Y Đạo Quan Đồ

Chương 2246: Chương 2246: sớm có chuẩn bị (1)




Triệu Gia Tường vẻ mặt khổ sở ngồi xuống một góc tối của phòng họp, hắn thầm cầu nguyện, hy vọng vị thị trưởng mới tới này sẽ bỏ qua một con tôm như mình.

Liêu Bác Sinh ngồi xuống, Trương Dương và Triệu Quốc Cường phân biệt ngồi hai bên trái phải hắn, ánh mắt Liêu Bác Sinh nhìn chung quanh hội trường. Cuối cùng dừng lại trên người Lưu Kiến Thiết: Đồng chí Lưu Kiến Thiết, mọi người đến đông đủ chưa?

Lưu Kiến Thiết gật đầu: Thị trưởng Liêu, trừ ông chủ Triệu Hưng Nghiệp của Thiên Hoằng Thạch Nghiệp không liên hệ được, những người có trách nhiệm tương quan khác tất cả đều đến rồi.

Liêu Bác Sinh nói: chỉ hòa thượng chạy được thôi chứ miếu thì không chạy được đâu, muốn chạy cũng chạy không thoát. Hắn quay sang Triệu Quốc Cường: Quốc Cường. làm trái với chính sách của thượng cấp, tự ý khai thác khoáng thạch, hoạt động vi phạm, cái này có cấu thành phạm tội trái pháp luật hay không?

Triệu Quốc Cường nói: Đã cấu thành phạm tội.

Liêu Bác Sinh nói: Triệu Hưng Nghiệp này giao cho anh phụ trách, mau chóng bắt hắn về quy án, gánh vác trách nhiệm tương quan trước pháp luật.

Triệu Quốc Cường gật đầu.

Hội trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều minh bạch quan mới đốt ba bó lửa, bó lửa đầu tiên của Liêu Bác Sinh đã đốt lên Lâm Mông.

Liêu Bác Sinh nói: Đồng chí Lưu Kiến Thiết, mỏ đá Thiên Hoằng khai thác trái phép, chuyện này anh biết không!

Lưu Kiến Thiết nói: Thị trưởng Liêu. Tôi không hề biết gì về việc này, cho nên lúc này ở đây tôi muốn xin lỗi các vị lãnh đạo, trong chuyện lần này tôi có trách nhiệm sơ xuất trong đôn đốc. Lưu Kiến Thiết rất giảo hoạt, vội vàng định tính mình, tôi sơ xuất trong đôn đốc, tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện khai thác phi pháp.

Trương đại quan nhân cười một tiếng: Đồng chí kiến thiết, chuyện vẫn chưa được làm rõ, anh đừng anh đừng vội vàng xin lỗi, cũng đừng vội vàng gánh vác trách nhiệm. Trách nhiệm anh không đáng phải gánh vác thì tuyệt đối sẽ không áp đặt lên người. Trách nhiệm anh phải gánh vác thì cũng sẽ không được cho qua đâu. Trương đại quan nhân ít nhiều có chút hiềm bỏ đá xuống giếng, Lưu Kiến Thiết anh cũng gian lắm, nhưng tôi không cho anh được như ý đâu, lần này Bắc Cảng thời tiết thay đổi, trước đây anh ở Tân Hải thường xuyên dở trò sau lưng tôi, tôi là không thèm tính toán với anh, hôm nay để tôi bắt được cơ hội thì sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu.

Liêu Bác Sinh nói: Trương Dương nói đúng, có điều anh nói cũng đúng, chuyện lần này anh thật sự có trách nhiệm lo là, tôi hỏi lại anh một câu, trừ những điều này ra, anh cảm thấy mình còn gánh vác trách nhiệm gì nữa.

Lưu Kiến Thiết bắt đầu sợ, trán đã ứa mồ hôi.

Liêu Bác Sinh nói: Trên đường tôi tới mỏ đá Thiên Hoằng, nhìn thấy hai bên đường tất cả là đá được khai thác ra, tầng tầng lớp lớp, tôi phỏng chừng qua loa, ít nhất cũng mất mấy trăm mẫu đất? Tất cả những đất này đều là đất ruộng, người dân vốn phải dùng đất này để trồng hoa mầu, nhưng hiện tại tất cả đều là đá, ai chủ quản nông nghiệp?

Phó huyện trưởng Chủ quản nông nghiệp Dương Tông Cường nói khẽ: Tôi! Hắn vừa lên tiếng vừa có chút bất an nhìn nhìn Lưu Kiến Thiết.

Liêu Bác Sinh nói: Anh chủ quản nông nghiệp, như vậy tôi hỏi anh, nông dân lấy trồng trọt mà sống, hiện tại đất ruộng đều bị đá chiếm hết, bọn họ sống thế nào?

Dương Tông Cường nói: Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.

Liêu Bác Sinh cười lạnh một tiếng: Không rõ lắm ư, cán bộ huyện các anh cũng hay thật, hoặc là không biêt, hoặc là không rõ lắm, các anh là thật sự không biết Hay là cảm thấy tôi mới đến nên dễ lừa?

Dương Tông Cường sợ đến nỗi không dám thở mạnh, vụng trộm liếc Lưu Kiến Thiết.

Lưu Kiến Thiết căn bản không dám nhìn hắn, hắn hiện tại là Bồ tát bùn qua sông, bản thân còn khó giữ thì nói gì tới lo cho người khác, Liêu Bác Sinh không gọi hắn thì hắn cũng sẽ không ngu tới mức chủ động đâm vào họng súng.

Trương Dương vươn tay chỉ vào bí thư chi bộ thôn thôn Hổ Sơn: Anh là bí thư chi bộ thôn Hổ Sơn, anh chắc biết chứ hả.

Triệu Gia Tường mặt mũi trắng bệch, hắn vừa mới nhìn thấy Liêu Bác Sinh ở trước mặt mọi người mắng té tát bí thư huyện ủy và huyện trưởng mà mình vốn coi như thiên thần, tên quan nhỏ bằng cái rắm như hắn ở trong lòng người ta căn bản là không đáng nhắc tới.

Trương đại quan nhân cũng không tìm nhầm người, Triệu Gia Tường là cán bộ địa phương, hắn đương nhiên biết.

Qua lời nhắc nhở của Trương Dương, Liêu Bác Sinh cũng nhìn về phía Triệu Gia Tường: Đúng vậy, anh chắc biết chứ hả, những đất này đều là được nhận thầu qua tay anh phải không?

Giọng nói Triệu Gia Tường có chút phát run: Thị trưởng Liêu... Chuyện là thế này, Triệu Hưng Nghiệp đó chạy tới chỗ chúng tôi muốn khai thác mỏ, nói thôn chúng tôi giải quyết vấn đề việc làm, còn thuê đất của chúng tôi, thương ngày mỗi một mẫu đất của chúng tôi cho bên ngoài thuê với giá hai trăm một năm, hắn trả ba trăm, cũng không làm, chỉ để đặt đá, ngài chắc biết, hiện tại trồng trọt trên cơ bản không kiếm được tiền, Trung ương đảng không phải bảo chúng ta phải vực dậy kinh tế ư. Cho nên các thôn dân cũng đều đáp ứng, tôi không hề động viên ai cả, đất hiện tại đều là cá nhân nhận thầu, mỗi nhà mỗi hộ đều ký hợp đồng với hắn, người ta một lần trả tiền cho cả ba năm, cho nên...

Liêu Bác Sinh nói: Ba trăm đồng một mẫu, các anh liền thay đổi tính chất của đất ruộng, anh cho các anh quyền lực này.

Triệu Gia Tường sợ đến nỗi lại run lên.

Liêu Bác Sinh hiển nhiên có chút tức giận: Quốc gia đang không ngừng phát triển. Diện tích Đất ruộng đang không ngừng giảm bớt cho nên đất ruộng của chúng ta trở nên càng lúc càng quý giá, đất không phải để cho các anh cất đá, đất ruộng là để trồng hoa mầu, dân dĩ thực vi thiên, đá có thể ăn ư? Cái gì gọi là miệng ăn núi lở? Các anh đây là miệng ăn núi lở. Ngọn núi này là của quốc gia, ai cho các anh quyền lực khai thác? Bình Hải hai năm trước cũng đã ra lệnh rõ ràng, cấm mở mỏ đá trong tỉnh, những ngọn núi này, những tảng đá này đều là tài phú mà lão tổ tông để lại, là đồ gia truyền, mặc kệ quặng này trân quý cỡ nào, chúng ta cũng phải bảo hộ, chứ không phải đi khai thác vô tội vạ, tài nguyên phong phú đến mấy cũng không chịu được khai thác ồ ạt như vậy. Chúng ta thường nói tổ quốc là là mẹ. mẹ đã cho chúng ta đất đai phì nhiêu như vậy, một mẫu đất giá trị không chỉ một năm ba trăm đồng thôi đâu, nghề nghiệp của nông dân là trồng trọt, gieo trồng vào mùa xuân thu hoạch vụ thu, năm này qua năm khác, loại tài phú này là dùng mãi không hết, mà chúng ta có nhiều tài phú như vậy, vẫn còn có lòng tham đòi thêm của mẹ, đất là máu thịt, núi là xương cốt, hiện tại cái anh chẳng ăn thịt mẹ, mà còn đào cả xương bà ta ra nữa, đây là loại lòng tham gì?

Hiện trường lặng ngắt như tờ, đa số người trong lòng cũng không ủng hộ lời nói của Liêu Bác Sinh, giống như tính chất của chuyện này không hề nghiêm trọng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.