Y Đạo Quan Đồ

Chương 669: Chương 669: Thành thị huynh đệ




Bởi vì liên quan tới vấn đề nước sinh hoạt của người dân toàn thành phố, Trương Dương cũng không dám trì hoãn, sau khi chuẩn bị liền cùng với cục trưởng cục thuỷ lợi Triệu Bảo Quần tới Đông Giang.Sau hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã tới dưới trụ sở khu khai phá kinh tế Đông Giang.

Trên đường Triệu Bảo Quần không ngừng gọi điện thoại, pin cũng thay lấy mấy cục, căn cứ vào tin tức mới nhất, phía khu khai phá Đông Giang đã bắt đầu điều tra chuyện này, nhưng ở phía Nam Tích thì tình huống nước bẩn vẫn không ngừng chảy vào sông Thoan.

Trương Dương nghe nói tới tình huống này thì không khỏi nổi giận, hắn gầm lên: "Chuyện đã qua hơn bốn tiếng rồi mà sao vẫn không ngừng có nước bẩn vào? Lãnh đạo khu khai phá kinh tế Đông Giang làm ăn kiểu gì thế không biết? Hiệu suất quá kém!"

Khi hai người đi vào trụ sở khu khai phá, bị bảo vệ ở cửa chặn lại: "Đi đâu!"

Trương Dương lớn tiếng nói: "Có việc gấp tìm chủ nhiệm hội quản ủy của các người!"

Bảo vệ nói: "Đăng ký trước để hẹn giờ!" Hắn đưa bút cho Trương Dương, Trương Dương cầm lấy bút ném sang một bên, tiếp tục bước vào trong, Triệu Bảo Quần nhìn thấy hắn đi nhanh như vậy, cũng vội vàng chạy theo.

Mấy tên bảo vệ nhìn thấy bọn họ tự tiện xông vào, bước lên muốn cản họ lại, Trương Dương đẩy cho từng tên bảo vệ muốn cản mình ngã xuống đất, gầm lên: "Con mẹ nó biến hết đi! Chúng tôi là quan viên chính phủ thành phố Nam Tích, hiện tại có công vụ khẩn cấp phải làm, ai con mẹ nó cản đường chúng tôi thì lát nữa cuốn gói ngay khỏi đây!" Những lời này của hắn thật sự đã hù được đám bảo vệ này.

Trưởng ban bảo vệ trụ sở khu khai phá nghe thấy động tĩnh liền dẫn mấy thủ hạ chạy tới, từ xa đã lớn tiếng quát: "Làm cái gì thế? Các anh làm cái gì thế? Dám tới chính phủ khu khai phá làm loạn, gan lớn quá nhỉ?"

Trương Dương chỉ vào mặt tên trưởng ban bảo vệ đó, nói: "Hò hét cái gì? Chúng tôi có chuyện muốn tìm chủ nhiệm Liêu, mau bảo hắn ra mặt gặp chúng tôi!"

"Cậu là ai? Chủ nhiệm Liêu của chúng tôi cậu nói muốn gặp là gặp được ư?" Trưởng ban bảo vệ vẫn rất khệnh khạng.

Trương Dương nào có thèm để ý đến hắn, nhìn bản đồ kết cấu tòa nhà, văn phòng chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá ở tầng bẩy, hắn nói với Triệu Bảo Quần: "Tầng bẩy, đi, lên thang máy!"

Trưởng ban bảo vệ nổi giận, bước lên tóm lấy tay Trương Dương: "Cậu đứng lại đó cho tôi! Đã hẹn trước chưa? Đăng ký chưa?"

Trương đại quan nhân rung tay một cái, thằng ôn này liền lảo đảo lui ra sau, may mà có hai thủ hạ kịp thời đỡ lấy hắn, cho nên mới không bị ngã xuống đất, Trương Dương nói: "Đừng làm chậm trễ chính sự của tôi, còn cản đường nữa là tôi đập đấy!" Hắn chẳng buồn lý luận với đám người này, sải bước vào thang máy, Triệu Bảo Quần tuy rằng đối với uy danh của Trương Dương đã sớm nghe nói tới, nhưng hôm nay mới tính là lần đầu tiên tiếp xúc gần với hắn, nhìn thấy biểu hiện trước mắt của Trương Dương, trong lòng không khỏi thầm bội phục, chẳng trách Cung Kì Vĩ phái hắn tới, tới địa bàn của người ta mà còn dám cường thế như vậy, phóng mắt khắp Nam Tích chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.

Hai người vào thang máy, trưởng ban bảo vệ quýnh lên: "Các anh làm cái gì thế hả? Đuổi theo cho tôi? Hai người bọn họ nhìn không giống người tốt, vạn nhất làm nguy hại tới sự an toàn của lãnh đạo thì phải làm sao?" Đám bảo vệ lúc này mới hồi thần lại, vội vàng chạy về phía thang máy.

Trong phòng họp tầng bẩy của khu khai phá đang mở một hội nghị khẩn cấp, chủ đề của hội nghị chính là sự kiện nước bẩn của sông Thoan, phó chủ nhiệm quản ủy hội khu khai phá Lưu Bảo Toàn nói: "Sự kiện nước bẩn đã điều tra xong chưa? Phía Nam Tích đã gọi điện thoại tới rồi đó."

Người phụ trách của cục bảo vệ môi trường và cục thuỷ lợi khu khai phá đều có mặt, cục trưởng cục thuỷ lợi Lỗ Trung Trì nói: "Chủ nhiệm Lưu, chuyện đã bước đầu điều tra rõ rồi, là vì đường ống lọc nước bẩn chính bị vỡ, xí nghiệp trực tiếp đổ nước bẩn chưa qua xử lý vào sông Thoan, nước bẩn từ sông Thoan chảy vào hạ du, một bộ phận đổ vào hồ Thúy Vân Nam Tích, tạo thành ô nhiễm chất nước của nhà máy hệ thống cung cấp nước uống Nam Tích, nghe nói phía Nam Tích đã đình chỉ cung cấp nước rồi."

Lưu Bảo Toàn nói: "Tại sao lại như vậy?" Hai hàng lông mày của y nhíu chặt lại, không nghi ngờ gì nữa, chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt, thật ra vừa rồi phía thành phố Nam Tích đã gọi điện thoại cho hắn, Lưu Bảo Toàn cũng nắm rõ được tình huống, ở khu khai phá, Lưu Bảo Toàn chỉ là một phó chủ nhiệm, người làm chủ thật sự là chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh, nhưng Liêu Bác Sinh sáng hôm nay phải tới thị lý để họp, y giao chuyện này cho Lưu Bảo Toàn toàn quyền xử lý, Lưu Bảo Toàn cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết .

Lưu Bảo Toàn nói: "Phía Nam Tích yêu cầu chúng ta mau chóng giải quyết chuyện này."

Lỗ Trung Trì nói: "Đã phái người đi sửa đường ống lọc nước rồi, chủ nhiệm Lưu, xí nghiệp ở vườn công nghiệp quốc tế có quá nhiều nhà, tất cả đều thông qua ống dẫn này để tiến hành lọc chất ô nhiễm, muốn lập tức đình chỉ hoạt động thì sẽ khiến tất cả nhà xưởng phải tạm thời đình chỉ sản xuất."

Lưu Bảo Toàn nói: "Trong vườn công nghiệp quốc tế có rất nhiều xí nghiệp vốn riêng và hùn vốn, nếu bảo họ dừng sản xuất, tổn thất sẽ rất lớn!" Rất nhiều cán bộ có mặt ở đây đều gật đầu, Lỗ Trung Trì nói: "Cho nên, chúng tôi đã an bài cho đội công trình có kinh nghiệm nhất tiến hành sửa chữa khẩn cấp, dự tính trong mười hai tiếng đồng hồ có thể giải quyết chuyện này."

Lưu Bảo Toàn không nói gì, thật ra y và tất cả mọi người có ở đây đều hiểu rõ, trong mười hai tiếng đồn hồ này sẽ có nước bẩn không ngừng chảy vào sông Thoan, điều này đối với phía Nam Tích mà nói không nghi ngờ gì nữa là rất không công bằng, nhưng vườn công nghiệp quốc tế liên quan tới rất nhiều xí nghiệp cỡ lớn, nếu như dừng sản xuất, phía Đông Giang sẽ phải đối mặt với tổn thất cực lớn, vào thời khắc mấu chốt, điều mà họ nghĩ tới trước tiên vẫn là duy hộ lợi ích địa phương.

Lưu Bảo Toàn đưa ra chỉ thị: "Tất cả lực lượng tinh anh, tận hết khả năng trong thời gian ngắn nhất sửa chữa đường ốc lọc nước, khôi phục xử lý nước bẩn, giảm bớt ô nhiễm đối với địa khu hạ du sông Thoan..."

Y chưa nói dứt câu, cửa phòng họp đã bị người ta đẩy ra, Trương đại quan nhân hùng hổ xuất hiện trước mặt đám cán bộ khu khai phá này, Trương Dương lớn tiếng nói: "Ai là chủ nhiệm Liêu Bác Sinh?"

Lưu Bảo Toàn kinh ngạc nhìn thằng ôn này, thật sự không nghĩ ra hắn làm sao mà xông được vào đây.

Chủ nhiệm cục thuỷ lợi khu khai phá Lỗ Trung Trì và chủ nhiệm cục thuỷ lợi thành phố Nam Tích Triệu Bảo Quần đã từng họp cùng nhau, y nhìn thấy Triệu Bảo Quần ở phía sau Trương Dương, lập tức hiểu rõ, đây nhất định là phía Nam Tích tới đây khởi binh vấn tội, y ghé sát vào tai Lưu Bảo Toàn thấp giọng nói gì đó.

Lưu Bảo Toàn trên mặt cố nặn ra nụ cười: "Thì ra là đồng chí phía Nam Tích, các anh là vì chuyện nước ô nhiễm mà đến đây phải không?"

Lúc này trưởng ban bảo vệ dẫn hơn mười tên bảo vệ lao vào, Lưu Bảo Toàn nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi nhíu mày, y khoát tay ý bảo trưởng ban bảo vệ dẫn người ra ngoài chờ, Lưu Bảo Toàn vẫn mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Liêu không có ở đây, nơi này hiện tại do tôi phụ trách."

Trương Dương nói: "Tìm anh cũng vậy thôi, chuyện nước bị ô nhiễm thì các vị chắc là biết rồi, hiện tại hồ Thúy Vân Nam Tích tất cả đều bị ô nhiễm, nhà máy hệ thống cung cấp nước uống thành phố Nam Tích bởi vì nước ô nhiễm mà phải đình chỉ cung cấp nước, hơn một trăm vạn người dân thành phố Nam Tích đang gặp phải khốn cảnh không có nước để dùng, mà tất cả những điều này đều là vườn công nghiệp quốc tế khu khai phá Đông Giang tạo thành ô nhiễm cho sông Thoan! Từ lúc chúng tôi thông tri cho thị lý tới giờ đã được hơn ba tiếng đồng hồ, thế nhưng nước bẩn vẫn không ngừng đổ vào sông Thoan, xin hỏi các anh định xử lý như thế nào?"

Lưu Bảo Toàn vẫn mỉm cười nói: "Tiểu đồng chí, đừng gấp, chúng tôi là người phụ trách vườn công nghiệp quốc tế, chính phủ khu khai phá chúng tôi cực kỳ chú ý tới sự kiện lần này, chúng tôi đã triệu tập những công nhân ưu tú nhất của Đông Giang, đang tranh thủ từng phút từng giây xử lý chuyện này."

Cục trưởng cục thuỷ lợi Thành phố Nam Tích Triệu Bảo Quần nói: "Nhưng căn cứ với tình huống mà chúng tôi được biết, cho tới bây giờ, khu vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang vẫn không ngừng thải nước bẩn, nước bẩn vẫn đang liên tục chảy vào sông Thoan!"

Lưu Bảo Toàn đã quen chơi trò Thái Cực rồi, y mỉm cười nói: "Anh là chủ nhiệm Triệu của cục thuỷ lợi Nam Tích phải không, tôi không phải là đã nói rồi sao, hiện tại chúng tôi đã đang xử lý chuyện này, đường ống nước bẩn bị vỡ, công nhân của chúng tôi đang sửa gấp, bất kỳ chuyện gì cũng cần có một quá trình, không thể gấp gáp được, cả khu khai phá chúng tôi từ trên xuống dưới đều rất trọng thị sự kiện nước bẩn lần này, đang toàn lực ứng phó xử lý."

Trương Dương nghe là biết y chỉ nói cho có lệ, liền cười lạnh bảo: "Xử lý như thế nào? Các người cứ vậy để mặc cho nước bẩn tiếp tục chảy vào sông ư? Hơn một trăm vạn người dân Nam Tích chúng tôi đã không còn nước sạch để dùng rồi, điều mà các người nên làm là lập tức dừng xả nước."

Lưu Bảo Toàn nói: "Tiểu đồng chí, tôi đang nói chuyện với lãnh đạo của cậu, cậu có thể đừng chen vào có được không?" Trương đại quan nhân tuy rằng danh khí rất lớn, nhưng người trong thể chế Bình Hải không phải ai cũng biết mặt hắn. Lưu Bảo Toàn chính là một trong số đó, y cho rằng Trương Dương là người đi cùng Trương Dương, lại trẻ tuổi như vậy thì khẳng định là trợ thủ của Triệu Bảo Quần.

Trương Dương nói: "Anh đang nói những lời thừa thãi! Biết rõ rằng các người đang làm ô nhiễm hạ du sông Thoan, các người vẫn còn tiếp tục thải nước chính là biết pháp mà phạm pháp, người phụ trách của các người sẽ phải gánh trách nhiệm vì chuyện này.”

Lưu Bảo Toàn ở trước mặt nhiều người như vậy bị một thanh niên trẻ tuổi cãi lại, trong lòng tất nhiên là có chút tức giận, y nổi nóng nói: "Tôi nên làm gì không cần cậu phải dậy! Chúng tôi phải nghĩ tới toàn cục, làm thế nào mới có thể bảo đảm được lợi ích của quốc gia, làm như thế nào mới có thể giảm bớt tổn thất một cách thấp nhất, chúng tôi cần phải suy nghĩ toàn diện, tổng hợp thảo luận, sau cùng mới có thể đưa ra quyết định, không phải là cậu muốn thế nào thì làm thế nấy."

Trương Dương thật sự là nổi giận rồi, hắn gầm lên: "Đảm bảo lợi ích quốc gia ư, là bảo đảm lợi ích của bản thân các người mới đúng! Hiện tại các người là làm ô nhiễm nguồn nước của Nam Tích chúng tôi, người không có nước sinh hoạt là người dân thành phố Nam Tích chúng tôi, chỉ cần có là người có chút ý thức trách nhiệm xã hội sẽ lập tức đình chỉ thải nước bẩn, các người vì sao còn muốn tiếp tục thải nước bẩn, vườn công nghiệp quốc tế cái gì? Loại xí nghiệp ô nhiễm này nên đóng cửa từ lâu rồi!"

Lưu Bảo Toàn tức giận nói: "Người trẻ tuổi, nói chuyện đừng quá cuồng vọng! Cậu đứng nói thì tất nhiên là không đau lưng rồi!"

Trương Dương cầm lấy một bình nước khoáng, rầm một cái đập lên bàn hội nghị, nước bên trong chính là nước bẩn từ hồ Thúy Vân thải ra: "Các người đều mở to mắt ra mà nhìn, hiện tại nước hồ Thúy Vân đã biến thành bộ dáng gì rồi! Tất cả đều là bởi vì vườn công nghiệp quốc tế của các người đó, ai đám nói với tôi là cần quá trình thì người đó uống bình nước này đi!"

Lưu Bảo Toàn nói: "Cậu có ý gì? Đây là thái độ để giải quyết vấn đề ư? Chính phủ khu khai phá chúng tôi đã toàn lực ứng phó với chuyện này rồi, chẳng ai muốn xảy ra chuyện ô nhiễm cả, nhưng đường ống dẫn nước bị hỏng là chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi không thể bởi vì chuyện này mà đình công toàn bộ xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế được, cậu biết sẽ tạo thành tổn thất bao lớn không?"

Trương Dương nói: "Đó là chuyện của khu khai phá Đông Giang các người, vì sao hậu quả xấu do các người tạo ra mà Nam Tích chúng tôi phải gánh, lời nói của anh có tính không? nếu nói mà không được gì thì để người khác ra nói chuyện đi!"

Lưu Bảo Toàn bị hắn nói cho mặt xanh lét, gầm lên: "Tố chất của cán bộ Nam Tích các người là như vậy sao? Chúng tôi vốn dùng thái độ thành khẩn lịch sử để bàn chuyện với cậu, cậu nhìn bộ dạng của cậu đi, căn bản không phải là muốn giải quyết vấn đề, mà đẩy tất cả trách nhiệm lên người chúng tôi."

Trương Dương nói: "Tôi chẳng buồn nói nhiều với anh, trách nhiệm vốn chính là của các anh, còn cần phải đẩy à? Liêu Bác Sinh không ra mặt có phải không? Được! Tôi hôm nay nói rõ ở đây, vườn công nghiệp quốc tế của các người nếu không lập tức dừng sản xuất, tôi sẽ đi tìm bí thư Lương của Đông Giang các người để nói rõ lí lẽ, ông ta nếu không quản, tôi sẽ trực tiếp tìm tới tỉnh lý, tôi con mẹ nó không tin lại tà như vậy, vì sản xuất mà có thể hi sinh lợi ích của thành thị huynh đệ? Vì sản suất mà hi sinh sức khỏe của hơn trăm vạn người dân?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Cố tình gây sự, cậu căn bản chính là cố tình gây sự, cậu thích đi đâu nói lý thì tới đó mà nói, phương pháp xử lý của chúng tôi không sai, không thể bởi vì lợi ích của một bộ phận nhỏ người các anh mà hi sinh lợi ích kinh tế của cả Bình Hải."

Trương Dương bỗng nhiên làm ra một động tác khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, hắn mở bình nước khoáng, đổ nước bẩn bên trong khắp người Lưu Bảo Toàn, hắn chỉ vào Lưu Bảo Toàn mà mắng: "Anh con mẹ nó như vậy mà cũng tính là cán bộ được đảng bồi dưỡng nhiều năm ư, hơn một trăm vạn người dân thành phố Nam Tích mà ở trong mắt anh chỉ là một bộ phận nhỏ người ư, đừng lấy toàn cục ra nói chuyện với tôi, cho dù là đưa lên tới Trung ương thì tôi cũng sẽ đòi cái lý về!"

]Lưu Bảo Toàn tới tuổi này rồi, tự thấy ở khu khai phá cũng là người đức cao vọng trọng, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy bị Trương Dương hắn đầy nước bẩn ra người, tức giận đến nỗi tay chân run run: "Vô lại.... Vô.... Lại..."

Đám người của ban bảo vệ ở bên ngoài nghe nói phó chủ nhiệm khu khai phá bị người ta hắt nước bẩn, cả đám người tranh nhau lao vào, hai tên bảo vệ còn chưa kịp tới gần đã bị Trương Dương một quyền một cước đánh ngã, Trương Dương chỉ vào mũi Lưu Bảo Toàn mà mắng: "Tôi hiện tại đi tìm bí thư Lương, tôi không tin ông ta cũng mặc kệ lợi ích của thành thị huynh đệ!"

Trương Dương và Triệu Bảo Quần còn chưa tới thị chính phủ thị ủy Đông Giang thì bên này đã nhận được tin tức.

Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính đang mở một cuộc họp thường ủy, nghe nói tới chuyện này thì cũng ngẩn ra, y nói với Liêu Bác Sinh, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá: "Đồng chí Bác Sinh, chuyện này là sao?"

Liêu Bác Sinh thật ra trước khi đến thị lý họp đã biết chuyện ống nước bẩn của vườn công nghiệp quốc tế bị vỡ, y cười nói: "Ống nước bẩn của vườn công nghiệp quốc tế bị vỡ, cố một lượng nước chưa qua xử lý đã trực tiếp chảy vào sông Thoan, tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với hoàn cảnh nước hạ du, trước mắt đã khẩn cấp tu sửa, không ngờ phía Nam Tích nhanh như vậy đã truy cứu trách nhiệm rồi."

Các thường ủy thị ủy ở đây trên cơ bản vẫn duy trì trầm mặc, bởi vì mỗi người đều biết vườn công nghiệp quốc tế khu khai phá là Lương Thiên Chính làm ra, với quan điểm hiện tại thì định vị và tuyên chỉ của vườn công nghiệp quốc tế tồn tại vấn đề tương đối lớn, vườn công nghiệp quốc tế được đặt ở sông Thoan mà không hề cân nhắc ảnh hưởng đối với sinh thái ven bờ sông Thoan, mà chiêu thương tiếp sau đó rất không thuận lợi, mấy xí nghiệp gây ô nhiêm cao đã vào vườn công nghiệp quốc tế, mặc dù là như vậy, chính phủ cũng cấp điều kiện khá là ưu đãi.

Sau khi trải qua hai năm chiêu thương gian nan, khu vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang cuối cùng cũng bắt đầu trở nên phồn vinh, dưới sự hấp dẫn của chính sách ưu đãi, càng lúc càng nhiều ngoại thương nhìn trúng khu đất này, giá trị sản lượng của vườn công nghiệp quốc tế cũng đang không ngừng tăng lên, trở thành chính tích huy hoàng nhất trong sinh nhai chính trị của cá nhân Lương Thiên Chính, y cũng bởi vì thành công quy hoạch xây dựng vườn công nghiệp quốc tế mà có được sự thưởng thức của lãnh đạo, từ phó thị trưởng thành phố Đông Giang một đường lên chức, hiện giờ đã là phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, bí thư thị ủy Đông Giang, có thể nói vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang đối với Lương Thiên Chính có ý nghĩa rất đặc thù.

Lương Thiên Chính cũng không ngờ cái mà cải cách mở cửa mang đến là sự phát triển cao trên trù tính, sự phát triển của Bình Hải cơ hồ nằm ngoài sức tưởng tượng của y, sau khi càng lúc càng nhiều xí nghiệp vào vườn công nghiệp quốc tế, tệ đoan cũng đang không ngừng hiển hiện ra, điều đầu tiên làm khốn nhiễu y chính là vấn đề ô nhiễm, lúc trước mang ý niệm chiêu thương dẫn tư trong đầu, bất kể là hạng mục gì cũng đều bật đèn xanh cho họ, trong đó tự tay y cũng tiến cử hai đại xí nghiệp gây ô nhiễm nghiêm trọng, nhà máy chế thuốc của Đức và, tập đoàn mỹ phẩm và hàng hóa thường ngày An khấu của Hàn Quốc đều ở trong vườn công nghiệp quốc tế nắm được địa vị khá là quan trọng, các xí nghiệp to nhỏ khác hoặc nhiều hoặc ít cũng tồn tại vấn đề ô nhiễm, sau khi Lương Thiên Chính đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, cũng đã đề xuất vấn đề ô nhiễm của vườn công nghiệp quốc tế, đề nghị nhanh chóng đóng cửa vườn công nghiệp quốc tế hiện tại, một lần nữa lựa chọn lại, xây dựng lại.

Thái độ ngay lúc đó của Lương Thiên Chính là mặc kệ, vườn công nghiệp quốc tế là y đề xuất dựng lên, khi đó vườn công nghiệp quốc tế đã trở thành một trong những trụ cột chủ yếu trên kinh tế của Đông Giang, chính là vì vườn công nghiệp quốc tế được xây dựng mới khiến cho lão đại chính trị tỉnh Bình Hải là Đông Giang này cuối cùng cũng như ước nguyệt trở thành lão đại trên cả thu nhập kinh tế, Lương Thiên Chính từ đó cũng thu hoạch được lợi ích chính trị cực lớn, phủ định vườn công nghiệp quốc tế chính là phủ định chính tích của y, đương nhiên là một người lãnh đạo thành công, Lương Thiên Chính cũng ý thức được sự tồn tại của vườn công nghiệp quốc tế là một tai hoạ ngầm, y cũng làm ra một số cố gắng, ví dụ như ở khu vườn công nghiệp quốc tế thực hành công trình xanh hoá quy mô lớn, tạo ra dải phong cảnh thảm thực vật ven bờ sông Thoan, ở vườn công nghiệp quốc tế dựng lên nhà máy xử lý nước bẩn, nghiêm khắc xử lý tài liệu khí thải và nước thải ở khu vườn công nghiệp quốc tế, không thể nói những phương sách của y là không có hiệu quả, nhưng sự thật chứng minh, chỉ dựa vào xanh hoá và xử lý nước bẩn hậu kỳ là không thể hoàn toàn giải quyết toàn bộ vấn đề ô nhiễm của khu vườn công nghiệp quốc tế, theo sự phát triển của thời đại, theo càng lúc càng nhiều xí nghiệp vào vườn công nghiệp quốc tế, theo mở rộng quy mô xí nghiệp, loại mâu thuẫn này đã trở nên càng lúc càng nổi bật.

Lần này sự kiện thải nước bẩn cũng không phải là ngẫu nhiên, Lương Thiên Chính ở ngay tại chỗ đưa ra chỉ thị: "Lập tức tiến hành xử lý, cần phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết sự kiện ô nhiễm sông Thoan lần này, truy rõ trách nhiệm của người phụ trách tương quan, tiến hành một lần kiểm tra bảo vệ môi trường đối với tất cả xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế."

Sau khi Lương Thiên Chính kết thúc cuộc họp thường ủy, nhanh chân quay trở về văn phòng của mình, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh cũng đi theo.

Lương Thiên Chính nói: "Anh còn không mau về xử lý sự kiện nước bẩn đi à?"

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương, cá công nhân đang sửa rồi."

Lương Thiên Chính vẻ mặt ngưng trọng nói: "Bác Sinh, chuyện này liên quan tới lợi ích của thành thị huynh đệ, khá là phức tạp, anh nhất định phải xử lý cẩn thận!"

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương, anh yên tâm, chúng tôi đã xuất động công nhân thao tác thuần thục nhất, nhân viên công trình kỹ thuật trình độ cao nhất, căn cứ vào tiến trình sửa gấp hiện tại, trong mười hai tiếng đồng hồ chắc là có thể sửa xong ống nước thải bị vỡ."

Lương Thiên Chính đối với trình độ ô nhiễm cũng không biết rõ lắm, y đang chuẩn bị dặn dò gì đó thì thư ký của y tới, đưa di động cho y: "Bí thư Lương, bí thư Lý của thành phố Nam Tích gọi điện thoại tới."

Lương Thiên Chính nhìn Liêu Bác Sinh một cái, không cần hỏi cũng biết Lý Trường Vũ nhất định là gọi điện thoại tới để khởi binh vấn tội.

Lương Thiên Chính cầm lấy điện thoại, đi ra cửa sổ ở hàng lang: "Đồng chí Trường Vũ à! Tìm tôi có việc gì vậy?"

Lý Trường Vũ trước đó đã liên tục gọi mấy cú, nhưng Lương Thiên Chính vẫn đang họp, Lý Trường Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Bí thư Lương, tôi tìm ngài là vì chuyện ô nhiễm nước sông Thoan, hiện tại vườn công nghiệp quốc tế thải ra nước bẩn dọc theo sông Thoan chảy xuống hạ du, làm ô nhiễm hồ Thúy Vân, nhà máy nước khu bắc của Nam Tích chúng tôi bị ô nhiễm nghiêm trọng, toàn bộ nước dùng khu bắc đều xuất hiện vấn đề."

Lương Thiên Chính nói: "Trường Vũ à, tôi vừa rồi họp cũng là để giải quyết chuyện này, trước tiên tôi xin lỗi anh, xin lỗi toàn thể nhân dân thành phố Nam Tích, bởi vì sai lầm trên quản lý của chúng tôi mà đã tạo thành ảnh hưởng tới sinh hoạt của người dân thành phố Nam Tích, tôi đã giao trách nhiệm cho ngành tương quan lập tức giải quyết chuyện này, anh yên tâm đi, vấn đề nước bẩn rất nhanh sẽ được cải thiện."

Lý Trường Vũ nói: "Bí thư Lương, nhưng nước bẩn vẫn đang tiếp tục được thải."

Lương Thiên Chính nói: "Làm sạch cũng cần một quá trình, chuyện đã xảy ra thì không thể lập tức giải quyết toàn bộ được, đồng chí Trường Vũ, tôi thật sự là rất xin lỗi, tôi đảm bảo với anh, nhất định sẽ tra chuyện này tới cùng, truy cứu trách nhiệm của người quản lý tương quan."

Lương Thiên Chính đã nói tới nước này, Lý Trường Vũ cũng không tiện tiếp tục nói gì nữa, cấp bậc của Lương Thiên Chính cao hơn y, biểu hiện trong điện thoại cũng rất thành khẩn, người ta cũng không đùn đẩy trách nhiệm, đã biểu thị xin lỗi, còn đáp ứng sẽ cho y một câu trả lời, nói chuyện với Lương Thiên Chính cũng phải nắm rõ lực độ, không thể bức y quá găng được, Lý Trường Vũ tin vào trình độ chấp chính của Lương Thiên Chính, tin tưởng y có thể trong thời gian nhanh nhất xử lý tốt chuyện này."

Lương Thiên Chính nhận điện thoại của Lý Trường Vũ xong, vẻ mặt càng trầm trọng hơn, y nói với Liêu Bác Sinh: "Ô nhiễm đã ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của cư dân Nam Tích, phía Nam Tích rất có ý kiến."

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương, tôi thấy bọn họ có chút khuyếch đại tình huống chân thật rồi, phía chúng ta đúng là nên chịu trách nhiệm về sự kiện ô nhiễm này, nhưng bọn họ cũng không thể bức người quá đáng, chúng ta cần thời gian để xử lý." Y dừng một chút rồi nói khẽ: "Bí thư Lương, có chuyện chắc ngài chưa biết, phía Nam Tích có mấy quan viên tới, xâm nhập chính phủ khu khai phá, thái độ cực kỳ ngang ngược, ở trước mặt nhiều người còn đánh phó chủ nhiệm khu khai phá Lưu Bảo Toàn." Chuyện này cũng không phải là Liêu Bác Sinh thêm mắm thêm muối, tin tức mà y nhận được chính là như vậy, phía khu khai phá truyền đến tin tức là, Lưu Bảo Toàn bị người ta dùng nước bẩn hắt vào mặt, còn bị ăn đòn nữa.

Lương Thiên Chính nhíu mày nói: "Xảy ra vấn đề thì có thể thương lượng giải quyết, bọn họ vì sao tới đây đánh người?"

Liêu Bác Sinh nói: "Bọn họ yêu cầu tất cả xí nghiệp của khu vườn công nghiệp quốc tế của chúng ta lập tức đình chỉ sản xuât!"

"Vớ vẩn!" Lương Thiên Chính rõ ràng có chút tức giận, ô nhiễm là một chuyện, sản suất lại là một chuyện khác.

Liêu Bác Sinh nói: "Tôi đã nói rồi, nếu tất cả xí nghiệp của khu vườn công nghiệp quốc tế đều đình chỉ sản xuất, như vậy Đông Giang của chúng ta sẽ chịu tổn thất rất lớn!"

Lương Thiên Chính nói: "Được rồi, anh mau mau đi xử lý chuyện này đi, tận lực mà làm cho tốt, phải suy nghĩ tới lợi ích của thành thị huynh đệ, cũng tận hết khả năng đừng làm ảnh hưởng tới sản xuất bình thường của khu công nghiệp quốc tế, xử lý càng nhanh càng tốt, đừng khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn." Lương Thiên Chính nói xong xoay người đi, đi được hai bước thì lại nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, phía Nam Tích là ai tới đây xử lý chuyện này?"

Liêu Bác Sinh nói: "Triệu Bảo Quần của cục Thuỷ lợi và chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Trương Dương!"

Lương Thiên Chính nghe thấy tên của Trương Dương, trong lòng giật thót, không mất bao nhiêu thời gian y liền nghĩ ra mấu chốt trong đây, vấn đề ô nhiễm nước bất kể dù là như thế nào cũng không tới lượt quan viên của Ủy ban thể dục thể thao đến quản, phía Nam Tích sở dĩ phái Trương Dương tới đây, nhìn thì có vẻ hoang đường nhưng thật ra là quyết định sau khi tổng hợp các phương diện rồi mới đưa ra, Nam Tích trên địa vị kinh tế và chính trị không bằng được Đông Giang, tỉnh lị tỉnh Bình Hải, trong tỉnh Bình Hải, Lương Thiên Chính là phó tỉnh trưởng so với Lý Trường Vũ cũng có tiếng nói hơn, nhưng lần này Lý Trường Vũ rõ ràng chiếm hết đạo lý, nhưng đối với Lương Thiên Chính vẫn biểu hiện ra đủ lễ phép và khách khí. Mà y phái Trương Dương tới đây khởi binh vấn tội, lại chứng tỏ Lý Trường Vũ rất có thủ đoạn chính trị, rất có thao lược, Trương Dương là một viên mãnh tướng, bối cảnh và tính cách của hắn khiến hắn tở thành một nhân vật đặc biệt trong chính đàn Bình Hải, phong cách làm việc của hắn cũng không ai có thể bắt chước được. Lương Thiên Chính cũng hiểu rõ về Trương Dương, Lý Trường Vũ chọn hắn đến Đông Giang lý luận, có thể nói chọn đúng người rồi, càng là thế cục phức tạp, càng cần một thanh khoái đao, mà Trương Dương vừa hay là một thanh đạo sắc bén nhất trong chính đàn Nam Tích.

Lương Thiên Chính trở lại văn phòng không lâu thì Trương Dương và cục trưởng cục thuỷ lợi thành phố Nam Tích Triệu Bảo Quần tới cầu kiến, Lương Thiên Chính trước chuyện đã dự cảm được chuyện này, cũng đã dặn dò thư ký từ trước, chỉ cần là người phía thành phố Nam Tích tới đây tìm y, cứ nói là y không có ở đây, Lương Thiên Chính cũng không muốn lãng phí thời gian vì việc này nữa.

Triệu Bảo Quần nghe nói Lương Thiên Chính không có mặt, ngẩng đầu nhìn Trương Dương, đừng thấy ở Nam Tích y cũng tính là một nhân vật, nhưng tới Đông Giang rồi, tất cả đều phải trông vào Trương Dương, không phải là y không có chủ kiến, mà là ở một mẫu ba phân đất của người ta, y không dám có chủ kiến.

Trương Dương cũng không tin Lương Thiên Chính không có ở đây, hắn đoán rằng Lương Thiên Chính có mười phải là không muốn gặp mình, nhưng người ta đã nói là không có, mình cũng không thể xông vào, không thể khiếu mâu thuẫn của chuyện này trở nên gay gắt hơn.

Lúc này Trương Dương nhận được điện thoại của phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ nói với hắn, Lý Trường Vũ đã liên hệ với bí thư thị ủy Lương Thiên Chính của Đông Giang rồi, Lương Thiên Chính đáp ứng sẽ mau chóng xử lý chuyện này.

Trương Dương nói: "Mau chóng ư? Bọn họ có phải vẫn không ngừng thải nước bẩn vào sông Thoan hay không?"

Cung Kì Vĩ trầm mặc, một lát sau mới nói: "Căn cứ vào tình huống mà chúng tôi nắm được, khu vườn công nghiệp quốc tế vẫn đang tiếp tục thải nước bẩn vào sông Thoan, muốn dừng thải nhất định phải bắt toàn bộ vườn công nghiệp quốc tế của bọn họ dừng sản xuất, bọn họ khẳng định không muốn trả giá lớn như vậy."

Trương Dương tức giận nói: "Bọn họ không muốn bị tổn thất như vậy, nhưng lại bắt người dân Nam Tích chúng ta chịu thiệt ư? Hiện tại người không có nước dùng không phải là bọn họ mà là người dân thành phố Nam Tích chúng ta, bọn họ gây họa nhưng vì sao lại bắt chúng ta chịu trách nhiệm?"

Cung Kì Vĩ nói khẽ: "Trương Dương, chuyện này phải gây một số áp lực cho phía Đông Giang."

Trương Dương nói: “Chúng tôi đã tới khu khai phá rồi, không thấy bóng dáng chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá đâu cả, tới thị lý thì bí thư thị ủy cũng không có mặt, người ta tính chuẩn là chúng ta sẽ tới cho nên trốn rồi."

Cung Kì Vĩ nói: "Phải nghĩ biện pháp, nhất định phải bắt bọn họ thực sự coi trọng chuyện này từ trên xuống dưới, có điều phải chủ ý phương pháp xử lý chuyện, tận lực đừng để mâu thuẫn trở nên gay gắt."

Trương Dương oán giận nói: "Biết chuyện này khó giải quyết như vậy cho nên mới giao cho tôi, thị trưởng Cung, các vị hại tôi đến khổ."

Cung Kì Vĩ nghĩ thầm lần này cũng không phải là tôi giao chuyện này cho cậu, là bí thư Lý điểm danh, mà kể ra, chuyện này giao cho người khác thì đúng thật là không thể giải quyết được. Cung Kì Vĩ nói: "Năng lực của cậu là mạnh nhất mà, vả lại, thân là một trong những thành viên của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích, vấn đề nước dùng của người dân cũng liên quan chặt chẽ tới cậu."

Trương Dương vui lắm, hắn từ lúc nào cũng trở thành thành viên của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích vậy, Cung Kì Vĩ cho hắn mê hồn dược đây. Trương Dương nói: "Tôi tới thính thủy lợi! Chuyện này không thể cứ thế là xong được." Chuyện trên đời này sợ nhất là hai chữ nghiêm túc, Trương đại quan nhân lần này vừa hay rất nghiêm túc.

Triệu Bảo Quần đối với thính thuỷ lợi Bình Hải rất quen thuộc, nghe nói Trương Dương muốn đi tìm lãnh đạo thính thuỷ lợi, cũng tỏ vẻ đồng ý, chuyện này liên quan tới phá hoại tài nguyên nước công cộng, thuộc phạm vi quản hạt của thính thuỷ lợi, thông qua thính thuỷ lợi tạo áp lực cho thành phố Đông Giang vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.