Y Đạo Quan Đồ

Chương 2407: Chương 2407: Thiên vị (2)




Cú tát này đánh cho Tần Chấn Đường mắt nổ đom đóm, khóe miệng rỉ máu, cũng khiến khí ngu trong đầu hắn ùa ra, hắn lớn tiếng nói: Trương Dương và Hà Vũ Mông tất cả đều là tội phạm, điều tôi nói là sự thật.

Tần Hồng Giang giận dữ hét: Còn dám nói hưu nói vượn nữa à, có tin tao một phát bắn chết thằng súc sinh mày không.

Kiều lão vẻ mặt thản nhiên như không: Hồng Giang, đứa nhỏ này quả nhiên giống anh, tôi đã nói rồi, súng là để đối phó kẻ địch, không phải để đối phó với người một nhà, anh lớn tuổi như vậy, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không hiểu ư?

Tần Hồng Giang bị nói cho mặt .

Kiều lão liếc Tần Chấn Đường một cái: Chuyện của Bọn nhỏ để tự chúng giải quyết.

Trương Dương nói: Tần Chấn Đường, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, anh có chứng cớ thì lấy ra đây, anh nếu không có chứng cớ thì chúng ta quyền đầu của ai cứng thì người đó định đoạt, vừa hay đây là diễn võ thính của Bát Quái môn, hay là anh tới đây, chúng ta đấu vài chiêu? Trương đại quan nhân bày ra tư thế muốn đánh rắn giập đầu.

Kiều lão thêm một câu: Tôi thấy đề nghị này không tồi, cơn tức của người trẻ tuổi quá lớn, dù sao cũng phải tìm phương thức phát tiết, Hồng Giang, anh nói xem đúng không?

Tần Hồng Giang làm sao có thể không biết võ công của Trương Dương lợi hại, nghĩ thầm Kiều lão à Kiều lão, con tôi cho dù đắc tội với ông thì cũng không đến mức bị hắn chỉnh tới chết chứ.

Tần Chấn Đường ở dưới tay Trương Dương không chỉ ăn đòn một lần, bảo hắn luận võ với Trương Dương thì đó không phải là bị đánh cho vỡ mẹt ư? Hắn mặc kệ, hắn chẳng những mặc kệ hơn nữa càng không nhịn được, kêu la: Kiều lão, ông rõ ràng đang thiên vị hắn.

Trước mắt Tần Hồng Giang tối sầm, thằng ngu này, mày biết hôm nay mày đang nói chuyện với ai không?

Kiều lão mỉm cười nói: Đứa nhỏ này không tồi, có chút huyết tính, nhưng một quân nhân đủ tư cách chỉ bằng vào tâm huyết thôi thì không đủ, còn cần cả trí tuệ nữa, hiện tại quân hàm của anh là gì?

Tần Hồng Giang sợ con trai lại nói ra những lời ngu xuẩn, vội vàng đáp: Thượng tá... Kiều lão nói: Hồng Giang, anh cảm thấy tôi hôm nay thiên vị Trương Dương ư?

Tần Hồng Giang nghĩ thầm ông đâu chỉ thiên vị, quả thực là quá thiên vị. Ngoài miệng thì lại nói: Phương pháp xử lý của Kiều lão khiến tôi tâm phục khẩu phục.

Kiều lão cười nói: Tôi là một lão già đã về hưu, còn có thể nói gì tới xử lý, thiên vị à, ai mà không thiên vị đứa nhỏ của mình? ông ta xua tay nói: Hồng Giang, các anh đi đi. Về sau trông coi đứa nhỏ này cho kỹ, đừng để nói tùy ý vận dụng quân đội nữa, ảnh hưởng đến Tần gia các anh là việc nhỏ, ảnh hưởng đến hình tượng của toàn bộ quân nhân mới là chuyện lớn.

Tần Hồng Giang là người thông minh, những lời này của Kiều lão chẳng khác nào chặt đứt tiền đồ của con trai y trong quân, thật ra Kiều lão căn bản không cần làm, chuyện hôm nay nếu như truyền ra, về sau ai còn trọng dụng Tần Chấn Đường nữa, nói không chừng còn có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng hơn.

Một trường phong ba tan thành mấy khoi trong đàm tiếu nhân gian của Kiều lão, sau khi Kiều lão rời đi, nhân mã các nơi cũng không còn gì mà ở lại, trước khi Vu Cường Hoa đi thì tìm tới Trương Dương, đen chuyện vừa rồi Triệu Toàn Tăng muốn nhân cơ hội giết chết Tần Manh Manh nói ra.

Trương Dương đương nhiên minh bạch Triệu Toàn Tăng là được Tần Chấn Đường sai khiến, Tần gia sợ Tần Manh Manh nói ra chuyện xấu nhà họ, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu, có điều sau khi trải qua chuyện hôm nay, Tần gia chắc không dám tìm Tần Manh Manh nữa.

Hôm nay Trương Dương mặc dù có hành vi bắt cóc cảnh sát, nhưng chuyện phát triển đến bây giờ, chẳng ai dám thực sự truy cứu. Bao gồm cả Khưu Hồng Hỉ bị hắn bắt cóc, hiện giờ đối với Trương Dương cũng không oán hận một chút nào, một là không dám, hai là bởi vì chuyện này vốn là hắn bị người ta lợi dụng, ngẫm lại hành vi của Tần Chấn Đường hôm nay, thực sự khiến khiến trái tim băng giá.

Trước Cảnh sát khi đi, Trương đại quan nhân cười cười vỗ vỗ vai Khưu Hồng Hỉ: Chuyện hôm nay... Hắn còn chưa nói xong thì Khưu Hồng Hỉ bên kia đã giành nói: Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm.

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: Thằng cha này cũng coi như là người thông minh. Hắn cười nói: Không đánh nhau thì không quen nhau, sau này có cơ hội thì cùng nhau ngồi làm vài chén.

Khưu Hồng Hỉ liên tục gật đầu: Nhất định nhất định.

Khi Mọi người tản đi, Trương đại quan nhân dẫn Tần Manh Manh tới trước mặt Sử Thương Hải lão gia tử nói lời cảm tạ.

Tần Manh Manh khom người tạ lỗi với lão gia tử: Sử gia gia, chuyện của tôi khiến ông thêm phiền phức, tất cả tổn thất của Bát Quái môn tôi sẽ phụ trách toàn bộ.

Sử Thương Hải cười nói: Không cần phải nói khách khí như vậy, chuyện của Trương Dương chính là chuyện của tôi, cô nếu là nghĩa muội của hắn thì tôi đương nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ, về phần chút tổn thất ấy thì căn bản không cần nói đến.

Tần Manh Manh nhìn thấy lão gia tử kiên trì như vậy thì chỉ có thể bỏ cuộc.

Sử Thương Hải mỉm cười nói: Hà tiểu thư, tôi có mấy câu muốn nói riêng với Trương Dương.

Tần Manh Manh gật đầu, cô ta nói với Trương Dương: Anh Dương, em chờ anh bên ngoài.

Sau khi Tần Manh Manh rời đi, Sử Thương Hải mới thở dài: Trương Dương à, kẻ đầu têu vụ trộm đã tra được rồi.

Trương Dương kinh hỉ nói: Vậy thì tốt, không ngờ lần này hiệu suất của cảnh sát cao như vậy! Rốt cuộc là ai?

Sử Thương Hải nói: Nói ra thì tại tôi dạy dỗ không ra gì.

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì minh bạch, chuyện này tám phần là từ nội bộ Bát Quái môn, chắc là đệ tử không nên thân nào đó của Sử Thương Hải gây nên.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Sử Thương Hải nói: Hùng Khai Loan, đồ đệ lúc trước bị tôi trục xuất, hắn không biết từ đâu nghe được tôi đang viết tâm đắc, không ngờ cấu kết với người ngoài tới thư phòng của tôi trộm đồ, may mắn lúc ấy được Hà tiểu thư phát hiện. Nói tới đây hắn lại thở dài: Kể ra thì ngược lại là tôi thiếu Hà tiểu thư một cái nhân tình.

Trương Dương nói: Có bắt được Hùng Khai Loan hay không?

Sử Thương Hải nói: Cảnh sát đã biết chuyện này, nhất định sẽ truy bắt hắn, tôi cũng sai môn hạ đệ tử đi tìm hắn rồi, hy vọng có thể tìm được hắn trước cảnh sát, tuy rằng hắn đã không còn là đồ đệ của tôi, nhưng dù sao cũng từng là đệ tử của Bát Quái môn.

Trương Dương nghe ra Sử Thương Hải vẫn có chút tình cảm với tên đồ đệ này, Lập tức an ủi lão gia tử: Người không phải là thánh hiền, Hùng Khai Loan chắc cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đệ tử Bát Quái môn quá nhiều, trong đó có ra tên đồ đệ không ra gì cũng là chuyện không thể tránh khỏi, lão gia tử đừng quá để trong lòng.

Sử Thương Hải gật đầu, trong lòng lại vẫn khó có thể tiêu tan.

Trương Dương từ biệt Sử lão gia tử, dẫn Tần Manh Manh cùng lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.