Trương Dương đi thang máy tới tầng chín, đặc biệt từ cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Hồng Cương vẫn đang đi đi lại lại bên dưới, nghĩ lại cũng buồn cười, thằng cha này nói dối thì cũng phải nói cho lọt tai một chút, anh nói đi gặp tỉnh trưởng Chu, tốt xấu gì cũng đi xa chút chứ? Thật ra cũng không trách được Tưởng Hồng Cương, hắn cũng đã cân nhắc tới rồi, cũng rời khỏi hoa viên, nhưng vị trí mà Trương Dương tới là tầng chín, đứng cao nhìn ra, Tưởng Hồng Cương vẫn không rời khỏi được phạm vi tầm mắt của hắn.
Trương Dương lắc đầu, đa số quan viên đều dối trá như vậy, Tưởng Hồng Cương là người dù chết cũng phải sĩ diện? Thằng cha này rung đùi đắc ý tới bền ngoài văn phòng của bí thư tỉnh ủy, Chung Bồi Nguyên đã đứng ở cửa chờ hắn, cười nói: Trương Dương, tới nhanh thế!
Trương Dương cười nói: Tôi đang đi ở trong sân mà.
Chung Bồi Nguyên cũng không nói nhiều, nhìn thoáng vào bên trong rồi nói: Bí thư Tống đang ở bên trong.
Trương Dương lần này tới mang theo tính chất thử hư thực, hắn kiên trì cho rằng, nếu Lưu Diễm Hồng biết chuyện của Hà Trường An, Tống Hoài Minh chắc cũng biết, thông qua lần gặp mặt này, hắn muốn thử một chút xem Tống Hoài Minh rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Vẻ mặt của Tống Hoài Minh không hề lộ ra bất kỳ vẻ phẫn nộ và không vui nào, trên thực tế đến loại cấp bậc của y, rất khó từ bề ngoài nhìn ra được hỉ nộ ái ố, đây là sự nội liễm thâm trầm của lãnh đạo, sự nội liễm thâm trầm của Tống Hoài Minh một nửa là tu luyện, một nửa là trời sinh, Trương đại quan nhân gần đây cũng thường xuyên chơi trò thâm trầm, có điều thằng cha này tất cả là tu luyện hậu thiên, chẳng những người khác nhìn thấy không được tự nhiên, ngay cả chính hắn cũng thấy không được tự nhiên.
Tống Hoài Minh nói: Tới sớm như vậy làm gì?
Trương Dương cười nói: Vừa tới chỗ thính trưởng Lưu của thính giám sát để báo cáo! Nói xong câu đó, hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tống Hoài Minh, vẻ mặt của Tống Hoài Minh vẫn rất thản nhiên, à một tiếng rồi nói: Cô ta tìm cậu để làm gì?
Trương Dương bắt đầu tin chuyện liên quan tới đường Tiêu Tương Lưu Diễm Hồng không hề nói ra ngoài, thực sự là bí mật giữa bọn họ, Trương Dương cười nói: Còn không phải là bởi vì chuyện tiệc cưới ư?
Tống Hoài Minh ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Dương: Ngồi đi, cậu đứng đó làm gì?
Trương Dương nghe thấy y lên tiếng, lúc này mới kéo ghế xoay ngồi xuống đối diện Tống Hoài Minh, phóng mắt khắp tỉnh Bình Hải, người can đảm mặt đối mặt cùng ngồi cùng ăn với bí thư Tống cũng không nhiều lắm.
Tống Hoài Minh nói: Tôi cũng nghe nói, ngày hôm qua cậu làm lớn lắm, hình như quan viên phú thương Bắc Cảng Tân Hải tới cổ động cho cậu không ít, một bí thư huyện ủy nho nhỏ nhưng mặt mũi lại không nhỏ!
Trương Dương cười cười sửa lại: Tân Hải đã bỏ huyện lập thành phố rồi.
Tống Hoài Minh không khỏi mỉm cười, y đương nhiên biết nguyên nhân thằng ôn này cố ý sửa lại không phải để ý tới xưng hô bí thư huyện ủy hay là bí thư thị ủy, Trương Dương là muốn mượn câu này để chọc cười Tống Hoài Minh: Tôi nói sai rồi, cậu là bí thư thị ủy, cấp bậc không thấp.
Trương đại quan nhân nghe thấy hai chữ cấp bậc thì lập tức thở dài: Còn không phải vẫn là cán bộ cấp ban huyện ư!
Tống Hoài Minh nói: Loại tư tưởng này của cậu là không đúng đâu, cấp ban huyện thì sao? Cậu mới có bao lớn, còn trẻ đã lên tới vị trí này, cậu nên cân nhắc làm sao để làm tốt công tác, làm ra được thành tích công tác xứng đáng với chức vị này, tôi đã giáo dục cậu không ít lần, thằng nhóc cậu vẫn cứ chăm chú nhìn vào quan chức, sao chẳng tiến bộ chút nào vậy?
Trương Dương nói: Đó là bởi vì chú Tống yêu cầu tôi quá cao, kỳ thực rất nhiều người đều nói tôi tiến bộ rồi.
Hắn nhìn ra tâm tình của Tống Hoài Minh hôm nay khá tốt, cho nên nói chuyện cũng lớn gan một chút.
Tống Hoài Minh nói: Bị cậu nói nhăng nói cuội, làm tôi quên mất cả chủ đề rồi.
Trương Dương cười nói: Cho nên nói tôi tiến bộ rồi, có thể dẫn ngài đi lạc đề.
Tống Hoài Minh mỉm cười: Nói tiếp chuyện vừa rồi đi, thính trưởng Lưu tìm anh cậu có việc gì?
Trương Dương nói: Ngày hôm qua không ít người tặng quà, cho nên tôi thông qua thính trưởng Lưu, vận dụng hai vị đồng chí của Ủy ban kỷ luật tới hỗ trợ, tiến hành công tác thống kê rõ ràng tất cả quà tặng, nhờ Ủy ban kỷ luật làm một bản báo cáo.
Tống Hoài Minh gật đầu: Rất tốt, người trẻ tuổi làm việc nên phòng ngừa chu đáo, cân nhắc chu toàn một chút.
Trương Dương nói: Hôm nay thính trưởng Lưu gọi tôi đến là cho tôi một đề nghị, cô ta nói muốn giúp tôi mở một tài khoản trong sạch, để tôi bỏ hết chỗ tiền này vào tài khoản này.
Tống Hoài Minh nói: Cô ta cân nhắc như vậy cũng đúng, là đang giúp cậu đó.
Trương Dương nói: Nhưng tôi cảm thấy rất phiền toái, ngài ngẫm lại xem, chỗ tiền này tôi không đút vào túi mình, tôi cũng đã báo cáo với Ủy ban kỷ luật, kế tiếp tôi còn muốn trả về, nhà ai mà không có việc hiếu kỷ, bên tôi làm hỉ sự người ta tới, đợi người ta có việc tôi sẽ trả lại, nhưng nếu tiền vào tài khoản đó rồi, tôi muốn dùng một xu nào cũng phải đợi được phê chuẩn, thủ tục thủ tục phiền phức lắm.
Tống Hoài Minh nói: Cậu sợ phiề phức thì trả toàn bộ chỗ tiền mừng lại đi.
Trương Dương nói: Có chỗ có thể trả, có chỗ không thể trả, tiền mà đám anh em tặng tôi, tôi nếu trả lại thì người ta nói tôi khinh họ, nói tôi làm quan rồi thì lục thân không nhận, để bày tỏ sự thanh liêm của mình, thì tạ tuyệt tất cả qua lại nhân tình, ngài hôm qua còn tặng phong bì cho bí thư Đinh, y có cần trả lại cho ngài không?
Tống Hoài Minh trong nhất thời không ngờ bị hắn hỏi cho nghẹn lời.
Có điều Tống Hoài Minh rất nhanh liền cười nói: Sao có thể trả lại được, đó là qua lại bình thường giữa đồng sự.
Trương Dương nói: Bình thường và không bình thường rất khó giới định, tóm lại, tôi khẳng định không bỏ chỗ tiền này vào túi mình, cái không thể nhận tôi sẽ trả, cái không thể trả tôi sẽ bỏ vào một tài khoản, có thể để Ủy ban kỷ luật giám thị, nhưng khi tôi cần không muốn phải đợi tổ chức phê chuẩn.
Tống Hoài Minh đối với việc này cũng nhìn rất thoáng, y cười nói: Cậu muốn thế nào cũng được, cậu trước chuyện đã nghĩ tới báo cáo với Ủy ban kỷ luật, chứng minh đầu óc của cậu rất tỉnh táo, tôi tin cậu sẽ không bị té ngã trên phương diện này. Đúng rồi, mẹ nuôi của cậu sao đi vội thế? Sao cậu không giữ bà ta lại Đông Giang thêm vài ngày?
Trương Dương cố ý nói: bà ta nói phải về nhà thăm cô, đúng rồi, tâm tình của bà ta không tốt lắm, nghe nói Hà Trường An bị cơ quan kiểm sát bắt, mẹ nuôi và y là bằng hữu mấy chục năm mà.
Tống Hoài Minh không khỏi nhíu mày: Chuyện của Hà Trường An có liên quan gì tới cậu.
Trương Dương lắc đầu: Không liên quan, có điều y trước giờ đối với tôi không tồi, lần này còn đặc biệt tới Đông Giang uống rượu mừng của em gái tôi, sao đột nhiên lại mất tích.
Tống Hoài Minh nói: Tình huống cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói y có liên quan tới phạm tội thương nghiệp, Trương Dương, về sau cậu kết giao với thương nhân nhất định phải nắm chắc đúng mực, quan viên và thương nhân không thể không giao tiếp, nhưng phải bảo trì khoảng cách, đi lại gần quá khẳng định sẽ gặp phải phiền toái.
Trương Dương nói: Chú Tống yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào!
Tống Hoài Minh nói: Biết nên làm như thế nào ư? Tôi thấy chưa chắc đâu, lần này cậu bày tiệc rượu ở Tuệ Nguyên, đều là Kì Sơn an bài giúp cậu!
Trương Dương nói: Tôi là thật sự không tìm được chỗ, cho nên mới nhờ hắn giúp, tôi cũng không phải ăn không của hắn, hôm nay sẽ về thanh toán cho hắn.
Tống Hoài Minh nói: Chuyện tài khoản không thể làm hồ đồ được, phải tính toán rõ ràng, còn nữa, danh tiếng của Kì Sơn đó hình như không tốt lắm, cậu và hắn đừng đi lại quá thân cận.
Trương Dương dự đoán được nhất định là Vinh Bằng Phi đã nói gì đó trước mặt Tống Hoài Minh, đương nhiên Vinh Bằng Phi không thể nói xấu mình, nhưng đối với Kì Sơn Vinh Bằng Phi khẳng định sẽ không nói tốt gì. Trương Dương nói: Tôi và hắn cũng chỉ là quan hệ qua loa thôi.
Tống Hoài Minh nói: cậu định ở Đông Giang bao lâu? Phía Tân Hải vắng cậu có được không đó?
Trương Dương nói: Tôi chuẩn bị ngày kia sẽ về, Yên Nhiên và bà ngoại cũng tới Tân Hải cùng tôi.
Tống Hoài Minh gật đầu nói: Xây dựng Khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa mới bắt đầu, cậu thân là bí thư thị ủy Tân Hải, không thể rời khỏi cương vị công tác quá lâu được.
Nhắc tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Trương Dương không thể không nói chuyện ngân sách của thượng cấp, hắn thở dài nói: Chú Tống, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong tài chính có chút khó khăn, ngân sách của quốc gia và tỉnh lý lúc nào mới có thể tới đây?
Tống Hoài Minh nói: ngân sách của quốc gia đang trong kế hoạch rồi, có điều phê duyệt cũng cần một quá trình, cậu biết đấy, mắt thấy sắp mùng một tháng bảy rồi, trước khi hongkong trở về, quốc gia đối với tất cả hạng mục ngân sách lớn đều rất cẩn thận, ngân sách của tỉnh lý thì không nợ cậu đâu, nhưng gần đây chính phủ các thành phố đều chìa tay xin tiền, tôi không thể bật đèn xanh cho riêng cậu được, nếu không ngờ khác sẽ nói tôi thiên vị.
Trương Dương nói: Ngài không thể bởi vì người khác nói lời ong tiếng ve mà cắt sữa của khu bảo lưu thuế nhập khẩu được?
Tống Hoài Minh nói: Biết tôi phiền nhất là gì không? Chính là loại chính phủ địa phương động chút là chìa tay xin tiền tỉnh lý, phát huy tính năng động chủ quan của các cậu đi, vẫn là câu nói đó, tiền đã đáp ứng cho các cậu nhất định sẽ không thiếu, nhưng không phải hiện tại, ngân sách tài chính lớn đều phải đợi sau mùng một tháng bảy.