Trương Đăng Cao nhận thấy Trương Dương không vui, bèn lầm lũi bước ra ngoài.
Gã vừa đi, thì phó thị trưởng Vương Hoa Chiêu đã bước vào rồi, Vương Hoa Chiêu cười nói: “Thị trưởng Trương, sao vẫn chưa đi về vậy, ngày đầu
tiên đi làm đã nỗ lực vậy rồi à?”
Trương Dương nhìn thời gian, đúng thật, năm giờ hai mươi rồi, hắn đứng
dậy nói: “Vừa nãy tôi nói mấy câu với đồng chí Đăng Cao, không chú ý
thời gian.”
Vương Hoa Chiêu nói: “Tôi cũng nghe anh ấy nói rồi, chúng ta là hàng xóm đấy!”
Trương Dương cười: “Bán anh em xa mua láng giềng gần, đi, tôi mời anh đi uống rượu!”
Vương Hoa Chiêu cũng rất vui vẻ, gã gật đầu nói: “Tôi mời anh đi, hôm
nay là lần đầu tiên anh đến đây, tôi là địa chủ ở đây, tôi phải mới mới
phải phép chứ!”
Trương Dương rửa tay, rồi đi ra ngoài cùng Vương Hoa Chiêu, khi đến dưới lầu, Vương Hoa Chiêu bảo hắn đợi một chút, gã đến bãi để xe lấy chiếc
xe đạp của mình. Đến trước mặt Trương Dương, gã vỗ vỗ chỗ ngồi sau nói:
“Nào, tôi đèo anh, thị trưởng Trương cảm nhận một chút thế nào gọi là
hương vị của người ngồi sau!”
Trương Dương cười lắc đầu: “Thôi, tôi đi bộ thôi, chúng ta cũng đừng đi xa quá, tìm chỗ nào ăn gần đây là được rồi!”
Vương Hoa Chiêu nghĩ một chút: “Bên cạnh nơi chúng ta ở có một quán rượu nhỏ tên là Lậu Thực Minh, món ăn ở đó cũng khá được đấy!”
Trương Dương nói: “Được!”
Vương Hoa Chiêu đẩy xe đạp, Trương Dương cùng gã sóng bước đi ra ngoài,
đi được mấy bước, thì đã nghe thấy đằng sau vang lên tiếng xe máy brừ……, một người phụ nữ đeo khẩu trang cưỡi một chiếc xe máy màu hồng vượt qua họ, còn không ngừng quay đầu lại nhìn, đột nhiên cô ta dừng lại, ngạc
nhiên mừng rỡ nói: “Bạn học cũ, thật sự là cậu!”
Trương Dương nghe âm thanh này rất quen thuộc, ngay lập tức nghĩ đến một người, đó chính là phó bộ trưởng tuyên truyền thành phố Phong Trạch,
giám đốc đài truyền hình thành phố Phong Trạch, Lương Diễm, Lương Diễm
bỏ khẩu trang xuống, quả nhiên là cô ta, cô ta và Trương Dương đều là
bạn học khi còn học ở trường Đảng, trong thời gian học tập quan hệ cũng
được coi là hòa hợp, có điều cơ hội gặp mặt của cô ta và Trương Dương
không nhiều, vì trong lúc học tập Trương Dương đi ra ngoài.
Lương Diễm rất vui vẻ, rồi lại chào Vương Hoa Chiêu.
Trương Dương nói: “Chị Lương, chị chẳng phải làm việc ở đài truyền hình sao?”
Lương Diễm nói: “Đúng thế! Hôm nay tôi đến bộ tuyên truyền thị ủy để làm việc, mấy hôm trước đã nghe nói cậu sẽ đến Phong Trạch, không ngờ cậu
lại đến nhanh như vậy!”
Trương Dương gặp được bạn học cũ, cũng cảm thấy rất thân thiết: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây!”
Lương Diễm nói: “Chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa. Tối nay tôi mời
cậu ăn, thị trưởng Vương cũng cùng đi đi!” Trong mắt Lương Diễm, vị phó
thị trưởng Vương tạm thời này không bao giờ quan trọng bằng Trương
Dương, trên thực tế trong thể chế Phong Trạch cũng không coi Vương Hoa
Chiêu là gì cả, mặc dù gã phân quản du lịch, nhưng ngay cả cục trưởng du lịch thành phố Phong Trạch cũng không để tâm đến gã, dù sao thì Vương
Hoa Chiêu cũng chỉ tạm giữ chức hai năm, còn nửa năm nữa là hết thời
gian, về sau chẳng có quan hệ gì với Phong Trạch nữa.
Vốn Vương Hoa Chiêu muốn đi cùng, nhưng chiếc máy BP của gã vang lên, gã cười xin lỗi: “Đợi tôi một chút, tôi đi nghe điện thoại!”
Trương Dương lại đưa chiếc điện thoại của hắn, Vương Hoa Chiêu cầm điện
thoại của Trương Dương đi đến một bên gọi điện thoại, một lúc sau cười
rạng rỡ quay về, gã gửi điện thoại lại cho Trương Dương, xin lỗi: “Thị
trưởng Trương, giám đốc Lương, thật là xin lỗi,bạn gái tôi đến Phong
Trạch, tối nay là đến rồi, tôi phải đi đón!”
Lương Diễm nhiệt tình mời: “Đón cô ấy rồi cùng đi một thể!”
Vương Hoa Chiêu lắc đầu: “Thôi thôi, không làm phiền mọi người nữa!” Gã
đứng dậy lên chiếc xe đạp rồi đi về hướng khu nhà ở của thị ủy.
Lương Diễm nói với Trương Dương: “Cậu lên đây, tôi chở cậu đi!”
Trương Dương nhìn chiếc xe máy nhỏ của cô ta, lắc đầu: “Chị Lương à, chị tha cho tôi, chúng ta cộng lại là ba trăm cân, chiếc xe máy này của chị chịu làm sao được!”
Lương Diễm cười khanh khách: “Cậu sợ ảnh hưởng không tốt đúng không?”
Trương Dương thầm nói, chị cách tôi đến hơn mười tuổi, chưa gọi bằng cô
đã là tốt lắm rồi, có quái gì mà phải sợ ảnh hưởng không tốt chứ?
Lương Diễm chỉ đằng trước, đẩy chiếc xe quành qua góc đường, ở trước cửa chính phủ thành phố dù sao cũng quá nhiều người, đến cuối con đường,
Lương Diễm lấy chiếc di động ra gọi cho chồng là Dương Phong, Dương
Phong đang trên đường đi làm về, bảo họ đứng đợi ở chỗ đó, mười phút nữa là anh ta sẽ đến.
Chưa đến mười phút, Dương Phong đã lái chiếc Satana màu đen đến, người
đi cùng anh ta còn có lái xe của anh ta Hầu Nhị Căn. Trương Dương nhìn
thấy người ta chỉ là trấn trưởng của trấn Liễu Tập, mà còn hơn cả phó
thị trưởng là hắn, trấn trưởng có xe riêng, còn cái ông phó thị trưởng
như hắn thì chỉ có thể đi bộ.
Dương Phong xuống xe giơ tay ra: “Thị trưởng Trương, tôi mấy ngày nay cứ chờ mong anh đến suốt!”
Lương Diễm lườm chồng, rồi nhắc nhở: “Đừng ở đây, có nhiều người lắm!”
Dương Phong nói: “Bát Trân Cư! Để tôi bảo Cảnh Lục chuẩn bị!”
Lương Diễm nói: “Hai người lái xe đến đó trước đi, em về nhà một chút đã, đưa con trai sang bên bà!”
Dương Phong gật đầu.
Trương Dương nói: “Chị Lương à, đưa cả cháu đi cùng đi!”
Lương Diễm cười nói: “Nó mới học cấp hai, còn nhiều bài tập lắm!”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@222
Trương Dương lên xe, Dương Phong bảo lái xe Hầu Nhị Căn đến Bát Trân Cư, trên đường còn gọi điện cho ông chủ Bát Trân Cư là Cảnh Lục. Trương
Dương nhân cơ hội này, nhòm ra ngoài cửa kính nhìn cảnh sắc Phong Trạch, Phong Trạch đương nhiên không thể bằng với Giang Thành, nhưng nếu so
với Xuân Dương thì đã hơn hẳn rồi, đường ở Phong Trạch rộng, bố cục
thành phố gọn gàng, mặc dù không nhiều tòa nhà cao tầng, nhưng đã có hơi hướm của một thành phố hiện đại, với một thành phố cấp tỉnh mà nói, thế này là được lắm rồi.
Đường rộng rãi, xe không nhiều, vì thế giao thông rất tốt, không đến
mười phút sau, họ đã tới Bát Trân Cư ngự ở con đường trung tâm thành phố Trường Giang, Dương Phong xuống xe trước, rồi mở cửa xe cho Trương
Dương rất khách khí, Trương Dương cười nói: “Trấn trưởng Dương, anh thế
này tôi cảm thấy mình đã già rồi!”
Dương Phong cười ngại ngần, anh ta ngầm bái phục tầm nhìn của vợ mình,
lúc đầu khi gặp Trương Dương ở Đông Giang, Lương Diễm đã quyết đoán rằng về sau Trương Dương nhất định sẽ thăng chức nhanh chóng, thật là không
tưởng tượng được, chỉ trong vài tháng, mà Trương Dương đã được cất nhắc
thành phó thị trưởng Phong Trạch. Nhìn người ta mới hơn hai mươi tuổi
đầu, mình đã ba mươi tư tuổi rồi mà vẫn chỉ là một trấn trưởng, thật là
kém cỏi!
Ông chủ Bát Trân Cư là Cảnh Lục, vì là con thứ sáu trong nhà, người lớn
tuổi thì gọi gã là Cảnh Lục, người trẻ tuổi gọi gã là anh Lục, những
người ở trong Bát Trân Cư đều gọi gã là ông chủ Cảnh, còn về tên thật
thì rất ít người biết. Dương Phong chọn đến đây ăn cơm, một là ví Bát
Trân Cư rất nổi tiếng tại Phong Trạch, thức ăn rất ngon, rất quý phái,
hai là vì anh ta và Cảnh Lục là bạn chơi với nhau từ nhỏ, có điều về sau này con đường đi của hai người không giống nhau, một người theo chính
trị một người theo kinh tế.
Cảnh Lục mặc một chiếc áo bào, đội một chiếc mũ nhỏ, đã đứng sẵn ở cửa chờ.
Dương Phong đưa Trương Dương đi vào, cười nói: “Cảnh Lục, hôm nay tôi mời khách quý, anh phải chuẩn bị cho kĩ đấy!”
Cảnh Lục không quen Trương Dương, nhưng thấy Dương Phong kính cẩn đến
vậy, cũng đoán được người này là nhân vật không nhỏ chút nào, gã cười
mời hai người vào trong phòng, trong phòng lớn tầng 1 đã bày đủ hơn 20
chiếc bàn, không khí rất náo nhiệt.
Cảnh Lục sắp xếp cho họ ở tầng ba, phòng ở phía tây, phòng này thật ra
là phòng làm việc của gã, vì các phòng khác đều đã đặt cả rồi, nên gã
chỉ có thể lấy phòng làm việc của mình ra, bên trong có một chiếc bàn
Bát Tiên, và một bộ ghế. Bên góc tường phía bắc còn có một cái sạp hình
rồng bằng gỗ, đây là đồ rất hiếm, có lẽ cũng là vật có lịch sử lâu đời.
Dương Phong nói: “Thứ hay đấy!”
Cảnh Lục đắc ý nói: “Tôi đã bỏ ra hơn 70000 mới mua được đấy, vào cuối đời Thanh!”
Dương Phong nói: “Ngày trước mấy người lắm tiền nằm lên đó chút thuốc đấy!”
Trương Dương đi ra đó nhìn, mặc dù hắn chẳng nghiên cứu gì về đồ cổ,
nhưng nhãn lực của hắn rất tốt, vừa nhìn đã nhận ra phần rồng mới khắc
được chưa lâu, hắn hít mấy hơi, vẫn còn mùi sơn dầu, Trương Dương nói:
“Thứ này không đúng, có lẽ chưa được lâu năm!”
Cảnh Lục cười không được đẹp lắm: “Vị huynh đệ này, cậu cũng hiểu về sưu tầm đổ cổ ư?”
Dương Phong sợ Cảnh Lục thất lễ, muốn giới thiệu.
Trương Dương lắc đầu nói: “Không hiểu, nhưng tôi nhìn điêu khắc này chưa được bao lâu, từ vết dao có thể nhận ra điều đó, hơn nữa thứ này còn có mùi sơn mới!”
Dương Phong Cũng đến ngửi ngửi phần rồng, quả nhiên giống như Trương
Dương nói, rồi lại nhìn Cảnh Lục, đã giơ ngón tay cái về phía Trương
Dương: “Lợi hại thật, tôi vốn muốn thử tài trấn trưởng Dương, không ngờ
đã bị cậu phá rồi!” Thật ra chiếc sạp rồng này chỉ cần bỏ ra 6000 tệ.
Dương Phong nói: “Anh đừng có nói bừa. Vị này là…”
Trương Dương ngắt lời Dương Phong, giơ tay với Cảnh Lục: “Tôi là bạn học cùng trường đảng của chị Lương, tôi họ Trương!”
Dương Phong cũng là người ở lâu năm trong thể chế, vừa nghe đã biết
Trương Dương không muốn lộ thân phận, cười bổ sung: “Trương Dương, là
bạn học của vợ tôi!”
Cảnh Lục nói: “Anh em với
nhau cả, Trương lão đệ, mau ngồi đi, tôi sẽ gọi nhà bếp đưa thức ăn đến
ngay, tối nay đảm bảo cậu hài lòng!”
Sau khi Cảnh Lục ra ngoài, Dương Phong lấy ra một bao thuốc, anh ta đưa
cho Trương Dương, Trương Dương xua xua tay nói: “Tôi không hút thuốc!”
Dương Phong cười, rồi anh ta cũng không hút nữa ,đặt thuốc lên bàn nói:
“Tôi cũng rất ít khi hút thuốc, Cảnh Lục là bạn chơi từ nhỏ với tôi,
người này được lắm, là bạn lâu năm của tôi!”
Trương Dương nói: “Tôi nhận ra rồi, trấn trưởng Dương, ngày nào anh cũng vào thành phố ở?”
Dương Phong gật đầu: “Chị Lương của cậu quản ác lắm, sợ tôi ở ngoài trấn một mình rồi lung tung, vì thế ngày nào tôi cũng phải đi hơn hai mươi
cây số để về nhà, lái xe của tôi, Hầu Nhị Căn vừa vặn lại là cháu ngoại
của cô ấy, cậu ta phụ trách để mắt đến tôi, thật là khổ quá, thật là khổ quá!”
Trương Dương cười ha ha, sự chanh chua của Lương Diễm hắn đã nhìn tận
mắt, hai vợ chồng họ nhất định là âm thịnh dương suy, có điều Dương
Phong ngày nào cũng đi đi về về dùng xe công, một tháng cũng phải tốn
không ít tiền xăng, lúc đầu ở Đông Giang Trương Dương đã cảm thấy người
này rộng rãi về tiền nong, hôm nay nhìn thấy thuốc anh ta hút, rồi nhìn
thấy bộ quần áo vest trên người anh ta cũng là đồ hiện, xem ra vị trấn
trưởng này thật là lắm tiền.
Trương Dương ý thức được sau khi hắn được điều vào kỉ ủy tỉnh, học được
cách phân tích quan viên là thanh liêm hay là tham quan nhìn từ bên
ngoài, đây cũng là một sự tiến bộ.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Cảnh Lục mang theo một người phục vụ xinh đẹp mang thức ăn đến, em gái
mặc bộ váy sườn xám xẻ rất cao, giữa hai kẽ xẻ lộ ra chiếc đùi trắng
ngần, mặc dù hơi đầy đặn, nhưng khi đi lại thì đường nào ra đường đấy,
rất hấp dẫn người khác.
Cảnh Lục giới thiệu: “Thịt bò chát, gà dập, ruột hun, đỗ, mấy món này đều là món đặc sắc cả! Hai vị uống chút gì?”
Câu của gã vừa xong, Lương Diễm đã chạy hồng hộc vào: “Tôi mang rượu đến rồi, Cảnh Lục! Hôm nay đã có ghẹ chưa? Tôi muốn ăn!”
Cảnh Lục nói: “Người khác đến thì không có, nhưng chị đến thì nhất định
có, có điều, chị đồng ý làm giúp tôi tiết mục về món ngon nhớ lâu bao
giờ mới phát vậy?”
Lương Diễm trừng mắt: “Nói điều kiện với tôi có phải không?”
“Đâu dám, chị có cho tôi mượn gan của anh tôi, tôi cũng không dám!”
Lương Diễm nhìn sang chồng: “Cái gan của anh ta ấy à, còn chẳng to bằng hạt vừng!”
Dương Phong cười ha ha, chẳng hề để ý đến việc vợ nói xấu mình.
Cảnh Lục cười nói: “Ghẹ đến ngay lập tức đây, mọi người ăn trước đi, tôi không làm phiền nữa!
Lương Diễm lấy ra hai bình mao đài, Trương Dương vừa nhìn rượu đã nhớ
đến trận mua nhầm rượu giả ở Đông Giang, cười. Hắn vừa cười, hai vợ
chồng Dương Phong cũng cười. Lương Diễm nói: “Bạn học à, cậu yên tâm,
rượu này nhất định không phải là giả!”
Trương Dương cũng không hứng thú gì lắm với rượu, hôm nay đến Phong
Trạch thực sự quá khó chịu, trong ấn tượng vốn có của hắn, dù là về phát triển kinh tế hay là về quy mô thành phố, Phong Trạch đều vượt xa Xuân
Dương, nhưng nhìn tình hình này làm cho hắn suy nghĩ hoàn toàn khác, hắn cũng thích thanh quan, nhưng hắn càng nhận thấy rằng, thanh liêm không
đồng nghĩa với việc phải gian khổ chất phác, bắt buộc phải giảm bớt
hưởng thụ cuộc sống đến mức tối thiểu, nghĩ đến bốn món ăn và một món
canh buổi trưa, Trương Dương cảm thấy đó chỉ giải quyết vấn đề hình thức mà thôi. Nhìn bàn ăn toàn những món ngon, nhìn màu rượu trong cốc,
trong lòng Trương Dương chợt cảm thấy ấm áp, có một cảm giác như được
bay lên chín tầng mây vậy, đây mới là cuộc sống chứ!
Dương Phong cầm cốc rươu: “Hoan nghênh thị trưởng Trương đến với Phong Trạch!”
Trương Dương cười nói: “Tôi phát hiện ra đến đây, chúng ta còn xa cách hơn!”
Lương Diễm cười nói: “Bạn học à, giờ không giống như trước nữa, người
trên và người dưới cũng khác nhau! Có thể ngồi uống rượu cùng với cậu,
hai vợ chồng chúng tôi đã vinh dự lắm rồi!”
Trương Dương cố ý sầm mặt: “Chị Lương, chị mà nói như vậy nữa, thì tôi
sẽ đi đấy, về sau chúng ta không còn cơ hội uống rượu nữa đâu!”
Lương Diễm vội vàng nhận tội: “Được được, tôi không đúng, vậy thì tôi cứ gọi cậu là bạn học cũ vậy!”
Trương Dương nói: “Đây có phải là đơn vị công tác đâu, hai người gọi tôi là Trương lão đệ, Tiểu Trương cũng được!”
Dương Phong ngập ngừng, dù là Trương lão đệ hay là Tiểu Trương đều khó
mà mở miệng được, một lúc sau mới nói: “Chủ nhiệm Trương!”
Lương Diễm đá chân chồng mình dưới bàn, trách anh ta không biết nói
năng, gọi là Trương lão đệ cũng có sao đâu, còn có thể kéo gần quan hệ
với phó thị trưởng mới, người đàn ông này của mình thật là chẳng có bản
lĩnh gì, người ta cho cơ hội rồi mà còn không biết nắm lấy.
Trong lòng Trương Dương thầm cười, thôi chủ nhiệm Trương thì chủ nhiệm
Trương, dù sao thì cái anh của nhiệm của Trung Quốc cũng hàng triệu
người, chẳng ai biết rằng cụ thể là ai.
Người phục cụ bê lên một đĩa ghẹ, Lương Diễm nói: “Chúng ta ăn thức ăn
trước đi, Cảnh Lục chẳng mấy văn hóa, nhưng làm đồ ăn thì ngon lắm,
chúng ta đến đây, làm cho anh ta tự mình vào bếp, làm món ăn đặc sắc cho chúng ta đấy!” Cô định nói ra tên của món ăn, nhưng lại ngại không nói
ra.
Người phục vụ nói: “Súng lục đúng không?”
Trương Dương ngớ người tròn mắt, hắn mấy năm nay đi hết từ bắc chí nan,
cái gì mà chưa từng nhìn qua chứ, nhưng cái tên súng lục thì thật sự
chưa từng nghe.
Người phục vụ cười giải thích; “Đó chính là chân lạc đà nướng với chỗ đó của bò!”
Dương Phong cười nói: “Mau đi đi!”
Người phục vụ đi ra, ánh mắt của Dương Phong nhìn theo chiếc eo thon của cô phục vụ, không đề phòng vị Lương Diễm đạp cho một cái, đau đến độ
mặt trắng bệch, cố gắng không phát ra tiếng.
Cử động này không bỏ qua được khỏi mắt của Trương Dương, Trương Dương
cười cầm cốc rượu: “Tôi phải cảm ơn chị Lương và trấn trưởng Dương đã
đón tiếp thịnh tình thế này!”
Lương Diễm cười nói: “Đều là người nhà cả, khách khí gì chứ!” ba người cùng cụng li.
Trương Dương trước đó cũng đã tìm hiểu về Phong Trạch, nhưng điều đó
khác biệt khá lớn với những gì hắn nhìn thấy, giờ đây hắn cảm thấy đầu
óc mông lung, gặp phải hai vợ chồng Lương Diễm, vừa vặn có thể có cơ hội giải đáp thắc mắc, sau khi uống mấy chén rượu, Trương Dương nói: “Thật
là không đến thì không biết, đến Phong Trạch rồi mới biết chính phủ
thành phố thị ủy nghèo như vậy!”
Lương Diễm nói: “Phong Trạch trong số các thành phố cấp huyện trực thuộc Giang Thành, thu nhập kinh tế đứng vào top đầu, nhưng phòng làm việc
của chính phủ thành phố Phong Trạch thuộc dạng xấu nhất trong các thành
phố huyện, lí do là vì bí thư Thẩm của chúng ta không thích lãng phí,
ông đề xướng tác phong thanh liêm gian khổ.”
Trương Dương nói: “Mặc dù tôi mới đến ngày đầu tiên, nhưng đã cảm nhận
thấy điều đó rồi, trong phòng làm việc không có điều hòa, phó thị trưởng không có xe riêng, không có thư kí chuyên chức, tiếp đón lãnh đạo cấp
trên bốn món ăn một món canh, buổi trưa cấm uống rượu, trong phòng làm
việc không có một đồ dùng nào ra hồn, cái chữ giản dị thật là thấm
nhuần!”
Lương Diễm nói: “Đây là một đại quái của Phong Trạch chúng ta, cậu nghĩ
mà xem, bí thư thị ủy cũng đi bộ đi làm, còn ai dám ngồi xe nữa….” Nói
đến đây đột nhiên cô ta nghĩ đến chồng mình, cười hơi xấu hổ.
Dương Phong rất thành thực: “Cũng chẳng giấu gì chủ nhiệm Trương, xe tôi ngồi là của xưởng bột Thái Bạch trấn Liễu Tập, xưởng trưởng là bạn cũ
của tôi!”
Trong lòng Trương Dương thầm nói, đây chẳng phải là biến tướng tham ô ăn hối lộ sao, xem ra Dương Phong cũng chẳng phải hạng tử tế gì.
Lương Diễm lấp liếm hộ chồng: “Thật ra Phong Trạch của chúng ta gồm 16
trấn, trấn trưởng nào cũng có xe chuyên dụng cả, xe công không dám ngồi, nên cứ phải nghĩ ra một cái danh nào đấy! Bạn cũ à, chúng tôi coi cậu
là người nhà nên mới dám nói vậy, cậu đừng coi chúng tôi là tham quan
nhé!”
Trương Dương cười nói: “Đâu có chuyện đó, chị Lương nghĩ tôi thành loại
người gì rồi. Đúng rồi, chị vừa nói nhất đại quái ở Phong Trạch, còn
chuyện quái gở gì nữa ư?”
Lương Diễm nói: “Cái đại quái thứ hai là cảnh sát nhiều, nhưng trộm cướp còn nhiều hơn cảnh sát!”
Trương Dương chau mày nói: “Đây là chuyện gì thế?”
Lương Diễm nói: “Cảnh sát đều có biên chế nhất định cả, chẳng ai dám làm loạn, nhưng liên phòng thì không có hạn chế gì, dù là cảnh sát đặc
nhiệm hay là cảnh sát giao thông của Phong Trạch đều có nhân viên ngoài
biên chế, những người này cũng có tiền công cố định, tiền lương không
nhiều tiền thưởng không ít! Trên đường đều mặc áo cảnh sát cả, khong
phân biệt được ai là cảnh sát thật ai là cảnh sát giả, nhưng lượng cảnh
sát thì tăng theo hàng năm, và trộm cướp cũng nhiều theo hàng năm, cướp
bình thường cũng nhiều, mà chặn đường cướp trắng trợn cũng nhiều.”
Trương Dương nói: “Đây chẳng phải là làm bừa sao!” Nghĩ đến lần này Vinh Bằng Phi giải quyết chuyện tiệm vàng bị cướp đến hai lần, càng cảm thấy trị an của Phong Trạch có vấn đề. Hắn hỏi: “Cục trưởng cục công an quản lí cái gì vậy?”
Dương Phong nói: “Cục trưởng công an Triệu Quốc Đống là em vợ của bí thư Thẩm!”
Trương Dương vừa nghe đến đây đã chắc chắn ở trong có chuyện gì đó, hắn lại nói: “Còn chuyện quái gở gì nữa?”
Lương Diễm uống một chút rượu, cái gan của cô ta đã lớn hơn rất nhiều,
cô ta lại nói: “Còn một cái quái nữa, đó chính là đó chính là bí thư
Thẩm mặt sắt vô tư, làm gì cũng phải đích thân! Tuyển chọn cán bộ cũng
phải đích thân đi khảo sát, nếu như ông ta không vừa lòng, thì đám cán
bộ này rất khó có thể được vào làm, dù là hạnh phúc được vào làm rồi,
thì về sau cũng rất khó được thăng chức.”
Trương Dương ngớ ra, câu này của Lương Diễm rõ ràng là không hài lòng
với bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, hắn mỉm cười nói: “Bí thư Thẩm to lớn
như vậy sao?”
Lương Diễm gật đầu: “Dù sao thì cậu làm quan ở Phong Trạch, đừng đắc tội bí thư Thẩm, nếu đắc tội bí thư Thẩm, thì dù cậu có năng lực lớn đến
mấy đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ khó khăn ở Phong Trạch.”
Những thông tin của Lương
Diễm không giống với những gì hắn nghe được trước đó, chẳng lẽ vì hai vợ chồng Lương Diễm không được may mắn trên sĩ đồ, nên mới hận Thẩm Khánh
Hoa?
Dương Phong cảm thấy vợ mình nói hơi quá, anh ta nâng cốc rượu nói:
“Trương lão đệ….chúng ta không nói chuyện chính trị nữa, uống rượu, uống rượu!” Mấy cốc rượu xuống ruột, giờ đây anh ta cũng dám gọi Trương
Dương là Trương lão đệ rồi.
Cảnh Lục bê thức ăn đặc sắc của gã lên: “Các vị khách quý, xin mời thưởng thức món ăn đặc sắc của chúng tôi: súng lục!”
Chân đà điểu nấu với chỗ đó của bò, Cảnh Lục làm món này làm cho Trương
Dương nghĩ đến lúc đầu khi hắn đến ban trú kinh Xuân Dương. Cảnh Lục
cũng là một nhân tài, không ngờ gã lại có thể đặt cái tên là súng lục,
súng lục cũng nghe thân thiết, nhưng còn một tầng ý nghĩa nữa không nói
ai cũng biết.
Tối nay trong lời của Lương Diễm lộ ra sự bất mãn với bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, Trương Dương không thể không tin những lời đó, cũng không
hoàn toàn không tin, làm quan ở thế giới này, dù anh là thanh quan hay
là tham quan, với thể chế trước mắt, có lẽ thanh quan sẽ đắc tội với
nhiều người hơn. Nếu nhìn từ cuộc sống thoải mái của hai vợ chồng Lương
Diễm, họ không thể được coi là thanh liêm, mặc dù Trương Dương không hề
tán thành mức độ thanh liêm như của Thẩm Khánh Hoa, nhưng hắn còn ghét
những loại đục khoét của xã hội chủ nghĩa hơn, nhưng hắn ở trong thể chế ngày càng lâu, Trương Đại quan càng không phải là sự thù hận ghen ghét
như trước nữa, đó là cảnh giới gì chứ? Cảnh giới chính là dù trong lòng
ghen ghét thù hằn, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm như không. Có suy nghĩ
như vậy, Trương đại quan đương nhiên có thể làm được không kinh hoàng
trước mọi sự việc.
Chín giờ rưỡi tối, họ kết thúc buổi tiệc tối đó, không khí của buổi tối
đó khá tốt, nhưng khi rời đi lại xảy ra một việc không như ý, chiếc xe
máy của Lương Diễm dừng ở cửa đã không cánh mà bay, lúc đó chiếc xe máy
Tiểu Kim Điểu này rất nổi tiếng trong toàn thành phố, hơn 3000 tệ, lúc
đó Lương Diễm tiếc của đến độ hét lên.
Dương Phong cũng tức đến độ chửi loạn lên.
Trương Dương lộ ra vẻ rất đồng tình với họ. Trong lòng nghĩ hai vợ chồng này quả thật tố chất chẳng ra sao, chỉ là một chiếc Tiểu Kim Điểu thôi
mà, có cần thiết phải đau lòng đến độ như vậy không?
Cảnh Lục cùng họ đến đó, xe mất trước cửa nhà gã, mặt gã tái mét, đang
rút di động ra để báo cảnh sát, trong một đám người đang đứng đó xem náo nhiệt, một người trung niên cao lớn bước đến, gã nói lớn: “Ô, đây chẳng phải là giám đốc đài truyền hình Lương sao? Sao thế này?”
Lương Diễm nhìn người này, sự tức giận ngay lập tức trở thành nụ cười
thân thiết: “Cục trưởng Triệu, thật là vừa đúng lúc, anh cũng đến ăn cơm à!” Cô ta thật là thay đổi nhanh như chong chóng, vừa nãy còn khó chịu
với Triệu Quốc Đống ,giờ đây đã thế này rồi, đúng là phụ nữ làm quan giở mặt như giở bàn tay.
Người đến chính là cục trưởng cục công an Phong Trạch Triệu Quốc Đống,
vừa đúng lúc tối nay gã cũng đến ăn cơm ở Bát Trân Cư, nghe thấy động
tĩnh bên ngoài, vì thế đến xem, Triệu Quốc Đống và hai vợ chồng Lương
Diễm chẳng mấy qua lại, nhưng Lương Diễm là giám đốc đài truyền hình,
phó bộ trưởng bộ tuyên truyền. Xe của cô ta mất, nhất định sẽ đồn ra
ngoài, gần đây Triệu Quốc Đống chẳng dễ thở chút nào, tiệm vàng bị cướp
hai lần, cục trưởng công an thành phố Giang Thành đến đập bàn với gã
trước mặt tất cả mọi người.
Triệu Quốc Đống chau mày, phó đội trưởng cảnh sát hình sự Trịnh Ba bên cạnh thấp giọng nói: “Địa bàn của Nhạc Lão Tam!”
Trương Dương đứng một bên nhìn tình hình, không phát biểu ý kiến gì,
tiếng của Triệu Quốc Đống và Trịnh Ba mặc dù rất nhỏ, nhưng có thể giấu
được người khác, không thể giấu được Trương Dương, Trương Dương thầm
nghĩ bụng: “Được lắm, đám cảnh sát này có khi lại thông đồng với giặc!”
Hắn chẳng có chút suy nghĩ tốt nào với trị an của Phong Trạch, lúc đầu
hắn đi qua Phong Trạch bị nổ lốp, sau đó còn bị hai viên cảnh sát giải
đến Giang Thành, nói rằng phải kiện hắn ăn cướp, hắn phải nhờ đến Vinh
Bằng Phi đứng ra mới xong được vụ đó. Lần này lúc đến Phong Trạch nghe
vụ án cướp tiệm vàng, vì thế ấn tượng của hắn đối với đám cảnh sát Phong Trạch rất xấu, giờ đây lại nghe thấy cuộc đối thoại này của Triệu Quốc
Đống và Trịnh Ba, càng cảm thấy phản cảm hơn.
Triệu Quốc Đống nói với Lương Diễm: “Giám đốc Lương, cô về trước đi,
việc này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng cho cô, mau chóng tìm lại đồ
đã mất cho cô!”
Đương nhiên Lương Diễm liên tiếp cảm ơn, khi Triệu Quốc Đống nói chuyện
với Lương Diễm, gã quay sang nhìn Trương Dương, mặc dù Trương Dương chưa từng gặp gã, nhưng gã lại biết Trương Dương, mấy ngày nay Triệu Quốc
Đống đã nghe thấy Phong Trạch sẽ có một vi phó thị trưởng mới, vì vậy
Triệu Quốc Đống để tâm đến chuyện này, gã vốn là cảnh sát hình sự, vì
thế rất mẫn cảm với ngoại hình, gần như gã đã nhận ra Trương Dương ngay
từ cái nhìn đầu tiên, chủ động bước đến chỗ Trương Dương nói: “Nếu như
tôi không nhận nhầm, thì vị này chính là thị trưởng mới đến phải không?”
Trương Dương từ sau khi đến làm phó thị trưởng Phong Trạch, rất ưa cười, hiện trạng xấu xí của chính phủ thành phố Phong Trạch không hề làm ảnh
hưởng đến tâm trạng của hắn, niềm vui được thăng chức của hắn giờ đây
vẫn vượt qua tất cả, hắn cười gật đầu nói: “Anh là cục trưởng Triệu?”
Triệu Quốc Đống cười lớn giơ tay ra với Trương Dương, muốn bắt tay với
hắn, nhưng có điều Trương Dương giơ một tay, còn Triệu Quốc Đống giơ cả
hai tay, người ta nhiệt tình hơn rất nhiều, chủ động hơn rất nhiều,
Triệu Quốc Đống nói: “Nghe danh đã lâu! Cùng đi uống chén rượu nhé!”
Trương Dương cười nói: “Giờ thì hơi bất ngờ quá, hôm khác vậy!”
Triệu Quốc Đống kiên trì: “Muốn mời không bằng tự gặp, vừa vặn giới thiệu cho thị trưởng Trương một vài người bạn!”
Mọi người đã nói đến như thế này, Trương Dương đương nhiên cũng chẳng thể tiếp tục tối chừ, hắn mỉm cười gật đầu.
Triệu Quốc Đống nói với Cảnh Lục: “Cảnh Lục, đổi phòng cho chúng tôi,
đưa thức ăn mới lên đây!” Rồi gã lại quay ra nói với Dương PHong và
Lương Diễm: “Cùng đến chung vui nhé!”
Lương Diễm lắc đầu nói: “Các anh đàn ông con trai, tôi không tiện đi
cùng, tôi về trông con đây, Lão Dương đi cùng các anh!” Cô ta muốn chồng mình liên lạc nhiều hơn với đám người này, nhưng Dương Phong lắc đầu
nói: “Tôi không chịu được nữa rồi, uống nhiều lắm rồi, nếu uống nữa thì
không thể chịu nổi nữa!” Câu này của anh ta là sự thật, Lương Diễm tức
không chịu nổi, sao chồng cô ta lại ngốc như vậy cơ chứ, có một cơ hội
kéo gần quan hệ đặt trước mặt như thế này, mà anh ta lại khước từ, có
điều, thấy dáng bộ say túy lúy của anh ta, có lẽ cũng không thể nào uống được thêm nữa rồi. Lương Diễm giận thì giận, nhưng dù sao cũng xót
chồng, cô ta cười nói: “Vậy thì mọi người uống tiếp đi, chúng tôi về
trước đây.”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Nghe đến đây, Cảnh Lục cũng đã hiểu ra, hóa ra người bạn học này của
Lương Diệm, lại là phó thị trưởng thành phố Phong Trạch mới đến. Cảnh
Lục nhận ra trước đó mình còn gọi người ta là huynh đệ, mạo phạm người
ta mất rồi.
May mà Trương Dương rất thoải mái, không hề để ý đến điều đó, còn khách
khí nói với gã: “Ông chủ Cảnh, xin pha cho bình trà giải rượu!”
Cảnh Lục thu dọn căn phòng vừa nãy của Trương Dương ngồi, rồi bảo Triệu
Quốc Đông và mấy người nữa qua đó ngồi, Triệu Quốc Đống có đến tám người uống rượu. Gã không thể gọi tất cả mọi người đến đây được, chỉ gọi
Trịnh Ba và cục trưởng phó cục công an Trình Diệm Đông đến uống cùng
Trương Dương, hai người này là cánh tay trái và phải của gã.
Trình Diệm Đông là phó thủ của Triệu Quốc Đống, có điều gã có bằng cấp
đàng hoàng, sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học cảnh quan Trung Hoa,
đã có bằng thạc sĩ, nhưng vì điều kiện gia đình không tốt, sức khỏe cha
mẹ không tốt cần có người chăm sóc, nên đã phải bỏ ý định tiếp tục
nghiên cứu học thuật, vốn gã có hi vọng ở lại Giang Thành, nhưng cũng là vì để chăm sóc bố mẹ nên đã xin về quê Phong Trạch, người này là người
con có hiếu nổi tiếng, có điều ấn tượng trong hệ thống công an là rất
điềm đạm nho nhã, gã có thể thăng quan cao như vậy, không những vì học
vị cao, mà còn vì viết văn hay chữ tốt, vì vậy Triệu Quốc Đống đã nhìn
trúng gã.
Trình Diễm Đông bình thường mặc dù không nói nhiều, nhưng nhãn lực xuất
chúng, gã vào phòng đầu tiên, rồi từ bình rượu không trong phòng đã đoán được Trương Dương uống rượu gì, từ đĩa ăn trên bàn đoán được Trương
Dương ăn những món gì, và bảo Cảnh Lục chuẩn bị rượu giống thế. Còn thức ăn thì không giống vậy, như vậy mới có thể thể hiện được sự tôn trọng
với vị phó thị trưởng mới này.
Dù là cục trưởng cục công an Triệu Quốc Đống, hay là Trình Diễm Đông và
Trịnh Ba đều rất khách khí với Trương Dương. Mặc dù họ chẳng tiếp xúc gì mấy với Trương Dương vào trước đó, nhưng họ đã nghe danh Trương Dương
từ lâu, nói ra thì, Triệu Quốc Đống thật sự chủ động đi tìm hiểu người
tên Trương Dương này, cũng là vì lần trước trân Dương Cố phái hai người
cảnh sát gây phiền phức cho hắn ta, hai người cnarh sát dám điều tra tội cướp của của chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành Trương Dương, kết quả của việc đó là cục trưởng công an thành phố Giang Thành Vinh Bằng
Phi tìm đến Triệu Quốc Đống, mắng một trận tối tăm mặt mũi. Từ khi đó,
Triệu Quốc Đống đã có ấn tượng sâu sắc với Trương Dương, và điều tra
lịch trình chính trị cũng như bối cảnh đằng sau Trương Dương. Sau khi
hiểu được bối cảnh của Trương Dương, hắn tức đến độ cắt chức phó sở
trưởng trấn Dương Cố là Trác Ba Nguyên, bảo gã đó đi đến thủ ở cửa thu
tiền, cần phải biết Trác Ba Viên là em họ của gã, đến giờ vẫn chưa điều
động về.
Triệu Quốc Đống có thể làm đến vị trí cục trưởng cục công an Phong
Trạch, không phải chỉ vì có người anh rể là bí thư thị ủy Thẩm, mà cũng
là vì bản thân gã có năng lực nghiệp vụ, gã làm bắt đầu từ cơ tầng, rất
cần cù, năm năm trước vì phá vụ án giết người liên hoàn nên tiếng nổi
như cồn, từ đó sĩ đồ rất thuận lợi, giờ đây vừa năm ba mươi tuổi đã được làm cục trưởng cục công an thành phố Phong Trạch, bí thư đảng ủy cục
công an, phó bí thư chính pháp thành phố Phong Trạch, cấp bậc cũng là
phó sở. Về cấp bậc, gã cũng chẳng thua Trương Dương, còn về quyền lực,
thì gã có quyền lực thực tế nhiều hơn là Trương Dương.
Sau khi thức ăn và rượu được mang đến, Triệu Quốc Đống cười nói: “Vẫn là câu vừa rồi, muốn mời không bằng tương ngộ, được gặp mặt với thị trưởng Trương ở đây, thật là duyên trời định sẵn, trong lòng tôi nghĩ rằng hận sao chúng ta gặp nhau muộn, và cảm thấy rằng chúng ta như có tiếng sét
ái tình.” Triệu Quốc Đông văn hóa không cao, nhưng khi nói năng lại
thích chơi chữ, nhưng cứ chơi chữ là lại lộ ra cái lố bịch của mình, câu này vốn chẳng có sai gì về câu cú, nhưng nghe cứ có cảm giác kì kì.
Trương Dương cười nói: “Cục trưởng Triệu nói như chúng ta đang yêu nhau
vậy, tôi càng nghe càng thấy kì, tôi là đàn ông bình thường đấy.”
Mấy người đều cười ha ha.
Triệu Quốc Đống cười lớn nói: “Tôi cũng rất bình thường, có điều gặp thị trưởng Trương thật sự có cảm giác như tiếng sét ái tình vậy, tình ở đây là tình bạn, chứ không phải tình yêu!” Cái trình độ ăn nói của gã kém
xa so với những lời lẽ trên cuộc họp, dù sao thì lúc họp cũng là do
Trình Diệm Đông viết cho gã đọc, gã chỉ cần nói theo là được.
Trương Dương cầm cốc lên nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến làm ở
đây. Không ngờ lại có thể quen biết được những tinh anh trong hệ thống
công an cảnh sát ở Phong Trạch, thật là vinh hạnh quá, tôi mượn rượu của cục trưởng Triệu cảm ơn mọi người!”
Ba người còn lại vội vàng giơ cốc hưởng ứng.
Một cốc rượu xuống ruột, không khí cũng hòa hợp hơn rất nhiều, Triệu
Quốc Đống hỏi về quan hệ của Trương Dương và Lương Diễm, Trương Dương
mỉm cười nói: “Tôi và chị Lương là học sinh của Trường Đảng, vừa nãy gặp ở trước chính phủ thành phố, nên chị ấy gọi tôi đến tiếp đãi.”
Triệu Quốc Đống gật đầu: “Thị trưởng Trương có ấn tượng thế nào với Phong Trạch?”
Trương Dương nói: “Đây là ngày đầu tôi đến đây, nên không có tư cách
phát biểu, hôm nay ngoài việc thăm các vị lãnh đạo và đồng nghiệp, chúng tôi chỉ mở cuộc họp, nếu như bắt tôi phải nói một điều gì đó về Phong
Trạch, tôi chỉ có một cảm xúc rất rõ ràng, đó chính là chính phủ thành
phố thị ủy thật sự rất giản dị!”
Triệu Quốc Đống nói: “Tôi chẳng phải khoe chứ, bí thư Thẩm của chúng tôi là người thanh liêm nhất trong các thành phố cấp huyện của Giang Thành, các lãnh đạo của chúng tôi cũng như vậy!”
Trương Dương đã có ấn tượng bước đầu về Triệu Quốc Đống, người này chẳng có mấy văn hóa, nhưng rất thích giả vờ ra vẻ ta đây, nói chuyện thì rất trống rỗng, hời hợt. Vì là lần đầu tiên gặp nên Trương Dương rất nể mặt gã, nếu như nói ấn tượng về hệ thống cảnh sát của, ấn tượng của Trương
Dương chẳng ra sao cả, thôi thì không nói đến lần gặp cướp đường trên
đường đi qua Phong Trạch, chỉ nói mấy ngày nay thôi, lại là vụ cướp tiệm vàng, rồi lại là vụ án mất xe vừa nãy, trị an của thành phố này nhất
định không tốt.
Ba người luân lưu mời rượu Trương Dương, mỗi người mời hai chén, họ
không uống, Trương Dương khi tiếp rượu của Trịnh Ba, hỏi: “tại sao chỉ
có tôi uống, mà mọi người lại không uống vậy?”