Y Đạo Quan Đồ

Chương 622: Chương 622: Thì ra là thế




Xe của Trương Dương chạy về trấn, Khương Lượng tìm được thuốc hạ sốt uống vào, trên xe không có mở cửa sổ, hắn mặc áo khoác thật dày trên người rồi mà vẫn còn kêu lạnh. Sau khi rời khỏi Lô Gia Lương, tình hình giao thông rõ ràng được cải thiện hơn nhiều, tốc độ xe cũng nhanh hơn, Trương Dương nói : "xem ra chúng ta kịp trở về Xuân Dương dùng bữa trưa rồi"

Khương Lượng nói : "Tôi muốn ngủ, không muốn ăn cái gì cả"

Trương Dương nói : "Này, cậu là một thằng đàn ông mà sao lại giống một tiểu nha đầu quá vậy?"

Khương Lượng cười khổ : "Chăn của hắn vừa nhỏ vừa mỏng, xung quanh phòng thì toàn chổ hở, lần này tôi đã bị cậu làm cho chịu khổ rồi"

Trương Dương nói : "Một chút khổ mà cũng không chịu nổi, đảng và quốc gia làm sao yên tâm giao gánh nặng cho cậu"

Khương Lượng nói : "Vai tôi nhỏ, khí lực kém, giao cho tôi trọng trách lớn quá chỉ sợ là tôi sẽ bị đè chét, thôi tôi cứ thành thật ở tại Giang thành đi"

Trương Dương nó : "Nói nửa ngày, thì ra cậu căn bản là không muốn đến Nam Tích làm phó cục trưởng?"

Khương Lượng đem sự thật nói ra, lúc đầu khi Trương Dương kêu hắn đến Nam Tích, hắn quả thật là không muốn, vợ và con đều ở Giang thành, hơn nữa hắn ở Giang thành phát triển bản thân không tồi, có cơ sở tương đương rồi, cục trưởng Vinh Bằng Phi rất trọng dụng hắn, cũng không muốn hắn đi, sở dĩ hắn đáp ứng với Trương Dương, cũng bởi vì nể giao tình của hai người, nếu Trương Dương cần trợ giúp, thân làm bạn nên hắn đành bụng làm dạ chịu luôn, nhưng mà bởi vì sự can thiệp bên cục công an làm cho ổn thỏa, cái này đã làm thỏa mãn tâm tư của Khương Lượng. Khương Lượng nói : "Có một chút không muốn đi, chỉ là cậu đã mở miệng rồi, tôi cũng không thể không đáp ứng được, bây giờ trên tỉnh không cho tôi đi, cậu có trách tôi cũng không được"

Trương Dương nói : "Là bạn thân thì có tội gì phải trách, lúc đầu cậu đáp ứng tôi, tôi đã rất cảm kích rồi"

Khương Lượng nói : "Tôi nghe nói quan hệ của cậu và Triệu Quốc Cường không được tốt lắm, lần này hắn ta đi Nam Tích, có thể gây bất lợi cho cậu hay không?" Lúc đầu Trương Dương bị hoài nghi là có liên quan đến vụ án của Triệu Quốc Lương, chuyện này rất nhiều người biết đến.

Trương Dương nói : "Hắn dám? Bên công an đã điều tra rõ rồi, tôi và cái chết của Triệu Quốc Lương không hề có chút quan hệ nào cả, chỉ là có người muốn hãm hại tôi, cho nên trộm xe của tôi, đụng chết hắn ta"

Khương Lượng nói : "Oan gia nên giải không nên kết, mượn cơ hội này, cậu cứ nói thẳng với Triệu Quốc Cường đi ..." Hắn ho khan một tiếng, lấy khăn tay ra, hỉ một đống nước mũi, thở hổn hển nói : "Con người của Triệu Quốc Cường tôi cũng đã tiếp xúc vài lần rồi, năng lực rất tốt, cũng có tinh thần trọng nghĩa"

Trương Dương nói : "Tôi không có hứng thú với con người của hắn, chỉ cần hắn không chủ động trêu chọc vào tôi, thì tôi khẳng định là không đụng vào hắn, đúng rồi, cậu ở Xuân Dương lâu như vậy, có nghe đến người nào tên Trần Thiên Trọng không?"

Khương Lượng sửng sốt một chút, nhíu mày suy tư, lắc đầu nói : "Cho đến bây giờ vẫn chưa nghe nói qua"

Trương Dương nói : "Cục thủy lợi của Xuân Dương"

Khương Lượng nói : "Ở Xuân Dương có nhiều bộ phận như vậy, tôi không có khả năng đều quen với mọi người, đúng rồi, cậu đột nhiên hỏi thăm người này để làm gì?"

Trương Dương nói : "Hiệu trưởng Trần nói cho tôi biết một việc, những thanh niên tri thức đến thôn Thạch Oa tổng cộng có tám người, Trần Thiên Trọng là một trong số đó, cũng là đội trưởng của bọn họ!"

Khương Lượng nói : "Chỉ những cái này thôi sao?"

Trương Dương cười nói : "Chỉ sợ là cậu không nghĩ ra, Đổng Đắc Chí cũng là một trong những thanh niên tri thức, Hứa Thường Đức, Vương Quân Dao, Trầm Tĩnh Hiền, tất cả đều ở cùng một đội, bọn họ đều quen biết lẫn nhau"

Khương Lượng nghe xong tin tức này cũng vô cùng kinh ngạc, lúc trước hắn đã từng điều tra tư liệu của Đổng Đắc Chí, trong đó không hề có ghi chép về việc xuống nông thôn, Khương Lượng nói : "Thảo nào Hứa Thường Đức lúc trước lại tín nhiệm Đổng Đắc Chí như vậy, vẫn luôn đề bạt hắn. Đổng Đắc Chí không có bằng cấp gì, cũng không có thành tích công tác chói mắt nào hết, mà lại có thể leo lên đến vị trí phó cục trưởng cục công an" Đổng Đắc Chí ở trong hệ thống công an Giang thành không hề có bao nhiêu uy tín cả, khi Điền Khánh Long ở Giang thành, gã ta vẫn luôn bị hào quang của Điền Khánh Long che mờ, Điền Khánh Long đến tỉnh không lâu, liền tuôn ra một loạt chuyện hắn hãm hại Điền Bân, và đã trở thành hình tượng phản diện điển hình của hệ thống công an Giang thành.

Trương Dương nói : "Tôi đã nhìn ra rồi, hiệu trưởng Trần có một số việc không muốn nói, theo cách nói của ông ta, sau khi ông ta đến thôn Thạch Oa một thời gian, bởi vì phát ngôn những lời nói chống lại chủ nghĩa xã hội, cho nên bị người ta bắt giữ, giam trong phòng hết nửa năm, trong thời gian đó xảy ra bao nhiêu việc, ông ta không hề biết. Mà Trần Thiên Trọng này vẫn luôn ở tại thôn Thạch Oa, ông ta hẳn là hiểu chuyện của những thanh niên tri thức này"

Khương Lượng nói : "Nói như vậy, con người của Vương Quân Dao có khả năng có vấn đề"

Trương Dương nói : "Tôi cũng nghĩ như thế, có điều muốn điều tra rõ chuyệ nnày, nhất định phải điều tra rõ quan hệ của bọn họ lúc còn ở thôn Thạch Oa"

Khương Lượng nói : "Trầm Tĩnh Hiền không nói, Trần Ái Quốc không muốn nói, Vương Quân Dao căn bản là không nói, Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí thì đã chết, bây giờ xem ra, hy vọng mở ra bí mật lớn nhất của chúng ta chỉ nằm trên người của Trần Thiên Trọng"

............................................

Vào buổi trưa cùng ngày, bọn họ đã thuận lợi về đến Xuân Dương, cơn sốt của Khương Lượng đã dỡ hơn, nhưng mà thân thể vẫn còn chút mệt mỏi, hai người vào một quán cơm đối diện cục thủy lợi ăn tùy tiện, vừa đến giờ vào làm ca chiều thì chạy vào cục thủy lợi, phó cục trưởng cục thủy lợi Tạ Siêu đều biết hai người họ, Tạ Siêu là bạn học cũ của Ngưu Văn Cường, cũng là người quen cũ của Khương Lượng và Trương Dương. nhưng mà trong mấy năm nay, Tạ Siêu vẫn luôn giẫm chân tại chổ, vẫn làm phó cục trưởng cục thủy lợi. Nhìn Trương Dương và Khương Lượng, tốc độ lên chức của người ta có thể so với tên lửa rồi, trong lòng Tạ Siêu có vài phần hâm mộ, hắn cũng biết đây là một cơ hội tốt, nhiệt tình mời bọn họ đến làm tiệc, ngoài miệng thì oán giận nói : "Chủ nhiệm Trương, cục trưởng Khương, hai người cũng thật là, đến Xuân Dương cũng không nói cho tôi biết một tiếng, để tôi chuẩn bị trước"

Trương Dương cười nói : "Lần này chúng tôi đến là tìm anh hỗ trợ"

Tạ Siêu nói : "Nói đi, chỉ cần có thể giúp tôi tuyệt đối sẽ hết sức"

Khương Lượng gọi một ly trà nóng, vừa mới khỏi bệnh thì không thể uống rượu.

Trương Dương nói : "Cục thủy lợi của anh có ai tên là Trần Thiên Trọng hay không?"

Tạ Siêu nhíu mày nói : "Trong cục từ trên xuống dưới tôi đều biết cả, nhưng cũng không nghe nói qua về tên của người này"

Trương Dương nói : "Trần Thiên Trọng là thanh niên tri thức của năm 1966, hẳn là cũng năm mươi tuổi rồi"

Tạ Siêu nói : "Tôi đã làm việc tại cục thủy lời mười năm rồi, nếu như tôi không biết, thì hẳn là một ông già rồi, có thể là đã bị điều đi trước khi tôi đến đây" Hắn gọi điện thoại đến phòng thường trực, kêu lão Triệu của phòng thường trực đến, lão Triệu đã làm việc tại cục thủy lợi ba mươi lăm năm rồi, chuyện quá khứ ông ta cũng tương đối quen thuộc.

Lão Triệu nhanh chóng đi đến văn phòng, nghe nói đến tên của Trần Thiên Trọng, lão Triệu gật đầu nói : "Tôi biết, TrầnThiên Trọng, đã từng làm việc tại cục thủy lợi vào mấy năm sáu mươi, nhưng mà làm không bao lâu thì đã bị đuổi rồi, thành phần gia đình của hắn ta hình như không được tốt, sau này hắn cưới một cô gái ở Xuân Dương, lúc hắn kết hôn có mời chúng tôi đến rước dâu, năm 74 hay 75 gì đó, hắn đột nhiên qua đời"

Trương Dương và Khương Lượng liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai người tràn đầy vẻ thất vọng.

Vất vả lắm mới tra được đầu mối này, không ngờ manh mối đó lại bị đứt ở đây.

Khương Lượng nói : "Triệu sư phụ, ngài còn nhớ vợ của Trần Thiên Trọng tên là gì không? Làm việc ở đâu?"

Lão Triệu suy nghĩ một chút, nói : "Hình như họ Cảnh, tên gì nhĩ, cậu xem cái trí nhớ của tôi kìa, đến tuổi này rồi không dùng được nữa" Lão Triệu cúi đầu suy nghĩ một chút, tựa hồ nghĩ ra cái gì đó : "Đúng rồi, cô ta có một đứa con gái, lớn lên xinh như tiên vậy, nghe nói hai năm trước đậu vào Thanh Hoa, là trạng nguyên của Nhất Trung chúng ta"

Đầu của Trương đại quan nhân nổ cái đùng! Mẹ nó chứ, đi hết một vòng lớn lại về đến trên người của Trần Tuyết, hắn có nhận định như vậy, bởi vì trạng nguyên của Nhất Trung vốn không nhiều, lớn lên xinh đẹp như tiên nữ thì càng chỉ có một, đó chính là Trần Tuyết, Trương Dương thấp giọng nói : "Vợ của Trần Thiên Trọng có phải tên là Cảnh Tú Cúc không?"

Lão Triệu bừng tỉnh gật đầu nói : "Đúng rồi, là Cảnh Tú Cúc, cậu không nói tôi cũng quên mất"

Trên đời này đúng là không thiếu những chuyện không ngờ, Trần Thiên Trọng là chồng của Cảnh Tú Cúc, cha của Trần Tuyết, con trai của Trần Sùng Sơn, anh ruột của Đỗ Thiên Dã, Trương Dương cảm thấy quan hệ bên trong càng ngày càng trở nên phức tạp, hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện Tô Viện Viện thay đổi lời khai, lúc trước Tô Viện Viện từ chối làm chứng cho Trần Sùng Sơn, lẽ nào chuyện này có liên quan đến mẹ của cô ta, nếu như thật sự là Trầm Tĩnh Hiền, vì sao bà ta lại thù hận Trần Sùng Sơn? Lẽ nào giữa bà ta và Trần Sùng Sơn cũng có một đoạn quá khứ không muốn cho người khác biết?

Chuyện tình cảm trong cuộc sống, luôn là một vấn đề phức tạp, sau khi rời khỏi cục thủy lợi, và Trương Dương và Khương Lượng cũng chia tay nhau tại đây, Khương Lượng ngồi xe trở về Giang thành, còn Trương Dương thì quyết định ở lại Xuân Dương một ngày, hắn muốn điều tra rõ chuyện của Trần Thiên Trọng, hắn tin tưởng rằng từ chổ của Cảnh Tú Cúc và Trần Sùng Sơn có thể tìm được đáp án.

....................................

Trước khi Trương Dương đến núi Hắc Giả có gọi điện thoại, được báo cho biết là Cảnh Tú Cúc không ở nhà, bà ta nhân lúc được nghỉ tết nguyên đán, đã đến kinh thành thăm con gái Trần Tuyết, Trương Dương chỉ có thể lái xe đến núi Thanh Thai, hắn và Trần Sùng Sơn là bạn lâu năm, trong chuyện này, Trần Sùng Sơn hẳn là sẽ không gạt hắn.

Mấy năm nay khai thác du lịch tại núi Thanh Thai đã có quy mô tương đối, còn hơn là ở chân núi nữa, đường đi bên này cũng được xây dựng tốt hơn nhiều, những đoạn đường nguy hiểm ngày xưa, bây giờ đã được cải tạo trên diện rộng rồi, đường rộng và bằng phẳng, không còn những khúc cua quanh co nữa, Trương Dương vừa lái xe vừa thưởng thức sự thay đổi của núi Thanh Thai, xe cộ đến nơi này du ngoạn rõ ràng là gia tăng không ít, hai bên đường cũng mọc lên không ít những hàng quán, ảnh hưởng của du ngoạn núi Thanh Thai đã càng lúc càng lớn, Trương Dương bỗng nhiên nhớ ra chuyện lúc đầu thuyết phục An lão đầu tư vào du lịch cho núi Thanh Thai, xem ra phán đoán của bọn họ lúc đầu là chính xác, tài nguyên thiên nhiên tuyệt hảo trên núi Thanh Thai quả nhiên là một bảo tàng khổng lồ dùng mãi không bao giờ cạn.

Khi xe ô tô tiến vào đường lên núi, thấy được tấm ảnh thật lớn của đại sứ hình tượng Hà Hâm Nhan trên núi Thanh Thai, Trương Dương cười tủm tỉm nhìn một hồi, muốn lên núi thì phải mua phiếu tại chổ này, cái này được bắt đầu vào tháng sáu năm nay, bây giờ đang là mùa ế khách, cho nên một phiếu chỉ hai mươi đồng, mùa đông khách thì ba mươi đồng, xem ra thương nghiệp hóa du lịch là xu thế tất yếu.

Trương Dương mua phiế, lái xe dọc đường núi mà đi, bây giờ ô tô đã có thể trực tiếp chạy dưới mây xanh rồi, Trương Dương cũng không đến thôn Thanh Hà nhìn những người thân hàng xóm, hắn biết những người dân nơi này rất nhiệt tình, nếu như biết hắn đến, thì ngày hôm nay khẳng định sẽ mở tiệc tiếp đãi thịnh tình, và hắn tất nhiên là không cách nào thoát thân.

Khu giải trí điện ảnh truyền hình hiện đại hóa đang được khởi công xây dựng, khu giải trí này là hạng mục đầu tư của Hải Sắt phu nhân, bởi vì đang là mùa đông, cho nên công trường tạm thời đình công, cả một công trường lớn trông rất vắng vẻ. Mục đích chủ yếu của Trương Dương ngày hôm nay chính là đi đến gặp Trần Sùng Sơn, hắn cũng không có nhiều quan tâm đến việc khác cho lắm.

Đường đi được phủ đầy tuyết trắng, tuy rằng đường xá hơi lầy lội khó đi, nhưng mà vẫn còn tốt hơn đường núi ở Lô Gia Lương rất nhiều.

Trương Dương đột nhiên đến làm cho Trần Sùng Sơn rất là bất ngờ, ông ta và lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đang đứng trên đỉnh Thanh Vân ngắm tuyết nói chuyện phiếm, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa thấy Trương Dương đến cũng vô cùng mừng rỡ, cười ha hả đón tiếp : "Vô lượng phật! Trương thí chủ đã lâu không đến rồi"

Trương Dương lúc đi qua Tử Hà quan phát hiện ra Tử Hà quan đã được tu sửa hoàn toàn mới, bây giờ thấy Lý Tín Nghĩa, phát hiện ra ông ta cũng mặc đạo bào mới, xem ra tình huống kinh tế tại Tử Hà quan đã được cải thiện rõ rệt, Trương Dương mỉm cười nói : "Chào đạo trưởng, đã lâu không gặp, đạo trưởng càng ngày càng phát ra tiên phong đạo cốt nha, xem ra cũng sắp thành tiên rồi"

Lý Tín Nghĩa cười một tiếng, nói : "Sao tôi nghe thế nào cũng giống cậu đang trù tôi vậy?"

Trần Sùng Sơn cũng cười, ông ta vỗ vai của Lý Tín Nghĩa nói : "Ông đúng là lão đạo sĩ mũi trâu, càng sống thì càng hồ đồ, lý tưởng cao nhất của người tu đạo các ông không phải là thành tiên sao? Trương Dương đang chúc phúc cho ông đó"

Lý Tín Nghĩa mỉm cười nói : "Thành tiên thành phật, không có ý nghĩa, tôi bây giờ thấy vui sướng còn hơn thần tiên nữa"

Trương Dương kêu một tiếng bác Trần, Lý Tín Nghĩa nói : "Hai người trò chuyện đi, tôi trở về Tử Hà quan làm chút chuyện, tối nay ngủ lại trên núi nhé, tôi còn có chuyện muốn nói với hai người"

Trần Sùng Sơn nói : "Tôi đã làm vài món ăn quê, buổi tối để lão đạo sĩ ông nếm thử"

Lý Tín Nghĩa cười tủm tỉm nói : "Đợi lát nữa tôi đem hai bình rượu ngon nhất đến, tôi thích uống rượu với Trương Dương nhất!"

Lý Tín Nghĩa đi rồi, Trần Sùng Sơn kêu Trương Dương vào trong nhà đá, ông đốt chậu than lên, Trần Sùng Sơn năm nay cũng đã bảy mươi hai tuổi rồi, nhưng mà thân thể vẫn rất cường tráng, hai năm nay Trần Sùng Sơn rốt cục đã giải quyết xong tâm sự rồi, con trai mất tích cũng có thể tìm được, cháu gái cũng đậu vào Thanh Hoa, sang năm là tốt nghiệp rồi, đa số thời gian của ông đều chuyên tâm vào chuyện du ngoạn sơn thủy, săn bắn giải trí, viết chữ vẽ tranh, cả ngày sống rất tiêu dao tự tại.

Trần Sùng Sơn pha một ấm trà, cười nói : "Trương Dương, gần đây ta có viết một bức tranh chữ, lát nữa đưa cho con đánh giá một chút"

Trương Dương nói "Bức chính đại quang minh ấy con đã thấy rồi, rất là thích, lúc con đi, bác Trần nhất định phải tặng cho con một bức"

Trần Sùng Sơn cười ha hả nói : "Người trong quan trường như con ai cũng thích tranh chữ cả" Ông ta tìm hai cái chén trà, rót đầy cả hai, đưa một chén cho Trương Dương, mỉm cười nói : "Sao lại đột nhiên đến thăm ta thế?"

Trương Dương nói : "Bác Trần, con muốn mời bác xem một tấm ảnh chụp"

Trần Sùng Sơn gật đầu, Trương Dương cầm lấy tấm ảnh đưa qua, Trần Sùng Sơn cầm lấy tấm ảnh, khi ông nhìn thấy rõ tấm ảnh, tay của ông đột nhiên run lên một cách không tự chủ, cố gắng khống chế lại nội tâm kích động của mình, nói : "Tấm ảnh này con lấy ở đâu ra?"

Trương Dương nói : "Ngày hôm qua con đến thôn Thạch Oa, tám người thanh niên tri thức trong tấm ảnh này đã từng đi đến thôn Thạch Oa, con tìm được một vị bên trong, từ chổ của người đó con biết đến một người tên Trần Thiên Trọng!"

Trần Sùng Sơn hơi nhíu mày, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh : "Thiên Trọng là con ta!"

Trước khi Trương Dương đến đây đã xác định được điểm này rồi, cho nên hắn cũng không cảm thấy nhiều kinh ngạc, hắn thấp giọng nói : "Bác Trần, có thể bác cho rằng chuyện này không liên quan đến con, nhưng mà chuyện này rất quan trọng đối với con, con nhất định phải làm rõ ràng, vào năm 66 những thanh niên tri thức đến thôn Thạch Oa đã từng xảy ra chuyện gì, con cần phải tìm hiểu tình hình cụ thể vào thời điểm đó"

Trần Sùng Sơn gật đầu nói : "Thiên Trọng quả thật ở trong đội thanh niên tri thức đến thôn Thạch Oa năm 66, ở trong đội ba năm, sau đó thông qua sự trợ giúp của một người bạn ta, nó đã đến Xuân Dương làm công tác tại cục thủy lợi, rồi sau này quen với Tú Cúc"

Cái Trương Dương thật sự quan tâm chính là chuyện đã xảy ra tại thôn Thạch Oa của Trần Thiên Trọng, hắn chỉ vào Trầm Tĩnh Hiền trong tấm ảnh nói : "Bác Trần, bác có nhận ra bà ta không?"

Trần Sùng Sơn nheo hai mắt lại, cẩn thận nhìn rõ một chút, thấp giọng nói : "Trầm Lương Ngọc, cô ta là mối tình đầu của Thiên Trọng, hai người đã từng có ý định kết hôn với nhau, nhưng sau đó bởi vì ta, cho nên Thiên Trọng bị liên lụy, hai người chia ly, ta chỉ gặp qua đứa con gái này một lần, là một đứa con gái rất đẹp"

Trương Dương thiếu chút nữa đã nói ra rằng người con gái trong tấm ảnh đó chính là Trầm Tĩnh Hiền, mà con gái của Trầm Tĩnh Hiền Tô Viện Viện, lúc trước thiếu chút nữa đã làm hại Trần Sùng Sơn, nhưng mà chữ ra đến miệng, Trương Dương lại mạnh mẽ nuốt vào trong họng, hắn cảm thấy nói chuyện này cho Trần Sùng Sơn không thích hợp cho lắm, tốt nhất là đừng cho lão nhân gia biết được sự thật ở phía sau thì hơn.

Trần Sùng Sơn nói : "Thiên Trọng là một đứa rất trọng tình cảm, là người rất thông minh, nhưng mà chuyện tình cảm thì phải theo ý trời, ta nhớ kỹ lúc trước khi nó chia tay với Trầm Lương Ngọc, nó đã rất đau khổ" Trần Sùng Sơn thở dài nói : " Lúc đó tình cảm của ta không được tốt, những đứa nhỏ này đều bị ta làm ảnh hưởng, đến niên đại này, tình cảm đã trở nên bạc như tờ giấy" Ông dừng lại một chút, nói tiếp : "Sau khi Thiên Trọng và Trầm Lương Ngọc chia tay một thời gian, nó vẫn không được giải thoát, mãi cho đến sau này, có một ngày nó đột nhiên uống say, nói cho ta biết Trầm Lương Ngọc đã kết hôn, rồi qua vài ngày nữa, nó đã hoàn toàn từ bỏ, rồi về sau quen với mẹ của Trần Tuyết"

Trương Dương nhẹ giọng nói : " Trần Tuyết có biết việc này không?"

Trần Sùng Sơn lắc đầu nói : "Ta chưa từng nói qua, Thiên Trọng cũng không có nói với mẹ của Trần Tuyết, nếu như không phải là con đưa ra tấm ảnh này, thì ta cũng sẽ không bao giờ nhớ lại những chuyện này"

Trương Dương vỗ vỗ mu bàn tay của Trần Sùng Sơn, hắn cũng không tiếp tục hỏi đến chuyện tiếp theo, thì ra là Trầm Tĩnh Hiền có một đoạn tình duyên oan nghiệt với Trần Thiên Trọng, chuyện này mặc dù có tiến triển rất lớn, nhưng mà cái Trương Dương muốn điều tra thật sự lại chính là Vương Quân Dao, rốt cục là Vương Quân Dao và Hứa Thường Đức có quan hệ như thế nào?

Tối hôm đó Trương Dương cũng không nóng lòng rời đi, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đã tự mình xuống bếp làm đồ ăn, tiếp đãi vị bằng hữu đã lâu không gặp này, cái Lý Tín Nghĩa quan tâm nhất chính là bệnh tình của An Ngữ Thần, lúc nói chuyện này với Trương Dương, Lý Tín Nghĩa không khỏi than ngắn thở dài : "Trương Dương, lúc ta còn sống thật sự muốn có thể thấy được bệnh tình của tiểu yêu khỏi hẳn" Trương Dương có thể hiểu được tâm tình của lão đạo sĩ, dù sao ông ta cũng là ông chú của An Ngữ Thần mà, Trương Dương nói : "Đạo trưởng yên tâm, tôi đã đáp ứng với An lão, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu yêu"

Lý Tín Nghĩa nói : "Mấy thứ tôi đưa cho cậu, cậu có xem chưa?"

Trương Dương gật đầu nói : "Xem rồi, nhưng mà không hiểu gì cả" Thật ra thì Trương Dương đã có chút lĩnh ngộ và quyển nội công tâm pháp mà Lý Tín Nghĩa đưa cho hắn, nhưng mà lần trước thử hợp thể song tu với Tần Thanh, bởi vì công lực cách biệt quá lớn, cho nên đã sinh bệnh một trận, Trương Dương bởi vậy cũng trở nên cẩn thận hơn nhiều.

Lý Tín Nghĩa nói : "Thuật luyện khí của đạo gia có thể truyền miệng đến thời đại này, cũng đã trở nên mơ hồ rất nhiều, nhưng ta tin rằng thông qua luyện khí có thể đả thông kinh mạch"

Trương Dương mỉm cười nói : "Nếu như thật sự có thể làm như vậy, thế thì còn có thể được trường sinh đấy"

Lý Tín Nghĩa nói : "Không khoa trương như vậy"

Trương Dương nói : "Nếu có thể đả thông kinh mga5c, thì có nghĩa là kinh mạch thông suốt, chẳng phải là có thể trường sinh bất lão sao?"

Lý Tín Nghĩa nói : " Ít nhất là ta không làm được"

Trần Sùng Sơn mỉm cười nhìn Lý Tín Nghĩa, lão đạo sĩ tuy rằng trốn lên núi đã lâu rồi, nhưng mà tình cảm trong lòng ông ta vẫn khó có thể dứt bỏ, thật ra thì đâu chỉ riêng Lý Tín Nghĩa, bản thân Trần Sùng Sơn cũng ẩn cư trên núi Thanh Thai nhiều năm, gửi gắm tình cảm tâm sự vào trong sông núi, vốn tưởng rằng có thể quên được tình cảm trần thế, ân ân oán oán, nhưng mà tin tức của mỗi một chuyện trong nhà đều làm dao động nội tâm của ông, quên tình, nói thì dễ, chân chính làm được thì có mấy người?

Trương Dương nói : "Bác Trần, lần này bác nhất định phải viết cho con một bức đấy"

Trần Sùng Sơn cười nói :" Viết chữ trước mặt con làm cho ta luôn có cảm giác như múa rìu qua mắt thợ vậy"

Trương Dương cười nói : "Bác Trần khiêm tốn rồi, múa rìu qua mắt thợ phải là con mới đúng, bình thường con có thể tĩnh tâm, viết được tranh chữ rất ít, bây giờ tay cưng tâm động, ánh mắt lại nhìn lung tung, không lúc nào yên ổn, thấy bức tranh chữ do bác viết cho bí thư Đỗ vài lần, con thật sự là thích không chịu nổi, lúc đó con còn muốn lấy bức tranh ấy đi, tiếc là bí thư Đỗ cũng không chịu bỏ thứ yêu thích"

Trần Sùng Sơn biết tên nhóc này đang nịnh mình, nhưng mà nghe cũng vô cùng thích, ông gật đầu nói : "Mượn cảm giác say, ta viết cho con hai chữ"

Lý Tín Nghĩa nói : "Đi viết đi, đi viết đi, ta tiếp tục uống rượu với Trương Dương"

Trần Sùng Sơn cười lắc đầu nói : "Lão đạo sĩ mũi trâu này nhìn thế nào cũng không giống một người xuất gia"

Lý Tín Nghĩa uống vài ngụm rượu vào, mặt có chút đỏ lên, hai con mắt càng trở nên phát sáng hơn nữa, ông nâng ly rượu lên hớp một ngụm lớn, mượn rượu thấp giọng nói :" Cậu nói xem, nếu tiểu yêu lập gia đình, thì có thể có cơ may hay không?"

Trương Dương nói : "Ý của ông là?"

Lý Tín Nghĩa nói : "Quyển phổ kia, hẳn là có chút công dụng, nhưng nếu nó không lấy chồng, thì làm sao mà tu luyện được đây?"

Tuy rằng da mặt của Trương đại quan nhân rất dầy, nhưng mà Lý Tín Nghĩa nói thẳng ra như vậy trước mặt của hắn, cũng làm cho hắn không khỏi đỏ mặt lên, lão đạo sĩ này lúc trước đưa cho mình quyển sách kia thì ra là có dụng ý này. Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng, giả bộ như nghe không hiểu lời nói của Lý Tín Nghĩa, nâng ly rượu lên nói : "Đạo trưởng, tôi kính ông một ly"

Lý Tín Nghĩa vẫn không buông tha cho trọng tâm của câu chuyện này, ông ta thấp giọng nói : "Trương Dương, cậu thấy cháu gái của tôi thế nào?"

Da mặt của Trương đại quan nhân bắt đầu thấy nóng lên : "Ặc ... à tốt"

Lý Tín Nghĩa nói :" Tôi nhìn ra được là nó rất thích cậu"

Trương Dương thật sự đúng là chịu thua Lý Tín Nghĩa rồi, lão đạo sĩ này là người xuất gia sao? Trương Dương cười ha hả nói : "Tôi là sư phụ của cô ấy, cô ấy đương nhiên thích tôi rồi"

Lý Tín Nghĩa nói : "Cậu đừng giả ngu với tôi, nó thích cậu không phải là thích theo kiểu tầm thường, là cái loại này, cậu hẳn là hiểu được"

Trương đại quan nhân không muốn tiếp tục tham khảo cái đề tài trọng tâm câu chuyện này với lão đạo sĩ nữa, thằng nhãi này chính nghĩa hùng hồn nói : "Đạo trưởng, uổng công tôi vẫn luôn tôn kính ông, sao ông có thể nói ra loại chuyện này, tôi là sư phụ của tiểu yêu, nhất nhật vi phu chung thân vi phụ, ông xuyên tạc quan hệ thuần khiết của chúng tôi, đạo trưởng, tôi thật sự là quá thất vọng rồi, thất vọng cực độ"

Đúng là hay thật, mấy lời nói đầy chính nghĩa của Trương đại quan nhân đã thật sự làm cho lão đạo sĩ bị chấn động, Lý Tín Nghĩa nhìn hắn, trong lúc nhất thời không nhận ra hắn nói thật hay giả. Lúc này đến lượt lão đạo sĩ xấu hổ, xem ra Trương Dương và tiểu yêu thật sự là quan hệ sư đồ thuần khiết rồi, ông suy nghĩ nhiều quá, mặt già của Lý Tín Nghĩa đỏ lên, cảm thấy rằng trên đời này chưa bao giờ mất mặt như bây giờ cả : "Vậy ... vậy ... ha ha ha ..." Lão đạo sĩ quanh co vài chữ, rồi tự nhiên bật cười ha hả lên, nụ cười của ông làm cho Trương Dương sửng sốt, Trương Dương hỏi :" Ông cười cái gì vậy?"

Lý Tín Nghĩa cười đến nổi nước mắt sắp chảy ra luôn, ông vỗ vỗ vai của Trương Dương nói : "Trương Dương ơi là Trương Dương, không uổng công tôi coi cậu là bạn, vừa rồi tôi cố ý khảo nghiệm cậu, nghe thấy cậu nói như vậy tôi cũng an tâm rồi, cậu biết đấy, tôi hiểu rõ tiểu yêu nhất, đương nhiên là sợ người khác ăn hiếp nó, có ý đồ với nó" Sự gian xảo của lão đạo sĩ đúng là có thể thấy được bằng mắt thường luôn rồi.

Trong lòng Trương Dương nói được rồi, ông đúng là một kẻ dối trá, khẳng định là bị tôi nói vậy nên nói che lại, sợ không tìm được lý do để rút lại mặt mũi đay mà. Trương Dương cười tủm tỉm nói : "Đạo trưởng, ông đúng là không có phúc hậu, ngay cả tôi mà ông cũng không tin sao?"

Lý Tín Nghĩa gật đầu nói : "Bây giờ tin, Trương Dương, đừng trách móc, quan tâm quá hóa loạn mà, tôi nói cái này, cậu cũng đừng coi là thật, cũng đừng giận tôi"

Trương Dương nói : "Sao dám sao dám, đạo trưởng, tuy rằng tuổi của tôi còn trẻ, nhưng mà mấy cái như ngũ thường tôi cũng hiểu được, cho đến bây giờ vẫn chưa có làm những việc không nên làm, khảo nghiệm như vậy về sau cố gắng đừng dùng thì tốt hơn, tôi thật sự không có gì cả, nhưng nếu như để cho tiểu yêu biết, vậy ông bảo thầy trò chúng tôi về sau làm sao mà gặp mặt được nữa?"

Lý Tín Nghĩa đúng là bị Trương Dương làm cho nghẹn họng rồi, trong lòng cảm thấy xấu hổ, xem ra Trương Dương đối với tiểu yêu thật sự không có chút tà niệm nào hết, ngược lại là do ông suy nghĩ quá nhiều thôi.

Trong lòng Trương đại quan nhân cũng có chút thấp thỏm, nếu như nói hắn đối với An Ngữ Thần mà không có chút suy nghĩ gì thì đó là giả, nhưng mà mỗi lần gặp mặt An Ngữ Thần, cái đầu tiên hắn suy nghĩ lại chính là sinh mệnh gắn liền với An Ngữ Thần đã không còn dài, đương nhiên là sẽ không còn tâm tư để suy nghĩ nhiều đến cái khác nữa, trong khoảng thời gian này, lúc bọn họ gặp lại nhau, thậm chí là ngay cả nói cười cũng rất ít, nhưng mà từ trong chổ sâu ở đáy lòng Trương Dương, An Ngữ Thần vô cùng quan trọng, hắn sẽ dùng hết khả năng lớn nhất của mình để cứu lấy sinh mạng của cô.

Lý Tín Nghĩa cảm thán nói : "Trương Dương à, mệnh của tiểu yêu rất khổ, tôi sợ sẽ phải đi trước nó, đến lúc đó, trên đời này còn ai quan tâm nó, bảo vệ nó?"

Trương Dương nói : "Đạo trưởng, lục căn của ông không tịnh, xem ra không cách nào đắc đạo thành tiên rồi"

Lý Tín Nghĩa thấp giọng nói : "Tôi mặc kệ thành tiên cái gì, tôi chỉ muốn đứa nhỏ này được bình an thôi" Nhìn biểu tình chân thành tha thiết của Lý Tín Nghĩa, Trương Dương cũng không cười nổi, tình thân quả đúng là thứ trân quý trên đời này.

Trần Sùng Sơn đưa cho Trương Dương một bức tranh, bên trong chỉ ghi hai chữ lớn : Vong Tình, nét chữ liền mạch, cứng cáp đầy lực, Trương Dương cũng thích bức tranh chữ này, thật ra hai chữ này thì cả đời Trương Dương vĩnh viễn không bao giờ làm được cả, mà nó cũng như đang miêu tả nội tâm của Trần Sùng Sơn vậy.

Lý Tín Nghĩa thấp giọng thì thầm : "Vong tình? (quên tình) Hỏi thế gian tình là gì, mà làm cho người ta sống chết vì nhau! Trên đời này kẻ thật sự có thể vong tình được mấy ai?"

Trần Sùng Sơn nói với ý tứ sâu xa : "Vong tình cũng không có nghĩa là vô tình, ta tặng con hai chữ này, chỉ là nhắc nhở con, không nên bị tình cảm làm phức tạp, thừa dịp trẻ tuổi, làm một vài việc, làm đại sự!"

Trương Dương cười nói : "Vậy hai chữ này về sau sẽ là lời răn của con"

........................................

Trương đại quan nhân khẳng định là không cách nào vong tình rồi, cho nên hai chữ này khẳng định không thể trở thành lời răn của hắn, chỉ là Đỗ Thiên Dã từ lâu đã đem bốn chữ chính đại quang minh làm tiêu chuẩn sống của mình rồi, Đỗ Thiên Dã cười tủm tỉm nhìn hai chữ mà cha tặng cho Trương Dương, nhẹ giọng nói : "Tôi thấy, lão nhân gia nhất định nhìn ra là cậu đa tình quá mức, lạm tình quá độ, cho nên mới tặng cho cậu hai chữ này, nhắc cậu nên thu tay lại một chút trong phương diện tình cảm"

Trương Dương lắc đầu nói : "Trong phương diện tình cảm tôi lúc nào cũng nghiêm túc cả, bí thư Đỗ, bác Trần có nói, vong tình cũng không phải là vô tình, ông ta tặng cho tôi hai chữ này, chính là kêu tôi loại trừ những tình cảm phức tạp, thừa dịp lúc còn trẻ, vì đảng vì dân vì nước làm một vài chuyện có ý nghĩa"

Đỗ Thiên Dã nói : "Vậy cậu nhất định không nên làm thất vọng ông ấy"

Trương Dương cẩn thận cất bức tranh chữ vào, Đỗ Thiên Dã nói : "Lão đệ, sáng nay tôi còn phải họp, không thể hàn huyên lâu với cậu"

Trương Dương nói : "Ông cứ bận việc của ông đi, tôi đến nơi này là để nói cho ông biết một việc, về tấm ảnh chụp đó ..." Thằng nhãi này cố ý dừng lại một chút.

Đỗ Thiên Dã nói : "Lần này đến thôn Thạch Oa có kết quả rồi chứ?"

Trương Dương nói : "Tra được một phần, hơn nữa còn có quan hệ tương đối lớn với ông"

Đỗ Thiên Dã nao nao, vô luận thế nào thì ông ta cũng không ngờ rằng chuyện này có liên quan đến mình, thấp giọng nói : "Nói nghe một chút đi, có liên quan gì đến tôi?"

Trương Dương nói : "Ông có biết mình có một đại ca tên là Trần Thiên Trọng không?"

Đỗ Thiên Dã nói : "Tôi nghe lão gia tử nói qua, sao thế? Anh ta cũng có ở trong ảnh chụp?" Đỗ Thiên Dã bất chợt liên tưởng đến cái gì đó.

Trương Dương gật đầu, đem tấm ảnh ra, chỉ vào hình Trần Thiên Trọng cho Đỗ Thiên Dã nhìn : "Đây là đại ca của ông"

Đỗ Thiên Dã thật sự có chút chấn động, từ trước đến giờ ông ta đều biết về sự tồn tại của vị đại ca này, nhưng mà bởi vì đại ca qua đời từ lâu, cũng không để lại bất kỳ ảnh chụp nào hết, tuy rằng ông cũng có tò mò, nhưng cũng không dám nhắc về chuyện này trước mặt của cha, sợ rằng chuyện này sẽ lại lôi ra kí ức đau khổ của cha, ông thật sự không ngờ rằng chuyện này lại có liên quan đến đại ca của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.