Sở Trấn Nam cười nhìn cháu, ông đưa bàn tay nhăn nheo ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của Sở Yên Nhiên, hiều hậu nói: Khóc cái gì! Con bé ngốc! Sở Yên Nhiên vừa khóc vừa cười: Ông ngoại...cháu vui quá nên....
Sở Trấn Nam gật đầu: Ta còn có nhiều điều chưa nói, còn có nhiều việc để dặn dò mọi người, ta chưa nỡ ra đi đâu! Sở Yên Nhiên đáp: Ông phải sống thật lâu, phải ở bên cạnh cháu, còn tận mắt nhìn cháu lập gia đình nữa,
Sở Trấn Nam đáp: Ông sẽ làm, ông còn phải gặp bà ấy, ta muốn nói xin lỗi bà ấy
Bà ngoại biết ông bệnh đã lên máy bay trở về đây, ngày mai sẽ đến Tĩnh An. Bà vẫn quan tâm, vẫn thương ông
Ông biết, ông cũng thương bà ấy. Lúc Sở Trấn Nam nói câu này, trong lòng thấy thật sót sa. Ông không hề sợ cái chết, mà ông không nỡ rời xa đứa cháu gái yêu quý này, cũng không muốn rời bỏ người bạn đời của mình. Nhìn lại quá khứ, ông thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiền thời gian, bỏ qua quá nhiều cơ hội.
Sở Trấn Nam nói: Ông không sao đâu, đi xem Trương Dương thế nào
Sở Yên Nhiên quay lại nhìn, lúc này cô mới phát hiện ra Trương Dương đã rời đi, Sở Yên Nhiên lau nước mắt đứng dậy, Sở Trấn Nam nói: Đi tìm cậu ấy đi, giúp ông cảm ơn cậu ấy! Sở Yên Nhiên tìm thấy Trương Dương ở trong xe, Trương Dương uể oải dựa vào ghế xe mà nằm, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch, có thể nhận rõ rằng tình trạng của hắn không ổn chút nào.
Hắn ngơ ngác nhìn gương phản chiếu trên xe, có phải là đầu óc đang nghĩ gì nữa? Thậm chí không nhận ra sự xuất hiện của Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng gõ cửa xe, Trương Dương chậm dãi quay sang, hắn cười với cô.
Sở Yên Nhiên mở cửa xe ngồi vào bên cạnh hắn, nhìn bộ dạng tiều tụy của Trương Dương, trong lòng thiếu nữ cảm thấy vô cùng áy náy đồng thời cũng cảm thấy thương cảm hỗn độn. Cô muốn nói những lại không biết phải bắt đầu như thế nào, do dự hồi lâu rồi cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Trương Dương, da bàn tay của hắn lạnh như băng không hề có chút nhiệt nào. Lòng Sở Yên Nhiên tựa như kim đâm, cô thấy rất hối hận, hối hận về thái độ ti tiện của mình hôm nay khi gặp Trương Dương, co dùng đôi tay mình ôm lấy tay hắn. Nước mắt lại lăn nhẹ trên má cô như những hạt châu xa tinh khiết.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của Sở Yên Nhiên, Trương Dương cảm thấy trìu mến, hắn nhẹ nhàng: Đừng khóc, em biết là anh sợ nhất phụ nữ khóc mà.
Sở Yên Nhiên lại càng khóc nhiều hơn
Trương Dương nói: Phụ nữ càng khác thì càng nhanh già, thế thì anh sẽ không đuổi kịp đâu.
Sở Yên Nhiên lắc đầu: Em không nên tức giận..... Một tay của Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô nói: Rạng sáng anh đã chuẩn bị đi rồi, nhưng em gái anh bị tai nạn, em ấy, em ấy bị sảy thai nên.... Sở Yên Nhiên rơi lệ nói: sảy thai ư, xin lỗi, em xin lỗi... Trương Dương vốn định sẽ nói với Sở Yên Nhiên việc Sở Trấn Nam chỉ có thể sống được ba ngày, nhưng thấy bộ dạng cô như vậy hắn lại không nỡ nói ra lời. Hết đau lòng rồi vui vẻ, vui mừng rồi lại tiếp nữa bi thương. Việc này quả là đả kích quá tàn nhẫn với Sở Yên Nhiên, cứ để cho cô ấy vui vẻ ở bên cạnh Sở Trấn Nam nốt những ngày cuối cùng vậy.
Sở Trấn Nam không nói về ba ngày còn lại của mình với bất cứ ai, tính mạng quý báu với ông như vậy, ông phải tận dụng nó để làm vài việc, hoàn thành tâm nguyện của mình. Ông kiên chì trở về Mộng Tiên hồ, quay về khu biệt thự của mình. Nếu bắt buộc phải rời xa thế giới này, ông thà chọn ở trong chính ngôi nhà của mình, ở bên cạnh những người thân yêu. Ông không muốn ở lại bệnh viện, ông không thích những khuôn mặt lạnh lẽo của y sĩ hay ngửi mùi thuốc khó chịu của bệnh viện.
Buổi chiều Sở Trấn Nam liều về luôn nhà, cùng đưa ông về có Sở Yên Nhiên, Trương Dương và cả đám hậu bối từ các nơi đến thăm ông. Việc đầu tiên Sở Trấn Nam làm sau khi về nhà là gọi một cuộc điện thoại cho Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh vô cùng kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Sở Trấn Nam. Trong ấn tượng của ông, vị nhạc phụ đại nhân này sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với mình, ông ấy thậm chí còn quên mất lần điện thoại lần trước là từ bao giờ nữa.
Lời nói của Sở Trấn Nam rất đơn giản mà dứt khoát: Hoài Minh, ta có chuyện quan trọng tìm cậu, có thể đến Tĩnh An một chuyến không?
Tống Hoài Minh không hề do dự lập tức đáp: Bố, con sẽ lập tức ban giao lại công việc cho cấp dưới rồi sẽ lên đường ngay, ngày mai nhất định sẽ đến nơi.
Sở Trấn Nam nói: Ta sẽ đợi!
Tiếp đó Sở Trấn Nam gọi Trương Dương lên phòng mình, ông đã hiểu rõ tất cả những điều mà người thanh niên trẻ tuổi này làm cho mình.
Trương Dương ngồi đối diện với Sở Trấn Nam, lẳng lặng nhìn ông, lúc này trông Sở Trấn Nam cũng đã bình thản hơn nhiều, con người ta sau khi trải qua sự sống chết thường sẽ ngộ ra được nhiều điều, Sở Trấn Nam bây giờ cũng đã nhìn mọi việc thoải mái hơn nhiều, ông nhìn Trương Dương: Cám ơn cậu đã cứu tôi.
Trương Dương nói: Đừng cám ơn cháu, tuy cháu rất muốn cứu ông nhưng cháu không làm được.
Sở Trấn Nam mỉn cười: Cậu đã cho ta cơ hội được ngậm cười nơi chín suối, còn có nhiều việc ta chưa kịp làm, còn có nhiều điều chưa kịp nói.
Trương Dương đáp: Ông muốn dặn dò cháu điều gì?
Sở Trấn Nam nói tiếp: Hãy đối tốt với Yên Nhiên! Câu nói của ông chứa đầy tình yêu với cô cháu gái, cũng thể hiện sự kỳ vọng đối với Trương Dương.
Trương Dương nhỏ giọng nói: Cháu làm không được!
Sở Trấn Nam nói: Cháu có thích Yên Nhiên không?
Trương Dương gật đầu, Sở Trấn Nam nói: Vậy hãy đem lại hạnh phúc cho nó!
Trương Dương đáp: Cháu sẽ nỗ lực hết mình!
Sở Trấn Nam lắc đầu: Ta muốn nhất định phải làm được!
Trương Dương không nói được gì, vì hắn không hề chắc chắc về bản thân mình.
Ánh mắt của Sở Trấn Nam đầy hy vọng nhìn Trương Dương, ông chờ đợi hắn để có được lời đáp, nhưng Trương Dương vẫn không nói gì. Sở Trấn Nam nói: Cậu thấy Yên Nhiên không xứng với cậu sao?
Trương Dương lắc đầu: Là cháu không xứng với cô ấy!
Sở Trấn Nam đáp: Nếu đã biết không xứng, sao còn đến? Sao còn để cho con bé ôm ấp hy vọng?
Trương Dương không nói được lời nào.
Sở Trấn Nam tức giận nói: Kẻ nhu nhược! Ông rút súng từ trong ngăn kéo ra chĩa thẳng vào đầu Trương Dương, hắn bình tĩnh nhìn ông, đưa tay ra cầm lấy tay Sở Trấn Nam, kéo miệng súng thẳng vào đầu mình.
Sở Trấn Nam nói: Cậu tưởng ta không dám sao?
Trương Dương nói: Cháu không muốn nói dối, vì cháu không biết tương lại cháu và Yêu Nhiên sẽ ra sao, cháu không thể tùy tiện hứa bừa cháu sẽ nhất định làm được! Trương Dương nhắm mắt lại: Cháu có thể thừa nhận, là cả đời sẽ đối tốt với cô ấy, còn việc có đem lại hạnh phúc cho cô ấy được hay không thì thực sự không nằm trong khả năng của cháu.
Sở Trấn Nam thở dài một hơn, họng súng từ từ hạ xuống mà nói: Xem ra chuyện tình cảm của hai đứa, ta không có quyền nói gì, ta chỉ muốn Yên Nhiên được hạnh phúc, ta cũng tin cậu sẽ làm cho nó được hạnh phúc.
Trương Dương nói: Cháu sẽ cố gắng hết sức!
Sở Trấn Nam lại cất khẩu súng vào ngăn kéo: Sao lại không tiếc tính mạng mà cứu ta? Vì Yên Nhiên phải không?
Trương Dương gật: Dù không phải do Yên Nhiên, cháu cũng vẫn sẽ cứu ông. Ông không chỉ là ông của Yên Nhiên mà còn là vị trưởng bối mà cháu kính trọng.
Sở Trấn Nam cười: Cả đời này ông không thích phải nợ tình cảm của người khác, nhưng giờ trước khi chết lại mắc nợ, cái nhân tình này ta lại không thể trả nổi, nếu có thể, ông muốn trả nợ bằng Yên Nhiên.
Trương Dương đáp: Cháu cứu người thực không phải để người ta đáp lại. Hắn có chút khó xử: Sở tư lệnh, cháu vốn đã có mặt ở Tĩnh An vào buổi trưa, nếu cháu đến kịp thời, lúc phát bệnh thì cháu có thể sơ cứu ngay lúc ấy, bệnh tình của ông sẽ không lâm vào tình trạng như bây giờ.
Sở Trấn Nam đứng dậy tiến hai bước tới trước mặt Trương Dương, ông giơ tay ra nhẹ vỗ vào vai hắn: Con trai, con đang tự trách mình.
Trương Dương ngẩng đầu, khóe mắt hơi đỏ lên.
Sở Trấn Nam nói tiếp: Sống chết có số, phú quý tại thiên, tuy y thuật có cao minh đến đâu, cũng không có quyền nắm giữ số mạng con người. Cho dù lúc ta phát bệnh, con có ở bên cạnh thì thế nào chứ? Cứu được một lần nhưng có thể cứu được lần sau không? Hay kéo dài tuổi thọ cho ông thành một năm mười năm, có thể giúp ông sống mãi được sao? Không làm được, ai cũng không thể làm được. Ông đã hơn 70 rồi, nhân đạo thất thập cổ lai hi, cái chết đối với ông chỉ còn là điều không sớm thì muộn. Nếu ông thực là đã chết vào hôm nay thì quả thực chết không nhắm mắt nổi, vì ông còn chưa kịp nhắn nhủ gì, chết một cách không minh bạch. Cháu đã cho ông một cơ hội, ba ngày là quá đủ rồi, ông có thể nhắn nhủ kĩ càng với con cháu, gặp những người cần gặp. Con trai, được quen biết con ông cảm thấy rất may mắn.
Đôi mắt của Trương Dương long lang như muốn khóc.
Sở Trấn Nam nói tiếp: Cũng đúng, chuyện tình cảm với Yên Nhiên, ai cũng không thể xen vào được, nhưng ông với tư cách là trưởng bối, là một người đứng ngoài cuộc, ông nhìn rất rõ, Yên Nhiên yêu cháu, từ trước đến giờ, trong lòng con bé không có người nào khác, vì chuyện mẹ của con bé nên nó rất quan trọng chuyện tình cảm, sợ bị tổn thương. Nhưng một khi yêu sẽ cố chấp lao vào vĩnh viễn không quay đầu lại.
Sở Trấn Nam than một hơi: Ông không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều ông cần phải nói, cháu rất xứng với Yên Nhiên, người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo hơn người trong cuộc. Thời gian của ta chẳng còn bao lâu nữa, hy vọng cháu đừng chê ta dài dòng lắm điều.