Y Đạo Quan Đồ

Chương 2461: Chương 2461: Sống và chết (1)




Khi Trương Dương và Trần Tuyết tới Văn gia, Văn Linh đã rời khỏi, dựa theo lời Lý Vĩ nói, cô ta muốn đi cầu phúc trước phật, Trương đại quan nhân cũng không tin Văn Linh có hiếu như vậy, cũng không tin cô ta thực sự rời đi, chuyện của mẹ nuôi tám chín phần mười là cô ta xuống tay, có thể nhẫn tâm với mẹ ruột như vậy, đủ thấy tâm địa ác độc của cô ta.

Trương Dương trước tiên cho La Tuệ Ninh dùng một viên nghịch thiên đan, chuẩn bị sau một giờ, đợi cho dược hiệu phát huy hoàn toàn mới trị liệu cho bà ta.

Văn Hạo Nam ở bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn, thủy chung không nói gì.

Trương Dương bảo La Tuệ Ninh tạm thời nghỉ ngơi, cùng Trần Tuyết tới phòng bên cạnh.

Trần Tuyết nhìn hắn, nội tâm vô cùng rối rắm, tuy rằng cô ta rất muốn khuyên Trương Dương đừng mạo hiểm, nhưng lời nói tới môi thì lại không ra khỏi được miệng, với sự hiểu biết của cô ta đối với Trương Dương, biết Trương Dương đã quyết định thì bất kỳ ai cũng không thể khuyên hắn thay đổi.

Trương Dương khoanh chân ngồi trên thảm, nhắm mắt lại nói khẽ: Đến đây đi.

Trần Tuyết thở dài, bàn tay trắng nõn giống như đóa hoa lan xòe ra, nhẹ nhàng ấn lên đỉnh đầu Trương Dương, Trương Dương chỉ cảm thấy một dòng khí từ đỉnh đầu trút xuống, dọc theo gáy, cột sống ngựcrồi tới thắt lưng, nội tức của Trần Tuyết rất ôn hòa, nhưng dẻo dai mười phần, giống như từng giọt nước phá tan sự giam cầm của sinh tử phù trong cơ thể Trương Dương.

Trương đại quan nhân giữ vững tâm thần, đầu óc trong veo, đợi cho Trần Tuyết nhất nhất giải trừ sinh tử phù trong cơ thể hắn rồi, bắt đầu tiềm vận huyền công.

Trần Tuyết thu tay lại, đứng ở một bên quan tâm nhìn Trương Dương, mất đi sự khắc chế của sinh tử phù, cổ độc trong cơ thể Trương Dương tùy thời đều có khả năng phát tác, nếu như trong lúc hắn chữa thương cho La Tuệ Ninh đột nhiên phát tác, hậu quả khó bề tưởng tượng. Chỉ sợ không những không thể cứu trị cho La Tuệ Ninh, thậm chí có thể còn mất cả tính mạng.

Trương Dương điều tức nửa tiếng thì mở mắt, mỉm cười nói: Tôi đã chuẩn bị xong rồi.

Trương Dương bảo Lý Vĩ gác, không có sự cho phép của hắn thì bất kỳ ai cũng không được vào.

Nhìn Trương Dương và Trần Tuyết đi vào phòng mẹ. Đóng cửa phòng lại, trên mặt Văn Hạo Nam không khỏi lộ ra vài phần sầu lo. Hắn lắc đầu nói: Hắn có bản sự đó không?

Lý Vĩ nhìn hắn một cái, nói khẽ: Từ hắn ra thì tôi không nghĩ ra còn có ai có thể cứu được phu nhân.

Văn Hạo Nam mím môi: Vì sao không cho tôi vào đó, hắn muốn làm trò quỷ gì vậy?

Lý Vĩ bình tĩnh nói: Chớ quên. Hắn cũng là con trai của phu nhân.

Nội tâm Văn Hạo Nam chấn động, hắn có chút kinh ngạc nhìn Lý Vĩ, từ trong ánh mắt của Lý Vĩ nhìn thấy sự khinh miệt và trào phúng.

Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi thét to: Cứu mạng... Cứu mạng... Giọng nói Của cô ta đã trở nên khàn đặc, tóc thì rối bù, trông vô cùng thê thảm.

Liễu Đan Thần Ở bên cạnh nhẹ giọng thở dài: Đừng nữa phí sức làm gì, cho dù chị gào tới rách họng cũng vô dụng.

Thiệu Minh Phi nói: Cô ta vì sao muốn bắt chúng ta? Cô ta rốt cuộc là ai?

Liễu Đan Thần không trả lời cô ta, bởi vì cô ta cũng không biết thân phận của nữ nhân thần bí đó.

Thiệu Minh Phi nói: chúng ta dù sao cũng phải làm gì đó chứ, không thể ngồi đây chờ chết được!

Liễu Đan Thần nói: Nhận mệnh đi.

Thiệu Minh Phi nói: Tôi không nhận mệnh, tôi không cam lòng chết ở đây, phải nghĩ biện pháp. Chắc sẽ có biện pháp. Cô ta đã rối loạn phương rồi.

Trong bóng đêm vang lên một giọng nói lạnh như băng: Nếu như không muốn chết. Vậy làm việc cho tôi. Nữ nhân áo đen vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt họ.

Thiệu Minh Phi bị sự xuất hiện đột nhiên của cô ta làm cho hoảng sợ. Nghe nói có thể không chết, trong lòng không khỏi mừng như điên, cô ta run giọng nói: cô rốt cuộc muốn tôi làm chuyện gì?

Nữ nhân áo đennói: “ Trương Dương. Ánh mắt lạnh như băng của cô ta nhìn thẳng vào Liễu Đan Thần: Cổ độc trên người Trương Dương là cô gieo. Tôi nghĩ cô chắc biện pháp khống chế hắn.

Liễu Đan Thần lắc đầu nói: Tôi không khống chế được hắn! Cho dù tôi có bản sự như vậy thì cũng sẽ không nghe lời phân phó của cô.

Nữ nhân áo đen nói: cô không có lựa chọn.cô nếu không đáp ứng tôi trước tiên sẽ giết sư tỷ của cô. Cô ta lật tóm cổ Thiệu Minh Phi, Thiệu Minh Phi hét thảm: Đừng...

Liễu Đan Thần hờ hững nhìn Thiệu Minh Phi: Sự sống chết Của cô ta không liên can tới tôi.

Thiệu Minh Phi hét thảm: Tôi có biện pháp... Tôi có biện pháp.

Nữ nhân áo đen buông tay, lạnh lùng nói: cô có biện pháp gì.

Thiệu Minh Phi khó khăn lắm thở bình thường lại được: Đừng quên, tôi là sư tỷ của cô ta, cô ta gieo cổ trên người Trương Dương, tôi tuy rằng không biết phương pháp phá giải, nhưng tôi biết làm như thế nào để dụ phát cổ độc trong cơ thể hắn.

Nữ nhân áo đen nói: Hôm nay sẽ là một ngày Trương Dương suy yếu nhất, nhất định phải tóm lấy cơ hội, triệt để chế trụ hắn.

Thiệu Minh Phi nói: Hắn cũng là cừu nhân của tôi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn lực giúp cô . Nói xong, cô ta nhìn nhìn khuôn mặt tử khí trầm trầm của nữ nhân áo đen: Nếu tôi giúp cô làm xong , chuyện này hắn liệu có tha cho tôi không?

Nữ nhân áo đen cười ha ha, nói: cô yên tâm, nhất định nhất định sẽ trả lại tự do cho cô. Thân ảnh của cô ta lập tức biến mất trong bóng tối.

Liễu Đan Thần nói: Chị không ngờ lại tin lời cô ta.

Thiệu Minh Phi nói: Tôi có lựa chọn ư?

Liễu Đan Thần thở dài: Tội gì phải hại thêm một người.

Thiệu Minh Phi hừ lạnh một tiếng: cô đau lòng à?

Liễu Đan Thần nhắm mắt lại không thèm để ý tới cô ta.

Thiệu Minh Phi nói: Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, không ngờ tiểu sư muội băng thanh ngọc khiết của tôi lại là giống đa tình.

Liễu Đan Thần nói: Chị căn bản không có biện pháp đối phó Trương Dương.

Thiệu Minh Phi nói: Tôi không có, nhưng cho có, muốn dụ phát cổ độc trong cơ thể hắn, nhất định phải phải cần vật dẫn là cô.

Liễu Đan Thần nói: Chị cuối cùng vẫn muốn hại tôi một lần.

Thiệu Minh Phi nói: Không phải muốn hại muốn hại cô, mà là tôi không có lựa chọn, sư muội, niệm tình chúng ta là đồng môn, sau khi cô chết, tôi sẽ chôn cô bên cạnh Trương Dương, cho một nhà ba người của cô được đoàn tụ dưới hoàng tuyền.

Liễu Đan Thần nói: Hai người không hại chết được hắn đâu. Khi nói những lời này, trước mắt của cô ta bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt sáng lạn của Trương Dương, trên người Trương Dương chính là có một loại ma lực thần kỳ này, khiến cho người ta sẽ tràn ngập lòng tin đối với hắn.

Trương Dương ra tay như nước chảy mây trôi, liên tục điểm huyệt đạo trên người La Tuệ Ninh. Ngoài mặt nhìn thì rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng sự hung hiểm trong đó lại khó có thể tưởng tượng, dùng nội lực đả thông kinh mạch của La Tuệ Ninh, vốn đại thừa quyết của Trương Dương đã có thành tựu, nhưng là vì trong cơ thể bị gieo cổ, hạn chế hắn vận dụng tự nhiên nội lực, trong khoảng thời gian này võ công của Trương Dương thủy chung trì trệ không tiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.