Trương Dương nói: Cái này không gọi là lòng tham, mà gọi là chí tiến thủ. Chị nếu không có chí tiến thủ thì làm sao mà tiến bộ được.
Lưu Diễm Hồng nói: Gần đây phía Bắc Cảng thế nào?
Trương Dương cười nói: Chị vẫn chưa khôi phục khỏe mạnh đã liền bắt đầu nghĩ tới công tác rồi à? Chị Lưu, tôi khuyên chị một câu, một năm gần đây. Chị vẫn phải thanh thản ổn định mà dưỡng thương, chuyện công tác triệt để từ bỏ đi, nói một câu chắc chị không thích nghe, nhưng không có chị thì trái đất vẫn quay.
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi biết, tôi cũng hiểu rõ, đúng rồi, tôi nghe nói hiện tại là đồng chí Ngụy Long Hưng tiếp nhận công tác của tôi, trước mắt hắn đang điều tra ở Bắc Cảng. Cậu đã tiếp xúc với hắn chưa? Hắn có làm khó cậu hay không?
Trương Dương nói: Làm khó tôi ư? Ai có bản sự này vậy?
Lưu Diễm Hồng bật cười, cô ta dù sao cũng vẫn còn yếu, nghỉ ngơi trong chốc lát mới nói: Phương pháp công tác của Mỗi người đều khá nhau. Ngụy Long Hưng này tôi trước đây cũng từng tiếp xúc, hắn rất có năng lực, thành công phá vài vụ án lớn, rất được thượng tầng coi trọng.
Trương Dương nói: Tôi vừa rồi cũng bàn chuyện này với bí thư Tống, sau khi Ngụy Long Hưng tới Bắc Cảng làm ra động tĩnh quá lớn. Tôi lo lắng hắn làm như vậy không những không giải quyết được vấn đề, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà.
Lưu Diễm Hồng nói: Khả năng là hắn có tính toán của mình.
Trương Dương nói: Chị Lưu, chị bỏ bao nhiêu tinh lực ở Bắc Cảng cũng không có được tiến triển quá lớn, đổi thành hắn tới là có thể ư? Tôi không tin!
Lưu Diễm Hồng thở dài. Có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trương Dương nhìn ra cô ta mệt mỏi, đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Lưu Diễm Hồng giữ hắn lại, Nói khẽ: Trương Dương, những lời trước đây tôi nói với cậu, cậu đừng coi là thật.
Trương Dương ngây ra một thoáng, lập tức minh bạch Lưu Diễm Hồng vì sao nói như vậy, lần bị thương này hiển nhiên đã đả kích Lưu Diễm Hồng cực lớn tuy rằng tuy rằng cô ta chưa bao giờ oán giận, nhưng trong lòng của cô ta không bình tĩnh như ngoài mặt. Lưu Diễm Hồng biết rõ hơn bất kỳ ai, chuyện lần này tuyệt đối không phải là bất ngờ, mà là mưu sát nhằm vào cô ta, nhằm vào tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Lưu Diễm Hồng cũng không sợ chết, nhưng cô ta sợ nửa đời sau sẽ mãi phải nằm trên giường bệnh, cô ta bắt đầu lo lắng tao ngộ của mình cũng đồng dạng đổ xuống người Trương Dương, có lẽ cô ta không nên để Trương Dương dính vào việc này quá sâu, cho nên cô ta cho nên cô ta mới có thể nói như vậy với Trương Dương. Nhưng Lưu Diễm Hồng không hiểu Trương Dương, tao ngộ của cô ta đã khơi dậy sự phẫn nộ của Trương đại quan nhân, khiến Trương Dương lặng lẽ hạ quyết định nhất định phải đào ra độc thủ phía sau màn của Bắc Cảng, nhất định phải đòi lại công đạo cho Lưu Diễm Hồng.
Trương đại quan nhân lẻn vào phù dung viên của Tần Thanh thì đã là hơn mười một giờ tối, Tần Thanh vẫn chưa ngủ, ngồi trong phòng khách, lẳng lặng nhìn về phía ban công, thân ảnh của Trương Dương vừa xuất hiện, liền bị cô ta phát hiện.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh cò tưởng sẽ mang tới cho em sự bất ngờ, không ngờ em lại ôm cây đợi thỏ ở đây.
Tần Thanh dịu dàng cười nói: Anh là một con thỏ không nghe lời.
Trương đại quan nhân dang tay ra, Tần Thanh cắn cắn môi rồi nhào vào lòng hắn, ông chặt lấy người hắn, ôn nhu nói ôn nhu nói: Em rất nhớ anh.
Trương Dương bế Tần Thanh lên đưa tới sô pha, để ngồi trên đùi mình, nói khẽ: Bí thư Tần của anh hôm nay sao trở nên điềm đạm đáng yêu như vậy?
Tần Thanh nói: Mấy ngày nay em luôn ngủ không ngon.
Trương Dương bật cười, hắn thò tay vào trong váy ngủ của Tần Thanh, vuốt ve cái bằng phẳng bằng phẳng trơn nhắn của cô ta, nói khẽ: Mang thai rồi à?
Tần Thanh xấu hổ gật đầu, rúc đầu vào lòng hắn, nói khẽ: Anh sẽ không giận em chứ?
Trương Dương nói: Anh vì sao phải giận em, bí thư Tần cam nguyện sinh con cho anh, anh có lý do gì mà giận em? Anh ui còn không kịp nữa là.
Tần Thanh ôm cổ hắn, kề vào tránh, nói: Thật ư, anh không lừa em chứ?
Trương Dương gật đầu nói: Nghĩ lại, em lần trước rất muốn có con, có phải không?
Tần Thanh nói khẽ: Người ta sợ về sau nếu lớn tuổi rồi, cho dù là muốn sinh cũng không sinh được.
Trương Dương vỗ vỗ mông cô ta, nói: Một khối đất tốt như vậy làm sao mà lại không mọc hoa mầu được.
Tần Thanh gát: Đừng nói bậy, em đang nói chuyện đứng đắn với anh.
Trương Dương nói: Thanh, em có từng nghĩ tới công tác của em sẽ ra sao không?
Tần Thanh nói: Em gọi anh đến chính là muốn thương lượng với anh, em nghĩ... Gần đây sẽ bỏcông tác, hiện tại vừa mới mang thai không lâu, quá mấy tháng nữa thì bụng của em sẽ to ra.
Trương Dương thở dài nói: Em khó khăn lắm mới có vị trí hôm nay, làm nhiều năm như vậy, hiện tại vì đứa nhỏ này mà vứt bỏ toàn bộ ư?
Tần Thanh nói: Bất kể là đi tới bước nào trong quan trường thì em cuối cùng vẫn là một nữ nhân.
Trương Dương nói: Thị lý sẽ đồng ý cho em từ chức ư?
Tần Thanh nói: Có gì mà đồng ý với không đồng ý, em đã nghĩ kỹ rồi. Cô ta đã hạ quyết định, nhất định phải giữ lại đứa nhỏ này.
Trương Dương nói: Để anh nghĩ đã, xem có phương pháp lưỡng toàn tề mỹ nào hay không?
Tần Thanh nằm trong lòng hắn, nói khẽ: Trừ đi xa ra thì em không nghĩ ra biện pháp khác.
Trương Dương nói: Nói thế nào với người nhà?
Tần Thanh nói: Nói là em ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu... Cô ta ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có chút phức tạpc ủa Trương Dương, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: Anh có phải không thích em làm như vậy hay không?
Trương Dương lắc đầu: Anh chỉ là cảm thấy ủy khuất cho em, vì anh, em phải hy sinh quá nhiều.
Tần Thanh ôm mặt Trương Dương: Trong lòng em, trên đời này không có gì quan trọng hơn anh.
Trương đại quan nhân lại động tình, tay không chịu yên, Tần Thanh nắm lấy bàn tay đáng ghét của hắn: Đừng, em đọc trong sách, hiện tại không thích hợp...
Trương Dương cười nói: Không thích hợp cái gì?
Tần Thanh cắn cắn môi, vung tay đấm một cái vào ngực hắn: Anh xấu lắm...
Trương Dương nói: Thế anh tối nay chẳng phải là phải nhịn ư...
Tần Thanh đỏ mặt nói: Hay là, em giúp anh...
Trương đại quan nhân nhìn đôi môi như hoa của Tần Thanh, không khỏi nuốt nước miếng nói: Vậy... Vất vả cho bí thư Tần rồi...
người đầu tiên Trương đại quan nhân nghĩ đến chính là An Ngữ Thần, chuyện Tần Thanh mang thai không thể công khai, cũng không thể đem chuyện này nói với Sở Yên Nhiên, nữ nhân có khoan dung đến mấy cũng không thể tùy ý để nam nhân của mình tùy tiện sinh con ở bên ngoài. Nhưng Trương đại quan nhân cũng không cảm thấy mình có gì không đúng, thật ra hắn đã sớm nghĩ tới có một ngày, những người yêu này của mình sẽ sinh ra một đống con cho mình, đến lúc đó một đại gia đình hoàn mỹ tốt đẹp, hoà thuận vui vẻ, ở triều Đại Tùy thì là chuyện đương nhiên, nhưng với xã hội hiện tại thì trở nên vô cùng phức tạp, khi đó ba vợ bốn nàng hầu hưởng hết phúc tề nhân, người ta nói anh có bản lĩnh, có, hiện hiện giờ khẳng định là lạc nhân khẩu thiệt, người khác sẽ nói anh không có đạo đức, thậm chí trái với pháp luật, cái này gọi là tội trùng hôn, ít nhắc cũng là tội lưu manh.
An Ngữ Thần mang thai sinh con là hành động bất đắc dĩ của Trương đại quan nhân thì Tần Thanh lần này mang thai chính là lựa chọn sau khi cô ta bình tĩnh cân nhắc, nữ nhân theo tuổi lớn dần sẽ sinh ra một số suy nghĩ kỳ quái, cơ trí như Tần Thanh cũng không thể ngoại lệ, cô ta biết đoạn quan hệ này của mình và Trương Dương không thể công khai, nhưng cô ta lại khát vọng một gia đình một gia đình, cho nên Tần Thanh sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại đã quyết định muốn một đứa nhỏ, một đứa nhỏ thuộc về cô ta và Trương Dương, đương nhiên cái giá phải trả cô ta cũng rõ, đó chính là phải từ bỏ sự nghiệp của mình.
Trương đại quan nhân hiện giờ thật sự là gia sự quốc sự thiên hạ sự, mọi chuyện đều phải lo. Sáng sớm hôm sau Cung Kì Vĩ gọi điện thoại tới hỏi hắn tình huống câu thông với Tống Hoài Minh, Trương Dương đem nội dung cuộc nói chuyện tối hôm qua với Tống Hoài Minh kể lại cho một lần.
Buông điện thoại thì Tần Thanh cũng tỉnh dậy, tựa vào người hắn, nói khẽ: Vất vả thế, mới sáng sớm đã phải lo chuyện công tác rồi à?
Trương Dương gật đầu nói: Gần đây Bắc Cảng không ngừng có chuyện, lần này đến tỉnh lý anh cũng có công vụ trong người.
Tần Thanh nói: Chuyện gì vậy?
Trương Dương kể lại giản lược cho cô ta hay.
Tần Thanh nói: Em mấy ngày trước có tới thăm thính trưởng Lưu chiếu theo như lời anh nói thì tỉnh lý đã tập trung điểm đáng ngờ ở bên trong Bắc Cảng, cho rằng là phía Bắc Cảng có người muốn mưu hại thính trưởng Lưu.
Trương Dương nói: Tình huống Trước mắt là như vậy đó.
Tần Thanh nói: Em cũng không hiểu gì về công tác của Ủy ban kỷ luật, nếu nói có người muốn hại Lưu thính, khẳng định là vì cô ta đã gây nguy hiểm cho lợi ích của người, nếu tiếp tục để cô ta truy tra tiếp thì rất có thể sẽ lôi được một số người ra, cho nên những người này mới không ngại bí quá hoá liều xuống tay với Lưu thính.
Trương Dương nói: Theo anh được biết thì Lưu thính ở Bắc Cảng điều tra không có tiến triển quá lớn. Trương Dương nói như vậy là có lý do, nếu Lưu Diễm Hồng thực sự tìm được cửa đột phá vấn đề thì cô ta sẽ không nhờ mình giúp.