Tiêu Nãi Vượng vẫn là lần đầu tiên quan tâm tới nghiệp học của mình. Trương Dương cười nói: vẫn thế, tôi ở phương diện học tập không có thiên phú, không tính là thông minh, nhưng cũng không phải là ngu ngốc. Nếu như bình thường thì chắc có thể tốt nghiệp.
Tiêu Nãi Vượng nói: Tốt nghiệp Nghiên cứu sinh à! Thật là không dễ dàng, người trẻ tuổi giống như cậu mà có thể kiên trì học tập thì cũng không gặp nhiều lắm.
Trương đại quan nhân cười nói: Bộ trưởng Tiêu à, lời này của ngài là chế giễu tôi phải không, tôi chỉ là cố lấy cái bằng thôi.
Tiêu Nãi Vượng chỉ chỉ vào hắn: Thái độ không đoan chính. Đúng rồi, cậu vẫn hài lòng với công tác của mình ở Tân Hải chứ?
Trương Dương nói: Hài lòng.
Tiêu Nãi Vượng nói: Có muốn thay đổi hoàn cảnh hay không?
Trương đại quan nhân chớp chớp mắt. Đây là muốn điều mình ra khỏi Bắc Cảng ư? Trương Dương nói: Bộ trưởng Tiêu, tôi phạm sai lầm gì à?
Tiêu Nãi Vượng nói: Không! Năm nay còn định cho cậu vào mười tốt của tỉnh ấy chứ.
Trương Dương nói: Tôi ở Tân Hải làm rất tốt, vì sao muốn điều tôi đi?
Tiêu Nãi Vượng nói: Có nói là điều cậu đi đâu, chỉ là trưng cầu ý kiến của cậu một chút thôi mà.
Trương Dương nói: Tôi thực sự không muốn đi, làm việc dù sao cũng phải đến nơi đến chốn, không thể chuyện vừa mới bắt đầu tôi đã vỗ mông bỏ chạy lấy người, những công tác trước đây tôi làm ra chẳng phải là uổng phí ư?
Tiêu Nãi Vượng cười nói: Đã nói chỉ là trưng cầu ý kiến, cậu nếu không muốn đi thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cân nhắc thận trọng.
Trương Dương nói: Đây là ý tứ của ngài ư? Hắn luôn cảm thấy chuyện này không thể là ý tứ của Tiêu Nãi Vượng, cho nên mới hỏi vậy.
Tiêu Nãi Vượng nói: Thằng ôn này luôn nghĩ quá nhiều, chỉ hỏi ý kiến của cậu một chút thôi, chứ có phải trực tiếp hạ lệnh cho cậu đâu.
Trương Dương nói: Không phải tôi nghĩ nhiều, mà là tôi không thể không nghĩ nhiều, hiện tại Trần Cương và Tảm Thế Kiệt sa lưới, chuyện của Bắc Cảng xem như là có chút manh mối, ngài bên này liền bàn chuyện điều chuyển công tác với tôi, tôi sao mà không nghĩ.
Tiêu Nãi Vượng cười ha ha: Thằng nhóc cậu có cái tính cố chấp như lừa.
Trương Dương nói: Lại mắng tôi rồi, đầu óc tôi sao có thể như được lãnh đạo các nài, bước chân tôi có thể theo kịp, nhưng đầu óc thì không bằng.
Tiêu Nãi Vượng nói: Không theo kịp thì cư nghỉ ngơi một chút đi, ai miễn cưỡng cậu.
Trương Dương nói: Thật là có chút , thất vọng vốn tôi còn tưởng rằng ngài gọi tôi tới là muốn thăng cho tôi.
Tiêu Nãi Vượng nói: cậu không phải vừa mới lên phó thính ư, sao lại nhắc tới muốn thăng, cho rằng thăng quan là ngồi tên lửa à?
Trương Dương nói: Bộ trưởng Tiêu, ngài tiết lộ chút cho tôi đi, bảo tôi rời khỏi Tân Hải là ý tứ của ai?
Tiêu Nãi Vượng cười nói: Tôi chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, đúng rồi, cậu đừng ở trước mặt bí thư Tống nhắc tới chuyện này nhé.
Trương Dương nghĩ thầm đến giờ ông không ngờ còn muốn vòng vèo lừa tôi, chuyện này tám chín phần mười chính là ý tứ của Tống Hoài Minh.
Tiêu Nãi Vượng tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, uống ngụm trà rồi nói: Đúng rồi, chuyện của Văn Hạo Nam cậu nghe nói chưa?
Trương Dương nói: Tôi hiện tại đối với hắn là kính nhi viễn chi, hắn không tìm tôi gây phiền toái tôi đã phải cám ơn trời đất rồi, làm sao có thời giờ quan tâm tới chuyện của hắn.
Tiêu Nãi Vượng nói: Đêm qua hắn bị người ta bắt cóc, ném vào một căn nhà rách ở trên núi hoang ngoại ô, cũng may không sao! cậu thực sự không nghe nói tới chuyện này à?
Trương Dương đã biết chuyện này là Lệ Phù và Tang Bối Bối liên thủ làm ra , nhưng hắn tất nhiên bất kể là như thế nào cũng không thể nói ra chân tướng, lắc đầu nói: Không nghe nói, bộ trưởng Tiêu, ngài hỏi tôi chuyện này là có ý gì? Có liên quan tới tôi ư? Chẳng lẽ chuyện này lại muốn đổ lên đầu tôi?
Tiêu Nãi Vượng cười nói: cậu đa nghi thế, trẻ tuổi mà sao đã có nhiều tâm nhãn như vậy.
Trương Dương nói: Đành chịu thôi, giao tiếp với đại nhân các ngài, không có chút tâm nhãn thì bị bán lúc nào không biết.
Tiêu Nãi Vượng nói: người có thể bán cậu thực sự là không có được bao nhiêu đâu.
Sau khi rời khỏi bộ tổ chức tỉnh, Trương đại quan nhân cảm thấy mình nên nói chuyện tử tế với Tống Hoài Minh, lần này sau khi đến Đông Giang, thủy chung chưa gặp mặt y, tao ngộ của mình mấy ngày qua y không thể không biết, trong lòng Tống Hoài Minh rốt cuộc có thái độ gì? y có bởi vì chuyện lần này mà cảm thấy tức giận hay không? Việc này phải gặp mặt y mới biết được.
Trước khi chưa nắm chắc thái độ thực sự của Tống Hoài Minh, Trương Dương không dám trực tiếp gọi điện thoại cho y, mà trước tiên gọi tới nhà Tống Hoài Minh, điện thoại trong nhà không có ai nhấc, vì thế Trương Dương liền gọi tới văn phòng bí thư tỉnh ủy.
Người nhận điện thoại là thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, hắn nói với Trương Dương là bí thư Tống đang tiếp khách, hôm nay e là không có thời gian gặp hắn.
Gác điện thoại, Trương Dương cân nhắc, đây có phải đại biểu cho Tống Hoài Minh trên trình độ nhất định đã ghẻ lạnh mình? Hắn thôi không nghĩ nữa. Nhớ tới lần này đến Đông Giang chưa tới trung tâm phục hồi chức năng thăm Lưu Diễm Hồng, vì thế liền tới đó.
Khi tới trung tâm phục hồi chức năng, Lưu Diễm Hồng đang được làm vật lý trị liệu dưới sự trợ giúp của nhân viên y tế, dùng rào chắn như xà kép, thử lực lượng chi dưới của cô ta.
Trương Dương không làm phiền cô ta, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.
Lưu Diễm Hồng tập luyện rất vất vả, cũng rất kiên trì. Trương Dương rất vui mừng nhìn thấy, so với lần trước mình tới gặp thì cô ta đã tiến bộ các rất nhiều, chứng minh cơ năng tứ chi của Lưu Diễm Hồng đang trong quá trình khang phục, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không lâu nữa, cô ta có thể dựa vào gấy chống để đi lại.
Lưu Diễm Hồng kiên trì tập xong chương trình trị liệu hôm nay mới dưới sự trợ giúp của hộ sĩ ngồi lại xe lăn, cầm chai nước khoáng uống mấy ngụm.
Trương Dương nói: Không tồi! Chị Lưu, Cứ tiếp tục như vậy, giờ này sang năm chị có thể tham gia thế vận hội Olimpic rồi đấy.
Lưu Diễm Hồng cười quay mặt lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trương Dương, cô ta lắc đầu nói: cậu nói là thế vận hội giành cho người khuyết tật à?
Trương Dương nói: The Youth Olympic Games mới đúng.
Lưu Diễm Hồng nói: Vẫn lắm mồm như xưa.
Trương Dương nói: Cái này gọi là chém gió giỏi.
Hộ sĩ bên cạnh Lưu Diễm Hồng chớp chớp mặt nhìn nhìn Trương Dương, Trương đại quan nhân cười cười với cô ta: Chị Lưu, tiểu thư hộ sĩ này mới tới à, xin quá. Câu này khiến cho hộ sĩ đỏ mặt.
Lưu Diễm Hồng không khỏi oán trách lườm hắn một cái, thằng ôn này đúng là không thể cho gặp cô nương xinh đẹp. Cô ta nói khẽ: cậu đẩy tôi ra ngoài hít thở không khí.
Trương Dương gật đầu, giúp Lưu Diễm Hồng ra ngoài.
Bên ngoài gió rất lớn, Trương Dương khoác áo lông dê cho Lưu Diễm Hồng: Chị Lưu, hay là quay về đi, ngoài này gió lớn quá.
Lưu Diễm Hồng nói: Không sao, cả ngày cứ ở trong phòng, buồn muốn chết.
Trương Dương nói: Có chịu thêm đi, sang năm chị có thể đi lại như bay rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: cậu được thả lúc nào thế.
Trương đại quan nhân nói: Chị Lưu à, lời này không đúng đâu, tôi căn bản đâu có bị giam.
Không phải mấy ngày trước chuyên chính cậu ư?
Chuyên chính ai chứ không chuyên chính được tôi đâu, đồng chí tốt giữ nghiêm kỷ luật như tôi vĩnh viễn không thể lưu lạc tới tình trạng đó, trừ phi có người cố ý hại tôi. Biểu hiện của Trương đại quan nhân rất tự tin.
Lưu Diễm Hồng nói: Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, tôi đã nói với cậu rồi, chú ý vấn đề tác phong, đừng cứ nhìn thấy nữ hài tử xinh đẹp là xán vào, cậu có vợ chưa cưới rồi, trong lòng vẫn không chịu đứng đắn, cú ngã lần này không nhẹ chứ? Lưu Diễm Hồng rất hiểu Trương Dương.
Trương đại quan nhân bật cười hắc hắc.
Có gì buồn cười?
Ai mà không có vài ba người bạn khác giới, lão gia hỏa kia Lưu Chiêu rõ ràng muốn chơi tôi.
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi cảnh cáo cậu, đừng có nói xấu sau lưng lãnh đạo.
Trương Dương nói: Vậy thì cho phép lãnh đạo ở sau lưng làm chuyện thiếu đạo đức mà không cho người ta nói à? Tốt nhất đừng để tôi gặp hắn.
Lưu Diễm Hồng nói: Công là công, tư là tư, chuyện của cậu tôi cũng có nghe nói một chút, đổi thành là tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào, lòng dạ cậu nên thoáng đạt một chút, đừng có suốt ngày nghĩ là người ta nhắm vào cậu.
Trương đại quan nhân cười nói: Hắn có lẽ không phải đang nhằm vào tôi, nhưng nhất định là đang nhằm vào bí thư Tống.
Lưu Diễm Hồng nói: Trước đây không phát hiện cậu không ngờ còn có thể bàn lộng thị phi như vậy.
Trương Dương nói: Chị Lưu, lúc ban đầu tôi cũng bực lắm, nhưng sau khi tôi phát hiện Văn Hạo Nam bị cuốn vào thì liền minh bạch, chuyện này không chỉ là nhằm vào tôi.
Lưu Diễm Hồng nói: Có một số việc cậu không nói ra thì cũng không ai bảo cậu câm đâu. Lưu Diễm Hồng tuy rằng không hề tự mình trải qua chuyện này, nhưng cô ta lại có thể nhìn ra sự ảo diệu trong đó. Bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Chiêu, phó thính trưởng thính công an Vinh Bằng Phi, những người này đều làm trong quan trường hơn mười năm, bọn họ sao lại không lĩnh ngộ ra ý tứ của Tống Hoài Minh.