Nguyên Hòa Hạnh Tử buông chén rượu rồi nói: No rồi!
Trương Dương đề nghị: Chúng ta đi dạo chút đi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu thuận theo, hai người đi xuyên qua ngõ nhỏ ồn ào náo động, tới đường cái, dòng xe như nước chảy, ở kinh thành vẽ ra những sông xe khắp nơi.
Trương Dương đối với con phố phía trước thì vô cùng quen thuộc, hắn vẫn nhớ rõ, trước đây đã cùng Cố Giai Đồng đi qua nơi này, Nguyên Hòa Hạnh Tử đi bên cạnh Trương Dương, tình này cảnh này Khiến Trương Dương bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thời gian đảo lưu. Tuy rằng đã chứng minh được Nguyên Hòa Hạnh Tử không phải là Cố Giai Đồng, nhưng Trương Dương vẫn kìm lòng không đậu coi Nguyên Hòa Hạnh Tử là cô ta.
Hai người lặng lẽ đi cả gần một km, Nguyên Hòa Hạnh Tử phá vỡ trầm mặc trước tiên: Tôi đã quyết định từ bỏ đàm phán với Đỉnh Thiên.
Trương Dương cũng không bất ngờ đối với tin tức này, sau khi chuyện của An Đạt Văn và Sơn Dã Nhã Mĩ bại lộ, Lương Bách Ny đã đề xuất ly hôn với hắn, Lương Kì Hữu không thể tiếp tục xuất đầu vì An Đạt Văn nữa. Trương Dương nói: Bởi vì Lương Kì Hữu rời khỏi?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có nguyên nhân của phương diện này.
Trương Dương nói: Ý của cô là chuẩn bị vứt bỏ? Phước Long vô điều kiện.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với chuyện của cảng Phước Long nữa, chuyện này đã tốn tinh lực quá lớn. Nhưng nếu chúng tôi phải chịu tổn thất quá lớn thì tôi cũng không thể ăn nói với tập đoàn.
Trương Dương nói: Cho nên cô tìm tôi vẫn là muốn tìm ra một biện pháp trung hòa?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nếu anh đáp ứng giải băng chỗ tài sản đã đóng băng của chúng tôi thì tôi có lẽ sẽ nhượng bộ.
Trương Dương nói: Cụ thể chút.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi có thể từ bỏ yêu cầu bắt quý phương đền bù.
Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự chịu làm nhượng bộ lớn như vậy. Nguyên Hòa Hạnh Tử lại nói: Nhưng phải do bên tôi chủ động đề xuất giải ước, chuyện này liên quan tới hình tượng của tập đoàn Nguyên Hòa chúng tôi. Tôi hy vọng chuyện này sẽ không đến mức ảnh hưởng tới sự phát triển ngày sau của tập đoàn chúng tôi.
Trương đại quan nhân sảng khoái gật đầu: Được, chuyện này tôi có thể đáp ứng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Bộ phận đầu tư tiền kỳ của chúng tôi rất nhiều thứ đã trở thành tài liệu vật chất, nếu bắt chúng tôi rút toàn bộ cũng là một loại lãng phí cực lớn.
Trương Dương nói: Cái này thì đơn giản thôi, chỉ cần là tài liệu vật chất hợp với tiêu chuẩn thì cô có thể dựa theo giá thị trường mà quy ra, tôi sẽ chuyển tài chính vào tài khoản của các cô.
Gánh nặng trong lòng Nguyên Hòa Hạnh Tử được giải khai. Cô ta cũng không ngờ đàm phán hôm nay lại thuận lợi như vậy. Cô ta nói khẽ: Đúng là lạ. Anh trước đây không phải kiên trì một bước cũng không nhường ư?
Trương Dương nói: Tôi trước giờ cũng không phải là người không giảng đạo lý, chỉ cần yêu cầu của cô hợp lý thì tôi sẽ cân nhắc đáp ứng, người Trung Quốc thường nói, mua bán không được còn nhân nghĩa, hợp tác lần này không được, cũng không có nghĩa là từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, mọi người mỗi bên nhường một bước, chỉ cần là yêu cầu không quá phận thì tôi đều sẽ cân nhắc.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: Xem ra là tôi lo quá rồi.
Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, tuy rằng hắn cũng làm ra nhượng bộ thích hợp, nhưng trên thực tế Nguyên Hòa Hạnh Tử nhượng bộ lớn hơn, rốt cuộc là cái gì đã thay đổi cô ta? Chẳng lẽ chỉ là vì Đỉnh Thiên vứt bỏ đầu tư vào cảng Phước Long ư? Hay là nội bộ tập đoàn Nguyên Hòa xuất hiện vấn đề? Trương đại quan nhân càng nghĩ càng thấy khả năng sau lớn hơn.
Nếu không phải như vậy, với tính tình của Nguyên Hòa Hạnh Tử sẽ không dễ dàng lựa chọn nhượng bộ, Trương Dương nói khẽ: Còn định ở kinh thành bao lâu nữa?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi đã đặt vé máy bay để ngày mai trở về Đông Kinh rồi! Lời này của cô ta đã nghiệm chứng suy đoán của Trương Dương.
Trương Dương nói: Cô có từng nghe thấy tên Sơn Dã Lương Hữu chưa?
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: Không biết! Vì sao lại hỏi về hắn?
Trương Dương nói: Cô quên ảnh mà lần trước tôi cho cô xem rồi à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Sơn dã là một họ rất bình thường của Nhật Bản, bọn họ cùng họ cũng không có nghĩa là bọn họ có quan hệ.
Trương Dương nói: Căn cứ vào tình huống tôi nắm giữ được thì Sơn Dã Lương Hữu chính là kẻ chủ mưu vụ phóng hỏa mưu sát ở núi Thanh Đài mấy ngày trước, tám gã Ninja Nhật Bản tất cả là thủ hạ của hắn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Đối với đối với chuyện đánh đánh giết giết cũng không có hứng thú.
Trương Dương nói: Hai ngày trước lại có người Nhật Bản ý đồ ám sát tướng quân Lý Ngân Nhật của Bắc Triều Tiên, bị tôi tóm tại chỗ, qua thẩm vấn, hắn cũng là thủ hạ của Sơn Dã Lương Hữu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử chớp chớp mắt: Vì sao muốn nói cho tôi hay những chuyện này? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi quen biết Sơn Dã Lương Hữu, một loạt chuyện xảy ra cũng có liên quan tới tôi?
Trương Dương nói: Tuy rằng giữa chúng ta thiếu tìm hiểu, nhưng tôi không hề liên tưởng những chuyện không tốt tới cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: Tôi tin, bởi vì Cố Giai Đồng! Cô ta vôn không muốn nhắc tới cái tên này, bởi vì cô ta biết cái tên này sẽ khiến Trương Dương tổn thương.
Trương Dương gật đầu, ngẩng mặt lên, ánh trăng không biết từ khi nào đã trốn sau tầng mây, một giọt mưa rơi xuống mặt hắn, rất nhanh mưa to đã ùn ùn rơi. Hắn và Nguyên Hòa Hạnh Tử không thể không chạy. Trương Dương cởi áo khoác che cho Nguyên Hòa Hạnh Tử, hai người một đường chạy tới trạm điện thoại công cộng ở phía trước để trú mưa.
Đèn xe đi qua chiếu cho buồng điện thoại lúc sáng lúc tối, Trương Dương bỗng nhiên phát hiện hắn tựa hồ trúng phải ma chú, trạm điện thoại công cộng này không ngờ là nơi hắn và Cố Giai Đồng lúc trước đã tới, nhớ rõ lúc đó cũng là sau khi bọn họ du lãm cố cung, cũng ở đây, bọn họ lần đầu tiên đột phá chướng ngại cuối cùng, chẳng lẽ trời cao đã chú định tất cả?
Không gian hẹp khiến Nguyên Hòa Hạnh Tử trong lòng cảm thấy có chút bất an, cùng Trương Dương bốn mắt nhìn nhau, dưới tình huống gần như vậy quan sát đối phương, tuy rằng bên ngoài mưa to, nhưng ở bên trong vẫn có thể cảm thấy rõ ràng hô hấp và tim đập, đây là một loại cảm giác kỳ diệu không thể tả được. Cô ta biết mình bất an không phải là vì sợ, mà là... Cô ta nói không rõ, cũng không dám nghĩ nữa.
Nguyên Hòa Hạnh Tử né tránh cái nhìn chăm chú của Trương Dương, nhìn ánh đèn mông lung thỉnh thoảng xẹt qua thỉnh thoảng, tất cả trước mắt bỗng nhiên khiến cô ta có một loại cảm giác như mộng ảo, cô ta tựa hồ ở trong mộng nhìn thấy tình cảnh tương tự. Cô ta quay đầu lại, gặp ánh mắt thâm tình và nóng rực của Trương Dương, ánh mắt này cơ hồ mà hòa tan cô ta.
Trương Dương vươn tay ra, ôm vai Nguyên Hòa Hạnh Tử, kéo thân thể mềm mại về phía mình, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô ta. Thân thể mềm mại Nguyên Hòa Hạnh Tử cứng đờ, cô ta theo bản năng nắm chặt hai tay lại, cô ta nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra một cảnh tượng khiến tim cô ta đập nhanh, cô ta nhìn mình trong trạm điện thoại, kích tình triền miên với Trương Dương. Chợt cô ta lại nhìn thấy thân thể của mình trầm xuống trong nước, một loại cảm giác nghẹn ở cổ, cô ta hoảng sợ mở to hai mắt, đột nhiên Trương Dương Trương Dương ra: Đừng!
Thân thể Trương Dương lảo đảo lui về phía sau, hắn nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử đầy áy náy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử giống như con chim nhỏ bị thương nhìn hắn, cuôn mình trong góc của trạm điện thoại, không gian hẹp khiến cô ta không thể tránh hắn xa hơn.
Xin lỗi... Trương Dương nói khẽ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn cắn môi, bỗng nhiên lắc đầu, đẩy cửa trạm điện thoại, liều lĩnh chạy như điên ra ngoài.
Trương Dương hét lớn: Hạnh Tử! Hắn cũng đội mưa đuổi theo.
Nguyên Hòa Hạnh Tử thét to: Đừng chạy theo! Cô ta ở cách đó không xa gọi được một chiếc xe taxi, nhảy lên xe taxi bỏ đi.
Trương Dương sáng sớm tỉnh lại, gọi điện thoại cho Nguyên Hòa Hạnh Tử, lúc này Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đến sân bay.
Câu đầu tiên của Trương Dương bắt đầu từ xin lỗi, hắn rất hối hận vì hành vi tối hôm qua.
Nguyên Hòa Hạnh Tử đã không phải là Cố Giai Đồng, mình lúc ấy xúc cảnh sinh tình, hoàn toàn coi Nguyên Hòa Hạnh Tử trở thành Cố Giai Đồng. điều này bất kể là đối với Nguyên Hòa Hạnh Tử hay là Cố Giai Đồng đều là một loại hành vi độc.
Trải qua một buổi tối, Nguyên Hòa Hạnh Tử tựa hồ đã quên chuyện này. Cô ta ho khan một tiếng: Chuyện Tối hôm qua nhắc tới nhắc tới nữa, tôi chỉ coi như anh uống say.
Trương Dương nói: cô về sau quay lại liệu có còn gặp tôi không?
Nguyên Hòa Hạnh Tử trầm mặc một lát rồi mới hồi đáp: Có lẽ tôi về sau sẽ không tới đây nữa! Nói xong cô ta liền gác máy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn đại sảnh chờ máy bay qua cửa sổ, nhìn tình cảnh máy bay lên xuống trong sân bay, bỗng nhiên trong lòng đau xót, có một loại cảm giác muốn khóc.
Tiểu thư, tôi có thể ngồi đây không?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhíu mày, lúc này cô ta không hy vọng có bất kỳ ai quấy rầy mình, ngẩng đầu, thì nhìn thấy khuôn mặt hòa ái của Tiêu Quốc Thành, Nguyên Hòa Hạnh Tử vội vàng quay đi, lau nước mắt trên mặt, ổn định tình tự rồi lạnh lùng cười nói: Tiêu tiên sinh, thì ra là ngài!