nghệ thuật, gã cũng chẳng hiểu gì về thư pháp, với hắn sẽ không bỏ ra 200000 để mua bức tranh này, nhưng Cơ Nhược Nhạn thích, gần đây Lương Khang đang theo đuổi Cơ Nhược Nhạn, vì một nụ cười của hồng nhan, chỉ 200000 chẳng là gì với Lương Khang. Điều kiện bản thân và bối cảnh của Lương Khang quyết định gã có quyền kiêu ngạo, gã thật sự cũng có tư cách kiêu ngạo, rất ít người tính toán với gã, nhưng hôm nay gã chẳng may gặp được Trương đại quan.

Nếu như Trương đại quan vui vẻ, thì tặng không bức tranh này cũng chẳng sao, nhưng giờ đây hắn hơi bực, đừng nói là 200000, dù là Lương Khang có lấy ra 20000000, hắn cũng sẽ không đồng ý.

Giang Quang Á không biết rằng Trương Dương cảm thấy phản cảm với Lương Khang, cậu ta cười giới thiệu: “Trương Dương, vị này là Lương Khang, cũng là một người anh tốt của tôi.”

Trương Dương cười mà như không, gật đầu nói: “Đã nghe danh từ lâu.”

Lương Khang không biết hắn đang nói kháy mình, vẫn chỉ vào bức tranh đó nói: “200000, thế nào?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Tôi không bán!”

Lương Khang hơi ngớ người: “Anh chê ít à?”

Trương đại quan cười hì hì không nói gì.

Lương Khang nói: “Cho anh 300000, tôi làm thế là nể mặt Quang Á đấy.”

Trương Dương càng lúc càng khó chịu, mẹ kiếp, có tiền là to lắm à? Lương Khang giống như vẻ mình có thể bỏ ra nhiều tiền vậy, nếu không phải vì gã là bạn của Giang Quang á, Trương Dương đã không khách sáo từ lâu rồi.

Tra Vi thấy tình hình bất ổn, cô ta hiểu tính cách của Trương Dương, Lương Khang nói chuyện lúc nào cũng như vậy cả, người không quen gã nhất định cảm thấy gã rất kiêu căng, Tra Vi cười nói: “Anh Lương à, anh cũng thật là kiệt quá, một ông chủ lớn vậy, mà mới trả có 300000, tất cả số tiền chúng tôi bán được ngày hôm nay sẽ dùng vào quỹ từ thiện, đừng tưởng rằng chúng tôi tham tiền.:

Lương Khang nói: “Vậy được, tôi trả 500000, thế này đi.” Gã tưởng rằng cái giá này đã đủ nhiều rồi, đối phương không có lí do gì từ chối cả.

Trương Dương nói: “Không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán!”

Tất cả mọi người đều ngớ người, Tra Tấn Bắc rất vui vẻ, thật ra y cũng chẳng thoải mái gì với đám trẻ là Lương Khang này, có điều, là một tiền bối, không thích hợp đối chọi với Lương Khang, Trương Dương làm khó Lương Khang, đúng vào ý của Tra Tấn Bắc.

Lương Khang gặp khó ngay trước mặt mọi người, ngay lập tức nét mặt đã thay đổi, trong mạng xã giao của gã ở kinh thành, rất ít người không nể mặt gã như vậy, điều càng làm cho Lương Khang xấu mặt hơn là Cơ Nhược Nhạn đang ở bên cạnh gã.

Cơ Nhược Nhạn lại rất thích bức tranh này, cô ta nhẹ nhàng cầu khẩn: “Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự rất thích bức tranh này, có thể để lại cho tôi không?”

Trương Dương cảm thấy hơi kì lạ, hắn đã nói không bán, mà Cơ Nhược Như lại cứ bảo hắn bán, trước mặt nhiều người như thế này, làm vậy có phải hơi quá đáng không? Trước kia sao hắn không biết Cơ Nhược Như là một người yêu thích nghệ thuật như vậy chứ?

Lương Khang lạnh lùng nhìn Trương Dương, tên này không nể mặt gã, làm cho gã cảm thấy tức giận.

Đầu óc Trương Dương cũng rất linh hoạt, sự việc này hắn biết phải xử lý thế nào, cười nói: “Cơ tiểu thư, không phải tôi không muốn để lại, bức tranh này tôi đã đồng ý để lại cho mẹ nuôi tôi rồi, những sự việc đã đồng ý không thể thay đổi được.” Thật ra La Tuệ Ninh chưa từng nhìn thấy bức tranh này. Trương Dương lợi dụng cách này để làm giảm mâu thuẫn mà thôi.

Cơ Nhược Nhạn nghe thấy câu này của Trương Dương cũng đành bỏ cuộc, Giang Quang Á vội vàng đưa họ đến nơi khác để tham quan.

Sau khi họ đi rồi, Tra Vi hỏi không hiểu: “Sao tôi không biết anh đã tặng bức tranh này cho Văn phu nhân?”

Trương Dương nói: “Cô đâu có phải sâu trong bụng tôi đâu, việc gì của tôi cô cũng biết à?”

Tra Tấn Bắc và Khưu Phụng Tiên đứng bên cạnh đều cười, Tra Vi tức giận trừng mắt với Trương Dương, rồi đi đến nói chuyện cùng La Tuệ Ninh.

Tra Tấn Bắc nhắc nhở Trương Dương: “Cậu Lương Khang vừa rồi, là môt trong ba công tử của kinh thành, là chủ tịch tập đoàn Cự Long đấy.”

Trương Dương nói: “Tôi không quen!”

Tra Tấn Bắc nói: “Cậu ta rất ưa thể diện!”

Trương Dương cười nói: “Thể diện không phải người khác cho được, mà phải tự mình lấy!”

Tra Tấn Bắc nhìn bức “Sơn Quỷ” đó với vẻ tiếc nuối: “Tôi thật sự rất thích bức tranh này!”

Trương Dương thấp giọng nói: “Đợi chút nữa ông quyên góp 500000, tôi bảo Tra Vi đưa bức này cho ông.”

Tra Tấn Bắc nói: “500000, cậu thật là biết cách đòi tiền.”

Trương Dương nói: “Vừa nãy ông cũng nghe rồi đấy, Lương Khang cũng trả cái giá này mà.”

Tra Tấn Bắc cười nói: “50 thì 50 vậy, vừa lấy được bức tranh này vừa làm được chút việc từ thiện, còn gì vui bằng, có điều….Anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”

“Việc gì vậy?”

Tra Tấn Bắc nói: “Giúp tôi gặp tác giả của bức tranh này.”

Trương Dương nói: “Không vấn đề gì.”

Salon nghệ thuật ngày hôm đó rất thành công, rất nhiều khách đến xem đã mua tranh, đa phần những người đó chẳng hứng thú gì với bản thân bức tranh, chỉ có điều thông qua cách này để quyên góp tiền cho quỹ của Thiên Trì tiên sinh mà thôi, làm việc thiện, Tra Tấn Bắc quyên góp nhiều nhất, 500000.”

La Tuệ Ninh thay mặt cho quỹ nói phát biểu, rồi nói lời cảm ơn với tấm lòng nhiệt tình của mọi người.

Trương Dương đứng trong đám người nghe La Tuệ Ninh nói chuyện, lúc này, Cơ Nhược Nhạn đến bên hắn, cười nói: “Chủ nhiệm Trương, hôm nay anh làm tôi thật mất mặt.”

Trương Dương thấy Cơ Nhược Nhạn đến một mình, hắn cười nói: “Xin lỗi, nếu như không phải tôi đã đồng ý cho mẹ nuôi trước rồi, thì nhất định sẽ tặng cho cô bức này.”

Cơ Nhược Nhạn thở dài nói: “Để bồi thường cho tôi, anh có thể tặng cho tôi một bức tranh chữ không.”

Trương Dương cười nói: “Trước kia chẳng phải đã từng viết cho cô rồi sao?”

Cơ Nhược Nhạn nói câu này cảm thấy hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Bức đó chủ nhiệm Lưu của thể ủy lấy đi rồi.”

Thật ra người như Trương Dương rất dễ nói chuyện, hắn chẳng mấy ác cảm với bản thân Cơ Nhược Nhạn, vừa nãy không đồng ý yêu cầu của cô ta là vì Lương Khang biểu hiện qua ư kiêu ngạo, Trương Dương sau khi từ chối Cơ Nhược Nhạn, cũng cảm thấy có lỗi, giờ đây thấy Cơ Nhược Nhạn nhờ vậy, đương nhiên không thể từ chối lần nữa, liền mỉm cười nói: “Được, đợi tôi về viết xong rồi sẽ đưa cho cô.”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Quân tử nhất ngôn đấy nhé, không cần anh đưa đến đâu, tôi sẽ đến đó lấy, thế này mới có thành ý.”

Trương Dương nói: “viết gì đây?”

Cơ Nhược Như nói: “Trường Hận Ca đi!”

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì Lương Khang bước đến, gã nói với Cơ Nhược Nhạn: “Nhược Nhạn, chúng ta phải đi rồi!”

Cơ Nhược Nhạn gật đầu, cười nói với LƯơng Khang: “Chủ nhiệm Trương đã đồng ý tặng em một bức chữ rồi.”

Lương Khanh cười nhạt nói: “Hay lắm!” Gã kéo tay Cơ Nhược Nhạn bước ra ngoài.

Trương Dương nheo nheo mắt nhìn bóng hai người, cảm thấy hai người này cũng hợp lắm.

La Tuệ Ninh không biết đến bên cạnh hắn lúc nào, mỉm cười nói: “Đừng nhìn nữa, người ta là hoa đã có chủ rồi.”

Trương Dương cười nói: “Mẹ nuôi, con chẳng có ý nghĩ đấy đâu, mẹ coi con là ai rồi chứ.”

La Tuệ Ninh cười hà hà nói: “Con ấy à, chẳng bao giờ vừa lòng cả, đúng rồi, bức “sơn quỷ” đó là của ai vậy? Rất nhiều người có hứng thú, ngay cả Lương Khang cũng đến hỏi mẹ.”

Trương Dương hơi ngớ người, đột nhiên nghĩ đến việc hắn đã nói tặng bức này cho La Tuệ Ninh, nhưng việc này lại chưa nói với La Tuệ Ninh, Lương Khang tìm đến La Tuệ Ninh nhất định là để kiểm chứng chuyện này, xem ra việc này đã đắc tội với Lương Khang rồi, Trương đại quan không sợ đắc tội với người khác, hắn chỉ là cảm thấy không cần thiết như vậy, đến kinh thành là để tu tâm dưỡng tính, chứ không phải là để kết thù với người khác.

Khưu Phụng Tiên bước đến mời La Tuệ Ninh đến Kim Vương Phủ ăn cơm, để chúc mừng buổi khai mạc thành công của Salon nghệ thuật, Tra Tấn Bắc cũng đã chuẩn bị mấy bàn ở Kim Vương Phủ, mời những khách đến, đây cũng là sự ủng hộ với cháu gái.

La Tuệ Ninh cười nói: “Ăn cơm thì thôi tôi không đi, tôi còn phải về xem con gái, mấy người trẻ tuổi các cậu tự đi đi.”

La Tuệ Ninh không đi, Hồng Vệ Đông thì không bao giờ bỏ qua cơ hội những nhân vật nổi tiếng kinh thành này, Trương Dương ngồi cùng xe với Hồng Vệ Đông đến Kim Vương Phủ, Hồng Vệ đông đã giới thiệu với Trương Dương về Lương Khang trên đường đi, khi Trương Dương và Lương Khang xảy ra chuyện không vui, Hồng Vệ Đông đứng ở một bên, gã nhìn thấy toàn bộ sự việc, với gã, Trương Dương không nên đắc tội một vị công tử kinh thành như thế này.

Hồng Vệ Đông nói: “Lương Khang thật sự là đảng thái tử đấy, quyền thế rất lớn.”

Trương Dương nói: “Anh ta là cái gì chẳng liên quan đến tôi, phạm vi công việc của tôi cũng không phải ở kinh thành, mấy ngày nữa là tôi về Bình Hải rồi.” Trong lòng cảm thấy khó chịu với ba chữ thái tử đảng, Kiều Bằng Phi chẳng phải cũng thuộc vào hạng thái tử đảng đấy sao, gây sự với hắn, chẳng phải cũng thê thảm như vậy!

Hồng Vệ Đông nói: “Tôi vẫn hi vọng anh có thể làm việc ở kinh thành, quan hệ của anh ở các mặt rộng như vậy, ở lại kinh thành làm việc, nhất định sẽ có tác dụng quan trọng với sự phát triển của ban trú kinh chúng tôi.”

Trương Dương cười nói: “Tôi phát huy tác dụng quan trọng của tôi ở Bình Hải là được rồi, kinh thành nước quá sâu, mà tôi lại không biết bơi, sợ bị chết chìm lắm.”

Hồng Vệ Đông cười hà hà, gã nói về câu chuyện công việc: “Sự việc tham ô của Sử Học Vinh có phải đã điều tra rõ ràng rồi không?”

Mặc dù Hồng Vệ Đông cũng đến từ Bình Hải, nhưng dù sao Trương Dương vẫn phải cảnh giác với gã, dù sao thì Sử Học Vinh là cán bộ của thành phố Nam Tích, tội trạng tham ô của y Nam Tích muốn giải quyết nội bộ, không muốn gây ra ảnh hưởng quá lớn, thành phố cử Trương Dương đến ban trú kinh xử lý cũng là vì mục đích này.

Trương Dương nói: “Sự việc cụ thể kỉ ủy còn đang điều tra, theo một số tình hình mà tôi biết, thì Sử Học Vinh nhất định có vấn đề. Thành phố sẽ xử lý thôi, không để mang lại ảnh hưởng không tốt đến cho tỉnh.” Câu này của Trương Dương rất mềm mại, nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng.

Hồng Vệ Đông cũng hiểu rồi, Trương Dương đang muốn nói với gã, Nam Tích không muốn tỉnh nhúng tay vào việc này, Hồng Vệ Đông cười nói: “Tỉnh đương nhiên không muốn việc này gây ảnh hưởng quá lớn, anh xử lý tốt lắm, ban trú kinh Nam Tích giờ đây tất cả bình thường trở lại rồi chứ?”

Trương Dương gật đầu nói: “Cũng đỡ rồi, mọi người đều đã ổn định lại, hôm nay đa số mọi người đều đã đến xem triển lãm nghệ thuật.”

Hồng Vệ Đông cười, lần này nhân viên làm việc của ban trú kinh Bình Hải, đến tham dự quả thật không ít. Hồng Vệ Đông nói: “Trương Dương, nếu găp phải bất cứ vấn đề gì khi làm việc ở kinh thành cứ nói với tôi, nếu tôi giúp được tôi nhất định sẽ giúp hết mình.” Trong câu này ý tứ kết giao đã rất rõ ràng. Với thân phận và chức vị của Hồng Vệ Đông, gã cam tâm từ bỏ cái giá của mình để tiếp cận với một cán bộ cấp sở như Trương Dương, nguyên nhân quan trọng hơn là nhìn vào bối cảnh của Trương Dương, Hồng Vệ Đông hôm nay đã thấy Trương Dương ở kinh thành quen biết không ít những nhân vật đầu não, với một người trẻ tuổi như thế này, càng phải làm tốt quan hệ.

Đám thanh niên Tra Vi, Giang Quang Á đều vì sự thành công của buổi Salon nghệ thuật ngày hôm nay cảm thấy rất hứng khởi, họ tụ tập vào một chỗ nói chuyện vui vẻ với nhau. Tra Tấn bắc và Khưu Phụng Tiên thì lại bận cảm ơn những người đến dự buổi tiệc hôm nay, sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, Tra Tấn Bắc còn phải đi từng bàn kính rượu, y thật sự đã tận tâm tận lực với việc của cháu gái, Tra Vi mang bức “Sơn Quỷ” đó đến tặng y.

Tra Tấn Bắc đưa bức tranh cho Khưu Phụng Tiên, bảo cô thu lại, Khưu Phụng Tiên nói: “Vì bức tranh này, hình như Trương Dương đã đắc tội Lương Khang rồi.”

Tra Tấn Bắc cười gian manh: “Lương Khang quá kiêu ngạo, phát triển quá thuận lợi, trong mắt chẳng có ai, gặp phải từ chối là chuyện bình thường.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Giấy không bọc được lửa, Lương Khang sớm muộn gì cũng biết bức tranh này trong tay ông.”

Tra Tấn Bắc nói: “Tôi sợ cậu ta sao? Một đứa trẻ hỉ mũi không sạch mà thôi!”

Khưu Phụng Tiên cười khanh khách nói: “Anh ta 30 tuổi rồi, mà ông còn hình dung anh ta như vậy.”

Tra Tấn Bắc nói: “Sự trưởng thành của một con người không liên quan gì đến tuổi tác của anh ta.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi nghe nói Trương Dương đã đồng ý tặng Cơ Nhược Nhạn một bức tranh chữ.”

Tra Tấn Bắc nói: “Thật không ngờ Cơ Nhược Nhạn lại ở cùng Lương Khang.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Nam nữ thanh niên ở cạnh nhau, tình nguyện vốn là chuyện rất bình thường.”

Tra Tấn Bắc nói: “Cô có biết không? Cơ Nhược Nhạn suýt nữa đã trở thành con dâu nhà Triệu Vĩnh Phú đấy!”

Khưu Phụng Tiên không hề hiểu về Cơ Nhược Nhạn, cô nhẹ nhàng nói: “Người nắm quyền Thái Hồng sao?”

Tra Tấn Bắc nói: “Người con trai đã chết của Triệu Vĩnh Phúc Triệu Quốc Lương là vị hôn phu của Cơ Nhược Nhạn!”

]Khưu Phụng Tiên nghe đến chuyện này cảm thấy hiếu kì: “Nhưng xem ra thì, cô ấy hình như có quan hệ không tồi với Trương Dương mà.” Lời đồn đại bên ngoài nói rằng cái chết của Triệu Quốc Lương có liên quan đến Trương Dương, nếu như Cơ Nhược Nhạn thật sự là vị hôn thê của Triệu Quốc Lương, thì cô ta không có lý do gì lại gần gũi Trương Dương đến vậy.

Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: “Việc của giới trẻ tôi không hiểu, chúng ta làm việc buôn bán của chúng ta, đừng quan tâm đến những chuyện của người khác!”

Trương Dương, Hồng Vệ Đông và trưởng báo Vãn Báo Kinh Thành Tiết Khánh Minh vừa vặn ngồi cùng một bàn. Trương Dương nghe nói đến thân phận Tiết Khánh Minh xong, nhắc đến hai phóng viên Kinh Thành Vãn Báo đã đến chụp ảnh ở ban trú kinh Nam Tích.

Tiết Khánh Minh nghe Trương Dương nói xong, liền cười, gã chủ động cầm cốc rượu lên nói: “Chủ nhiệm Trương, thật đúng là đại thủy dìm miếu Long Vương, không ai quen nhau cả, họ sau khi về đều nói rồi, trước kia không biết đến mối quan hệ này. Chúng tôi là những người làm tin, rất mẫn cảm với những điểm nóng xã hội, có điều anh yên tâm, những thông tin không có lợi với thành phố các anh, tôi sẽ không để cho họ đăng đâu.”

Mặc dù mới là lần đầu tiếp xúc, nhưng Trương Dương đã nhận thức được, Tiết Khánh Minh rất hiểu sự đời, Tra Vi ra mặt là một nguyên nhân, nhưng gã nhất định có sự hiểu biết về bối cảnh của hắn, nếu không sẽ không bao giờ bỏ qua dễ dàng tin tức đó được.

Tra Vi cầm cốc rượu vang đi đến, thấy Tiết Khánh Minh, cô mỉm cười: “Trưởng ban Tiết, ngay mai có phải tin về Salon nghệ thuật của chúng tôi sẽ lên đầu bảng không?”

Tiết Khánh Minh cười hà hà nói: “Tiểu thư Tra đừng làm khó tôi, đầu bảng là tin chính trị, tôi không thể nào thay đổi quy định này được, nhưng tôi đã sắp xếp xong rồi, cho cô một vị trí đẹp, sức tuyên truyền nhất định không kém gì đầu bảng.”

Tra Vi không nể mặt gã, mắt cô trợn lên: “Này, trưởng ban Tiết, ngày hôm đó khi ở nhà tôi ông không nói thế này đâu nhé, chẳng phải ông đã nói cho chúng tôi một tin đầu bảng sao.”

Tiết Khánh Minh ngay lập tức đỏ mặt. Tên này nổi tiếng nói giỏi, ở ngoài được gọi là Tiết đại pháo. Gã thật sự đã từng nói phét với Tra Vi như vậy, lúc đó thì là thuận miệng thì bốc phét, nhưng thật sự làm được là không thể, mặc dù gã là trưởng ban, nhưng cũng không thể mang tin tức Salon nghệ thuật Thanh Niên đưa lên tin đầu bảng. Nhưng nha đầu Tra Vi lại không bỏ qua.

May mà lúc này Tra Tấn bắc đến, Tra Vi quen được Tiết Khánh Minh là vì chú mình, Tiết Khánh Minh và Tra Tấn Bắc từ trước giờ quan hệ đều rất tốt, Tra Tấn Bắc vừa thấy Tiết Khánh Minh bị Tra Vi làm khó, liền vội vàng đến giải vây, y cười nói: “Tiểu Vi, cháu đừng làm chú Tiết khó xử.”

Tra Vi nói: “Cháu đâu làm chú ấy khó xử, hôm đó chú cũng nghe thấy rồi đấy, chú ấy nói sẽ cho chúng cháu lên tin đầu bảng mà.”

Tiết Khánh Minh cười hà hà nói: “Tôi…Tôi không phải là đùa mà.”

Trương Dương thấy bộ dạng khó xử của Tiết Khánh Minh không nhịn được cười.

Tra Tấn Bắc bảo người mang thêm một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Tiết Khánh Minh, cười cầm cốc rượu lên nói: “Lão Tiết, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, cô cháu gái này của tôi việc gì cũng coi là thật, anh nói đùa với nó, nó lại tưởng thật đấy.”

Tra Vi lườm chú mình rồi nói: “Chán chú lắm.”

Tiết Khánh Minh cười nói: “Tra tiểu thư, thế này đi, tôi bảo họ làm một tuần liền chuyên mục, mỗi ngày đều giúp các cô đưa ra một họa sĩ mới, cô thấy thế nào?” Ai cũng nhận ra rằng Tiết Khánh Minh đang nịnh bợ.

Tra Vi lười nhác nói: “Ông tự làm đi.” Tra Tấn Bắc cười nói: “Trương Dương, cảm ơn nhé!”.

Trương Dương biết rằng y cảm ơn bức tranh đó, cười cầm cốc rượu lên cụng ly với y, một bức tranh không đáng là gì cả, Tra Tất Bắc vì vụ này bỏ ra 500000, có điều thông qua Salon nghệ thuật lần này, Trương Dương đã chứng thực được một điều, trình độ quốc họa của Viên Phân Kỳ thật sự không thấp, mặc dù phong cách hơi đi trước, nhưng vẫn có nét cổ điển. Hôm nào đó nhất định phải giới thiệu gã với những người này, cũng gọi là giúp đỡ một chút cho gã

Trương Dương lại giúp Hồng Vệ Đông giới thiệu cho Tra Tấn Bắc, Hồng Vệ Đông rất giỏi xử lý các mối quan hệ xã giao, một lúc sau đã nói chuyện ngút trời với những người trong bàn tiệc, đặc biệt là với Tiết Khánh Minh như có duyên tiền kiếp vậy, trên bàn rượu đã quyết định tối thứ bảy tuần này mời Tiết Khánh Minh đến nhà hàng Thanh Giang để ăn cơm, gã đứng ra mời.

Khi ăn đến một nửa, thấy Giang Quang Á và Cố Dưỡng Dưỡng cùng một đám học sinh đi đến, người đến cùng bọn họ còn có cả Hứa Di của thể dục thẩm mỹ, khi Hứa Di đi tham quan, Trương Dương đã đi mất rồi, vì vậy không gặp được, Tra Tấn Bắc lại bảo người dọn một bàn mới, Trương Dương cũng không muốn uống rượu cùng với mấy người Hồng Vệ Đông, Tiết Khánh Minh, tìm một cái cớ, rồi đi cùng sang chỗ Giang Quang Á, Tra Vi.

Trương Dương nói với Hứa Di: “Hứa Di, vừa nãy tôi còn bảo sao cô lại không đến kìa.”

Hứa Di cười nói: “Xin lỗi. huấn luyện viên của chúng tôi coi chặt lắm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đến được, tôi vốn muốn gọi thêm mấy bạn tôi cùng đi, nhưng đáng tiếc họ lại không hứng thú với thư họa, vì vậy tôi chỉ có thể đến một mình.”

Giang Quang Á nói: “Hứa tiểu thư đến được là tốt rồi.” Rồi cậu ta chăm chỉ rót cho Hứa Di một cốc nước hoa quả.

Tra Vi cảm thấy hơi kỳ lại, quay sang nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng cách Giang Quang Á rất xa, ngồi ở bên cạnh Trương Dương, trong ấn tượng của Tra Vi, Giang Quang Á luôn theo đuổi Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng đáng tiếc là, Cố Dưỡng Dưỡng chẳng có chút cảm giác gì với Giang Quang Á, luôn giữ khoảng cách với cậu ta, Giang Quang Á đã mấy lần nói trước mặt Tra Vi, cậu ta sắp bỏ cuộc rồi, chẳng lẽ tiểu tử này lại chuyển tình cảm sang Hứa Di sao? Hay là cậu ta cố ý dùng cách này để chọc tức Cố Dưỡng Dưỡng?

Tra vi lại nhìn sang Cố Dưỡng Dưỡng, phát hiện ra ánh mắt Cố Dưỡng Dưỡng rất ít khi nhìn sang Giang Quang Á, mà hầu như đều tập trung ở Trương Dương, lời nói tiếng cười đều là vì Trương Dương cả. Tra Vi thầm cảm thán, nếu như Giang Quang Á muốn chọc tức Cố Dưỡng Dưỡng, thì chỉ sợ phí công rồi.

Trương Dương đương nhiên hiểu được tâm tình của Cố Dưỡng Dưỡng, hắn uống một cốc với Cố Dưỡng Dưỡng, mỉm cười nói: “Dưỡng Dưỡng, sao hôm nay không nhìn thấy tác phẩm của em?”

Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi rồi nói nhỏ: “Vì vẽ không đẹp nên…”, Giang Quang Á nói: “Dưỡng Dưỡng, bức tranh cảnh của cô rất đẹp sao lại phải bỏ xuống chứ?”

Mặt Cố Dưỡng Dưỡng hơi đỏ, cô nhíu mày nói: “Tôi không hài lòng!”, Trương Dương cười nói: “Dưỡng Dương luôn hướng tới sự hoàn mỹ, đúng rồi, Tra Vi, tôi cũng không thấy tác phẩm của cô!”, Tra vi cười khanh khách nói: “Tôi vốn định treo lên, nhưng chú tôi lại bỏ ra 50000 để mua nó rồi.” Trương đại quan tấm tắc khen: “Thật là lợi hại, một bức tranh đã đáng giá 50000, cứ như thế này, thì không hết năm nay cô đã trở thành phú ông rồi.”

Tra Vi nói: “Chú tôi sợ tôi vẽ quá xấu, treo ra làm mất mặt nhà họ Tra!”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Giang Quang Á nói: “Chị Tra à, chị cũng rất có tài năng ở mặt nghệ thuật đấy chứ.” Tra Vi mỉm cười nói: “Cậu thôi đi, tôi trình độ thế nào tôi biết, tôi cũng giống cậu thôi, không thành họa sĩ được đâu.”

Giang Quang Á không ngờ Tra Vi kéo cả mình vào, trước mặt Hứa Di mặt hơi đỏ.

Trương Dương nói: “Làm gì có nhiều nhà nghệ thuật đến thế, vẽ tranh viết chữ, chỉ là sở thích mà thôi, làm sao dựa vào những thứ này để sống cả đời được.” Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Em dự định sẽ sống bằng hội họa cả đời đấy.” Tra Vi nói: “Dưỡng Dưỡng là người có năng khiếu nhất trong số chúng tôi, đúng rồi, Sa *** nghệ thuật này còn phải kéo dài 1 tuần nữa, cô mau lấy tác phẩm ra đi, tôi còn hi vọng tác phẩm đó của cô, bán được cái giá cao đấy.” Sau khi ăn xong cơm, đám Tra Vi trở lại nhà nghệ thuật, Trương Dương thì về ban trú kinh Nam Tích, khi chia tay ở cửa, Cố Dưỡng Dưỡng đưa cho hắn một bức tranh: “Anh rể, tặng anh!”

Trương Dương cầm lấy bức tranh, cười nói: “Cảm ơn, Dưỡng Dưỡng à, anh vẫn hi vọng tác phẩm của em xuất hiện trên Salon này, dù sao thì đây cũng là một cơ hội để quảng cáo hiếm có.” Cố Dưỡng Dưỡng điềm đạm nói: “Ngày mai em và mấy bạn nữa phải đi khu núi để vẽ cảnh, có thể phải đi một tuần.”

Trương Dương nói: “Chú ý chăm sóc bản thân đấy, gần đây nhiều người bị cảm lắm.”

Cố Dưỡng Dưỡng nói nhỏ: “Em biết rồi, anh rể, anh cũng phải chú ý sức khỏe.”

Về đến ban trú kinh, Trương Dương mở bức họa ra xem, thì thấy bên trên cảnh có một đôi nam nữ ngồi dựa vào nhau, ngồi trên dòng sông nhìn mặt trời mọc, ánh mặt trời chiếu trên người hai người, Trương Dương liền nhận ra ngay đó là hắn và Cố Giai Đồng, nhìn bức tranh này, Trương Dương đột nhiên cảm thấy nghẹn giọng, nước mắt túa ra, hắn vội vàng nhắm mắt, một lúc lâu sau mới có thể khống chế được cảm xúc nội tâm, hắn đột nhiên hiểu tại sao Cố Dưỡng Dưỡng lấy bức tranh này xuống, là vì cô sợ Trương Dương khóc trước mặt người khác.

Trương Dương cẩn thận thu bức tranh lại, hắn không thể bình tĩnh được, Dưỡng Dưỡng trước đến giờ đều là một cô gái thuần thiết lương thiện, tình cảm của cô và chị gái rất sâu đậm, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cô không thể ngừng thích Trương Dương. Trương Dương đã chữa hai chân cho cô ấy, cho cô ấy một cuộc đời đầy hi vọng, tình cảm cô dành cho Trương Dương thật không phải là điều bất ngờ. Trương Dương có thể thông cảm được sự mâu thuẫn trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng lúc này, lý trí của hắn nói với hắn rằng, không thể để Cố Dưỡng Dưỡng tiếp tục như vậy, hắn cần phải giữ khoảng cách giữa hai người.

]Sau khi Lý Phụng Hà đã đi khỏi, nội bộ ban trú kinh Nam Tích cũng đã yên lặng nhieefue, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ gọi điện thoại đến biểu dương khả năng xử lý sự việc Sử Học Vinh của Trương Dương, Trương Dương chẳng mấy hứng thú với lời khen của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ rất hiểu hắn, hắn cũng rất hiểu Lý Trường Vũ, dù sao thì hai người làm việc cùng nhau đã không phải là một hai ngày nữa rồi, vì lời của Hồng Vệ Đông, Trương Dương ý thức được rằng mình có khả năng bị vất lại ban trú kinh, hắn không hề muốn găp phải kết cục như vậy, dù sao thì sự việc của trung tâm thể dục thể thao Nam Tích vẫn chưa có gì khởi sắc, sắp sửa khai mạc thế vận hội tỉnh rồi, chỉ cần hắn làm tốt thế vận hội tỉnh và hội kinh tế thương mại mùa thu, những thành tích giành được nhất định sẽ làm mọi người khâm phục, hắn chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao mới chính trị trong thành phố Nam Tích, có thành tích như vậy làm cơ sở, bước được một bước lớn là điều rất có khả năng, vì vậy Trương Dương nhất định phải nói trước: “Bí thư Lý, sự việc của ban trú kinh tôi đã làm xong rồi, bao giờ thì các ông cho chủ đến đây?”

Lý Trường Vũ cười, từ lời này của Trương Dương, y ngay lập tức hiểu ý của tên này: “Trương Dương, có phải cậu sợ chúng tôi vất cậu lại ban trú kinh không?” Trương Dương cười không nói gì.

Lý Trường Vũ cho hắn ăn một viên thuốc an thần: “Trương Dương cậu yên tâm đi, thế vận hội và hội kinh tế thương mại mùa thu còn đang hi vọng ở cậu kìa. Tôi không để lãng phí cậu ở ban trú kinh đâu. Tôi đã nói rồi, cậu đến ban trú kinh chỉ để giúp đỡ bình ổn thế cục mà thôi. Mấy ngày nữa, chỉ cần thành phố điều tra rõ ràng sự việc của Sử Học Vinh, ngay lập tức sẽ có người mới đến ban trú kinh.”

Trương Dương nói: “Chẳng phải đã điều tra rõ ràng cả rồi hay sao?” Lý Trường Vũ nói: “Đang điều tra, gần đây tỉnh lại mở cuộc họp thường đảng, vì vậy thời gian bị kéo ra mất vài ngày.” Nói đến đây y đột nhiên nghĩ đến việc gì đó: “Đúng rồi, trước đại hội Đảng, cậu ở lại kinh thành đi, đợi sau khi mở xong rồi cậu hẵng về.”

Trương Dương cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao thì Lý Trường Vũ đã nói chắc nịch với hắn, xong đại hội Đảng là hắn có thể quay về.

Trương Dương nói: “Bên Ngô Minh vẫn còn đang giở vờ bệnh trong bệnh viện kìa.”

Lý Trường Vũ cười nói: “Không phải là giả vờ bệnh, mà ông ấy quả thật là có bệnh, có ai chán việc đến độ chạy vào bệnh viện làm phẫu thuật chứ?”

Trương Dương nói: “Dù sao thì loại này cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, thấy Lý Phụng Hà không dễ đối phó, liền phủi mông chạy mấy, vất lại ban trú kinh cho tôi.”

Lý Trường Vũ nói: “Với cậu đây cũng là một cơ hội tốt mà, thật ra ban trú kinh mấy năm nay đã bị Sử Học Vinh làm khổ không ít, bên kỷ ủy đã có chút tư liệu, nhưng vẫn còn rất nhiều việc chưa làm rõ được, mấy ngày này cậu ở kinh thành, có thể giúp đỡ tìm hiểu chút tình hình, xem xem có thể giúp lấy lại một vài tổn thất không.”

Trương Dương nói: “Bí thư Lý, ông đừng cho tôi nhiều nhiệm vụ như vậy, giờ đây tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, công việc của kỷ ủy tôi không làm đâu.”

Lý Trường Vũ cười ha ha nói: “Đúng rồi, bên Ngô Minh cậu đi thăm chút đi, giúp tôi mua một giỏ hoa, gọi là thể hiện một chút.”

Trương Dương nói: “Tôi đã đi qua đó một lần rồi.”

Lý Trường Vũ nói: “Đều là đồng chí của mình cả, ông ấy nằm một mình trong bệnh viện, cũng cần sự quan tâm của những đồng chí khác như chúng ta, giờ đây cậu đang đại diện cho ban trú kinh Nam Tích, đi thăm ông ấy cũng là điều nên làm thôi.”

Trương Dương nói: “Được rồi được rồi được rồi! Tôi đi thăm ông ấy, nếu như không cẩn thận làm ông ấy tức đến độ bệnh tình nặng hơn thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Lý Trường Vũ nói: “Nếu tức phát bệnh thì để cho ông ấy nghỉ thêm mấy ngày!” Từ lời của Lý Trường Vũ, có thể nhận ra, Lý Trường Vũ cũng chẳng ưa gì Ngô Minh.

Trương Dương buổi chiều hôm đó đã gọi hai vị phó chủ nhiệm ban trú kinh là Hải Lâm và Vương Nghị cùng đến thăm Ngô Minh.

Ngày thứ hai sau phẫu thuật, Ngô Minh đang đúng lúc khó chịu, người phụ trách chăm sóc y là thư ký của y, còn một vị nữa là người chị làm việc ở kinh thành của y Ngô Mỹ Lan, vốn Miêu Tuệ Như cũng giúp đỡ chăm sóc ở đây, nhưng đã bị Trương Dương đẩy về Nam Tích rồi.

Khi mấy người Trương Dương đến thăm, Ngô Minh đang nằm trên giường nói chuyện với chị mình. Thấy mấy người Trương Dương bước vào, Ngô Minh cười nói: “Đến rồi à…” Âm thanh hơi yếu ớt, đây không phải là cố tình tỏ ra vậy, mặc dù mổ ruột thừa không phải là phẫu thuật gì lớn, nhưng cũng thương nguyên khí.

Trương Dương nhìn sang Vương Nghị, Vương Nghị đặt hai con ba ba xuống đất: “Đây là chủ nhiệm Trương bảo chúng tôi mua, giúp bí thư Ngô bồi bổ nguyên khí.” Ngô Minh thấy họ mang hai con ba ba cho mình, mặc dù quả thật đây là thứ tốt, nhưng dụng tâm của tên Trương Dương này cần phải đề phòng, tiểu tử này chẳng có tấm lòng tốt gì với y, mặc dù trong lòng vẫn suy nghĩ, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói cảm ơn.

Trương Dương cười nói: “Đừng cảm ơn tôi, đây là ý của mấy vị lãnh đạo, họ bảo tôi nhất định phải mang tấm lòng của họ đến.” Hắn dùng chân đá đá hai con ba ba, hai con ba ba vội vàng thụt đầu vào, Trương Dương nói: “Khó khăn lắm mới mua được đấy, vẫn còn đang sống, ở ngoài mà có động tĩnh một chút là đã thụt đầu vào rồi.”

Ngô Minh nghe câu này thật là khó chịu, tên này rõ ràng đang dùng hai con ba ba này để nói mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.