Y Đạo Quan Đồ

Chương 1175: Chương 1175: Thành tích nổi bật(2)




Lương Hiểu Âu nói: “Tôi chỉ là một đại diện lâm thời thôi, nói ra thì cấp bậc của anh còn cao hơn tôi, sao tôi dám lãnh đạo anh cơ chứ?” Câu này cô nói mà lòng đắng ngắt.

Trương Dương cười nói: “Vậy được, tí nữa tôi sẽ nói với bí thư Lương, chúng ta đổi chỗ, tôi sẽ lãnh đạo cô.” Trương đại quan lúc nào cũng nói năng không suy nghĩ như vậy, hắn không hề xem Lương Hiểu Âu là đối thủ của mình, nên nói năng cũng rất tùy ý, lúc đó Trương đại quan chỉ chú ý đến việc đắc ý, không hề nghĩ đến Lương Hiểu Âu nghĩ thế nào.

Lương Hiểu Âu nghe những câu này liền trở nên khó chịu, nhưng cô vẫn giấu rất tốt, không biểu lộ ra sự không vui, nhưng nụ cười đã trở nên hơi gượng gạo, nhẹ nhàng nói: “Được thôi!”

Trương đại quan không để ý quá nhiều đến cô, lúc này nghe thấy một giọng con gái nhẹ nhàng vang lên: “Chủ nhiệm Trương!”

Trương Dương quay đầu lại, thì nhìn thấy vị phóng viên của Đông Nam Nhật Báo Vũ Ý đã đứng ở đằng sau hắn, cười rạng rỡ nhìn hắn. Trương đại quan đột nhiên nghĩ đến cá cược giữa hắn và cô ấy, cười hà hà gật đầu với cô.

Vũ Ý đến trước mặt Trương Dương, Trương Dương nói: “Cô không đi phỏng vấn bí thư Lương đi, còn đến tìm tôi làm gì?”

Vú Ý nhìn về phía Lương Thiên Chính và Từ Kiến Cơ rồi nói: “Họ đều là nhân vật tiêu điểm, tôi không chen vào được.”

Trương Dương nhìn qua đó, quả nhiên như vậy, mấy vị nhân vật tiêu điểm đều bị phóng viên vây lấy, Vũ Ý không thể chen vào được, hắn liền cười.

Vũ Ý nói: “Chúc mừng anh!”

Trương đại quan cố tình hỏi: “Chúc mừng tôi vì điều gì?”

“Chúc mừng anh ký được một thỏa thuận lớn như vậy, đã tiến gần thêm một bước với vị trí quán quân chiêu thương năm nay.”

Trương Dương cười ha ha nói: “Còn nhớ vụ cá cược giữa chúng ta không?”

Nhắc đến chuyện này, mặt Vũ Ý chợt đỏ lên, cô gật đầu nói: “Tôi vẫn nhớ, anh yên tâm, tôi không chạy làng đâu.”

Trương Dương nói: “Giờ cô có thể đi đặt nhà hàng được rồi, không cần phải cao cấp quá, nhưng nhất định phải đặc biệt, tôi không kén chọn đâu.”

“Hừ! Sao anh đã biết tôi nhất định sẽ thua chứ? Chẳng phải anh còn thiếu 200000000 sao?”

Trương đại quan cười, với hắn, 200000000 chẳng có gì khó cả, nếu như hạng mục của công viên chủ đề Dieter được ký kết, thì hắn đã có một hạng mục lớn hơn 1000000000.

Thường Lăng Phong gọi Trương Dương đến, hắn giới thiệu cho Trương Dương một người bạn, đó là thương nhân Mishima Masao. Người tên Mishima Masao này mặc dù là quốc tịch Nhật nhưng là một người Trung Quốc thực thụ, gã tên là Viên Chính Phúc, không có chút huyết thống Nhật Bản nào, nếu như cứ phải cố tình liên hệ đến Nhật Bản, thì vợ trước của gã là Mishima Eiko là người Nhật, sau khi hai người kết hôn, tên này không để vợ theo họ mình, mà lại nhập quốc tịch Nhật, ngay cả đến họ cũng đã thay đổi, về sau hai vợ chồng tình cảm bất hòa, sau khi ly hôn vẫn tên là Mishima Masao, theo lời của gã, nếu ở Nhật Bản mà không có một cái tên Nhật thì không dám chào hỏi người khác nữa.

Thường Lăng Phong và Mishima Masao quen nhau khi ở Nhật Bản, chỉ có điều lúc đó Mishima Masao vẫn ở dưới chân núi Phú Sĩ mở một quán ẩm thực Trung Hoa, đến giờ Mishima Masao đã phát tài nhờ ẩm thực, trở thành chủ tịch tập đoàn giáo dục Sakura Nhật Bản, nói ra thì việc này phải bàn từ quá khứ của Mishima, trước khi Mishima đến Nhật Bản, gã đã từng là giáo viên của trường đại học sư phạm Đông Giang, sau khi đến NHật, đương nhiên có đại học mời gã làm giảng viên, may mà Mishima còn nấu ăn khá ngon, nên đã mở quán ăn ở Nhật Bản, giờ đây ẩm thực Trung Hoa của gã đã có 7 nhà hàng chi nhánh rồi. Năm năm trước lại mở trường học, chủ yếu là nhắm vào học sinh du học từ Trung Quốc và con cháu của những người đi làm, không ngờ sau khi mở trường lại khá được hoan nghênh, số lượng người Trung Quốc ở Nhật Bản khá lớn, chỉ trong thời gian năm năm ngắn ngủi, Mishima đã mở được ba trường học, thành lập tập đoàn giáo dục Sakura. Lần này Mishima về nước là để mở trường học ở trong nước, thông qua con đường này, có thể làm cho những học sinh trong nước đến Nhật Bản du học được tiện lợi hơn, thúc đẩy giao lưu văn hóa giáo dục Trung Nhật.

Sau khi Thường Lăng Phong giới thiệu Mishima Masao cho Trương Dương, liền cười nói: “Mishima dự định đầu tư xây dựng một ngôi trường quốc tế ở Đông Giang.”

Trương đại quan nghe đến hai chữ đầu tư ngay lập tức có tinh thần: “Dự định đầu tư bao nhiêu?” Tên này rất thực tế.

Mishima Masao cười nói: “Tôi đã tìm hiểu về quy hoạch về khu giáo dục văn hóa của các anh, ban đầu định đầu tư 100000000.”

Trương đại quan rất vui mừng, khu đô thị mới rất ủng hộ việc đầu tư cho giáo dục, hắn cười nói: “Thật là nhiều!”

Số tiền 100000000 đương nhiên không thể so sánh được với mấy chục của tập đoàn Kiến Cơ, nhưng với một trường học mà nói, đây đã là một số tiền đầu tư không hề nhỏ, Trương Dương vỗ vai Thường Lăng Phong nói: “Việc này chủ nhiệm Thường có thể tự quyết định.”

Thường Lăng Phong cười khổ hạnh nói: “Chủ nhiệm Trương thật là xem trọng tôi quá!”

Trương Dương cười nói: “Người giỏi lúc nào chẳng mệt, anh phải chấp nhận thôi!”

Buổi trưa, Trương Dương đi gặp phó thị trưởng thành phố Nam Tích Cung Kỳ Vĩ ở khách sạn Tuệ Nguyên, Cung Kỳ Vĩ lần này đến Đông Giang để họp. Thời gian này Triệu Quốc Cường tham gia lớp học tập ở tỉnh, Cung Kỳ Vĩ lần này gọi cả gã đến ăn cơm.

Quan hệ của Trương Dương và Triệu Quốc Cường đã tốt lên nhiều, mặc dù Triệu Quốc Cường cũng tin rằng Trương Dương không hề hại chết em trai mình, nhưng dù sao em trai của gã chết ở trong xe Trương Dương, vì vậy gặp Trương Dương, luôn có một cảm giác không thoải mái.

Cung Kỳ Vĩ cười nói: “Tôi đã họp cả buổi sáng, nghe nói cậu đến Đông Giang đã làm công tác chiêu thương của Đông Giang lên như diều gặp gió, thật đúng là hối hận khi đã để cậu đi.”

Trương Dương cười nói: “Chỉ là may mắn mà thôi, thật ra tôi chẳng có năng lực gì hết.”

Cung Kỳ Vĩ vỗ vai hắn một cách thân thiết rồi nói: “Vào phòng rồi hẵng nói.” Gã đã đặt trước mấy chỗ ngồi, từ Sở Thiên Các họ ở có thể nhìn thấy mặt hồ Kim Thủy ở đằng xa xa. Ánh nắng mặt trời mùa thu lọt qua tấm kính cửa sổ chiếu vào người họ, vô cùng ấm áp.

Cung Kỳ Vĩ trải khăn ăn lên đầu gối, rồi mỉm cười nói: “Trương Dương, tiểu tử nhà cậu đến Đông Giang là quên cả đường về rồi. Quên hết cả đám bạn cũ của Nam Tích này rồi, cách gần như vậy, mà cũng chẳng thấy cậu về thăm lấy một lần, còn phải để cho tôi chủ động đến thăm nữa.”

Trương Dương cười nói: “Thị trưởng Cung đừng trách, bận lắm, tôi thật sự rất bận! Từ sau khi đến Đông Giang, tôi cũng chẳng được ở yên ổn mấy ngày, cả ngày đi hết từ nam ra bắc.”

Cung Kỳ Vĩ gật đầu nói: “Chúng ta làm thuê cho nhân dân đều phải như vậy cả, không thể nào tự quyết định được đâu, đúng là như vậy đó!”

Trương Dương cười nói với Triệu Quốc Cường: “Triệu cục bao giờ đến vậy?”

Triệu Quốc Cường nói: “Tôi đang tham gia lớp tập huấn tập trung ở trường đảng tỉnh, đã đến được một tuần rồi.”

Trương Dương nói: “Thế mà cũng không liên lạc với tôi!” Lời nói thì rất lịch sự, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, hắn và Triệu Quốc Cường không thể nào có được tình cảm như vậy.

Triệu Quốc Cường cười nói: “Học tập trung khá bận, thật sự là không lấy được thời gian trống, hơn nữa, công việc của các anh cũng rất bận, nên tôi cũng không muốn làm phiền.”

Cung Kỳ Vĩ bảo người dọn thức ăn lên, vì buổi trưa chỉ có ba người học, nên cũng không gọi quá nhiều thức ăn, Trương Dương hỏi về tình hình xây dựng khu công nghệ cao của Nam Tích, Cung Kỳ Vĩ liền cười nói: “Trước mắt tiến hành vẫn khá thuận lợi, vì có nhiều xưởng nổi tiếng đóng ở đây, về sự việc này, cậu có công rất lớn, đến cuối năm, chúng tôi còn định mời cậu về mở lễ biểu dương kìa.”

Trương Dương cười nói: “Ý tốt của mọi người tôi xin nhận, nhưng cuối năm cũng là lúc tôi bận nhất, có lẽ không có thời gian.”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Sau khi tôi đến Đông Giang, đã hiểu được một vài vấn đề của khu đô thị mới Đông Giang, khu đô thị mới rất được coi trọng, với anh mà nói đây là một cơ hội khó kiếm, chỉ cần anh nắm được cơ hội này, về sau viễn cảnh chính trị nhất định sẽ rất rộng mở.”

Trương Dương cười, nếu như trước kia nghe những lời này của Cung Kỳ Vĩ, hắn nhất định sẽ vui vẻ, tên này rất kỳ vọng ở việc thăng quan tiến chức, có điều giờ đây hắn chẳng có cảm giác gì, đây là một hiện tượng kỳ lạ, Trương đại quan đột nhiên mất đi cảm giác nhiệt tình với quan trường, mà hắn đã nảy sinh một cách nghĩ rất kỳ lạ, dù là làm đến thị trưởng, tỉnh trưởng thì đã làm sao? Bên trên chẳng phải vẫn có người quản lý hay sao, bình thường hắn vẫn phải đối mặt với những lừa dối, tranh đấu chính trị nói trắng ra là như vậy.

Vì là buổi trưa, ba người đều không uống thả phanh, khi Trương Dương uống rượu cùng Triệu Quốc Cường, hắn cười nói: “Triệu cục, mấy ngày trước tôi đã gặp được lệnh tôn ở Đông Giang.”

Triệu Quốc Cường ừm một tiếng, gã không nghe thấy cha mình nhắc tới điều này.

Trương Dương nói: “Hình như ông ấy có chút thành kiến về tôi.”

Triệu Quốc Cường cười, gã không hề thấy lạ vì điều đó, đến tận bây giờ cha của gã vẫn coi cái chết của em trai là trách nhiệm của Trương Dương. Triệu Quốc Cường nói: “Tính khí của cha tôi là như vậy, chưa chắc đã có thành kiến gì với anh đâu.”

Trương Dương nghe gã nói vậy, cũng không nói tiếp nữa, chủ đề liền chuyển sang Cơ Nhược Nhạn: “Tôi nghe nói Cơ Nhược Nhạn suýt nữa thì thành em dâu của anh?”

Triệu Quốc Cường gật đầu, gã lờ mờ cảm thấy rằng dường như giữa Cơ Nhược Nhạn và Trương Dương đã xảy ra chút chuyện không vui.

Trương Dương nói: “Hình như giờ cô ấy rất thân thiết với Lương Khang đó.”

Triệu Quốc Cường nói: “Tôi không thân với cô ấy, sự việc của cô ấy tôi không rõ lắm.”

Trương Dương nhận ra Triệu Quốc Cường đang cố ý tránh né vấn đề, hắn thở dài rồi nói: “Thật ra có một số việc vốn dĩ đã là một sự hiểu nhầm, nếu cứ để sự hiểu lầm tiếp tục phát triển, thì chẳng tốt với ai cả.”

Triệu Quốc Cường nói: “Quan điểm nhìn nhận vấn đề của mỗi người đều không giống nhau, không thể thay đổi dễ dàng được.” Gã đang nói khéo với Trương Dương rằng, mặc dù gã không cho rằng Trương Dương là hung thủ giết em trai, nhưng cha gã và Cơ Nhược Nhạn không hề cho rằng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.