Thường Lăng Phong gật đầu nói: Tôi chắc sẽ ở Bắc Cảng thêm một đoạn thời gian, chúng ta sẽ còn có cơ hội nói chuyện phiếm.
Trương Dương vỗ vai hắn, nói, vỗ vai hắn, nói: Anh cũng phải chú ý tới sức khỏe . Nhiều hơn
Trương Dương tới thị chính phủ nhất chiêu, nhìn thấy thị trưởng Liêu Bác Sinh đến đến, Liêu Bác Sinh nhìn thấy Trương Dương thì cười cười vẫy vẫy tay với hắn: Trương Dương, cậu tới rồi à!
Trương đại quan nhân cười nói: Không ngờ thị trưởng Liêu còn đến trước tôi một bước.
Liêu Bác Sinh nói: Tối nay chúng ta làmchủ, đương nhiên phải tới trước một chút, cũng để an bài cho thỏa đáng.
Trương Dương nói: Có gì muốn tôi tôi làm thì cứ phân phó.
Liêu Bác Sinh nói: Anh buổi tối tiếp khách uống rượu là được.
Trương đại quan nhân trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ Triệu Vĩnh Phúc chưa chắc đã muốn gặp mình, cho tới bây giờ Triệu Vĩnh Phúc vẫn đỗ lỗi nguyên nhân cái chết của con trai hắn Triệu Quốc Lương lên người mình, vẫn một mực ghi hận mình, hôm nay nếu như không phải là Thường Lăng Không đặc biệt dặn dò mình phải tham dự tiệc tối, mình khẳng định sẽ lựa chọn lảng tránh.
Đang nói chuyện thì bí thư thị ủy Thường Lăng Không tới, đi cùng hắn tới còn có phó thị trưởng Tông Dã, hiện tại Tông Dã phụ trách công tác chiêu thương và buôn bán bên ngoài của Bắc Cảng, là một trong những cán bộ được trọng dụng sau khi Thường Lăng Không đến nhận chức.
Thường Lăng Không nhìn thấy Trương Dương thì mỉm cười nói: Trương Dương, hôm nay biểu hiện không tồi.
Trương Dương nói: Tôi trước giờ vẫn biểu hiện không tồi mà.
Mấy người đều bật cười, Trương Dương tới bên cạnh của Thường Lăng Không rồi nói khẽ: Lăng Phong đã tới Bắc Cảng, đi cùng Chương Duệ Dung.
Thường Lăng Không không khỏi oán giận: Thằng ôn này, có vợ rồi là quên cả anh, không ngờ ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho tôi.
Trương Dương nói: Hắn lần này không phải về thăm người thân mà là vội về chịu tang, cô của Chương Duệ Dung đã chết, chính là lúc cần hắn bên cạnh nhất, cho nên hắn bảo tôi trước tiên báo với ngài một tiếng, chờ xong việc rồi sẽ chủ động đăng môn bồi tội.
Thường Lăng Không cười nói: Nào có nghiêm trọng như vậy, nếu Duệ Dung trong nhà có tang sự, thôi thì cũng lo cho bên đó trước, đúng rồi, là ai đã qua đời? Tôi là đại ca cũng nên tới gửi vòng hoa.
Trương Dương nói khẽ: Người phụ trách cục mười Quốc An Chương Bích Quân.
Thường Lăng Không nghe vậy th sắc mặt khẽ biến, hắn tuy rằng cũng không rõ lắm về sự vụ nội bộ của Quốc An, nhưng nghe thấy thân phận của Chương Bích Quân thì cũng có chút rung động, cho tới bây giờ hắn cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức gì, cái này cũng khó trách, một là phía Quốc An đã đặc biệt dặn dò Triệu Quốc Cường, bảo họ giữ nghiêm bí mật chuyện Chương Bích Quân ngộ hại, thứ hai Thường Lăng Không gần đây thật sự bận quá, không thể chiếu cố tới mọi chuyện.
Thường Lăng Không vốn định hỏi tường tận, nhưng lúc này lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của tập đoàn sắt thép Thái Hồng và con trai Triệu Quốc Cường tới.
Thường Lăng Không suất lĩnh mọi người đi tới nghênh đón, có cấp bậc Triệu Vĩnh Phúc đã được hưởng thụ đãi ngộ của cấp phó tỉnh, cho nên Thường Lăng Không cũng không chịu thiệt.
Triệu Vĩnh Phúc xuống xe, nhìn thấy phía thành phố Bắc Cảng bày ra trận trượng lớn như vậy, trên mặt cũng cảm thấy vinh quang, bất kỳ ai đều cần sự tôn trọng từ người khác, bí thư, thị trưởng thị ủy Bắc Cảng tất cả xuất động, hơn nữa xếp thành hàng đón chào trước cửa nhà ăn, người ta nể mặt mình như vậy đó, trên đường tới Triệu Quốc Cường đã nói với cha tin tức Trương Dương sẽ xuất hiện tại tiệc tối, cho nên Triệu Vĩnh Phúc không hề cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng dưới đáy lòng hắn vẫn không thích Trương Dương, trước mặt trước mặt nhiều người như vậy, Triệu Vĩnh Phúc vẫn biểu hiện ra vẻ phong độ.
Triệu Vĩnh Phúc nhất nhất bắt tay với bọn họ, khi bắt tay Thường Lăng Không, Triệu Vĩnh Phúc nói: Bí thư Thường, chúng ta lão bằng hữu lão bằng hữu, anh bày ra trận trượng lớn như vậy, khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh.
Thường Lăng Không cười nói: Người Trung Quốc Chúng ta chú ý lễ trọng một chút cũng không ai trách, Triệu tổng là lão bằng hữu của chúng tôi, Quốc Cường Quốc Cường thường ủy Bắc Cảng, chúng ta có thể nói là thân càng thêm thân, ngài đến chính là về nhà mình.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Không sai, không sai, đến đây thật là thân thiết.
Khi Bắt tay tới Trương Dương, hắn cười vỗ vỗ mu bàn tay Trương Dương: Trương Dương, lần trước chúng ta thiếu chút nữa đã thành hàng xóm, đáng tiếc cậu không chịu nhường khu đất của góc Thương Gia cho tôi.
Trương Dương cười nói: Triệu tổng, chuyện đó thực sự không phải là tại tôi, toàn là đồng chí Hạng Thành quyết định, một cán bộ nhỏ của Tân Hải như tôi, chuyện gì cũng phải nghe theo lãnh đạo. Thằng cha này cũng đủ xấu, dù sao Hạng Thành cũng đã chết rồi, có trách nhiệm gì thì cứ đổi lên người y thôi.
Triệu Vĩnh Phúc tất nhiên là sẽ không tính toán gì với hắn, mỉm cười, cùng Thường Lăng Không đi vào nhà ăn.
Sau khi Tiệc tối bắt đầu, Thường Lăng Không trước tiên nâng cốc chúc mừng, hắn nâng chén nói: Hôm nay Triệu tổng đến Bắc Cảng, tuy rằng mục đích của Triệu tổng là để thăm con trai mình, thuần túy là việc tư, nhưng tôi vẫn lợi dụng quyền lực một lần, lệnh cho đồng chí Quốc Cường một nhiệm vụ chính, nhất định phải mời Triệu tổng đến tới ăn bữa cơm, một là ôn lại tình cũ, hai là cần Triệu tổng dùng góc độ của người bàng quan bình phán một chút về hiện trạng của Bắc Cảng, bắt mạch cho Bắc Cảng chúng ta, xem Bắc Cảng có chỗ nào không đủ, để chúng ta kịp thời sửa chữa, nào, chúng ta nâng ly, hoan nghênh Triệu tổng tới Bắc Cảng.
Mọi người cùng nhau hưởng ứng, uống chén này, Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười cầm chén rượu lên nói: Tới mà không lại là phi lễ, mọi người kính tôi một chén rượu, tôi cũng phải kính lại, cám ơn sự nhiệt tình của các vị đồng chí lãnh đạo Bắc Cảng, bí thư Thường nói đúng, tôi lần này tới Bắc Cảng thuần túy là vì việc tư, tôi là đến xem thằng con cả của tôi, chén này tôi muốn cảm tạ sự nhiệt tình của mọi người, cũng cảm tạ sự tài bồi của mấy vị lãnh đạo thành phố đối với Quốc Cường.
Mọi người khách khí một phen, mấy chén rượu vào bụng, không khí trở nên nhiệt liệt hơn.
Thường Lăng Không nói: Triệu tổng, chúng ta quen nhau cũng không ít năm rồi, tính tình của tôi ngài chắc cũng rõ, trước giờ đều là có gì nói đấy, không thích quanh co lòng vòng, thật ra tôi còn có một việc muốn thương lượng với ngài.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Trước khi Tới đây, tôi đã cân nhắc một thời gian rồi, bữa cơm này tuyệt đối không thể ăn không được, anh nếu nói ra yêu cầu gì, tôi nên ứng đối như thế nào thì đã nghĩ kỹ rồi, tôi nếu không làm được thì về sau cùng lắm thì mời lại mọi ngườimột bữa. Triệu Vĩnh Phúc đa mưu túc trí, hắn đã sớm nhìn phá mục đích chân chính Thường Lăng Không mở tiệc chiêu đãi mình, cho nên trước tiên đã ném ra đường lui.
Thường Lăng Không cười ha ha, nói: Vậy thì tôi xin nõi rõ nhé, Thái Hồng lúc trước đã khảo sát một đoạn thời gian ở Bắc Cảng, về sau lại bởi vì khu đất Thái Hồng nhìn trúng mâu thuẫn với khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cho nên cuối cùng chuyện thiết lập phân nhà máy không giải quyết được gì, bởi vì lúc ấy tôi vẫn chưa tới Bắc Cảng phụ trách công tác bên này, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi luôn cảm thấy, rất nhiều chuyện có thể biến báo, Bắc Cảng có điều kiện địa lý độc đái, Thái Hồng xây phân nhà máy ở đây tuyển là hợp lý, lúc trước bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thành công, đích xác là một tiếc nuối lớn, tôi cho rằng nếu như Thái Hồng và Bắc Cảng có thể hợp tác thì khẳng định là kết quả song thắng.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Có một số việc là phải dựa vào duyên phận, lúc trước Thái Hồng và Bắc Cảng có thể nói là vạn sự sẵn sàng, đáng tiếc cuối cùng... Hắn ý vị thâm trường nhìn Trương Dương một cái rồi nói: Trương Dương cuối cùng không chịu cho chúng tôi mượn gió đông.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân bật cười ha ha, sau đó thằng cha này cầm chén rượu lên tới trước mặt Triệu Vĩnh Phúc, chủ động đưa chén rượu cho Triệu Vĩnh Phúc: Triệu tổng, tôi và Quốc Cường là bạn tốt, về mặt quan chức thì tôi nên gọi ngài là Triệu tổng, còn về tư thì tôi nên gọi ngài một tiếng chú Triệu. Thằng ôn này giả vờ nhún mình, đây chính là chỗ cao minh của hắn, Triệu Vĩnh Phúc rõ ràng đang hướng họng súng về phía hắn, Trương đại quan nhân lấy nhu thắng cương, một đoàn khòa khí không cho ông có chỗ phát lực.
Trương Dương biểu hiện ra tư thái như vậy, Triệu Vĩnh Phúc đương nhiên không thể không biểu hiện anh vẻ độ lượng, hắn mỉm cười nói: Vậy cũng đúng, tôi cũng không ngờ cậu và Quốc Cường trở thành bằng hữu, dù sao tính cách của hai người cũng quá tương phản. Triệu Vĩnh Phúc bỏ thêm hậu tố ở phía sau, thật ra khiến hắn không ngờ cũng không phải là nguyên nhân này.
Triệu Quốc Cường ngồi ở bên cạnh, mặt có chút nóng lên, những lời này của cha rõ ràng mang thành phần đang trách mình, hắn minh bạch vì sao cha lại nói như vậy, cho tới bây giờ cha vẫn muốn quy kết cái chết của em trai lên người Trương Dương, mình và Trương Dương kết giao khiến cha cảm thấy rất bất mãn cũng là bình thường.
Trương Dương cùng Triệu Vĩnh Phúc uống chén này, sau đó thì lại rót đầy cho hắn, cười nói: Triệu tổng, lần trước chuyện Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng, giữa chúng ta quả thực đã phát sinh một số mâu thuẫn, đương nhiên những mâu thuẫn này đều là vì việc công, không liên can tới tình cảm cá nhân, chuyện đã trôi qua rồi, quay đầu nhìn lại, tôi cho rằng lúc trước sở dĩ không hợp tác thành công, trách nhiệm chủ yếu vẫn là ở tôi, tôi hiện tại đại biểu Tân Hải chính thức đề xuất lời mời tới Triệu tổng, ngài không ngại thì đến Tân Hải khảo sát thêm một lần, cảnh nội Tân Hải nhất định có địa phương thích hợp để xây dựng nhà xưởng.