Y Đạo Quan Đồ

Chương 398: Chương 398: Sự kiện gian lận




Trương Dương phát hiện vị trí phanh tay cũng được thay đổi, chiếc xe pickup này trừ ngoại hình ra, trên cơ bản đều được đổi mới một lượt.

Triệu Quân ghé vào cửa sổ, nói: "Cậu hoàn toàn hài lòng chứ?"

Trương đại quan nhân gật đầu lia lịa, nói: "Hài lòng! Hài lòng!" Hắn ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nóc cơ hồ là bao trùm ở nóc xe, ấn nút mở, cửa sổ nóc chậm rãi mở ra, ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu vào, Trương Dương cười nói: "Thú vị quá!"

Hình Triêu Huy ghé vào cửa sổ bên kia, nói: "Đương nhiên là thú vị rồi, chỉ độ lại cho chiếc xe này đã tốn hơn bảy mươi vạn, mua xe mới cũng đủ đấy!"

Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp lúc này cũng tới rồi, bọn họ cũng bị chiếc xe pickup có cửa sổ nóc trải dài cả nóc xe này hấp dẫn, nam nhân đối với xe đều có sự yêu thích trời sinh, Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp đều là hạng chơi xe, hai người lập tức nhận ra xe này đã được độ lại, chỉ từ kìm trên bốn bánh xe đã nhìn ra sự khác biệt của chiếc xe pickup này rồi.

Lương Liên Hợp nói: "Xe ngon quá, bốn ống xả, cửa sổ nóc toàn cảnh, xe pickup này sao tôi chưa gặp bao giờ nhỉ?"

Hình Triêu Huy nói: "Cái mà cậu chưa từng gặp còn nhiều lắm, đi nào, uống rượu thôi!"

Trương Dương khóa xe lại, Triệu Quân lại bổ sung: "Tính chống trộm của xe là nhất lưu trên thế giới đấy, hơi tốn xăng chút, có điều tổ chức mỗi tháng sẽ cấp cho cập một phần phí đổ xăng!"

Trương Dương có chút cảm động Quốc An tốt với mình như vậy, mình nếu không xuất lực cho người ta thì quá đáng trách rồi: "Ừ, đa tạ!"

Triệu Quân lại nói: "Thủ tục lắp đặt lại xe toàn bộ đều để trong hộp đựng đồ ấy, sau này xe kiểm tra hàng năm thế nào thì cậu tự quyết định!"

Trương Dương bật cười, trong khu vực Giang Thành, xe đừng nói là độ lại thành thế này, cho dù là biến thành xe tăng, hắn cũng có thể qua được kiểm tra hàng năm.

Bọn Trình Chí Vĩ và Vu Tiểu Đông cũng rất quen nhau, mấy người vào trong phòng ngồi, rượu thịt được mang lên, Trương Dương nâng chén, nói: "Trương Dương tôi lần này tới kinh, được sự khoản đãi nhiệt tình của các vị, tôi đề nghị, chúng ta cùng nhau cạn hai chén!"

Mấy người đều là hạng thích rượu, chỉ thoáng cái hai cân Thanh Giang Trần Nhưỡng đã được uống sạch bách, Vu Tiểu Đông lúc rót rượu hỏi: "Cục trưởng Trình, tôi nghe nói trụ sở của chúng tôi sắp bị di dời, không biết là thật hay giả?"

Trình Chí Vĩ gật đầu, nói: "Khu lý trên cơ bản đã quyết định rồi, khu vực từ Hà Gia doanh tới đường Thanh Viên đều sẽ bị di dời, thời gian cụ thể thì chưa định, có điều các cô phải chuẩn bị trước!"

Lương Liên Hợp nói: "Ban trú kinh Xuân Dương là tự mình mua hay là thuê?"

Vu Tiểu Đông nói: "Huyện lý mua, nơi này cái gì cũng tiện, thật sự là không muốn đi!"

Hình Triêu Huy nói: "Thanh thị đang không ngừng phát triển, chúng ta cũng không thể nào kéo lùi bước chân phát triển được, vả lại, không nỡ đi thì còn có thể sau khi phá đi thì dựng lại mà!"

Vu Tiểu Đông nói: "Chuyện này tôi phải hồi báo với huyện lý, sớm tìm một địa điểm văn phòng mới!"

Trương Dương và Triệu Quân cạn một chén, nói: "Tôi nói này chủ nhiệm Triệu, anh gần đâu sao cứ ở Bắc Kinh mãi thế?" Triệu Quân trước đây là người phụ trách cục bốn của Quốc An ở Ma Cao, mấy lần Trương Dương tới Bắc Kinh đầu gặp gã, cho nên mới hỏi vậy.

Triệu Quân nói: "Trùng hợp thôi, sắp phải đi rồi!"

Ở trước mặt ngoại nhân là Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp, Trương Dương cũng không tiện hỏi nhiều.

Trình Chí Vĩ hỏi chuyện của Vinh Bằng Phi, y và cục trưởng cục công anh Giang Thành Vinh Bằng Phi quen nhau trong trường đào tạo cán bộ của hệ thống công an, hai người rất hợp nhau, trong thời gian học tập quan hệ cũng không tồi. Trương Dương thay Vinh Bằng Phi đề xuất lời mời: "Cục trưởng Trình nếu có rảnh thì tới Giang Thành chơi một chuyến, tôi là cục trưởng Vinh sẽ làm tốt công tác tiếp đãi."

Trương Dương cũng không phải là vô duyên vô cớ mời những người này tới ăn cơm, quan trường là một cái vòng, xã hội cũng là một cái vòng, đi tới đâu cũng phải là vòng của mình, quan hệ xã hội là một việc rất cần thiết.

Tối hôm đó bọn họ uống rất tận hứng, lúc Trương Dương tiễn họ về, Lương Liên Hợp kéo tay Trương Dương, gã rõ ràng là hơi say rồi, mang theo hơi men, nói: "Sư phụ tôi rất tôn sùng công phu của Trương lão đệ, chuyện quá khứ... bỏ đi nhé..."

Trương Dương mỉm cười đỡ gã lên xe, Lương Liên Hợp vẫn lè nhè: "Tôi biết... tiểu sư đệ của tôi và anh có khúc mắc với nhau. Chuyện này... cứ tính lên người tôi... tôi sẽ giảng hòa cho hai người..."

Trương Dương cười nói: "Cục trưởng Lương, tôi và Kiều Bằng Phi không có gì cả, chuyện gì cũng nói rõ ràng rồi..."

Lương Liên Hợp ợ một cái, nói: "Tôi hi vọng chúng ta có thể thành bạn, không đánh không quen nhau... không đánh không quen nhau..."

Trình Chí Vĩ khuyên Lương Liên Hợp lên xe, bọn họ đều có tài xế.

Tiễn đám người này đi thì đã là mười rưỡi tối rồi, Vu Tiểu Đông đi tới bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Thị trưởng Trương, anh nghĩ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn lên đường!"

Trương Dương phát giác tình tự của Vu Tiểu Đông tối nay không được vui, liền nói nhỏ: "Sao, gặp phải chuyện gì không vui à?"

Vu Tiểu Đông nói: "Không có gì, hôm nay tới ban trú kinh tỉnh họp, chủ nhiệm Quách nói, tỉnh lý rất phê bình cơ cấu ban trú kinh, gần đây lại tăng thêm tiến hành chỉnh đốn và cải cách ban trú kinh, trọng điểm được đề xuất là vấn đề của ban trú kinh cấp huyện, thành phố. Bởi vì loại ban trú kinh của cấp bậc này không cần tồn tại, tôi thấy ngày đóng cửa của ban trú kinh Xuân Dương chúng tôi không còn xa nữa."

Trương Dương cười nói: "Bỏ ban trú kinh đi thì lấy chỗ nào mà liên lạc, cấp huyện, thành phố thiết lập ban trú kinh cũng không chỉ có tỉnh Bình Hải chúng ta, vả lại, cho dù là thật sự bỏ đi thì bằng vào năng lực của cô cũng vẫn sẽ được trọng dụng thôi."

Vu Tiểu Đông nói: "Tôi thì có năng lực gì chứ, có được vị trí ngày hôm nay đều là nhờ có anh dẫn dắt tôi!"

Trương Dương nhìn ra là cô ta có ý đồ, liền nói nhỏ: "Có gì cần tôi giúp không?"

Vu Tiểu Đông nói: "Tôi lúc trước nhìn trúng sở chiêu đãi Minh Viễn ở đường Sơn Đường, muốn lấy nơi đó làm nơi quá độ trong thời gian di dời ban trú kinh, nếu tỉnh lý kiên quyết loại bỏ ban trú kinh cấp huyện thì thì tôi cũng không cần phải phí tâm tư vào chuyện này nữa."

Trương Dương cười nói: "Xe tới trước núi ắt có đường đi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện chưa được quyết định thì đừng có nghĩ nhiều, khi nào thật sự gặp phiền phức thì cứ tìm tôi!"

Vu Tiểu Đông đầy thành khẩn, nói: "Anh chính là quý nhân trong đời tôi!"

...

Năm giờ sáng ngày hôm sau Trương Dương rời giường, phát hiện Trần Tuyết đã dậy từ trước rồi, ở trong phòng bếp của ban trú kinh tự động thủ chuẩn bị bữa sáng.

Hai người tùy tiện ăn một chút, Vu Tiểu Đông lúc này cũng đã dậy, tới tiễn bọn họ, đặc biệt chuẩn bị đặc sản Bắc Kinh, ưu thế có thể chở hàn của xe pickup lại được thể hiện ra.

Trương Dương cũng không khách khí với Vu Tiểu Đông, hắn còn phát hiện được một niềm vui bất ngờ ở trong xe, sau khi lật ghế sau ra, bên dưới còn được lắp một cái tủ lãnh siêu lớn, đồ ăn thức uống có thể bỏ vào đó.

Lúc rời khỏi ban trú kinh Xuân Dương thì đã là sáu giờ, dòng xe của kinh thành lúc này vừa chưa tính là đông, Trương Dương lái xe pickup vừa được cải tiến cố nhịn cho tới lúc ra khỏi kinh thành, động cơ 5. 0V8, Trương đại quan nhân không nhịn nổi nữa rồi, muốn xem xem tính năng của xe sau khi được cải tiến thì như thế nào.

Khi xe pickup lái vào đường cao tốc, Trương đại quan nhân giậm ga, chỉ nghe thấy một tiếng động cơ trầm thấp và hùng hậu vang lên, lực quán tính cực mạnh khiến thân thể của Trương Dương và Trần Tuyết dán sát vào lưng ghế, Trương Dương nhìn đồng hồ đo tốc độ, hắn dám chắc rằng, gia tốc lên một trăm km/giờ của chiếc xe này tuyệt đối không quá sáu giây.

Tốc độ rất nanh liền lên tới một trăm bảy, kết cấu thân xe và phần gầm xe Pickup được tăng cường đặc biệt, cảm giác khống chế cực kỳ tốt, Trương đại quan nhân khen thầm trong lòng, trong Quốc An còn có người tài.

Trần Tuyết nhìn những chiếc xe không ngừng bị vượt qua ở bên ngoài, cô ta nhỏ giọng nhắc nhở: "Lái chậm một chút, an toàn là số một!"

Trương Dương cười nói: "Không sao đâu, xe này ổn mà!" Tốc độ của xe đã lớn tới một trăm chín, vượt qua một chiếc BMW đời 7 màu đen ở trước mặt.

Lái xe của BMW còn cho rằng mình nhìn nhầm, dùng sức dụi dụi mắt, đồng bạn ngồi ở bên ngoài, nói: "Anh lái xe kiểu gì thế, xe Pickup của Nhật Bản mà cũng vượt qua được anh!" Đúng là không thể nhịn được nữa rồi, xe BMW liền tăng tốc.

Trương Dương từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc BMW đó đang tăng tốc đuổi theo, không khỏi bật cười: "Muốn đua xe à, tôi chơi với các người!"

Trên đường cao tốc hôm đó có rất nhiều lái xe nhìn thấy một cảnh khiến người ta há miêng trợn mắt, một chiếc xe Nissan Pickup lao vùn vụt trên đường với tốc độ hai trăm km/giờ, phía sau là một chiếc BMW màu đen theo sát không rời, rất nhanh lại có một chiếc xe Mercedes Benz và một chiếc Golf GTI gia nhập đội đua.

Trương đại quan nhân chơi rất vui, động lực của động cơ V8 đúng là không tầm thường, từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy chiếc xe BMW bị mình bỏ lại càng lúc càng xa, Trương đại quan nhân trong lòng mừng thầm, nhìn Trần Tuyết cắn môi có chút khẩn trương, không khỏi cười nói: "Không sao đâu, ở trạm nghỉ ngơi phía trước tôi sẽ dừng lại, không chơi nữa!"

Trương Dương nói được làm được, mục đích của hắn là thử tính năng của xe pickup một chút, chứ cũng không phải là muốn đua với người ta.

Trương Dương ở phía trước giảm tốc rồi lái xe vào trạm nghỉ, mấy chiếc xe đuổi sát theo sau cũng lái vào.

Trương Dương đi vào toalet, nhìn thấy một đám người đang vây quanh xe pickup của hắn bình phẩm lung tung, chủ xe BMW hơn ba mươi tuổi, trông đúng kiểu nhà giàu mới nổi thường thấy, khẩu âm Đường Sơn đặc sệt: "Tôi bảo này người anh em, đây là xe gì vậy?"

Trương Dương cười nói: "Xe pickup!"

Người ở bên cạnh nói: "Xe pickup mà có cửa sổ nóc toàn cảnh à?"

"Đây là phiên bản kỷ niệm đấy!"

Chủ xe BMW nhìn xe pickup một lượt, tấm tắc khen lạ, gã nói nhỏ với Trương Dương: "Độ lại xe à? Tôi đã từng gặp không ít xe được độ lại, nhưng chưa từng thấy ai độ xe pickup! Huynh đệ, cậu khệnh lắm!"

Trương Dương rất đắc ý, chiếc xe pickup này của mình miểu sát xe BMW, rất có cảm giác thành tựu.

Chủ xe BMW lấy danh thiếp ra, tự giới thiệu, nói: "Tôi làm là mậu dịch xe hơi, sau này có cơ hội thì liên lạc nhé!"

Trương Dương nhìn danh thiếp, bên trên viết chủ tịch công ti mậu dịch xe hơi Thiên Tân Tiêu Phong Mã Lực, cái tên này cũng rất chuẩn xác, Trương Dương mỉm cười bắt tay gã: "Tôi là Trương Dương, người Phong Trạch tỉnh Bình Hải, làm nhân viên công vụ ở chính phủ thành phố!"

Mã Lực cười nói: "Tôi cũng tới Giang Thành đây, có cơ hội thì hẹn cậu ra ăn cơm nhé!" Gã lại đi quanh chiếc pickup để quan sát, Trương Dương thấy gã thích như vậy, liền kéo cửa xe mời hắn vào trong thưởng thức. Mã Lực nhìn nội thất xe xong, càng khen không ngớt miệng, gã phán đoán ra chiếc xe này là tác phẩm của một cao thủ độ xe.

Lại lái vào đường cao tốc, Trương Dương đã không còn hưng phấn như vừa rồi nữa, giữ tốc độ xe ở 120, Trần Tuyết mở nhạc, chọn nhạc nhẹ của Mạc Lý Ai, chiếc xe pickup này sau khi được độ lại, độ thoải mái ở trong xe không kém gì xe cao cấp, Trương đại quan nhân ở Quốc An lâu như vậy, lần đầu tiên nhận được lễ vật quý trọng như vậy, đãi ngộ phúc lợi trọng hậu như vậy, khiến Trương Dương bất giác có chút cảm động, xem ra cái thân phận người của Quốc An này không dễ dàng ném đi được.

...

Vừa tới Giang Thành, Trương Dương lại nhận được điện thoại của cục trưởng Lưu Cường, Lưu Cường không mang tới cho hắn tin tức gì tốt, thi đại học xảy ra chuyện gì, ở trường thi của trường Phong Trạch nhị trung xuất hiện sự kiện gian lận nghiêm trọng, năm người thi hộ bị bắt tại hiện trường, cục giáo dục thành phố rất nổi giận, sự kiện này nếu được báo lên trên, hậu quả khẳng định cực kỳ nghiêm trọng.

Trương Dương cũng không ngờ vừa về tới Giang Thành thì lại gặp phải chuyện xấu, nhớ lại hôm nay quả nhiên là ngày thi đại học đầu tiên, sự kiện gian lận khiến cả hệ thống giáo dục của Phong Trạch hổ thẹn, mỗi lần thi đại học hàng năm đều có ảnh hưởng cực lớn trong ngành giáo dục, sự kiện này cục giáo dục Giang Thành đã biết, nếu xử lý không thỏa đáng, thính giáo dục tỉnh tất sẽ truy tra sự kiện này, phó thị trưởng Trương Dương được phân quản công tác cũng khó mà tránh được trách nhiệm.

Trương Dương sắc mặt ngưng trọng, gác điện thoại, Trần Tuyết đã ở bên cạnh nghe ra là hắn gặp phiền phức, nói khẽ: "Anh ở trạm xe buýt bỏ tôi xuống, tôi tự mình bắt xe về!"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi nhờ người đưa cô về!"

"Không cần phải phiền vậy đâu!"

Bên ngoài thời tiết rất nóng, Trương Dương thực sự là không nhẫn tâm để Trần Tuyết một mình đội nắng mà về, hắn gọi điện thoại cho Tô Tiểu Hồng, nhờ Tô Tiểu Hồng đưa Trần Tuyết về Xuân Dương.

An bài xong chuyện của Trần Tuyết, Trương Dương lái thẳng về Phong Trạch, trên đường trước tiên liên hệ với Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ là phó thị trưởng thường vụ Giang Thành, công tác phân quả của y là văn giáo, mục đích Trương Dương tìm Lý Trường Vũ để trao đổi tin tức chính là muốn cố gắng hết sức khống chế ảnh hưởng của sự kiện lần này, không để chuyện ác hóa thêm nữa.

Lý Trường Vũ nhận được điện thoại của Trương Dương thì hiểu là hắn muốn làm gì, thở dài nói: "Tốc độ phản ứng của cậu chậm quá!"

Trương Dương nói: "Tôi không phải là vừa từ kinh thành về ư? Ai ngờ lại xảy ra chuyện lớn như thế này?"

Lý Trường Vũ nói: "Hôm nay thi đại học mà cậu không biết à? Lần này thời gian cậu tới kinh thành quá dài, thân là phó thị trưởng chủ quản công tác giáo dục, vào thời gian thi đại học cậu nên ở Phong Trạch chỉ đạo công tác!"

Trương Dương vốn muốn về hôm qua, nhưng người tính không bằng trời tính, ai ngờ nổi là lại xảy ra chuyện Tra Vi bị cướp, không những làm chậm trễ một ngày mà còn phải tiếp nhận nhiệm vụ của Quốc An nữa!"

Trương Dương nói: "Thi đại học năm nào mà chẳng có gian lận? Không phải là năm người thi hộ thôi ư? Có gì lớn đâu? Tôi về lập tức sẽ xử lý chuyện này!"

Lý Trường Vũ nói: "Cậu nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, cậu biết cục giáo dục thành phố vì sao muốn điều tra không? Bởi vì có người tố cáo, chuyện này không những được tố cáo lên thị lý, còn tố cáo lên cả tỉnh lý nữa, chuyện này đã qua năm tiếng rồi mà cậu giờ mới gọi điện thoại tới hỏi? Phóng viên đều tới Phong Trạch cả rồi đấy!" Lý Trường Vũ rõ ràng là rất tức giận.

Trương Dương nói: "Ông sao không thông tri sớm cho tôi một tiếng?"

Lý Trường Vũ bị lời nói phạm thưởng của thằng ôn này chọc giận rồi: "Tôi mà cần phái báo cáo cho cậu à?"

Trương Dương lúc này mới hồi thần lại, mình làm loạn tôn ti trật tự rồi, người ta là thượng cấp của mình, lấy đâu ra đạo lý thượng cấp báo cáo cho hạ cấp?

Lý Trường Vũ cũng cảm thấy ngữ khí của mình hơi nặng, thở dài, nói: "Lúc sáng tôi mở họp, biết được chuyện này vẫn chưa tới một tiếng, Trương Dương, chuyện này không phải đùa đâu, cậu mau về xử lý cho tốt đi, thi đại học, thi thay, gian lận, tính chất ác liệt quá, lần này khẳng định là cón người phải vì thế mà ngồi tù đấy!"

Những lời này của Lý Trường Vũ khiến Trương Dương nhận thức được tính nghiêm trọng của sự kiện gian lận lần này, hắn phóng như điên về Phong Trạch.

Sự kiện gian lận của Phong Trạch nhị trung là có người mật báo, quan viên gám thị của cục giáo dục Giang Thành ở ngay tại chỗ bắt được năm người thi hộ, thầy giáo phụ trách giám sát đã bị khống chế, hiện tại người gian lận và thầy giáo giám sát đã bị giao cho cục công an thành phố Phong Trạch, phía cảnh sát đã gia nhập vào vụ này.

Trương Dương lái xe tới cục công an thành phố, phát hiện có không ít phóng viên đã thủ ở đây, hắn nhíu mày, khứu giác của đám phóng viên này thật là linh mẫn, gian lận phát sinh chưa được bao lâu mà bọn họ đã tới rồi, Trương Dương đã có dự cảm rằng chuyện này nhất định sẽ ầm ĩ, hắn chuẩn bị đi vòng qua đám phóng viên, từ bên cạnh tiến vào trụ sở văn phòng cục công an, nhưng khi hắn cúi đầu bước vào, giọng nói của một nam tử vang lên: "Thị trưởng Trương tới rồi!"

Trương Dương bước nhanh hơn, nhưng đám phóng viên đã vây lên, vây chặt hắn ở giữa.

Trương đại quan nhân tuy võ công cái thế nhưng cũng không thể từ trong sự bao vây của đám phóng viên này mà giết ra một đường máu, mặt hắn vẫn mang nụ cười khiêm hòa và bình tĩnh.

Một phóng viên nói: "Thị trưởng Trương, xin hỏi ngài có cái nhìn gì về vụ gian lận thi đại học phát sinh ở Phong Trạch nhị trung lần này?"

Trương Dương rất lão luyện trả lời: "Chuyện đang trong quá trình điều tra, trước khi chưa điều tra ra kết quả cụ thể thì xin mọi người đừng dùng từ ngữ mẫn cảm là án gian lận để tránh tạo thành ảnh hưởng không tốt trên xã hội."

"Thị trưởng Trương, năm người thi hộ bị bắt ngay tại đương trường, anh còn nói không phải là án gian lận ư? Thân là lãnh đạo chủ quản, vì sao lại không dám đối mặt? Anh còn muốn lừa đối xã hội tới lúc nào? Những người làm lãnh đạo như anh chẳng lẽ không có một chút công tín nào ư?"

Một loại câu hỏi khiến Trương Dương có chút tức giận, hắn nghe giọng nói đó có chút quen tai, theo tiếng nhìn đi, lại thấy một nam ử gầy gò đứng ở trong đám người, đeo kính gọng đen, thân thể có chút đơn bạc, mặt trắng bệch lộ ra vẻ thiếu dinh dưỡng, phóng viên này không ngờ lại là Lương Đông Binh, trước đây là phóng viên của nhật báo Bình Hải, lúc trước bởi vì đưa tin vụ án góp vốn phi pháp của cục giáo dục Giang Thành mà quen với Trương Dương, sau khi phát tin gặp cản trở, hắn vẫn nhất quyết làm một mình, sau cùng ầm ĩ tới mức tới đối diện chính phủ tính nhảy lâu, chế tạo ảnh hưởng rất lớn trên xã hội, Lương Đông Bình cũng bởi vì chuyện này mà bị phán ngồi tù nửa năm, sau khi ra tù thì nhàn rỗi một khoảng thời gian, hiện tại lại làm phóng viên của Đông Giang cuối tuần.

Trương Dương nhìn Lương Đông Bình, có chút cảm giác oan gia đụng đầu, cứ gặp Lương Đông Binh là y rằng có chuyện của hệ thống giáo dục. Công phu già mồm của thằng ôn này Trương Dương sớm đã lĩnh giáo rồi, Trương Dương cười nói: "Phóng viên Lương, đã lâu rồi không gặp!"

Lương Đông Bình từ trong đám người chen ra, giơ máy ghi âm lên, nói: "Thị trưởng Trương, án gian lận lần này là một lần phạm tội giáo dục nghiêm trọng nhất xuất hiện trong tỉnh từ khi khôi phục lại thi đại học cho tới nay, ngài thân là lãnh đạo phân quản có cảm tưởng như thế nào?"

Trương Dương chỉ vào mũi Lương Đông Bình nói: "Thân là phóng viên phải có trách nhiệm với xã hội, bất kỳ chuyện gì trước khi chưa điều tra rõ ràng, các anh đều không thể định luận bừa bãi, tôi ở đây bảo chứng với các vị, chúng tôi rất nhanh sẽ điều tra chuyện này, trong thời gian ngắn nhất sẽ công bố kết quả cho mọi người!"

Lúc này Khưu Kim Tùng dẫn mấy cảnh sát tới, bọn họ cản đấm phóng viên lại, để Trương Dương thuận lợi tiến vào trụ sở.

Trương Dương bước vào cửa lớn, cục trưởng cục công an Trình Diễm Đông chạy ra đón, sắc mặt của Trình Diễm Đông không dễ coi chút nào, gã đi tới trước mặt Trương Dương gọi một tiếng thị trưởng Trương.

Trương Dương nói: "Tới văn phòng của anh nói chuyện."

Đi tới văn phòng cục trưởng, Trương Dương mở cúc cổ áo phong ra, nói: "Có nước không?"

Trình Diễm Đông đi tới tủ lạnh lấy cho hắn một bình nước khoáng, Trương Dương một hơi uống hết nửa bình mới nói: "Tôi vừa từ kinh thành về, chuyện của Phong Trạch này sao mà không bao giờ bớt lo cho được nhỉ, mới đi được có mấy ngày mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi!"

Trình Diễm Đông bất lực nói: "thị trưởng Trương, anh đừng gấp, chuyện đã xảy ra rồi, cũng không phải là anh gấp thì có thể giải quyết được vấn đề mà!"

Trương Dương gật đầu: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trình Diễm Đông kể lại sự tình một lượt, Phong Trạch nhị trung cũng là một nơi tổ chức thi đại học, trong quá trình tiến hành thi, nhân viên giám thị trường thi mà cục giáo dục đưa xuống trực tiếp tới trường thi số bốn, căn cứ vào những gì học nói thì là nhận được tố cáo có người gian lận thi hộ, ở ngay hiện trường bắt được năm người thi hộ.

Trương Dương nói: "Lại là mật báo, con mẹ nó, Phong Trạch này không lớn mà sao âm mưu quỷ kế ùn ùn không ngớt!"

Trình Diễm Đông nói: "Thầy giáo giám thị cũng bị chúng tôi mang tới rồi, căn cứ vào thẩm vấn sơ bộ, không có quan hệ nhiều tới y, lúc báo danh do chủ nhiệm lớp thống nhất báo danh, đã so ảnh của thí sinh, chứng tỏ bọn họ lúc báo danh đã đụng tay đụng chân rồi, thí sinh được thi hộ đều tới từ một trường học!"

Trương Dương vốn cho rằng chuyện này là học sinh của Phong Trạch nhất trung làm, lúc này mới ý thức được là chuyện không đơn giản như vậy, hắn nói khẽ: "Những thí sinh đó là của trường nào?"

"Phong Trạch nhất trung, chủ nhiệm lớp số hai của cấp ba là Triệu Phúc Thành đã được chúng tôi mời tới, hiệu trưởng Thường Lăng Phong cũng đang hiệp trợ điều tra!"

Trương Dương ý thức được bất kể là hắn có tình nguyện hay không thì bó đuốc này rõ ràng là đã đốt lên đầu mình rồi, Phong Trạch nhất trung xảy ra chuyện, Thường Lăng Phong thân là hiệu trưởng khẳng định sẽ bị truy cứu trách nhiệm, Trương Dương cũng không muốn đùn đẩy trách nhiệm, chuyện này tới quá đột nhiên, thời gian ở trên quan trường càng lâu, Trương Dương càng tin vào luận âm mưu. Từ việc nhân viên giám sát của cục giáo dục thành phố Giang Thành nhận được mật báo, tới chuyện được báo lên cục giáo dục Giang Thành, thính giáo dục Bình Hải, thậm chí là các phóng viên cũng tới phỏng vấn, tất cả đều quá nhanh, nếu như không có kế hoạch trước thì là không thể. Trương Dương nói: "Người mật báo nhất định là đã biết trước chuyện thi hộ, hắn lựa chọn sau khi tiến hành thi đại học mới mật báo chuyện này, mục đích của hắn chính là chế tạo sự đoan!"

Trình Diễm Đông nhìn Trương Dương, tuy gã cũng nghĩ vậy, nhưng những lời này không nên là gã nói ra.

Trương Dương nói: "Bản thân dối trá đã đáng kinh, mà tên mật báo này cũng chẳng vẻ vang gì cho cam, tôi nhất định phải tìm được hắn."

Đại hiệu trưởng của Phong Trạch nhất trung Thường Lăng Phong dưới sự đi cùng của phó cục trưởng cục coogn ai Khưu Kim Trụ bước vào, Trương Dương gật đầu với Thường Lăng Phong, nói: "Lăng Phong, ngồi đi!"

Thường Lăng Phong lộ ra nụ cười khổ, gã ngồi xuống đối diện Trương Dương, nói khẽ: "Xin lỗi!"

Trương Dương nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, có nói xin lỗi cũng vô dụng!"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi sẽ gánh trách nhiệm, đợi sau khi thi đại học xong tôi sẽ từ chức!"

Trương Dương nói: "Chuyện này để sau hẵng nói!"

Khưu Kim Trụ nói: "Năm học sinh thi hộ toàn bộ đều là sinh viên năm một của đại học Đông Giang, sau khi trải qua thẩm vấn sơ bộ, chuyện này lúc bắt đầu báo danh đã được thao tác rồi, chủ nhiệm lớp Triệu Phúc Thành cũng biết trước chuyện này, và liên hệ người thi hộ."

Trương Dương mắng: "Thằng chó chết, hắn không biết ý nghĩa của bốn chữ vi nhân sư biểu (kẻ làm thầy thì phải làm gương cho người khác) ư?"

Thường Lăng Phong thở dài, nói: "Mỗi một cuộc thi đại học, áp lực mà các giáo viên phải đối mặt đều rất lớn, ai cũng muốn làm ra thành tích, đề cao suất lên đại học, dưới sự cạnh tranh kịch liệt, có một số giáo viên không chịu được áp lực, áp dụng thủ đoạn này cũng là điều bất đắc dĩ."

Trình Diễm Đông nói: "Chuyện đã ầm ĩ lên rồi, cơ quan công an gia nhập, theo chúng tôi biết, cục giáo dục thành phố, thính giáo dục tỉnh đều đã biết chuyện này, vừa rồi thị lý còn gọi điện thoại tới, bảo chúng tôi mau mau phá vụ án này."

Khưu Kim Trụ bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, đám phóng viên đó vẫn tụ ở cửa lớn của trụ sở văn phòng, hiển nhiên là đang đợi phỏng vấn. Khưu Kim Trụ nói: "Chuyện lần này ẫm ĩ quá rồi, tôi thấy phiền lắm đấy!"

Mấy người đều nhìn Trương Dương, chuyện đã tới nước này, không ai có biện pháp nào tốt cả.

Trương Dương nói: "Đám phóng viên này không biết còn khoa trương tới trình độ nào, phòng miệng dân còn khó hơn phòng lũ, chuyện đã xả ra, chúng ta khẳng định là không phòng nổi!"

Thường Lăng Phong nói: "Lần này người ta đều nói rằng Phong Trạch của chúng ta lần trước có thành tích thi đại học tốt đều là nhờ gian lận!"

Khưu Kim Trụ nói: "Kỳ thực thi đại học mỗi năm, làm gì có chỗ nào là không gian lận? Tuy bắt được gian lận ở Phong Trạch, nhưng ở địa phương khác khẳng định là cũng có, chỉ chẳng qua là chúng ta xui xẻo mà thôi."

Trương Dương nói: "Không thế nói vậy được, gian lận là không đáng để đề xướng, tôi đang bực đây, tên tố cáo này sớm đã biết có người thi hộ, vì sao lại không báo trước mà đợi tới sau khi tiến hành thi rồi, gian lận đã thành sự thực thì mới bắt đầu tố cáo?" Trương Dương tức giận không phải là không có đạo lý, cái này giống như là một người biết rõ sắp có vụ án mưu sát phát sinh, nhưng lại đợi sau khi có người chết rồi mới báo cảnh sát, từ điểm này mà nói, tên tố cáo so với tên gây án còn đáng ghét hơn.

Trương Dương trước khi rời khỏi cục công an liền dặn dò Trình Diễm Đông, chuyện này phải điều tra thật gấp, cho dù là hỏi ra kết quả cũng phải báo cho hắn trước, đám phóng viên có thể đuổi đi được bao xa thì đuổi, ngoài ra còn phải cố sức tìm ra tên mật báo.

...

Thường Lăng Phong và Trương Dương cùng lên xe pickup của hắn, tuy cảm nhận được biến hóa nghiêng trời lệch đất của xe pickup, nhưng tâm tình của Thường Lăng Phong hiện tại lại không có chút hứng thú nào để bình luận cả, gã thở dài, nói: "Xin lỗi!"

Trương Dương cười bảo: "Có gì mà phải xin lỗi? Không ai muốn chuyện này xảy ra cả!"

Thường Lăng Phong nói: "Trách nhiệm của chuyện này tôi sẽ gánh!"

Trương Dương vừa mở cửa xe vừa nói: "Chuyện này rất kỳ quặc, tôi luôn cảm thấy là một âm mưu!"

Thường Lăng Phong khó lắm mới nặn ra được một cười: "Anh càng lúc càng giống một âm mưu luận giả."

Trương Dương nói: "Trên quan trường bộ bộ kinh tâm, tới đâu cũng là âm mưu cạm bẫy, không thể không đề phòng được!"

Thường Lăng Phong nói: "Gian dối thi đại học ảnh hưởng rất xấu, không phải là dễ giải quyết!"

Trương Dương nói: "Các khác anh trước tiên không cần phải quản, trước mắt quan trọng nhất là giữ nghiêm kỷ luật trường thi, đảm bảo các môn thi đại học tiếp theo được tiến hành thuận lợi, ngàn vạn lần đứng để tình tự bất an lan ra, ảnh hưởng tới trạng thái bình thường của các thầy giáo giám thị và thí sinh."

Thường Lăng Phong gật đầu.

Trương Dương nói: "Đừng quên, anh hiện tại vẫ là hiệu trưởng của Phong Trạch nhất trung, còn làm một ngày thì anh vẫn phải làm cho tốt công tác thuộc về mình."

Khiến Trương Dương kỳ quái là, trừ cú điện thoại của cục trưởng cục giáo dụng Lưu Cường ra, tới hiện tại, các lãnh đạo của chính phủ thành phố và thị ủy Phong Trạch vẫn chưa có một ai chủ động liên hệ với hắn.

Trương Dương tới chính phủ thành phố, giờ làm việc cũng mới chỉ bắt đầu chưa bao lâu, thư ký Phó Trường Chinh thấy hắn về, vội vàng báo cáo với hắn: "Đám người thị trưởng Tôn đang mở họp, thảo luận về việc gian lận của Phong Trạch nhất trung lần này!"

Trương Dương hờ hững nói: "Biết rồi, cậu ra bên ngoài xem đi, khi nào họ tan họp thì cậu thông tri cho tôi!"

Phó Trường Chinh gật đầu, xoay người đi, khi tới trước cửa lại bị Trương Dương gọi lại, Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm đâu!"

Phó Trường Chinh lắc đầu: "Bí thư Thẩm tới Giang Thành họp rồi, ngày mai mới về!"

Trương Dương nhíu mày, cuộc họp này của Thẩm Khánh Hoa rất đúng lúc, nói đi nói lại, Thẩm Khánh Hoa cho dù là Phong Trạch thì cũng vô dụng, chuyện nên phát sinh thì đã phát sinh rồi, giáo dục là công tác mà mình được phân quản, Thẩm Khánh Hoa khẳng định sẽ không chịu giúp mình chia sử trách nhiệm.

Trương Dương xua xua tay, Phó Trường Chinh từ bên ngoài đóng cửa lại.

Trương Dương đan mười ngón tay vào nhau, chuyện đã xảy ra rồi, có nóng vội tức giận thì cũng vô ích, hiện giờ cần thiết nhất là phải bình tĩnh. Trương Dương biết rất bất kể là Thẩm Khánh Hoa hay là Tôn Đông Cường đều không thể giúp mình gánh chuyện này, với quan hệ hiện tại giữa hắn và họ, hai người này chỉ tổ ném đá xuống giếng. Muốn giải quyết chuyện này thì chỉ có thể dựa vào mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.