Ở trước mặt người khác Viên Hiếu Thương sẽ không dễ dàng đàm luận về lần thay đổi chức vụ này của đại ca, nhưng Trần Cương thì khác, kể ra cũng phải cảm tạ Trương Dương, chính là vì lần ngộ sát Tang Bối Bối đó của hắn, mới khiến hắn và Trần Cương có cơ hội hủy thi diệt tích, hai kẻ đồng lõa đã sớm ngồi chung trên một chiếc thuyền, loại quan hệ này có thể đọc hiểu là một loại thăng hoa về tình bạn.
Trần Cương vẫn là giọng quan khi xưa, đầu tiên là biểu đạt sự tiếc hận vì Viên Hiếu Công bị điều đi nơi khác, lòng vòng mãi mới quay về chủ đề, hắn nghiêm túc nói: Hiếu Thương, Văn Hạo Nam đến Bắc Cảng đảm nhiệm cục trưởng công an chỉ sợ không phải là chuyện tốt.
Viên Hiếu Thương mỉm cười nhìn Trần Cương: Bí thư Trần, chuyện này không phải thị lý có thể quyết định.
Trần Cương thở dài nói: Tôi tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm với người đó, nhưng tôi biết người này rất khó làm việc chung.
Viên Hiếu Thương nói: Vậy tôi về sau sẽ kính nhi viễn chi đối với người này.
Trần Cương ý vị thâm trường nói: Có một số người không phải anh muốn tránh là có thể tránh được, anh không tìm hắn thì hắn cũng sẽ tìm anh.
Viên Hiếu Thương nói: Tất cả đã trở thành sự thật, chúng ta không thay đổi được.
Trần Cương nói: Nước ấm nấu ếch, thay đổi nhiệt độ nước từng chút một, khi chúng ta thực sự ý thức được tất cả đã thay đổi, muốn nhảy ra thì không kịp nữa rồi.
Viên Hiếu Thương nói: Ý tứ của Bí thư Trần là...
Trần Cương nói: Phải cho hắn biết khó mà lui! Đây là lần đầu tiên Trần Cương biểu đạt quan điểm cờ xí tiên minh của mình.
Viên Hiếu Thương thở dài nói: Nói dễ hơn làm! Hắn đến Bắc Cảng nhậm chức là ý tứ của tỉnh lý, bối cảnh của hắn anh cũng rõ đấy, người như vậy, chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Trần Cương nói: Tôi nghe nói hắn đang tra vụ án của anh hai anh?
Viên Hiếu Thương không nói gì, nhìn Trần Cương, tựa hồ muốn nhìn thấu trong lòng hắn rốt cuộc đang tính toán gì.
Trần Cương nói: Đại ca anh lần này được thăng chức, trước đó không có bất kỳ dấu hiệu gì, mà chuyện này phát sinh sau khi Văn Hạo Nam triển khai điều tra Hưng Long hiệu, nên càng khiến cho người ta phải suy nghĩ. Hiếu Thương, tôi biết anh là người thông minh, anh chắc chắn sẽ nhìn ra sự ảo diệu trong đó.
Viên Hiếu Thương nói: Hiếu Thương ngu muội, xin bí thư Trần chỉ điểm.
Trần Cương thở dài, Viên Hiếu Thương rất khôn khéo, tình thế đã phát triển đến nước này, hắn vẫn muốn vòng vo với mình, Trần Cương nói: Hiếu Thương, theo tôi thấy, đại ca anh lần này tới tỉnh lý không phải là chuyện tốt, là sáng lên nhưng tối xuống! Trần Cương cố ý nhấn mạnh câu cuối.
Vẻ mặt của Viên Hiếu Thương vẫn bình tĩnh như không, chuyện Trần Cương nói hắn đã sớm nhìn ra rồi, Viên Hiếu Thương nói: Đại ca của tôi rời khỏi nơi thị phi Bắc Cảng này sớm một chút chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Trần Cương nói: Tôi thấy chưa chắc! So với sự tránh nặng tìm nhẹ của Viên Hiếu Thương, Trần Cương thẳng thắn thành khẩn hơn nhiều, chủ động cũng nhiều hơn, nguyên nhân rất đơn giản, nguy cơ mà Trần Cương cảm thấy thì bức thiết hơn Viên Hiếu Thương, hắn đã dự cảm được Văn Hạo Nam đến, thế tất thế tất có thể khiến cho vận mệnh của chính đàn Bắc Cảng biến hóa, loại biến hóa này hắn không muốn nhìn thấy, biến hóa càng nhanh thì thời gian giành cho hắn càng ngắn.
Viên Hiếu Thương nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mây đen dầy đặc, gió vi vút, Viên Hiếu Thương nói khẽ: Trước khi mưa gió đến thì chim sẽ bay thấp, kiến sẽ chuyển nhà, những sinh vật này đối với sự biến hóa của hoàn cảnh thì mẫn cảm dị thường.
Trần Cương nói: Đứng ở độ cao nhất định, người và con kiến vốn không có gì phân biệt, nếu anh đã cảm giác được nguy hiểm từ sớm, không đi chuyển nhà thì sẽ bị nước nhấn chìm, trừ phi anh có năng lực ngăn cản mưa gió.
Viên Hiếu Thương nói: Một mình lưng dựa vào núi, cho dù chúng ta dùng hết toàn lực cũng không đẩy ngã được hắn đâu, trừ phi chúng ta trước tiên san phẳng ngọn núi lớn đó trước.
Trần Cương thở dài: Chúng ta cũng không có bản sự như vậy.
Viên Hiếu Thương nói: Vậy chỉ có thể khiến hắn chủ trọng bước đi thôi.
Trần Cương nói: với tính tình của người này thì bảo hắn chủ động bước đi chỉ sợ rất khó.
Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Trên đời không có việc gì khó cả, chỉ sợ lòng không bền thôi, chúng ta tuy rằng không có năng lực này, nhưng có một người có.
Trần Cương lập tức nghĩ tới Trương Dương, từ trong ánh mắt của Viên Hiếu Thương, hắn ý thức được bọn họ khẳng định cùng nghĩ tới một người, nhưng không ai vạch trần cả, đều lộ ra nụ cười chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời với nhau.
Người này tất nhiên chính là Trương Dương, khi Trần Cương và Viên Hiếu Thương đang mưu đồ bí mật đối phó với Văn Hạo Nam thì Trương Dương đang ở Giang Thành, Tần Thanh sắp tới Âu châu, mục đích Trương Dương lần này tới đây là để tiễn cô ta, tuy rằng xa nhau có mấy ngày, nhưng Tần Thanh lại có vẻ mập hơn không ít, Trương đại quan nhân cho rằng là vì cô ta có thai, Tần Thanh thì lại cho rằng mình là vì cả người nhẹ nhõm, sau khi từ chức, cô ta cảm thấy người mình được thả lỏng chưa từng có.
Em phát hiện trạng thái cuộc sống hiện tại mới là mình thích nhất. Tần Thanh nói khẽ.
Trương Dương mỉm cười nhìn Tần Thanh, bỗng nhiên cảm thấy trên trán lành lạnh, một giọt mưa rơi lên trán hắn, hắn và Tần Thanh vội vàng vào nhà, vừa mới vào nhà, một trận mưa to đã giáng xuống.
Tần Thanh nói: Hỏng rồi, cha em hôm nay tới viện bảo tàng, em phải mang ô cho ông ấy.
Trương Dương nói: Em ở nhà đi, để anh đi đón ông ấy cho.
Tần Thanh nói: Em đi với anh.
Trương đại quan nhân ôm vai Thanh mỹ nhân, nhẹ nhàng vuốt bụng cô ta: Ngoan, ở nhà chiếu cố cho con trai ngoan của chúng ta.
Tần Thanh gắt: Chỉ giỏi nói lăng nhăng! Cô ta hôn nhẹ lên mặt Trương Dương.
Trương Dương cầm ô ra cửa, tới ngoài cửa thì nhìn thấy Tần Truyền Lương cầm một cái ô đen đi về.
Trương Dương vội vàng ra đón: Chú Tần, chú sao lại đội mưa về, cháu đang định đi đón chú đây.
Tần Truyền Lương nói: Tôi biết trời sắp mưa cho nên mượn ô, nếu không đi được nửa đường thì tôi rồi.
Trương Dương đưa Tần Truyền Lương vào nhà, Tần Thanh vội vàng lấy khăn mặt chà lau nước mưa trên người cha, Tần Truyền Lương nói: Không sao, cha đi tăm nước nóng thay quần áo đây.
Tần Thanh nói: Cha, cha đi mau đi, đừng để bị cảm.
Khi Tần Truyền Lương đi tắm rửa. Tần Bạch và Tạ Quân Xước cũng đã trở lại, nhìn thấy Trương Dương ở đây, hai người cười cười chào hỏi hắn.
Tần Bạch nói: Bí thư Trương. Anh tới đúng lúc đấy, vừa rồi nhận được điện thoại của bí thư Đỗ, hắn nói gọi vào điện thoại của chị tôi mà không thấy chị nhấc, biết chị ngày kia sẽ đi, cho nên tối nay muốn tới chào.
Tần Thanh nói: Hắn sao biết vậy?
Tần Bạch lúng túng nói: Ngày đó tới thị lý làm việc, gặp bí thư Đỗ, em trong lúc vô ý đã nói ra Tần Bạch, cho nên...
Tần Thanh nói: Cậu đúng, đúng là lắm miệng, tôi vốn không muốn làm kinh động tới người. Nếu đã rời khỏi quan trường thì tôi cũng không muốn đi lại với người trong quan trường nữa. Tần Thanh nói xong câu đó. Lại lập tức ý thức được mình có chút lỡ lời, Trương Dương cũng là người trong quan trường, những lời vừa rồi thật sự là rất mâu thuẫn.
Trương Dương cười nói: Thật ra lão Đỗ cũng có ý tốt thôi. Mọi người đều là bằng hữu. Chị Thanh nhất định phải nể mặt chứ. Trên đường hắn tới Giang Thành đã nhận được lời mời của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã hiểu rõ quan hệ của hắn và Tần Thanh. Lần này tiễn đưa Tần Thanh ít nhiều cũng vì quan hệ với hắn.
Tần Thanh thở dài nói: Thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!
Tần Bạch nói: Bí thư Trương hôm nay sao có thời gian tới đây vậy?
Trương Dương nói: Chị Thanh là thủ trưởng cũ của tôi, không có sự đề bạt của cô ta, tôi sao có thể có được thành tựu hôm nay, uống nước không quên người đào giếng, cô ta sắp đi xa, tôi nói sao cũng phải tới tiễn chứ.
Tần Thanh nghe thấy Trương Dương nhắc tới hai chữ đề bạt, mặt bất giác có chút nóng lên, thật ra lần này cô ta thật sự là nghĩ xa quá rồi, trong đầu Trương đại quan nhân lúc này tuyệt đối đều là suy nghĩ thuần khiết, tuyệt đối không có ý tứ đề bạt hai người cạnh nhau.
Tần Truyền Lương tắm rửa xong thay quần áo đi tới, y nói với Trương Dương: Trương Dương à, vai tôi đau quá, cậu tới đây mát xa giúp tôi một chút.
Trương Dương gật đầu, đi theo Tần Truyền Lương tới phòng của y, trong lòng không khỏi có chút không yên, Tần Truyền Lương rất ít khi đề xuất yêu cầu như vậy, chẳng lẽ y là là tìm một cái cớ để cố ý tách khỏi bọn Tần Thanh?
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, tới phòng, Tần Truyền Lương nói: Trương Dương, vai tôi không sao cả.
Trương Dương nói: Chú Tần tìm tôi có việc gì à?
Tần Truyền Lương gật đầu nói: Trương Dương, chúng ta quen nhau lâu rồi, tính tình của cậu tôi cũng rõ, tôi cũng rất thích, trong lòng tôi, từ lâu đã coi cậu như con cái của mình vậy.
Trương đại quan nhân có chút cảm động nói: Chú Tần, thật ra trong lòng cháu cũng coi chú như cha. Trương đại quan nhân tuyệt không nói dối, người trước mắt là cha vợ hắn, tuy rằng hắn và Tần Thanh không có danh phận vợ chồng, nhưng trên thực tế thì lại không khác gì.