Hà Hâm Nhan sở dĩ lựa chọn nơi này, một là vì đây là nơi tụ tập các quán ăn nhỏ, hai là bởi vì nơi này cách Vân Hi sơn trang khá gần, bọn họ ăn cơm tối xong có thể về biệt thự nghỉ ngơi.
Đi tới Thủy phố thì trời lại đổ mưa, mưa mùa đông lạnh lẽo và ẩm ướt, Trương Dương mở ô, ôm Hà Hâm Nhan, hai người đi về phía Thủy phố đèn đuốc sáng trưng.
Bởi vì trời mưa, đêm nay sinh ý của Thủy phố không được tốt, Trương Dương lúc trước có tới đây vài lần, nói với Hà Hâm Nhan: "Chúng ta ăn lẩu cát đi!"
Hà Hâm Nhan gật gật đầu: "Vừa lạnh lại vừa đói, mau tìm chỗ ngồi đi."
Hai người sánh vai đi vào quán lẩu cát của Chu lão Tam, trong cửa hàng chỉ có lưa thưa vài người khách, ông chủ nhiệt tình tiếp đón bọn họ vào đại sảnh ngồi. Trương Dương gọi bốn nồi lẩu cát, từ trong xe lấy ra một bình Thanh Giang Đặc Cung, Hà Hâm Nhan thì gọi hai chai Carlsberg, lại biểu hiện tuyệt kỹ mở bia của cô ta cho Trương Dương.
Ở chỗ của Chu Lão Tam trừ lẩu cát ra còn có thịt bò kho và đậu kho nhất tuyệt, thị bò và đậu kho sau khi được cắt ra liền mang lên bàn.
Hà Hâm Nhan thật sự là đói bụng rồi, gắp một miếng đấu để ăn: "Thơm quá!"
Ông chủ Chu lão Tam là một người mập mạp, vui tươi hớn hở nói: "Không phải tôi tự khen đâu, đi khắp thủy phố này, không có ai làm đậu khô kho ngon như tôi đâu."
Trương Dương cười nói: "Hôm nay sinh ý không tốt lắm nhỉ."
Chu lão Tam gật gật đầu nói: "Trời mưa, ai lại đi bộ bên hồ trong trời lạnh như thế này." Y nói xong liền chạy vào bếp làm việc, cửa hàng ăn không lớn, trong ngoài chỉ có hai vợ chồng y và một người bồi bàn.
Hà Hâm Nhan giúp Trương Dương rót rượu, cười khanh khách nói: "Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn thiếu, em có xứng được gọi là hồng nhan tri kỷ của anh không? Tối nay chúng ta không say không về!"
Trương Dương cười nói: "Rượu có thể làm loạn tính, anh nếu uống nhiều, em không sợ anh..."
Hà Hâm Nhan nói: "nếu uống nhiều thì cũng là em uống nhiều trước!"
Trương Dương bật cười ha ha, Hà Hâm Nhan cần một ly bia lên, chạm cốc với Trương Dương: "Anh một ly em một ly!"
Trương Dương kháng nghị nói: "Anh là uống rượu trắng mà, không công bằng!"
Hà Hâm Nhan nói: "Em là con gái, anh phải nhường em!"
Trương đại quan nhân triệt để không có gì để nói.
...
Mưa đêm như bơ, thấm vật lặng lẽ, Hà Hâm Nhan uống hai chai bia, Trương Dương thì cũng uống cạn chai rượu trắng, hai người ôm nhau đi vào trong mưa đêm, dựa sát vào nhau.
Hà Hâm Nhan lúc này không ngờ lại hưng trí đòi đi ngắm hồ Phượng Nhãn, chờ khi phát hiện hồ Phượng Nhãn rất nhỏ, Hà Hâm Nhan thất vọng nói: "Gì mà hồ Phượng Nhãn, căn bản chỉ là một bô nước tiểu thôi."
Trương Dương nói: "Đúng vậy!"
Khi hai người đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, Hà Hâm Nhan nghe mà sợ nổi da gà, nắm chặt tay Trương Dương, Trương Dương nhìn về phía phát ra tiếng khóc, thấy một bóng người mơ hồ đứng ở bên hồ, một loại ý niệm xấu hiện ra trong đầu Trương Dương, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì bóng người kia đã nhảy xuống hồ.
Hà Hâm Nhan kinh hô một tiếng: "Hỏng rồi! Có người nhảy sông tự vẫn!"
Trương Dương đưa ô cho Hà Hâm Nhan, chẳng buồn giải thích nhiều, chạy nhanh về phía mà người phụ nữa kia vừa nhảy, ngay lập tức từ trên bờ nhảy xuống, Hà Hâm Nhan vì quan tâm cũng chạy nhanh đuổi theo, vừa chạy vừa kêu cứu, có không ít người đều chạy về phía bên này.
Trương Dương không tốn bao nhiêu công liền vớt được người phụ nữ vừa nhảy sông, hắn kéo bà ta lên, lúc này lại có mấy người chạy tới, giúp Trương Dương đưa cô ta lên bờ.
Nhờ ánh đèn đường ở ven hồ có thể nhìn thấy người phụ nữ này đã hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, nằm ở bên bờ không ngừng ho khan, ho ra nhất nhiều nước. Có người đi tới dùng áo bông khoác lên người bà ta. Trương Dương ướt nhẹp bò lên bờ, Hà Hâm Nhan quan tâm bước tới cởi áo khoác của mình khoác lên cho hắn, Trương Dương cười nói: "Không cần đâu!"
Chu lão tam nói: "Mau vào trong cửa hàng sưởi ấm đi, tôi tìm quần áo cho anh thay."
Một đám người hộ tống bọn họ đi tới quán lẩu của Chu lão tam. Chu lão tam đi tìm quần áo để thay cho Trương Dương, Trương Dương thay quần áo xong đi ra, nữ nhân trung niên đó cũng đã thay xong quần áo, đang run lẩy bẩy ngồi ở bên cạnh lò sưởi sưởi ấm, Hà Hâm Nhan đứng ở bên cạnh, chung quanh còn có không ít người, lúc này một nam tử khoảng hơn sáu mươi hơn tuổi vội vã chạy vào, nhìn thấy nữ nhân đó, Ông ta liền lao lên nắm lấy tay bà ta: "Tô Cầm, bà sao lại ngốc vậy? Trời lạnh như thế này, bà đang làm gì vậy?"
Chu lão tam nói: "Lão Trang à, ông sao giờ mới tới?"
Nam tử tên là lão Trang nói: "Tôi đang hầu hạ lão nương, ai mà biết được bà ấy lại lén lút ra ngoài."
Chu lão tam nói: "Lão Trang à, là vị tiểu đồng chí này đã cứu vợ ông đó, ông mau đi cám ơn người ta đi."
Lão Trang là một người thật thà, bước lên trước nắm lấy tay Trương Dương ra sức lắc lắc mấy cái: "Cám ơn, cám ơn..." Lão Trang cũng không biết ăn nói, trừ hai chữ cám ơn ra thì không biết nói gì nữa, chỉ suýt rơi nước mắt vì cảm động.
Trương Dương cười nói: "Đổi lại là ai khác thì cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu, ông mau đi chiếu cố lão bà của ông đi." Trương Dương nhìn ra vợ của lão Trang hình như thần kinh không được bình thường.
Lão Trang nói: "Cậu là đại ân nhân của nhà tôi, có thể cho tôi số điện thoại, địa chỉ và họ tên của cậu không? Hôm sau tôi nhất định sẽ tới nhà cám ơn." Lúc này ông ta cuối cùng cũng hiểu mình nên nói gì.
Trương Dương cười nói: "Không cần đâu mà, ông mau đi chiếu cố bà ấy đi."
Lão Trang gật đầu, dẫn vợ đi, trước khi đi lại nói với Trương Dương: "Tôi bán vịt hun khói ở phố Thủy, cậu khi nào tới, trên cơ bản đều có thể tìm được tôi."
Sau khi lão Trang đi, chu lão tam nói: "Mọi người cũng đi đi, đừng nhìn nữa."
...
Trương Dương và Hà Hâm Nhan chuẩn bị đi, Chu lão Tam là người lịch sự, nói gì cũng đòi trả tiền cơm lại cho hắn, còn bảo về sau chỉ cần Trương Dương tới ăn, một phân tiền cũng không nhận của hắn.
Trương Dương có chút hiếu kỳ hỏi: "Nữ nhân đó có phải là thần kinh có chút vấn đề không?"
Chu lão tam thở dài, nói: "Đáng thương, hai vợ chồng lão Trang đều là người thật thà, trước đây chúng tôi đều là đầu bếp của Giang Nam Xuân, về sau cửa hàng xảy ra chuyện, chúng tôi cũng đều thất nghiệp."
Trương Dương nghe thấy ba chữ Giang Nam Xuân, bất giác ngẩn ra, hắn thấp giọng nói: "Giang Nam Xuân? Bà chủ trước đây có phải là Chu Tiếu Nguyệt không?"
Chu lão tam gật đầu, nói: "Đúng vậy, bà ấy ở Nam Tích rất có có danh tiếng, về sau chết ở biệt thự Tĩnh Hải, lúc ấy chính là chuyện lấy oanh động cả Nam Tích, mà chết cùng với bà ta còn có cả phó cục trưởng phân cục công an khu Liên Hồ Phó Liên Thắng, ai cũng nói bọn họ là tự tử vì tình, về sau mới tra ra đều là bị bí thư ủy ban chính pháp Đường Hưng Sinh giết chết." Chu lão tam lúc nói tới chuyện này còn nhìn xung quanh, dẫu sao thì cũng là đang nói chuyện trên quan trường, y cũng biết đạo lý họa từ miệng mà ra.
Trương Dương nói: "Tôi cũng có nghe nói tới một chút."
Chu lão tam nói: "Con trai của lão Trang tên là Trang Vĩ, mất tích một cách khó hiểu, phải hơn nửa năm sau mới tìm thấy thi thể, nghe nói là có liên quan tới vụ án của Chu Tiếu Nguyệt, một thanh niên khỏe mạnh lại cứ vậy mất đi, mẹ của anh ta vì chuyện này mà bị kích động, cả người biến thành điên điên dở dở, lão Trang vừa phải chiếu cố cả lão nương bị liệt nửa người, vừa phải chiếu cố bà vợ diên điên khùng khùng, đúng là khổ, một nhà chỉ trông vào quán ăn của ông ta."
Đúng là thế sự khó lường, Trương Dương cũng không ngờ lại gặp cha mẹ của Trang Vĩ ở đây, cái chết của Trang Vĩ là bởi vì Chu Tiếu Nguyệt, chuyện gã và Chu Tiếu Nguyệt yêu đương vụng trộm bị Đường Hưng Sinh phát hiện, Đường Hưng Sinh trong lòng ghen ghét, cho nên ra tay giết chết gã, đây cũng chính là nguyên nhân căn bản mà Chu Tiếu Nguyệt phản bội Đường Hưng Sinh, từ đó dẫn tới cái chết của Chu Tiếu Nguyệt. Vụ án đó đã phai nhạt trong ấn tượng của Trương Dương rồi, nhưng hôm nay lại một lần nữa biến thành rõ ràng, Đường Hưng Sinh đang sợ tội bỏ trốn, ngày nào chưa bắt được y, vụ án này ngày đó vẫn chưa kết thúc Trở lại Vân Hi sơn trang, Trương Dương tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng, đi ra phòng khách, Hà Hâm Nhan đang nấu xong canh gừng, bảo hắn uống để giải hàn. Thân thể của Trương Dương đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, căn bản không cần phải uống canh gừng, nhưng hắn không thể cự tuyệt tâm ý của Hà Hâm Nhan, Trương đại quan nhân há to miệng uống hết canh gừng, lại thấy Hà Hâm Nhan dang nhìn mình tới nhập thần. Trương Dương cười nói: "Đừng nhìn anh một cách sùng bái như vậy, anh không chịu nổi đâu."
Hà Hâm Nhan nói: "Thật sự là rất sùng bái anh. Nhìn thấy người lạ rơi xuống nước, anh không chút do dự nhảy xuống cứu, nếu là em, em tin rằng anh nhất định sẽ càng dụng tâm hơn."
Trương Dương cười nói: "Hôm nay sao vậy? Sao cứ nói những lời không may mắn thế, còn nói hưu nói vượn nữa, anh đánh đít em đó."
Hà Hâm Nhan cầm lấy cái bát không từ tay hắn rồi đặt xuống bàn: "Khi anh nhảy xuống có sợ không?"
Trương Dương nói: "Không sợ, nước nông mà!"
Hà Hâm Nhan nói: "Thật sự không sợ ư?"
Trương Dương đỡ lấy vai cô ta, nói: "Không sợ chút nào, nước của hồ Phương Thủy quá nông!"
Hà Hâm Nhan nói: "Sông nhỏ cũng có thể khiến người ta chết đuối."
Trương đại quan nhân nói: "Nước hồ Phượng Thủy bằng không nhiều bằng nước của em, em còn không dìm chết được anh, nó làm sao mà làm gì được?"
Kỹ năng bơi của Trương đại quan nhân quả nhiên rất tốt, quần nhau cả một đêm mà vẫn nhàn nhã có dư, Hà Hâm Nhan lại không chịu nổi sự dày vò của hắn, tự nhận không có bản sự nước dìm ba quân, sau mấy độ, nằm ở trong lòng Trương Dương mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trương Dương thì không lập tức ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của Hà Hâm Nhan, nhớ tới bộ dạng rơi nước mắt của Hà Hâm Nhan tối nay, hắn bắt đầu ý thức được mình không chỉ mang tới cho người yêu sự sung sướng, theo sự trôi qua của thời gian, hắn cũng mang tới cho bọn họ sự bàng hoàng và thống khổ, sư ủy khuất và thương tâm của Hà Hâm Nhan cũng tồn tại với những người khác, sự bác ái của mình và tiêu chuẩn đạo đức của xã hội hiện tại căn bản không thể tương dung, các cô ấy rõ ràng là không thể chấp nhận được.
Hồ tưởng lại từng chút ký ức từ triều Đại Tùy tới những năm 90, Trương Dương phát hiện mỗi một đoạn tình cảm hắn đều khó có thể từ bỏ được, theo sự hiểu biết về thời đại này càng sâu, hắn bắt đầu ý thức được tình cảm quan của mình bắt đầu đi vào ngã rẽ, con người ta sống ở bất kỳ xã hội nào cũng phải biết khống chế mình,có thể sự chuyển đổi của hắn quá đột nhiên, khi hắn ý thức được mình nên không chế thì đã muộn rồi. Đã không thể nào thuận theo xã hội này, vậy thì chỉ có thể khiến xã hội này thuận theo mình thôi.
Hà Hâm Nhan bị bệnh rồi, tối hôm qua hứng gió bị cảm, lại cùng Trương Dương quần nhau tới quá nửa đêm, tuy thể chất của cô ta không tồi, nhưng cũng không chống đỡ được. Sáng sớm Trương Dương ngủ dậy thì phát hiện cô ta đang sốt, vội vàng đi tìm thuốc cho cô ta uống, lại nấu chút cháo, vì để Hà Hâm Nhan hồi phục lại nhanh, hắn còn dùng nội lực giúp cô ta đả thông kinh mạch một chút.
Hà Hâm Nhan sau khi ăn xong bát cháo thì đỡ hơn nhiều, tựa vào đầu giường, lười biến vô lực nhìn Trương Dương, nói: "Em sớm muộn gì cũng bị anh dày vò đến chết, xem ra thật sự là phải có thêm mấy người hầu hạ anh."
Trương Dương nghe ra cô ta đang nói móc mình, mìm cười ôm vai thơm của cô ta, nói: "Anh biết một biện pháp âm dương song tu, về sau chúng ta tu luyện một chút, vừa có thể kiện thân lại vừa có thể hưởng thụ sự sung sướng."
Hà Hâm Nhan nói: "Em không tin anh đâu."
Trương Dương cũng không lừa cô ta, Lý Tín Nghĩa của Tử Hà quan núi Thanh Đài có được dạng nội công tâm pháp này, nói cái gì là tiên thiên công.
Hà Hâm Nhan nói: "Anh không nay không phải đi làm à?"
Trương Dương nói: "Không đi, hôm nay không đi đâu cả, ở nhà cùng em."
Hà Hâm Nhan ôm hắn, ôn nhu nói: "Thế thì em tình nguyện bị bệnh cả đời."
Trương Dương nói: "Em đừng có nói lung tung nữa, lần này về toàn nói những lời xui xẻo, nếu còn vậy nữa cẩn thận anh đáng vào mông em đó."
Hà Hâm Nhan cười cười không nói gì, cô ta vẫn có chút yếu ớt, dựa vào vai Trương Dương ngủ thiếp đi. Tiếng chuông di động của Trương Dương đánh thức cô ta, Trương Dương cầm điện thoại lên, thấy là đơn vị gọi tới, hắn lắc lắc đầu, thầm nghĩ đã báo cho Tiêu Điều Mẫn rồi, hôm nay không đi làm mà, sao vẫn còn làm phiền mình.
Bắt máy, chính là chủ Ủy ban thể dục thể thao Lý Hồng Dương gọi tới, Lý Hồng Dương là vì chuyện mời Đổng Lệ Na làm đại sứ hình tượng, gã đặc biệt tìm huấn luyện viên vỡ lòng của Đổng Lệ Na là Dương Quảng Chí, Dương Quảng Chí sau khi nghe nói tới chuyện này, cũng đã liên hệ với Đổng Lệ Na, bọn họ vừa mở miệng đã đòi mười vạn phí đại diện. Lý Hồng Dương không dám tự tiện làm chủ, cho nên mới xin chỉ thị của Trương Dương.
Trương Dương vừa nghe Đổng Lệ Na không ngờ lại đòi giá cao như vậy, nhất thời nổi giận: "Với cái mặt của cô ta mà cũng dám đòi tiền đại diện à?"
Lý Hồng Dương có chút bất đắc dĩ nói: "Chủ nhiệm Trương à, người ta là quán quân thể thao thế giới mà!"
Trương Dương cười nói: "Quán quân ư? Tổng cộng cũng chỉ được có một lần, đã thế lại còn trông như con khỉ."
Lý Hồng Dương nói: "Hiện tại vận động viên cũng là minh tinh, anh tìm người ta làm đại sứ hinh tượng, không có thù lao thì không ai muốn làm đâu."
Trương Dương nói: "Quan Chỉ Tình nổi tiếng như thế mà còn không lấy một xu, cô ta dựa vào cái gì? Mười vạn ư, con mẹ nó dám à!" Nói xong hắn lại nhớ tới một chuyện, nói khẽ: "Mười vạn là Đổng Lệ Na trực tiếp đòi hay là Dương Quảng Chí, huấn luyện viên vỡ lòng của cô ta nói?"
Lý Hồng Dương : "Tôi thông qua Dương Quảng Chí liên hệ với Đổng Lệ Na, những điều kiện này đều là Dương Quảng Chí nói lại với tôi."
Trương Dương nói: "Dương Quảng Chí liệu có ở giữa giở trò không?"
Lý Hồng Dương không nói gì, gã thật tình cũng từng nghĩ vậy.
Trương Dương nói: "Thế này đi, anh hay là liên hệ trực tiếp với cha mẹ của Đổng Lệ Na đi, xem bọn họ nói gì, tôi không thích tên Dương Quảng Chí kia."
Lý Hồng Dương nói: "Tốt nhất là tới nhà cô ta một chuyên."
Gác điện thoại, Hà Hâm Nhan ôm lấy tay hắn, nói: "Anh đi đi, đừng làm lỡ chuyện công việc."
Trương Dương nói: "Em không phải là bị bệnh ư?"
Hà Hâm Nhan nói: "Em giờ đỡ nhiều rồi, anh đi làm việc của anh đi, em ở nhà ngủ một giấc, đợi anh về, chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?"
Trương Dương nghĩ một chút, Trương Dương lại đẩy hắn một cái: "Đi đi, công việc quan trọng hơn!"
Trương Dương lúc này mới đứng dậy nói: "Được rồi, anh đi, trưa nay sẽ về đón em đi ăn cơm."
Hà Hâm Nhan hôn gió hắn một cái, đôi mắt vũ mị ôn nhu như chảy nước.
...
Trương Dương gọi Lý Hồng Dương cùng tới nhà Đổng Lệ Na, cha mẹ Đổng Lệ Na đều là công nhân viên chức đường sắt bình thường, bởi vì con gái của họ trở thành quán quân thế giới, cuộc sống của bọn họ cũng được cải thiện không ít. Hiện tại sống trong một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, trang thiết bị bên trong cũng không tồi.
Lý Hồng Dương có quen biết với cha mẹ của Đổng Lệ Na, khi Đổng Lệ Na giành chức quán quân thế giới, gã đặc biệt tới nhà trao tiền thưởng. Trương Dương thì là lần đầu tiên đến đây, cha mẹ Đổng Lệ Na nhiệt tình mời bọn họ vào.
Lý Hồng Dương giới thiệu: "Vị này là chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi, hôm nay anh ấy tự mình đến đây là có chút chuyện muốn thương lượng riêng với hai vị."
Trương Dương đặt giỏ hoa quả trong tay xuống, đã tới nhà người ta thì không thể đi tay không được, Trương Dương cười nói: "Chào hai vị, tôi lần này tới là muốn nhờ hai vị giúp."
Cha của Đổng Lệ Na sau khi biết thân phận của đối phương cũng có chút tôn kính, y cười nói: "Chủ nhiệm Trương cứ nói đi, chúng tôi giúp được sẽ giúp."
Trương Dương nói: "Trước tiên xin cám ơn hai vị đã bồi dưỡng một vận động viên xuất sắc như vậy cho Nam Tích cho chúng ta, bồi dưỡng một vị quán quân thế giới." Cha của Đổng Lệ Na nói: "Điều này cũng nhờ đảng và quốc gia đã bồi dưỡng cho Lệ Na chúng tôi, nhờ có sự quan tâm của lãnh đạo thành phố đối với chúng tôi, nhờ có sự bồi dưỡng của huấn luyện viên..." Y cũng tính là người từng trải, một loạt những lời khách sáo được nói ra.
Trương Dương mỉm cười, trong lòng thì cảm thấy người này có chút hư ngụy, chờ y nói xong, Trương Dương bảo: "Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi thích đi thẳng vào vấn đề, sang năm Nam Tích chúng ta sẽ đứng ra tổ chức vận động tỉnh lần thứ mười hai, các vị biết chứ.
Cha mẹ của Đổng Lệ Na gật gật đầu.
Trương Dương nói: "Mục đích mà chúng tôi hôm nay tới đây là có hai việc, một là muốn mời Đổng Lệ Na đảm nhiệm đại sứ hình tượng của vận hội tỉnh lần này, hai là mời cô ấy tới tham gia thi đấu lần này, giành lấy huy chương vào cho Nam Tích cho chúng ta."
Cha của Đổng Lệ Na cười nói: "Chủ nhiệm Trương, Lê Na hiện tại là dội viên của đội tuyển quốc gia, nhiệm vụ thi đấu rất nặng nề, bình thường thật đúng là không bao nhiêu thời gian, ngay cả chúng tôi là cha mẹ mà muốn gặp mặt nó cũng không dễ dàng."
Trương Dương nói: "Tháng mười năm sau vận hội tỉnh mới bắt đầu, đến lúc đó nếu như thời gian thi đấu của tỉnh và quốc gia có xung đột, khẳng định chúng tôi sẽ không miễn cưỡng cô ấy tham gia, tất cả phải lấy vinh dự của quốc gia làm trọng, đại sứ hình tượng của vận hội tỉnh chỉ là hỗ trợ tuyên truyền, không tốn nhiều thời gian của cô ấy, chỉ cần tranh thủ lúc nhàn rỗi giúp chụp ảnh tuyên truyền hình tượng, điều này rất có lợi cho quê nhà, cũng có lợi để làm tăng danh tiếng của cô ấy, xây dựng hình tượng cũng là lợi ích, các vị cảm thấy thế nào?"
Cha của Đổng Lệ Na không nói gì, lấy một bao thuốc ra, rút một điếu đứa cho Trương Dương, Trương Dương xua tay, hắn không hút thuốc lá.
Lý Hồng Dương cũng không hút thuốc lá, gã cười nói: "Lão Đổng à, chủ nhiệm Trương đã tự mình tới đây, đủ thấy Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi có thành ý, là một thị dân của Nam Tích, anh cũng nên hỗ trợ cho Nam Tích!"
Mẹ của Đổng Lệ Na nói: "Hai vị chủ nhiệm, lão Đổng nhà chúng tôi rất thành thật,ông ấy không nói cũng là vì ngại, các anh mời con gái tôi đảm nhiệm đại sứ các ngươi, trả cho nó bao nhiêu tiền?"
Cha của Đổng Lệ Na cố làm ra vẻ nói: "Nói cái gì vậy? Đúng là đàn bà, không hiểu chuyện gì cả." Trương Dương nói: "Chúng tôi nghĩ tới tình huống cụ thể để quyết định một phương án, chúng tôi định lấy ra hai vạn đồng làm thù lao đại diện hình tượng,
Cha của Đổng Lệ Na rút thuốc ra hút, nói: "Tiền thì chúng tôi cũng không quan tâm, nhưng con gái nhà chúng tôi dù sao cũng là quán quân thế giới, thương gia muốn tìm nó làm đại diện chen nhau đến vỡ cả đầu, nếu lần này nhận hai vạn đồng, vì sao người ta sẽ nhìn nó như thế nào, thế không phải là tự hạ thấp giá trị của mình ư?"
Lý Hồng Dương cũng nghe không nổi nữa rồi: "Lão Đổng, anh nghĩ lại cho kỹ đi, đây không phải là việc buôn bán, mà là cống hiến một phần lực lượng cho quê hương."
Mẹ của Đổng Lệ Na nói: "Các anh đừng có nói với chúng tôi như vậy, những việc này chúng tôi cũng không hiểu, mà chúng tôi cũng không làm chủ được cho con gái, các anh đi tìm huấn luyện viên Dương đi, con gái tôi nghe lời ông ta nhất, ông ta nói thế nào thì cứ làm như thế." Câu này khiến cho Trương Dương không biết nói gì thêm.
Trương Dương cũng hiểu rằng nói nhiều cũng vô ích, cùng Lý Hồng Dương rời khỏi Đổng gia, đi xuống lầu, Lý Hồng Dương thở dài nói: "Hiện tại mọi người đều quá coi trọng tiền, không có một chút tinh thần cống hiếu nào cả."
Trương Dương nói: "Đây là thị lý muốn tìm đại sứ hình tượng, căn bản là gia tăng phí tổn vận tác cho chúng ta, danh tiếng của Đổng Lệ Na căn bản là không thể bằng Quan Chỉ Tình, chẳng bản là muốn làm cho hình thức thôi ư, hiện tại thì hay rồi, vừa há miệng ra là đòi mười vạn, tôi nói chung sẽ không cấp đâu, hai vạn thì còn được."
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy một người đi về phía này, chính là huấn luyện viên thể thao Dương Quảng Chí.
Dương Quảng Chí cũng đồng thời nhìn thấy bọn họ, y và Lý Hồng Dương quan hệ trước giờ không tồi, Trương Dương y cũng biết, nhưng đối với vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi Trương Dương này, y vẫn còn ôm oán niệm, bởi vì dạy ra không ít đệ tử quán quân, Dương Quảng Chí ở giới thể dục Nam Tích có địa vị rất cao, nhưng Trương Dương trong hội nghị động viên vận hội tỉnh, ở trước mặt mọi người mắng y một trận, còn đuổi y ra hỏi hiện trường hội nghị, Dương Quảng Chí cho rằng đây là một sự sỉ nhục lớn. Y đã quyết định, chỉ cần có cơ hội nhất định phải đòi lại công bằng, hiện tại cuối cùng cũng đến lượt Ủy ban thể dục thể thao đến cầu y.
Lý Hồng Dương nói: "Quảng Chí, tới đúng lúc lắm, tôi và chủ nhiệm Trương đang muốn tìm anh đây."
Dương Quảng Chí chậm rãi đi tới: "Hai vị lãnh đạo đại nhân tìm tôi có chuyện gì vậy?" Ngữ khí đầy vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn Trương Dương có vài phần đắc ý, thầm nghĩ, mày hôm nay cuối cùng cũng phải cầu đến tao rồi.
Lý Hồng Dương nói: "Chuyện gì thì anh còn không biết à? Chẳng phải là vì đồ đệ bảo bối của anh sao, Quảng Chí à, vận hội tỉnh sắp mở họp rồi, anh cho tôi một câu trả lời rõ ràng đi, đám đệ tử đắc ý của anh có mấy người tới?"
Dương Quảng Chí nói: "Còn sớm mà, anh gấp cái gì? Tôi cũng đang hỏi, chỉ cần có khả năng, tôi đương nhiên sẽ gọi họ về hết."
Lý Hồng Dương nói: "Chuyện Đổng Lệ Na làm hình tượng đại diện thì thế nào?"
Dương Quảng Chí nói: "Không phải đã nói rồi sao?" Y cố ý nhìn nhìn lên lầu: "Cha mẹ cô ấy bảo sao?"
Lý Hồng Dương nói: "Người ta bảo con gái người ta nghe lời anh, anh nói gì thì Đổng Lệ Na sẽ làm theo."
Dương Quảng Chí cười nói: "trước đây khi tôi còn dậy cô ấy thì thế thật, nhưng giờ người ta giờ đã là quán quân thế giới rồi, lời tôi nói cũng không còn tác dụng."
Lý Hồng Dương nói: "Quảng Chí à, anh biết là tài chính của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi có hạn, chuyện này anh ra chút sức đi, giúp nói một tiếng xem sao, anh xem Đổng Lệ Na có thể bớt chút phí đại diện không?"
Dương Quảng Chí nói: "Mười vạn đồng đã là giá hữu tình rồi, gần đây có một hãng danh tiếng muốn tìm cô ấy làm đại diện quảng cáo giày thể thao, trả cho cô ấy mười lăm vạn đó."
Trương Dương mở miệng nói: "Chúng tôi chỉ có thể chi hai vạn, anh nói với cô ta một tiếng đi."
Dương Quảng Chí lắc lắc đầu nói: "Hai vạn thì không có cửa đâu!"
Trương Dương nghe y nói vậy, không khỏi có chút bực mình: "Tôi nói này Dương Quảng Chí, anh khệnh cái gì? Anh đừng quên đây là Nam Tích, anh là một phần tử của giới thể thao Nam Tích."
Dương Quảng Chí nói: "Tôi có nói là không phải đâu, mà anh cũng có phải là tìm tôi làm đại diện đâu, nếu tìm tôi, tôi không lấy một đồng, nhưng người mà anh tìm là Lệ Na, người ta là quán quân thế giới, giá trị con người sờ sờ ra đó kìa."
Trương Dương cười lạnh nói: "Giá trị con người ư? Anh tưởng tôi không biết giá trị của họ à? nếu cô ấy không phả là vận động viên xuất thân từ Nam Tích, tôi căn bản là không cần dùng cô ta đâu!"
Dương Quảng Chí nói: "Anh thích dùng ai thì dùng? Không phải là quán quân thế giới nước Mĩ cũng được anh mời tới rồi ư? Lệ Na không bớt cho các anh một phân tiền nào đâu!"
Trương Dương nói: "Anh quyết định được à?"
Dương Quảng Chí trừng mắt lên nhìn Trương Dương: "Tôi quyết định được, học sinh của tôi chính là giá này, một phân tiền cũng không thể thiếu!"
Trương Dương lắc lắc đầu, hắn lười chẳng buồn tiếp tục lý luận với Dương Quảng Chí nữa, vốn là hắn cũng không định mời người đại diện khác, là thị lý nghĩ tới ảnh hưởng chính trị nên bắt hắn làm vậy, hiện tại thấy Dương Quảng Chí không biết sâu cạn như vậy, càng kiên định quyết tâm không dùng Đổng Lệ Na của hắn, Trương Dương ném lại một câu: "Anh đừng hòng tiếp tục lăn lộn trong giới thể thao Nam Tích nữa!"