Y Đạo Quan Đồ

Chương 2352: Chương 2352: Thiên thiên kết (2)




Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi cười nói: Người Trung Quốc các anh hình như thích nhất đàm luận về đề tài ăn uống, mỗi lần gặp mặt thường nói nhất không phải là chào mà là đã ăn cơm chưa?

Trương Dương nói: Điều này chính là thể hiện sự hào phóng khẳng khái của người Trung Quốc chúng tôi, đúng rồi, cô rốt cuộc đã ăn cơm chưa?

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười vô cùng vui vẻ, cô ta lắc đầu: Chưa?

Trương Dương nói: Vừa hay tôi cũng đang đói, cùng nhau ăn chút gì đi! Chỉ chỉ về phía cửa lớn của khách sạn thanh giang.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Loại địa phương như Ban trú kinh này đi vào tất cả đều là lãnh đạo, hay là thôi đi, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ăn gì đó.

Trương Dương nói: Vậy tới ngõ nhỏ phía sau, có nhà hàng đồ nướng không tồi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Khách tùy chủ tiện, anh mời gì tôi ăn nấy.

Trương Dương bảo Nguyên Hòa Hạnh Tử đỗ xe ở ban trú kinh, hai người đi bộ tới, không đến mười phút đã tới địa phương mà Trương Dương nói, mỗi khi tới đây, ngõ nhỏ này liền trở nên vô cùng ồn ào náo động, Trương Dương tìm tới quán ăn quen trước đó, gọi vài món, lại tới quán đồ nướng đối diện gọi mấy xâu thịt.

Nguyên Hòa Hạnh Tử trước đây rất ít đến những địa phương như vậy, rất cảm thấy tân kỳ với tất cả chung quanh.

Trương Dương gọi một bình Nhị Oa đầu, cầm hai chén thủy tinh rồi rót đầy, cười nói với Nguyên Hòa Hạnh Tử: Hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc, thoải mái uống bữa rượu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lại cười nói: Nhưng tôi hôm nay tới tìm anh là để bàn công việc!

Trương Dương nói: Bàn công việc cũng phải chờ chúng ta uống rượu xong đã rồi hẵng nói, Hạnh Tử, biết tôi vì sao thích ăn ở những quán thế này không?

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu.

Trương Dương nói: Ở loại địa phương này, mặc kệ anh là vương hầu vương tương hay là người buôn bán nhỏ, căn bản không có ai quan tâm, mục đích mọi người đến chính là ăn uống chính là thư giãn, tuy rằng cảnh vật chung quanh hơi ồn ào chút, nhưng kệ cô nói gì, đều không có ai chú ý tới cô, sao? Cô có tin không?

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười.

Trương Dương nói: cô dùng sức hít một hơi xem sao?

Để Làm gì?

Trương Dương nói: Cô cứ hít đi!

Nguyên Hòa Hạnh Tử dựa theo lời hắn hít một hơi.

Trương đại quan nhân nói: Ngửi thấy gì không?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Mùi đồ nướng!

Trương đại quan nhân nói: Nghĩ sâu vào, đừng nhìn bề ngoài, phải nhìn bản chất, đây là cuộc sống, cái cô ngửi thấy không phải mùi đồ nướng, mà là hương vị của cuộc sống, cái cô thấy không phải tiếng người ồn ào, mà là chân thật, chân thật đó cô có hiểu không? Cô chắc quên mất rồi, cả ngày sống trong cái vòng được gọi là xã hội thượng lưu có mệt hay không? Khẳng định là mệt, cô nhìn tôi này!

Trương đại quan nhân tối nay xem ra có chút hưng phấn, tay trái cầm chén rượu lên một ngụm uống hết nửa, sau đó giơ thịt dê nướng ở tay phải lên ăn sạch.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lấy khăn tay ra lau sạch chỗ gỉ trên xiên.

Trương đại quan nhân không nhịn được cười nói: Ăn vào không bệnh đâu, đến loại địa phương này, không thể nghiện sạch được, cô phải học theo bộ dạng của tôi ấy, ăn vậy mới đã, như vậy mới có thể cảm thấy nhân sinh của mình là chân thật và phấn khích.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn nụ cười của Trương Dương, bỗng nhiên có một loại cảm giác thân thiết quen thuộc, cô ta cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được.

Tối nay đối với Liễu Đan Thần mà nói là cô độc và mâu thuẫn, gió đêm mùa thu kinh thành rất lớn, cô ta dùng khăn lụa che miệng mũi, để cạn bão cát có mặt khắp nơi, nhưng vẫn có cát bay vào mắt cô ta, thế giới trước mắt Liễu Đan Thần bởi vì nước mắt mà trở nên mông lung. Nhân sinh của cô ta vẫn chưa bắt đầu lại đột nhiên bước vào mùa thu, mùa thu tới, mùa đông còn xa không ?

Liễu Đan Thần không hề trở về chỗ ở của cô ta, mà là tới một căn nhà to ở gần biển phía sau.

dưới sự dẫn đường của một bà vú già trung niên, Liễu Đan Thần đi vào bên trong sân, trong sân trông hai cây đại thụ, lá cây đã bị sắc thu nhiễm vàng, bên trên được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, lá rụng đều không nhìn thấy.

Vú già trung niên nhìn về phía tiểu lâu phía trước rồi nói khẽ: Tiên sinh đang đợi cô!

Liễu Đan Thần thuận theo ánh mắt của bà ta mà nhìn, liền thấy trong phòng chính giữa ở tầng hai sáng đèn, cô ta cắn cắn môi, trong ánh mắt lộ ra vài phần do dự. Đứng lặng trước nhà chừng nửa phút, Liễu Đan Thần mới cất bước.

Tiểu lâu tuy rằng trang trí tinh mỹ, nhưng niên đại đã lâu, đi trên cầu thang gỗ, phát ra hồi âm thâm trầm, thanh âm này tựa hồ đến từ sâu trong lòng, khiến Liễu Đan Thần cảm thấy áp lực.

Nơi đèn sáng là thư phòng, cửa phòng khép hờ, đèn từ khe hở chiếu ra, Liễu Đan Thần vươn tay ra gõ cửa phòng, nghe thấy một giọng nói trầm thấp bên trong vang lên: Vào đi!

Liễu Đan Thần tới thư phòng, nhìn thấy sư phụ đang đứng trước cửa sổ, chắc hẳn một khắc mình đi vào sân, tất cả hành động đều bị hắn thu vào mắt, Liễu Đan Thần nói khẽ: Sư phụ!

Nam tử Áo xám không hề xoay người lại, vẫn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: Tới rồi à?

Liễu Đan Thần nói khẽ: Vừa rồi có chút chuyện nên tới muộn!

Cô làm theo lời tôi nói chứ?

Liễu Đan Thần nói: Tôi dựa theo phân phó của ngài tới siêu thị, dẫn phát cổ độc trong cơ thể hắn, nhưng lúc ấy bên cạnh bên cạnh có bằng hữu, tôi lo lắng người khác sẽ sinh ra lòng nghi ngờ, cho nên lựa chọn rời khỏi.

Giọng nói của nam tử Áo xám không bao hàm quá nhiều sắc thái tình cảm: Y thuật của hắn trác tuyệt, chắc đã biết mình trúng cổ độc, hơn nữa cũng đã sinh ra lòng nghi ngờ đối với cô rồi.

Liễu Đan Thần nói: Vừa rồi hắn tới viện kinh kịch tìm tôi! Đối mặt với sư phụ cô ta không dám có nửa điểm giấu diếm.

Nam tử Áo xám chậm rãi xoay người lại, rõ ràng là Tiêu Quốc Thành, nghĩa tử của Tiết lão. Hai mắt Thâm thúy nhìn chăm chú vào Liễu Đan Thần, các tới lúc cô ta cúi đầu, Tiêu Quốc Thành tới trước ghế mây rồi ngồi xuống. Cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm, nói khẽ: Nói như thế, tốc độ khôi phục của Trương Dương so với dự đoán của chúng ta thì mau hơn nhiều.

Liễu Đan Thần nói: Tôi cũng không rõ lắm là vì sao, có thể căn cơ võ công của hắn thâm hậu, sức chống cự mạnh hơn xa người bình thường.

Tiêu Quốc Thành lắc đầu: Cái đó không liên can tới võ công.” Hắn đặt chén trà xuống: Đan Thần, hiện tại người có thể khắc chế hắn chỉ có cô.

Nội tâm Liễu Đan Thần rung rung, cô ta bỗng nhiên chậm rãi quỳ xuống, run giọng nói: Sư phụ, tôi sợ. Tôi không thể.

Tiêu Quốc Thành vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô ta: Cái gì gọi là không thể?

Liễu Đan Thần nói: Võ công của Trương Dương thật sự quá cường đại, hơn nữa người này vô cùng tỉnh táo, huống chi hắn hiện tại đã hoài nghi tôi, tôi chỉ sợ không có cơ hội xuống tay với hắn nữa. Tôi thất bại là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng tới đại kế của sư phụ lại là chuyện lớn, xin sư phụ giao chuyện này cho người khác đi làm đi.

Hai tay Tiêu Quốc Thành đặt trên đùi, ánh mắt trở nên âm trầm đáng sợ: Không thể hay là không muốn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.