Lưu Diễm Hồng nói: Tự phụ quá nhỉ!
Cái này gọi là tự tin! Thính trưởng Lưu, chúng ta không thể lẫn lộn khái niệm như vậy được.
Lưu Diễm Hồng cười nói: Cậu chốc thì gọi là chị, chốc thì gọi là bí thư, chốc thì gọi là thính trưởng, tôi thực sự là chịu không nổi.
Trương Dương nói: Còn trách tôi nữa à, chị nói tìm tôi vì việc tư, nhưng nói chưa được mấy câu thì toàn là việc công. Đến chị còn chẳng phân biệt được công và tư thì tôi cũng phải lâm thời biến báo thôi.
Lưu Diễm Hồng nói: Thôi không nói việc công nữa, lễ tang của Đinh Cao Sơn cậu có đi hay không?
Trương Dương nói: Đi chứ, lần này thì tôi phải đi, khi em gái tôi kết hôn người ta có tới, hiện tại hắn tuy rằng đã chết nhưng tôi về tình về lý vẫn phải đi viếng.
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu nếu đi thì tôi cũng có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.
Trương Dương nói: Xem kìa, nói chưa được hai câu lại vòng về việc công rồi.
Lưu Diễm Hồng cười nói: Được rồi được rồi, là bệnh nghề nghiệp mà.
Trương Dương nói: Tôi thấy là, chị Lưu à, chúng ta không thể một lòng vào công tác được, trừ công tác ra thì trên thế giới này vẫn còn rất nhiều chuyện để chúng ta lưu ý, phải biết hưởng thụ cuộc sống.
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi vẫn ổn!
Trương Dương nói: Chị không biết là mình thiếu chút ánh mặt trời ư?
Lưu Diễm Hồng nói: Thế là sao?
Nữ nhân là hoa, tình cảm là ánh mặt trời, không có ánh mặt trời thì hoa khẳng định sẽ mất đi màu sắc.
Nhưng ánh mặt trời gắt quá thì hoa cũng sẽ bị héo. Lưu Diễm Hồng nói xong thì trừng mắt lườm Trương Dương một cái: Lại bị cậu đánh trống lảng rồi, tôi đang nói chính sự với cậu.
Trương Dương nói: Xin Bí thư Lưu phân phó.
Lưu Diễm Hồng nói: Tưởng Hồng Cương một mực chắc chắn hắn lúc trước có tìm Đinh Cao Sơn vay tiền, đã viết giấy vay nợ, nhưng khi chúng tôi điều tra thì người của Đinh gia lại phủ định hoàn toàn, quan hệ của cậu và Đinh gia không tồi, có lẽ cậu có thể hỗ trợ hỏi rõ chuyện này.
Trương Dương nói: Thế là sao?
Lưu Diễm Hồng nói: Chúng ta không bỏ qua cho bất kỳ một cán bộ phạm sai sót nào, nhưng cũng không thể để hắn bị oan, tờ giấy vay nợ đó có tồn tại hay không liên quan tới nhận định tính chất sai lầm của Tưởng Hồng Cương. Tuyệt đối không phải là việc nhỏ.
Trương Dương nói: Chuyện này tôi sẽ hỏi một chút. Trương Dương sở dĩ đáp ứng giúp Lưu Diễm Hồng việc này không chỉ là vì giao tình của hắn và Lưu Diễm Hồng, còn bởi vì Trương Dương quả thực muốn giúp Tưởng Hồng Cương, nếu thực sự tồn tại tờ giấy vay nợ đó thì trên ý nghĩa nào đó có thể giảm bớt tội trạng của Tưởng Hồng Cương. Nhận hội lộ trăm vạn và vay trăm vạn có tính chất hoàn toàn bất đồng.
Lễ tang của hai huynh đệ Đinh Cao Sơn được tiến hành rất nhỏ nhẹ, theo sự ngộ nạn của huynh đệ Đinh thị, một lời đồn cũng lặng lẽ được phát tán. Chủ yếu là về tài sản lớn của huynh đệ Đinh thị. Ai cũng nói tài phú của Đinh gia đều là đến từ buôn lậu, mà liên hệ phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương bị song quy với cái chết của huynh đệ Đinh gia lại với nhau, điều này khiến cho một số quan viên có quan hệ với Đinh Cao Sơn trước đây từ bỏ ý định đi phúng viếng. Cho dù là Đinh Cao Sơn có thân phận hội trưởng thương hội của Tân Hải, nhưng người của thương hội tới tới tham gia lễ tang cũng rất tít.
Tình người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Đinh Lâm đối với điều này tựa hồ đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cô ta đã tiếp nhận sự thật trong vòng một ngày mất cả cha và chú, đồng thời còn có một lời đồn quay chung quanh cô ta, ai cũng nói nha đầu của Đinh gia mạng rất khắc, trước tiên là khắc chết trượng phu Phùng Kính Quốc, hiện tại ngay cả chú và cha ruột đều bị cô ta khắc chết.
Đinh Lâm nghe thấy đủ loại lời đồn, có điều tình tự của cô ta lại trở nên càng bình tĩnh hơn, biến cố trọng đại trong nhân sinh thường thường có thể thúc đẩy một người nhanh chóng trưởng thành. Đinh Cao Sơn chỉ có một đứa con gái, Đinh Cao Thăng thì có một trai một gái, có điều tuổi vẫn còn nhỏ, sự vụ to nhỏ của Đinh gia tất nhiên do Đinh Lâm xử lý, dưới tình huống như vậy, Đinh Lâm thậm chí không có thời gian để bi thương.
Sự có mặt của Trương Dương dẫn tới một trận xôn xao, dù sao không ai ngờ bí thư thị ủy Tân Hải sẽ nể mặt Đinh Cao Sơn như vậy.
Sau khi Trương Dương tới ký tên thì đi về phía linh đường, Đinh Lâm dẫn con trai của Đinh Cao Thăng là Đinh Thiếu Cường ra đón, hai chị em từ xa đã quỳ xuống, Trương Dương vội vàng bước nhanh tới đỡ đưa bọn họ lên, đầy đồng cảm nói: Nén bi thương thuận biến!
Đinh Lâm nói: Cám ơn bí thư Trương.
Trương Dương dưới sự dẫn đường của cô ta đi tới trước linh đường, trên linh đường. Di ảnh của hai huynh đệ Đinh Cao Thăng và Đinh Cao Sơn được đặt song song, nhìn nụ cười còn ba phần thần của hai huynh đệ, trong lòng Trương đại quan nhân không khỏi cảm thán, bất kể một người có thần khí uy phong như thế nào thì kết quả cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Trương Dương cúi đầu trước di ảnh của hai huynh đệ, Đinh Lâm quỳ xuống ở bên cạnh tạ.
Trương Dương sau khi bái huynh đệ Đinh gia thì ra bên ngoài linh đường, Đinh Lâm theo tiễn hắn, Đinh Lâm mặc một thân đồ trắng, sắc mặt so với quần áo thì còn trắng hơn, Trương Dương thở dài: Đinh tiểu thư, cô phải giữ gìn sức khỏe!
Đinh Lâm mấp máy môi, ấn tượng của cô ta đối với vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này trước giờ là rất không tồi, bởi vì mấy ngày nay quá nhiều việc, giọng nói của cô ta có chút khàn khàn: Bí thư Trương, cha tôi chú tôi là bị người ta hại chết, xin đảng và chính phủ đòi lại công đạo cho chúng tôi.
Trương Dương gật đầu nói: Cô yên tâm đi, Đinh tiên sinh là hội trưởng thương hội Tân Hải chúng ta, bất kể là bằng hữu hay là lãnh đạo đương nhiệm của Tân Hải, tôi đều có trách nhiệm giúp đỡ điều tra rõ chuyện này, tuyệt đối sẽ không để hung thủ giết người được nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.
Đinh Lâm nói: Cám ơn!
Trương Dương vốn muốn hỏi về chuyện của Tưởng Hồng Cương, nhưng nhìn thấy trạng thái hiện tại của Đinh Lâm, thật sự không đành lòng hỏi nữa, đang chuẩn bị mở miệng cáo từ thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc.
Trên Lễ tang nghe thấy tiếng khóc cũng không kỳ quái, nhưng tiếng khóc này thật sự là quá mức chói tai, hơn nữa tràn ngập vẻ hư tình giả ý.
Trương Dương dõi mắt nhìn, liền thấy bên ngoài có một người què dưới sự vây quanh của sáu người vạm vỡ bước vào, phía sau còn có hai người khiêng vòng hoa, bởi vì bên trên che vai trắng nên không biết bên trong là gì, nam tử đó hắn cũng không biết.
Người què đó dáng người không cao, cắt đầu đinh đeo kính râm, một thân âu phục màu đen, chân phải của hắn bị thọt, khi đi biên độ khập khiễng rất lớn. Hắn vừa đi vừa cầm khăn lau mũi: Đinh Cao Thăng à Đinh Cao Thăng, anh sao chết sớm vậy, anh con mẹ nó sao không đợi tôi.
Trương đại quan nhân nghe thấy người này nói năng thô tục thì không khỏi nhíu mày, hắn nhìn thấy sắc mặt của Đinh Lâm có chút khác thường, lập tức ý thức được người này có thể không phải là thật lòng đến phúng điếu.
Người què đó tới trước cửa, ánh mắt nhìn thẳng vào Đinh Lâm: Mọi người của Đinh gia chết hết rồi à? Sao không thấy có người phúng điếu? Ừ? Không nhìn thấy ai đến cả nhỉ?
Đinh Lâm cắn cắn môi đi tới, cô ta nhìn người nọ nói: Đổng tiên sinh, nhà chúng tôi có tang, hy vọng anh tôn trọng một chút. Thì ra người què này chính là ông chủ Đổng Chính Dương của quán karaoke Bách Thắng năm đó, nghe nói chân hắn bị què chính là do Đinh Cao Thăng phái người làm.
Đổng Chính Dương lau lau mũi, cởi kính râm, nheo mắt lại nhìn Đinh Lâm: Nha đầu của Đinh gia đúng là càng lớn càng xinh đẹp. Sắc mặt của Thằng cha này cực kỳ đáng khinh, khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, hận không thể một quyền đấm vỡ mũi hắn.
Đinh Lâm nói: Đổng tiên sinh, nhà chúng tôi đang có tang, cũng không thông tri để ngài tới.
Đổng Chính Dương nói: Báo hỉ bôn tang, tôi biết cha và chú cô đều đã chết, tôi đương nhiên phải tới rồi, chẳng những tới, tôi còn mang vòng hoa tới cho họ! Hắn phất phất tay, tùy tùng phía sau kéo vai xuống, vòng hoa là dùng hoa tươi tết thành, ở giữa dùng hoa hồng cắm thành chữ song hỉ thật to, chướng phúng là màu đen, bên trái viết: Chết chưa hết tội, bên phải viết: Khắp chốn mừng vui.
Đinh Lâm tức giận đến nỗi mắt đỏ ửng lên, Đổng Chính Dương quả nhiên là lai giả bất thiện, hắn hôm nay tới đây căn bản không phải để phúng viếng, hắn chính là tới báo thù.
Bên Đinh gia đã có người lao tới, đám tùy tùng của Đổng Chính Dương bảo vệ hắn, Đổng Chính Dương nói: Làm gì hả? Làm gì hả? Cho rằng chúng mày đông người lắm hả? Cho rằng chúng mày là xã hội đen ư? Tao sợ chắc? Tới đánh tao đi? Tới đánh tao đi? Hiện tại là xã hội pháp trị, ai dám chạm vào một sợi tóc của tao, tao sẽ bắt thằng đò vào tù.
Đinh Lâm nói: Đổng Chính Dương, anh có thể đi rồi!
Đổng Chính Dương cười ha ha, nói: Đây là đâu chứ? Là đài hỏa táng, tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, tôi hôm nay đặc biệt cao hứng, Đinh Cao Thăng à Đinh Cao Thăng, năm đó mày sai người đánh gãy chân tao còn cắt gân chân tao, đuổi tao ra khỏi Tân Hải, có nghĩ tới hôm nay hay không? Ông trời không phải không nhận mày, mà là chưa tới lúc thôi!
Hiện trường đã có người nhìn không nổi, một người trung niên đi tới: Lão Đổng, hôm nay là lễ tang của người ta, anh hơi quá đáng rồi đấy.