Trương Dương cung kính trả lời: Vâng. Những lời này chẳng khác nào tổng kết cho sự kiện Tần Manh Manh, sự thật cũng quả thực là vậy, cơ hồ mỗi lần Tần Manh Manh gặp phiền toái, đều là hắn ra tay giải quyết.
Văn Quốc Quyền nói: cậu là đứa nhỏ của nghĩa có tình.
Trương đại quan nhân không biết những lời này của Văn Quốc Quyền rốt cuộc là khen hay là chê, ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo.
Văn Quốc Quyền nói: cậu cũng không cần phải biểu hiện ra vẻ câu nệ như vậy, tôi gọi cậu tới cũng không phải là để phê bình cậu, chỉ là có đôi lời muốn nói với cậu.
Trương Dương gật đầu: Cha nuôi, cha nói đi, con có chỗ nào không đúng thì cha cứ phê bình.
Văn Quốc Quyền nói: Tiêu chuẩn thị phi của Mỗi người đều khác nhau, hơn nữa người ta ở giai đoạn niên kỉ bất đồng thì ánh mắt đối đãi với vấn đề cũng khác. Lựa chọn của cậu trong rất nhiều chuyện tất nhiên có đạo lý của cậu.
Trương Dương nói: Con biết mình làm việc quá mức nông nỗn.
Văn Quốc Quyền nói: Nông nỗi không phải khuyết điểm, bất kể là nông nỗi hay là bình tĩnh đều cần phân rõ trường hợp, cậu chỉ có hiểu được lợi dụng đặc điểm tính cách của mình một cách hợp lý thì mới có thể đi được lâu dài.
Cha nuôi, con chán rồi.
Hai hàng lông mày của Văn Quốc Quyền khẽ động.
Trương Dương nói: Con đã chán ghét sự ngươi lừa ta gạt trên quan trường rồi, con phát hiện ở trong đây, rất nhiều chuyện không có nguyên tắc, cho nên...
Ánh mắt Văn Quốc Quyền mắc sáng quắc nhìn thẳng vào Trương Dương: cậu không phải muốn đi muốn thay đổi ư?
Trương đại quan nhân lắc đầu: Con nhận thua, con không thay đổi được. Cho dù con có cố gắng đến mấy thì cũng không thể thay đổi toàn bộ, huống chi với tính cách của con...
Tính cách của Trương Dương không thích hợp với quan trường này. Đây là sự thật Văn Quốc Quyền đã sớm nhìn thấy, có điều trong cảm nhận của y, Trương Dương thủy chung là một đứa bé không dễ dàng bỏ cuộc, hiện tại không ngờ chủ động tỏ thái độ muốn rút lui, quả thực có chút ngoài dự kiến của Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền cầm chén trà lên uống một ngụm. Trầm ngâm một lát rồi mới: Từ bỏ cũng tốt! Có điều chuyện này cậu đã trưng cầu sự đồng ý của chú Tống chưa?
Trương Dương nói: ông ấy sẽ ủng hộ quyết định của con.
Văn Quốc Quyền đổi đề tài: Kiều lão là cậu gọi điện thoại tới à? Lời nói của y nói rất đơn giản, nhưng ý tứ thực sự lại là có phải cậu gọi điện thoại mời Kiều lão tới giải vây hay không?
Trương Dương lắc đầu: Sử lão gia tử của Bát Quái môn, con vốn muốn tự giải quyết chuyện này.
Nghe đến đây, Văn Quốc Quyền không nhịn được hừ lạnh một tiếng: Tự ư? cậu cho rằng chuyện này tự cậu có năng lực giải quyết ư?
Trương Dương không lên tiếng.
Văn Quốc Quyền cũng không nỡ mắng hắn quá nặng, nói khẽ: Chuyện của Hà Vũ Mông liên lụy quá rộng. Để Kiều lão tham gia chuyện này cũng không sáng suốt.
Trương Dương nói: Cô ta là vô tội.
Nhưng Hà Trường An quả thực tồn tại vấn đề! Sau khi hắn chết, khoản tài phú lớn đó tất cả truyền cho Hà Vũ Mông, trước mắt bộ môn tương quan đã thành lập tổ chuyên án rồi. Vẻ mặt của Văn Quốc Quyền có chút thương xót. Hà Trường An Hà Trường An có quan hệ khá hữu hảo với Văn gia, Văn Quốc Quyền cũng một mực coi Hà Trường An là chi giao của mình, cho dù là như vậy, Văn Quốc Quyền cũng không phát giác trong quá trình kinh thương của hắn tồn tại nhiều hành vi trái pháp luật như vậy. Y bỗng nhiên nhớ tới một câu năm đó Hà Trường An từng nói qua: Tôi vĩnh viễn sẽ không đút lót anh, bởi vì anh là bằng hữu của tôi. Còn là người tôi kính nể nhất, đút lót anh là vũ nhục đối với chữ bằng hữu này. Càng sẽ hủy đi tiền đồ rộng lớn. Cho tới hôm nay, sâu trong lòng Văn Quốc Quyền vẫn coi Hà Trường An là một vị tri kỷ.
Trương Dương nói: Cha nuôi, Hà Vũ Mông đã làm ra quyết định rồi, cô ta chuẩn bị dùng toàn bộ tài sản kế thừa từ Hà Trường An vào sự nghiệp từ thiện trong nước.
Văn Quốc Quyền hơi ngẩn ra, một nữ hài tử có thể xem nhẹ tài phú như vậy, thật sự là hiếm có, quyết định như vậy vẫn có thể xem là cử chỉ sáng suốt. Văn Quốc Quyền gật đầu, lại nói: cậu lần này ở kinh thành cũng lâu phết rồi nhỉ.
Trương Dương nói: Xử lý xong việc này con lập tức đi ngay. Ở kinh thành mãi chưa đi cũng không phải là bổn ý của hắn, nhưng lần này sau khi tới kinh thành, chuyện phiền toái cứ liên tiếp kéo đến. Trương đại quan nhân rất có một oại cảm giác thân bất do kỷ, trước mắt chuyện của Tần Manh Manh tuy rằng đã được giải quyết, nhưng Liễu Đan Thần vẫn không có tin tức, đổi thành trước đây, Trương đại quan nhân có lẽ có thể sẽ bỏ đi, nhưng sau khi biết Liễu Đan Thần có mang cốt nhục của mình, hắn đối với Liễu Đan Thần cũng trở nên khó có thể dứt bỏ.
Văn Quốc Quyền nói: Rời khỏi Sớm một chút cũng tốt, kinh thành là chốn thị phi.
Trương Dương nói: Chủ yếu là con quá dễ dính vào thị phi.
Văn Quốc Quyền bị những lời này của hắn khiến cho bật cười, nói: Nếu biết rồi thì cố gắng rời xa chốn thị phi đi. Tôi nghe nói cậu và Phó Hải Triều xảy ra chút mâu thuẫn.
Trương Dương nói: Vâng! Có điều hiện tại đã giải quyết rồi.
Văn Quốc Quyền nói: Có một số việc nhỏ không cần tính toán làm gì, hắn cũng không phải là muốn nhằm vào cậu. Văn Quốc Quyền đối với chuyện này nhìn rất thấu, Phó Hải Triều tìm tới Trương Dương, mục đích đơn giản là muốn thông qua Trương Dương để gây ảnh hưởng tới mình, tuy rằng thằng ôn này mất một phen tính toán, nhưng trong mắt Văn Quốc Quyền vẫn chỉ là một thằng trẻ con mà thôi.
Tối hôm đó Trương Dương ăn cơm mà có chút bực mình, bởi vì hắn đến, con trai ruột của Văn gia Văn Hạo Nam lựa chọn lảng tránh, điều này ít nhiều có ý tứ ngỗn chiếm tổ chim, người ta mới là chính chủ.
Văn Quốc Quyền ở trong thư phòng hỏi một số tình hình cụ thể về sự xuất hiện của Kiều lão, khi ăn cơm lại không hề nhắc tới việc này, La Tuệ Ninh xem ra có tâm sự, khi ăn cơm rất ít nói chuyện, Trương đại quan nhân trước giờ luôn lắm mồm, hôm nay cũng có chút chán nản, vội vàng ăn cho xong rồi cáo từ hai người.
Mẹ nuôi La Tuệ Ninh đưa hắn tới ngoài cửa: Trương Dương, con đừng trách Hạo Nam.
Trương Dương cười nói: Sao lại trách. Hắn vẫy tay rồi lên xe. Khởi động ô tô chậm rãi lái đi, đi được một đoạn thì phát hiện La Tuệ Ninh vẫn đứng ở cửa, thân hình đơn bạc trông rất bất lực trong gió thu, Trương đại quan nhân không biết vì sao mắt có chút nóng lên, trong lòng có một loại cảm giác chua xót, cổ họng thì nghèn nghẹn.
Ô tô vừa mới ra khỏi cửa lớn thì một chiếc xe jeep từ phía trước vọt tới, chặn đường Trương Dương.
Trương Dương dừng xe, nhìn thấy Văn Hạo Nam mở cửa xe đi xuống.
Trương Dương cũng đẩy cửa bước xuống, gật đầu với Văn Hạo Nam: Về rồi à!
Văn Hạo Nam không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía hắn, khi cách Trương Dương khoảng một thước thì đứng lại, nhìn thẳng vào hai mắt hắn: Anh vẫn luôn giấu chúng tôi.
Trương Dương mỉm cười nói: Chúng tôi có nghĩa là gì.
Văn Hạo Nam nói: Tần Manh Manh căn bản không chết, cậu đã cứu cô ta đi, cho tới giờ cậu luôn biết Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh.
Trương Dương nói: Vậy thì sao? Cái đó và có liên quan tới anh à?
Văn Hạo Nam gật đầu: cậu đã phá hủy nhân sinh của tôi!
Trương đại quan nhân thực sự có chút dở khóc dở cười, hắn không ngờ cho rằng mình đã phá hủy nhân sinh của hắn, cho dù là không có sự xuất hiện của mình, Tần Manh Manh cũng không thể lựa chọn Văn Hạo Nam, Văn gia cũng không thể cho phép con trai cưới một cô gái đã có con, Văn Hạo Nam đổ hết trách nhiệm lên người mình.
Trương Dương nói: Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ, nếu như anh cảm thấy đem hết trách nhiệm đổ lên người tôi thì anh có thể thoải mái hơn thì tùy anh. Trương đại quan nhân nói xong thì xoay người đi về phía ô tô của mình, thế giới tình cảm của Văn Hạo Nam đã sớm lệch lạc, nói chuyện với hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Văn Hạo Nam tràn ngập oán độc nhìn Trương Dương, cho tới lúc Trương Dương hoàn toàn biến mất hắn mới một lần nữa mở cửa xe.
Một chiếc Land Rover màu đen từ phía trước lái tới, tới bên cạnh Văn Hạo Nam thì dừng lại, Phó Hải Triều hạ cửa kính xe thò mặt ra, cười nói: Hạo Nam? Trở về Lúc nào thế?
Văn Hạo Nam cũng kinh hỉ nói: Hải Triều, anh về từ khi nào vậy? Quan hệ của hai nhà Văn Phó không căng thẳng như người ngoài tưởng tượng, ngược lại, quan hệ giữa hai thế hệ nhà bọn họ không tồi, Văn Hạo Nam và Phó Hải Triều từ nhỏ đã chơi với nhau.
Phó Hải Triều nói: Lên xe tôi đi, tôi mời anh đi uống rượu.
Văn Hạo Nam nói: Không được, muốn quá rồi.
Phó Hải Triều rất thịnh tình mời mọc: Lên đi, lâu rồi không gặp, làm vài chén ôn chuyện xưa.
Văn Hạo Nam thấy hắn mời mãi thì cũng ngại cự tuyệt, lập tức gật đầu, đỗ xe mình ở ven đường, vào bên trong xe Phó Hải Triều, Phó Hải Triều nói: Vương phủ hội quán không tồi, chúng ta tới đó đi.
Văn Hạo Nam nói: Không phải là xóm cô đầu ư?
Phó Hải Triều bật cười ha ha: Chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm thôi mà, anh là cảnh sát, tôi là cán bộ quốc gia, chuyện trái pháp luật tôi cũng không làm đâu.
Vương phủ hội quán ở trong giới Thái tử kinh thành cũng khá có tiếng, Phó Hải Triều và Văn Hạo Nam hai người bình thường đều rất ít ở kinh thành, có điều cũng nghe tới danh tiếng của nơi này, hai người bọn họ còn có một đặc điểm chung, bình thường đều rất ít đến những nơi như thế này.
Phó Hải Triều gọi một vòng, không gọi gái tiếp rượu, chỉ bảo người an bài một người rót rượu.
Văn Hạo Nam là lần đầu tiên tới đây, nhìn thoáng qua hoàn cảnh trong phòng, nơi này trang hoàng cổ kính, trang trí trong phòng, thậm chí cả cô gái rót rượu cũng tràn ngập cổ phong, thân ở trong đây cứ như xuyên qua về triều đại xưa.