Trương Dương mười giờ đúng thì tiến vào văn phòng Thường Lăng Không, Thường Lăng Không bỏ những cuộc gặp khác, đặc biệt ở đó chờ hắn. Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Thường Lăng Không cười cười đứng dậy: Ở Bắc Cảng nhìn thấy anh đúng là không dễ dàng, tôi còn tưởng rằng anh định ở luôn kinh thành.
Trương Dương đi tới bắt tay Thường Lăng Không, hắn cười nói: Bí thư Thường, ngài nói như vậy là không phúc hậu đâu, lúc trước là ai phái tôi đến kinh thành? Ngài tưởng tôi không muốn ngồi yên ở Tân Hải à? Tiểu Nhật Bản gây sóng gió, đám lãnh đạo các anh đẩy tôi ra kháng Nhật, tôi hiện tại khó khăn lắm mới đánh thắng được trận này, còn tưởng rằng các vị lãnh đạo sẽ mở tiệc mừng công cho tôi, hoan nghênh tôi áo gấm về làng.
Thường Lăng Không bật cười ha ha: Không sai, anh thật sự đã lập công cho Bắc Cảng. Hắn chỉ chỉ sô pha đối diện, ra hiệu cho Trương Dương ngồi xuống.
Trương Dương sau khi ngồi xuống, thư ký của Thường Lăng Không đi vào đưa trà, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Thường Lăng Không cầm chén trà của mình tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương: Trương Dương, chuyện lần này anh xử lý rất tốt, đã giải quyết một phiền phức cho ban lãnh đạo Bắc Cảng, trong khoảng thời gian anh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Tân Hải, thành tích làm ra đều được mọi người ghi nhận.
Trương đại quan nhân nghe đến đây, cảm thấy có chút không thích hợp, hắn chớp chớp mắt: Bí thư Thường, ngài có ý gì? Tôi sao nghe không hiểu?
Thường Lăng Không thở dài: Tôi vừa nhận được thông tri của tỉnh lý, bảo anh tạm thời đặt công tác trong tay sang bên, tới Đông Giang tham gia ban luân phiên huấn luyện cán bộ.
Gì cơ? Trương đại quan nhân trợn trừng hai mắt, hắn cơ hồ không thể tin vào tai mình. Mình hình như đâu có làm sai gì, hắn đầu tiên nghĩ đến câu tá ma giết lừa, nhưng Thường Lăng Không không có lý do làm ra loại chuyện này, huống chi người ta vừa mới nói, là cấp trên bảo hắn tới Đông Giang nhận huấn luyện, có cần không? Mình trường đảng Trung ương cũng tới rồi, tới Đông Giang có thể học được gì?
Thường Lăng Không cho rằng Trương Dương không nghe rõ, lập lại một lần: Là tỉnh lý bảo anh tới Đông Giang tham gia khóa huấn luyện cán bộ.
Trương Dương nói: Chắc không phải muốn cách chức tôi chứ?
Thường Lăng Không nói: Tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc là thế nào, dù sao cũng là bí thư Tống tự mình hạ chỉ thị, Trương Dương, tôi thấy chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu.
Trương Dương nói : Huấn luyện gì? Bao lâu?
Thường Lăng Không lắc đầu nói: Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng chịu, dù sao anh đến Đông Giang rồi, gặp bí thư Tống là hiểu hết.
Trương Dương nói: Bí thư Thường, ngài thật sự không biết ư?
Thường Lăng Không nói: Thật sự không biết.
Trương Dương nói: Có bảo tôi khi nào thì đi không?
ngay lập tức, tốt nhất đi ngay hôm nay.
Trương Dương nói: Nhưng tôi mới từ kinh thành về, ngồi còn chưa ấm chỗ, rất nhiều chuyện của Tân Hải còn đang chờ tôi xử lý.
Thường Lăng Không nói: Anh đừng lo chuyện công tác, tôi sẽ an bài người khác xử lý.
Trương đại quan nhân có chút kỳ quái nhìn Thường Lăng Không. Từ những lời này của Thường Lăng Không hắn cảm thấy chuyện khẳng định có gì mờ ám. Thường Lăng Không không phải thực sự không biết gì như hắn nói, có thể là người ta không muốn nói, hay không tiện nói, Trương Dương mơ hồ cảm thấy lần này khẳng định không phải chuyện tốt.
Đi ra khỏi văn phòng của Thường Lăng Không, vừa hay gặp thị trưởng Liêu Bác Sinh, Liêu Bác Sinh nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương thì cảm thấy kinh ngạc: Trương Dương, anh về từ khi nào vậy?
Trương Dương nói: Vừa xong!
Liêu Bác Sinh nói: Tôi còn tưởng rằng anh đã tới Đông Giang rồi.
Trương Dương nghe hắn nói như vậy thì càng cảm thấy kỳ quái, Thường Lăng Không không phải nói tỉnh lý mới thông tri b hắn tới Đông Giang ư? Sao nghe ngữ khí của Liêu Bác Sinh, giống như đã biết từ lâu rồi vậy, Trương Dương cười nói: Tôi không phải vừa về ư, chuyện tới Đông Giang tôi cũng mới nghe bí thư Thường nói.
Liêu Bác Sinh vỗ vai hắn, muốn nói lại thôi.
Có thể nói Trương Dương mang theo đầy bụng nghi vấn tới Đông Giang, trên đường hắn tuy rằng rất muốn gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh để hỏi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đè nén suy nghĩ này lại, dù sao cũng phải đi một chuyến, bất kể là chuyện tốt hay là chuyện xấu thì dù sao cũng phải đối mặt.
Trương Dương không lái xe, ngồi xe lửa tới Đông Giang, khi tới Đông Giang thì đã buổi tối mười giờ rưỡi tối, trên đường đi Trương đại quan nhân tâm sự trùng trùng, tuy rằng hắn đã có ý định kết thúc sĩ đồ, nhưng lần này hắn cảm thấy mình trở nên hoàn toàn bị động.
Xe lửa đi được nửa đường thì Trương đại quan nhân gọi điện thoại cho Lương Thành Long, bảo hắn tới nhà ga đón mình, chờ xe lửa Trương Dương xuống xe lửa, Lương Thành Long đã đứng ở nhà ga chờ hắn.
Trung tuần tháng mười một ở Đông Giang đã rất lạnh, Lương Thành Long mặc áo khoác da màu đen, Trương Dương trước mặt Trương Dương, đánh một quyền vào vai hắn: Anh đúng là không ra gì, nửa đêm còn dày vò tôi.
Trương Dương cười nói: Dù sao cũng là anh em mà, không làm ảnh hưởng tới chuyện tốt của anh và chị nhà chứ?
Lương Thành Long cười mắng: Thối lắm, chúng tôi là vợ chồng già, không nhiều hứng thú vậy đâu, hôm nay trời lạnh, ai muốn làm loại chuyện đó chứ.
Trương Dương bật cười ha ha.
Sau khi rời khỏi nhà ga thì tới bãi đỗ xe, lên xe Land Rover Lương Thành Long mua, Trương Dương nói: Gần đây sao ai cũng đổi sang Land Rover?
Lương Thành Long nói: Giờ là thời nào rồi, anh cho rằng mọi người còn nhận abb ư?
Trương Dương nói: Gì?
Lương Thành Long khởi động ô tô: Quê vãi? abb chính là viết tắt của Audi, Mercedes, BMW, nói anh cũng không hiểu, đúng là xuất thân quê mùa. Hai người chỉ cần gặp mặt, kiểu gì cũng phải chế nhạo nhau vài câu.
Trương Dương hôm nay rõ ràng không có tâm tình đấu võ mồm, điều chỉnh vị trí ghế ngồi một chút, ngáp một cái rồi nói: Đưa tôi tới khách sạn Tuệ Nguyên.
Lương Thành Long nói: Tới khách sạn làm gì? Đến nhà tôi ở đi.
Trương Dương nói: Không tiện.
Lương Thành Long nói: Có gì mà không tiện? Tôi xin phép Lâm Thanh Hồng rồi, bảo anh kiểu gì cũng bắt tôi tiếp anh một đêm, cô ta đồng ý rồi.
Trương Dương cười nói: Tôi không có sở thích biến thái vậy đâu, anh đừng làm hỏng thanh danh của tôi.
Lương Thành Long nói: Lâu rồi không gặp, anh lại từ xa tới, chúng ta ra ngoài chơi đi.
Trương Dương hôm nay thực sự không có tâm tình đó, lắc đầu: Thôi, tôi ngồi xe lửa mấy tiếng, mệt rồi, chỉ muốn ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai tôi còn phải đi gặp bí thư Tống.
Lương Thành Long nói: ông ta không phải là bố vợ anh ư? Tới đơn vị hay tới nhà cũng giống nhau cả thôi, Trương Dương, tôi bị anh lôi từ trong chăn ấm nệm êm ra, dù sao tôi hôm nay cũng không định về, đi uống rượu đi.
Trương Dương thật sự không lay chuyển được hắn, gật đầu nói: Được, nghe theo anh, gọi cả bọn Trần Thiệu Bân đi.
Lương Thành Long nói: Trần Thiệu Bân không ở Đông Giang, Triệu Dũng là em rể anh, hắn nếu tới thì chúng ta sao thoải mái được.
Trương Dương nói: Lương Thành Long à Lương Thành Long, còn muốn còn muốn làm chuyện xấu gì đây?
Lương Thành Long cười nói: Không muốn làm chuyện xấu gì cả, tôi dẫn anh tới Lam Ma Phương chơi.
Trương Dương nói: Nơi đó không phải đã đóng cửa rồi ư?
Lương Thành Long nói: Mở lại rồi, so với trước đây thì quy mô còn lớn hơn, mỹ nữ bên trong bảo đảm nhiều nhìn không hết.
Trương Dương nói: Tôi không có hứng thú.
Lương Thành Long nói: Không có hứng thú thì chúng ta chỉ uống rượu.
Hai người đang khi nói chuyện thì đã tới Lam Ma Phương, Trương Dương không xa lạ gì với nơi này, ông chủ của nơi này trước đây là Lương Tư, bởi vì cô ta dính tới chuyện anh rể tham ô, cho nên vội vàn bỏ trốn, hộp đêm Lam Ma Phương cũng bị niêm phong, hiện giờ Lương Tư đã trốn ra hải ngoại.
Trương Dương đi theo Lương Thành Long vào Lam Ma Phương, quả nhiên nhìn thấy bên trong là cảnh tượng oanh oanh yến yến.
Lương Thành Long xem ra cũng rất quen thuộc với nơi này, không ngừng có người chào hỏi hắn.
Trương Dương nói: Tôi nói này, anh kết hôn sinh con rồi, cũng nên tu tỉnh chút, ít tới những nơi như thế này thôi.
Lương Thành Long nói: trên Thương trường dù sao cũng phải gặp dịp thì chơi, tôi hiện tại xem như đã hiểu được chân lý của nhân sinh rồi, trong bụi hoa mà không dính lá, thế mới là thanh niên nghiêm túc.
Quản lý hộp đêm tươi cười đi tới: Lương tiên sinh, ngài tới rồi à? Tôi gọi Diễm Diễm tới cho ngài nhé.
Lương Thành Long nhìn ra Trương Dương tựa hồ không vui, hắn xua tay: Tôi và bằng hữu chỉ tìm một chỗ nghe nhạc nói chuyện thôi, chọn cho chúng tôi một nơi yên tĩnh, mang đến một lọ Louis 13, đừng cho người tới làm phiền.
Quản lý an bài cho hai người tới ngồi ở góc đông nam đại sảnh, vị trí này cách sân khấu trung tâm khá xa, tương đối yên lặng, có thể xem biểu diễn.
Lương Thành Long sai người mở rượu rót hai chén, đưa một chén cho Trương Dương: Sao thế? Tôi thấy tình tự của anh tối nay không được tốt.