Y Đạo Quan Đồ

Chương 1146: Chương 1146: Sinh tử ấn (5)




Trương Dương dựa vào vách núi ngồi tránh gió, Văn Linh thì phi than lên vách băng, nhìn về đằng xa.

Tiểu lạt ma Đa Cát và Trương Dương ngồi xuống cạnh Trương Dương, đưa cho hắn một chén nước

Trương Dương lắc đầu, ám chỉ mình không cần, nắm một vốc tuyết dưới đất lên cho vào miệng, vừa nhai vừa cười nói: Vị đạo không tồi! tinh thần lạc quan cũng Trương đại quan nhân cũng không phải là giả vờ, thằng ôn này rất giỏi tìm được niềm vui trong cục diện khó khăn.

Tiểu lạt ma Đa Cát nói khẽ: Đã đi được nửa lớn đường rồi, chẳng lẽ thật sự phải dẫn cô ta tôi... Trương Dương dùng ánh mắt để ngăn gã lại, giọng nói của Đa Cát tuyệt đối không thể qua được tai Văn Linh. Đối mặt với nữ nhân hỉ nộ vô thường này, phải thật cẩn thận

Văn Linh từ trên vách băng nhảy xuống, cảnh cáo bọn họ: Đừng có giở trò, nếu không tôi sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu.

Trương Dương cười nói: Chị Linh, chị hôm nay đối với tôi như vậy, không sợ tôi về sau trả thù chị ư?

Văn Linh cười lạnh nói: Cậu có bản lĩnh đó chắc?

Trương Dương mỉm cười nói: Thế sự khó lườm, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, lão hổ cũng có lúc rơi vào bình nguyên. Hắn thật ra là đang nói về mình, hổ xuống đồng bằng bị chó nhờn, nếu không phải là vì nội lực của mình bị An Ngữ Thần hút sạch, Văn Linh sao có cơ hội này chứ.

Văn Linh cũng không nghe ra là Trương Dương đang vòng vo mắng cô ta, lạnh lùng nói: Không có cơ hội đó đâu.

Trương Dương nghe cô ta nói xong câu đó, trong lòng không nhịn được mà rùng mình, chẳng lẽ Văn Linh đã động sát khí đối với mình ư?

Tuy rằng trong lòng cảnh giác, nhưng trên mặt Trương Dương vẫn nở nụ cười vô tâm vô phế như trước: Chị Linh, bên trên bản dập mà tôi đưa cho chị rốt cuộc viết gì vậy? Là võ công ư? Tôi cảm thấy võ công của chị gần đây lại tăng lên rất nhiều.

Văn Linh nói: Cậu đúng là biết giả ngu, Trần Tuyết đã tìm hiểu được sinh tử ấn, cậu còn ở đó giả bộ hồ đồ với tôi ư?

Trương đại quan nhân thật sự không biết, Trần Tuyết cũng chưa từng nói cho hắn về chuyện của sinh tử ấn, Trương Dương ngạc nhiên nói: Sinh tử ấn ư, cái mà chị nói không phải là sinh tử ấn gặp thần giết thần, gặp phật giết phật đấy chứ?

Văn Linh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Trương Dương nữa, cô ta cho rằng Trương Dương là đang cố tình giả ngây với cô ta. Trần Tuyết vì sao biết sinh tử ấn? Đây là chỗ mà Văn Linh nghĩ mãi cũng không hiểu, tối hôm qua cô ta ở ven hồ Tang Châu xuống tay với Trần Tuyết, khi đó đã hoài nghi thứ mà Trần Tuyết đang sử dụng đúng là sinh tử ấn. Sinh tử ấn ký được ghi chép trên bản dập của nghịch chuyển Càn Khôn, nhưng với tu vi của cô ta, đến bây giờ vẫn không thể được sự huyền diệu trong đó, nội lực của Trần Tuyết không bằng mình, cô ta vì sao lại học được? Chuyện này quả thực có chút khó bề tưởng tượng.

Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ, bọn họ lại xuất phát, Trương Dương nhắc nhở tiểu lạt ma Đa Cát thành thành thật thật dẫn đường, hắn cũng không muốn thấy Đa Cát bị thương trong tay Văn Linh. Hắn đang chờ đợi cơ hội. Trên Châu Phong khí hậu rất hay thay đổi, tồn tại rất nhiều biến số, theo độ cao so với mặt biển được tăng cao. Trương Dương lại phát hiện ra một kinh hỉ, càng lên cao, tốc độ vận hành của nội tức của hắn lại càng mau, chân nguyên tụ lại trong đan điền gia tăng với tốc độ bất khả tư nghị, hắn bị sự khôi phục của mình khiến cho rúng động, nếu nội lực của hắn thật sự có thể khôi phục lại trạng thái trước đây, bằng vào nội lực tinh thuần đánh một trận với Văn Linh, hươu chết về tay ai cũng khó mà đoán được.

Giữa trưa ngày hôm sau, bọn họ cách Ni Lặc tự đã rất gần, một trận cuồng phong bất ngờ ập tới, bọn họ không thể không đi chậm lại, Văn Linh võ công tuy mạnh, nhưng trên Châu Phong gió tuyết đầy trời, cô ta không thể nào nhận rõ được mục đích, cô ta bảo Trương Dương và Đa Cát tiến về phía trước, đề phòng hai người mượn sự che dấu của gió tuyết để đào tẩu.

Đa Cát và Trương Dương đỡ nhau đi trong gió tuyết, hai người thỉnh thoảng lại ngã, trải qua một quãng đường dài, tiểu lạt ma Đa Cát đã sớm lâm vào tình trạng kiệt sức, lần này sau khi ngã quỵ, hơn nữa ngày cũng không thể đứng dậy được, gã lắc đầu tỏ ý bảo mình không đi nổi nữa rồi.

Trương Dương quay lưng lại lớn tiếng nói với Văn Linh: Gió tuyết càng lúc càng lớn, phải tìm một chỗ để tránh thôi.

Văn Linh nhìn nhìn gió tuyết đầy trời, tầm nhìn phía trước đã không tới mười thước, dưới tình huống thời tiết xấu như thế này tiếp tục đi hiển nhiên là không sáng suốt, cô ta cuối cùng cũng gật đầu.

Trương Dương kéo Đa Cát dậy, nhìn xung quanh muốn tìm một chỗ có thể tránh tuyết. Tiểu lạt ma Đa Cát trong gió tuyết nhận ra được mục đích tiếp theo, chỉ về phía trước bên phải, bọn họ đội gió tuyết tiếng về phía trước, đi có không tới trăm mét mà bọn họ phải đi mất hơn mười phút, trước mắt bọn họ hiện ra một mảng cột băng. Đa Cát suất lĩnh bọn họ đi vào bên trong, Văn Linh lo lắng bọn họ bỏ chạy, tóm lấy cánh tay của Đa Cát, ba người tay trong tay tiến vào sâu trong dãy cột băng, Đa Cát dẫn bọn họ đi vào động băng trong dãy băng.

Động băng này do những cột băng đổ xuống chồng chéo vào nhau mà thành, về sau lại bị tuyết phủ lên, hình thành một động quật thiên nhiên. Động quật không lớn, chỗ cao nhất không đến hai thước, lối vào lại không đến một thước năm, bọn họ cúi người chui vào, Văn Linh bật đèn pin, chiếu sáng động băng, động băng sâu chỉ mười thước, mượn ánh đèn tình cảnh trong động trở nên rõ ràng, Văn Linh xác định không có ai mai phục mới yên lòng, cô ta bảo Trương Dương và Đa Cát nghỉ ngơi ở bên trong, mình thì bảo vệ cửa động.

Đa Cát ngồi xuống, Trương Dương mở ba lô, từ bên trong lấy ra mấy miếng bánh bích quy, nhân cơ hội cùng Đa Cát bổ sung năng lượng.

Văn Linh thì ngồi khoanh chân ở chỗ đó, giống như đang nhập định, lẳng lặng nhìn ra ngoài động.

Gió lạnh gào thét, từ những khe hở của cột băng phát ra tiếng rít chói tai, tuyết trắng trên không trung giống như là sợi bông bị móng sắc của dã thú cào xé, không ngừng rơi xuống. Tiểu lạt ma Đa Cát đi đi đi lại trong động băng, dùng phương thức này để vẫn duy trì nhiệt độ cơ thể, Văn Linh xoay người nhìn, nói khẽ: Còn xa lắm không?

Đa Cát nói: Không đến năm dặm.

Khoảng cách như vậy nếu trên đồng bằng thì chẳng tính là gì, nhưng đây ở trên dãy Qomolangma, đừng nói là năm dặm, trong hoàn cảnh thời tiết ác liệt như thế này, cho dù là đi năm thước cũng vô cùng gian nan.

Trương Dương tựa vào vách băng, cả người tựa hồ đã mơ màng ngủ, chỗ tốt nhất của đại thừa quyết chính là bất kỳ khi nào cũng đều có thể tu luyện, tựa vào vách băng, từ phía sau lưng cảm thấy khí lạnh, khí lạnh xuyên thấu qua lưng hắn không ngừng rót vào trong cơ thể hắn, trong mắt người ngoài thì Trương Dương đang ngủ gật, nhưng trên thực tế, hắn đang nắm chặt tất cả thời cơ, từ ngoại giới bổ sung năng lượng, chữa trị kinh mạch của cơ thể, khí lạnh đến từ vách băng cao vút tẩy rửa kinh mạch của hắn, nhanh chóng vỗ về vết thương, chân nguyên trong cơ thể Trương đại quan nhân tụ lại với tốc độ kinh người.

Văn Linh đi tới trước mặt Trương Dương đẩy hắn một cái, Trương Dương mở mắt ra, ngáp một cái rồi nói: Sao? Lại muốn lên đường à?

Văn Linh nói: Tôi sợ câu chết cóng trong động băng.

Trương Dương cười nói: nếu tôi chết thì chính là chị giết, chị không sợ cảnh sát tìm chị làm phiền ư?

Văn Linh nói: Bất kể bị giết hay là tự sát thì có ai biết được?

Trương Dương nhìn khuôn mặt vô tình của Văn Linh, mỉm cười nói: Chị Linh, sự tồn tại của mỗi người đều có ý nghĩa, mỗi người sống đều có mục đích nhân sinh của mình, mục đích của chị là gì?

Không liên quan gì tới cậu?

Nếu không liên quan tới tôi, vậy gì sao lại kéo tôi vào? Tôi có rất nhiều chuyện không hiểu, vì sao sau khi chị tỉnh lại lại có một thân võ công xuất thần nhập hóa? Trên người chị rốt cuộc đã sinh biến hóa gì?

Văn Linh nói: Cậu rất nhiều chuyện, rất lạ là một người đa sự như cậu lại có thể sống tới hiện tại.

Trương Dương bật cười ha ha: Bởi vì tôi không làm chuyện xấu, trước khi làm bất kỳ chuyện gì cũng đều cân nhắc xem liệu có làm tổn hại tới người khác hay không, chị làm việc thì thủy chung chỉ nghĩ cho mình, không nghĩ tới cảm thụ của người khác, chị quá ích kỷ.

Văn Linh nói: Tôi không muốn nghe những lời thừa thãi này của cậu!

Trương Dương nói: Người sống trên thế giới này không ngoài mấy loại lựa chọn, vì tiền, vì quyền, vì sắc, vì danh, chị là vì gì? Vì theo đuổi đỉnh phong của võ đạo ư? Một nữ nhân cho dù trở thành cao thủ vô địch thì sao chứ?

Văn Linh không nói gì, nhìn tuyết đọng ngoài cửa động, đăm chiêu suy nghĩ.

Trương Dương nói: Hoặc là chị từ đáy lòng đã chán ghét thế giới này, chị không muốn đối mặt với hiện thực, chị muốn thoát khỏi tất cả những thứ ở chung quanh...

Văn Linh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt sinh ra hàn quang lạnh thấu xương, với công phu trấn định của Trương Dương, trong lòng cũng không khỏi run lên.

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chó sủa, tiểu lạt ma Đa Cát cho tay vào miệng huýt một cái, không lâu sau liền có một con tuyết ngao đội gió tuyết xông vào trong động, Đa Cát vui sướng chạy lên đón, vỗ vỗ lưng tuyết ngao: Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, mày vì sao biết tao ở đây!

Nhìn thấy tuyết ngao, Trương Dương lập tức đoán được con tuyết ngao này là một đường từ hồ Tang Châu theo tới đây, Văn Linh đi ra ngoài động băng, gió tuyết so với vừa rồi rõ ràng đã giảm đi nhiều, cô ta lắng nghe động tĩnh bốn phía, không hề nhận thấy chung quanh có người, lúc này mới yên lòng, giục bọn Trương Dương mau chóng lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.